(Đã dịch) Tiên Viên Nông Trang - Chương 150 : Nhanh nhất kiếm tiền phương thức
Triệu Vân Hào ôm lấy chân đau nhảy lùi lại, miệng không ngừng kêu: "Ngươi đúng là đồ biến thái, đừng đánh nữa, sau này ta sẽ không bao giờ đấu với cái tên biến thái nhà ngươi đâu!"
"Hề hề, vừa rồi tôi không kiểm soát được lực, lỡ dùng sức hơi mạnh một chút. Anh Triệu, để tôi xem chân anh thế nào rồi." Mưu Huy Dương cười ngượng ngùng nói.
Dứt lời, Mưu Huy Dương bước tới, bắt đầu cởi chiếc giày ống trên cái chân vừa đá của Triệu Vân Hào.
"Tê! Tôi nói này huynh đệ, cậu có thể... nhẹ tay một chút được không? Cậu không phải... cố ý trả thù tôi đấy chứ? Tê..." Triệu Vân Hào vừa nói vừa xuýt xoa.
"Hề hề, chân anh đã sưng vù rồi, hình như xương ngón chân cũng bị va chạm gây thương tổn. Thảo nào anh kêu đau như vậy. Nhưng may là không bị nứt." Mưu Huy Dương cười hề hề nói.
"Thế này không phải là nhờ phước cậu ban cho ư? Tôi nói chứ người cậu sao cứng như gậy sắt vậy, đá cậu một cước mà cậu chẳng xi nhê gì, ngược lại tôi lại thành ra nông nỗi này, chắc mấy ngày tới không đi lại được rồi." Triệu Vân Hào nói với vẻ bực bội.
Thấy Triệu Vân Hào chỉ vừa đá Mưu Huy Dương một cú, mà người bị đá thì chẳng hề hấn gì, ngược lại chân người đá lại sưng vù. Cái tên tiểu tử nhà quê này phải biến thái đến mức nào mới gây ra hậu quả thế này chứ! Những người xung quanh chứng kiến cảnh đó cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh.
"Hề hề, chút vết thương nhỏ này, tôi xoa mấy cái là anh khỏi ngay thôi."
Dẫn chân khí vào lòng bàn tay, Mưu Huy Dương không đợi Triệu Vân Hào đồng ý đã đưa tay xoa bóp ngay trên chân anh ta.
"Tê! Đau quá huynh đệ ơi, cậu có thể nhẹ tay một chút không?" Triệu Vân Hào vừa xuýt xoa vừa hỏi.
"Nhẹ thì không có tác dụng đâu, anh cố chịu một chút, lát nữa sẽ ổn thôi."
"Làm sao mà chịu nổi chứ, ồ..."
Ngay khi Triệu Vân Hào đang nói, anh đột nhiên cảm thấy một luồng khí lành lạnh thấm vào chỗ bị thương, cơn đau lập tức giảm đi rất nhiều.
"Sao tôi cảm thấy có một luồng khí lành lạnh chảy khắp chân, cơn đau liền giảm hẳn là sao nhỉ? Huynh đệ, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?" Triệu Vân Hào ngạc nhiên hỏi.
"Hề hề..." Mưu Huy Dương chỉ cười hề hề hai tiếng mà không trả lời.
"Huynh đệ, chẳng lẽ cậu có khí công? Đó không phải là chân khí đấy chứ?"
Với tư cách là đội trưởng đội đặc nhiệm, Triệu Vân Hào rất rõ về những điều mà người khác không biết. Anh lập tức nghĩ đến môn khí công trân bảo của quốc gia, không nhịn được khẽ giọng hỏi.
"Hề hề, coi là vậy đi!" Mưu Huy Dương cười một tiếng, trả lời qua loa.
"Không ngờ Mưu huynh đệ lại là nội gia cao thủ, tôi lại đi so tài với một nội gia cao thủ, thua một keo cũng không oan uổng gì, ha ha..." Triệu Vân Hào vui vẻ nói.
Thân thủ của Triệu Vân Hào tuy rất tốt, ở nơi anh ta cũng được coi là cao thủ hàng đầu, nhưng dù sao anh ta cũng chỉ tu luyện ngoại gia quyền pháp. Gặp phải một nội gia cao thủ đã tu luyện ra chân khí như Mưu Huy Dương, anh ta chẳng có chút hy vọng thắng nào.
