Tội Nhân Của Định Mệnh - Chapter 3: Mái Ấm
Cơ thể của Vionitas trôi dạt trên con sông dài trong khu rừng lạ, dòng nước chảy xiết cuốn thân thể cậu trôi đi xuống hạ nguồn.
Tàn tạ và rách rưới, cậu giờ nhìn vô cùng đáng thương, nhưng cậu không thể làm gì cả, ý thức của cậu vẫn chưa tỉnh lại.
Cứ trôi theo dòng nước, cậu nhanh chóng đến được hạ nguồn, từ đằng xa xa kia dần hiện ra bóng dáng của một thị trấn xuất hiện. Vionitas cứ trôi đi như vậy cho đến khi cậu dừng lại do bị mắc vào một tảng đá lớn, lúc này một bóng người bước đi từ xa lại gần cậu, người đó nhìn cậu và nhìn những vết thương trên người cậu, không thể tin được mà phải bật lên lời hoảng hốt.
“Ôi trời ơi, may quá đứa trẻ này còn thở’.
Vionitas không còn cảm nhận được gì nữa, cậu chỉ thấy tất cả chỉ như trải qua một giấc mơ rất dài, nó giống như một giấc mơ không bao giờ kết thúc. Cậu mơ thấy mẹ của mình, người đã luôn yêu thương cậu, người đã từng ôm cậu vào lòng trong đêm tuyết rơi, cũng là người đã hi sinh thân mình để giấu cậu đi trước sự thảm sát của đế quốc.
Cậu lại tiếp tục mơ thấy cái ngày hôm đó, khi lửa bùng lên thiêu rụi tất cả, khi máu đỏ bắn ra từ những người dân bị sát hại, chảy xuống và nhuộm đỏ cả dòng sông. Hình ảnh kinh hoàng cuối cùng còn tồn đọng lại trong tâm trí cậu, cảnh mẹ cậu bị quân lính hãm hiếp đến chết rồi chặt đầu, thân xác bị đem đốt cháy trong ngọn lửa cuồng loạn.
Cậu hét lên rồi hoảng loạn bật dậy, trán cậu lấm tấm mồ hôi còn tay cậu thì không ngừng run rẩy, cậu khép người ngồi lại một góc trên chiếc giường đơn, nhưng cậu dần nhận ra cảm giác khác biệt và mắt cậu lén nhìn xung quanh. Một khung cảnh ấm áp với sàn nhà gỗ, không có cửa sổ và nhiều hộp các tông đựng đồ, góc tường có hơi bụi bặm và bám đầy mạng nhện.
“Đây là.. nơi nào?”. Vionitas giống như một con mèo ướt vừa được nhặt về, hoàn toàn xa lạ với ngôi nhà mới này. Cậu thấy bản thân mình đã thay một bộ quần áo hoàn toàn mới, mặc dù trông như đây cũng không phải là đồ mới mà chỉ là đồ được may chắp vá lại bằng nhiều mảnh vải khác nhau.
Cậu thấy nơi này trông giống như một gác mái của một căn nhà hai tầng, cậu dần có lại thính giác và các âm thanh cũng đang dần rõ hơn. Cậu nghe thấy tiếng nói chuyện bàn tán, tiếng những chiếc ly cụng vào nhau, tiếng bàn ghế bị xô đẩy và tiếng cười đùa của những người đàn ông. Cậu đứng dậy đi xung quanh và thấy được một cầu thang dẫn xuống bên dưới, tò mò, cậu từng bước đi xuống.
“Cạn ly!”.
“Hahaha. Vì vinh quang của Hoàng Đế, cạn ly!”.
Tiếng của những gã bợm rượu vang lên cùng những tiếng cười sảng khoái của họ khiến Vionitas giật mình, cậu đi được tới nửa đường của cầu thang thì dừng lại không dám tiếp tục tiến liên. Bởi vì chẳng phải quê hương của cậu, Cossotto đã bị chính quân đội của Hoàng Đế huỷ diệt rồi sao? Cậu run sợ, hai mắt cố né tránh đường đi xuống, chân cậu cũng lùi lại như muốn chạy trốn trở lại lên gái mái.
“Cháu tỉnh rồi à, cháu bé?”