Nhìn Mưu Huy Dương đang xoa bóp chữa thương cho mình, Triệu Vân Hào trong lòng nảy sinh một ý nghĩ khác: Nhất định phải thiết lập quan hệ tốt với Mưu Huy Dương. Nếu xây dựng được mối quan hệ tốt, chỉ cần Mưu Huy Dương chỉ điểm vài điều, sức chiến đấu của anh ta nhất định sẽ tăng lên đáng kể.
"Anh Triệu, khỏi rồi đấy, anh đứng dậy thử xem sao." Mưu Huy Dương buông chân Triệu Vân Hào ra nói.
Triệu Vân Hào vừa nghĩ đến đây thì nghe Mưu Huy Dương nói chân mình đã khỏi hẳn, trong lòng anh vẫn còn chút bán tín bán nghi. Anh ta nghe Mưu Huy Dương nói cái chân này đã tổn thương đến xương ngón chân, mà cách ngôn nói gân xương bị thương phải tĩnh dưỡng trăm ngày. Tuy anh ta không bị gãy xương, nhưng cũng tổn thương đến xương ngón chân thì làm sao cũng phải nghỉ ngơi vài ngày mới được chứ, Mưu Huy Dương cứ thế xoa bóp một lúc là khỏi sao?
Ôm một tia nghi ngờ và không tin, Triệu Vân Hào cựa quậy chiếc chân đó, phát hiện không hề cảm thấy đau đớn chút nào. Anh đứng lên thử đi hai bước, thấy nó y như lúc chưa bị thương.
"Thật sự không đau chút nào cả, y như lúc chưa bị thương! Tay nghề của cậu quả thật tuyệt vời. Được giao đấu một trận sảng khoái với cao thủ như cậu thật là thống khoái! Ha ha, đi nào huynh đệ, anh mời cậu đi uống rượu!" Triệu Vân Hào cười lớn nói.
Nói xong, Triệu Vân Hào kéo Mưu Huy Dương rời khỏi sân huấn luyện. Khi đi ngang qua Triệu Vân, anh ta hỏi em gái: "Em gái, anh muốn mời Mưu huynh đệ uống rượu, em có muốn đi cùng không?"
"Em còn phải đi làm, ai mà thèm uống rượu với mấy người! Hừ, uống chết cả đi!" Triệu Vân nói xong liền bĩu môi bỏ đi.
Triệu Vân vốn muốn anh trai giúp dạy cho Mưu Huy Dương một bài học để xả giận, nhưng chẳng những Triệu Vân Hào không dạy dỗ được ai, mà còn tự làm mình bị thương. Điều khiến cô tức giận hơn là anh trai mình lại kết bạn với Mưu Huy Dương. Lúc này trong lòng cô đang rất buồn bực, nên sẽ không đi chung với họ để tự chuốc lấy bực mình.
Ngày thường Mưu Huy Dương lúc không có việc gì làm cũng thích lướt mạng, đặc biệt là rất hứng thú với những câu chuyện về việc dùng năng lực đặc thù để sửa nhà dột, cầu gãy mà kiếm tiền. Sau khi tiến vào Luyện Khí kỳ tầng một, chức năng thăm dò không gian của cậu cũng đã tăng lên đáng kể.
Giờ đã đến tỉnh thành, cậu cũng muốn thử xem loại phương thức kiếm tiền nhanh nhất này, xem mình có thể kiếm được một khoản tiền lớn bằng cách này không, để cải thiện tình hình kinh tế hiện tại của mình.
Rời khỏi sân huấn luyện của sở cảnh sát, Mưu Huy Dương nói: "Anh Triệu, giờ uống rượu còn hơi sớm. Anh có biết chỗ nào bán đồ cổ hay ngọc thạch không?"
"Huynh đệ, chẳng lẽ cậu cũng muốn đi 'sửa nhà dột' đấy à? Tôi nói thật nhé, ở đó đồ giả nhiều lắm. Nếu cậu không biết cách phân biệt đồ cổ, ngọc thạch thì tôi khuyên cậu tốt nhất đừng nên đến đó, nếu không chắc chắn sẽ bị lừa cho sạch túi." Triệu Vân Hào khuyên nhủ.
Biết Triệu Vân Hào lo lắng mình không hiểu biết mà cuối cùng mất trắng cả vốn, Mưu Huy Dương càng thêm có hảo cảm với tính cách hào sảng của anh ta.
"Anh Triệu, em từ trước đến nay chưa từng đến những nơi như vậy. Nghe nói ở đó rất náo nhiệt, anh cứ coi như dẫn em đi xem cho biết đi. Nói thật thì em cũng có chút nghiên cứu về mấy món đồ đó, đến lúc đó nếu không hiểu thì em không mua là được mà."
"Cậu đừng nói thế, mặc dù ở đó toàn đồ giả, nhưng nhiều người cứ nghĩ vận may của mình tốt đến mức khó tin nên thích đến đó thử vận may. Được rồi, hôm nay tôi sẽ đưa cậu đến đó xem náo nhiệt một chút vậy."
Triệu Vân Hào nhận ra Mưu Huy Dương thật sự muốn đi đến đó, anh cũng không tiện nói thêm gì nữa. Lái chiếc Land Rover hầm hố của mình, hai người liền thẳng tiến phố đồ cổ.
"Huynh đệ, cậu thật sự hiểu cách giám định đồ cổ và ngọc thạch sao?" Triệu Vân Hào vẫn có chút không yên lòng hỏi.
"Anh Triệu, anh cũng biết em tu luyện nội công, có một vài kỹ xảo đặc biệt, nên những kỹ năng giám định đồ cổ hay ngọc thạch thật sự không làm khó được em. Chẳng qua em tự tin hơn về cách chọn ngọc thạch, còn đối với đồ cổ thì không quá chắc chắn." Mưu Huy Dương vì để Triệu Vân Hào yên tâm, đành bắt đầu nói dối.
"Vậy chúng ta cứ đến thẳng nơi bán nguyên thạch đi. Chỉ cần cậu thật sự có kỹ năng chọn nguyên thạch, tôi cũng sẽ đi theo cậu kiếm được một khoản nhỏ, ha ha." Triệu Vân Hào cười lớn đầy phấn khích, rồi tăng tốc độ xe lên mấy phần.
"Nơi bán nguyên thạch ư?" Mưu Huy Dương có chút ngạc nhiên hỏi.
"Ừ, chính là nơi chuyên bán nguyên thạch ngọc." Nghe Mưu Huy Dương có chút nghi ngờ, Triệu Vân Hào giải thích.
"À, những viên nguyên thạch đó bán thế nào vậy?" Mưu Huy Dương nghe vậy liền hứng thú hỏi.
"Chủ yếu có hai loại phương thức. Một là cậu chọn được một khối nguyên thạch ưng ý rồi mua trực tiếp tại cửa hàng theo giá niêm yết trên khối nguyên thạch. Còn một phương thức nữa là thông qua hình thức đánh cược với người khác để giành được nguyên thạch."
"Đánh cược ư? Có phải là xem ai chọn được nguyên thạch mà khi cắt ra có ngọc thạch giá trị cao hơn thì thắng, còn bên thua sẽ mất sạch tiền cược cho đối phương mà không được đền bù gì ư?" Vừa nghe Triệu Vân Hào giải thích, Mưu Huy Dương đột nhiên nhớ tới chuyện này cũng không sai khác là mấy so với những gì cậu đọc trên Internet, liền mở miệng hỏi.
"Vốn dĩ là như vậy mà. Huynh đệ, cậu nói cậu rất tự tin về việc chọn ngọc thạch, nhưng sao tôi lại cảm thấy cậu ngay cả những kiến thức cơ bản này cũng không biết vậy? Cậu đang lừa anh đây phải không?" Triệu Vân Hào thấy cậu ấy ngay cả những kiến thức cơ bản nhất này cũng không biết, liền nghi ngờ hỏi.
"Ai nói biết chọn ngọc thạch thì nhất định phải biết những chuyện này chứ? Hơn nữa, em từ trước đến nay đâu có tham gia kiểu cá cược này bao giờ đâu." Nghe Triệu Vân Hào nói vậy, Mưu Huy Dương cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Hai người dọc đường đi cũng đang nói chuyện liên quan đến đổ thạch. Vì Mưu Huy Dương chưa từng trải qua những chuyện này, phần lớn thời gian là Triệu Vân Hào nói, cậu ta lắng nghe.
Độc giả đang thưởng thức thành quả chuyển ngữ do truyen.free dày công thực hiện.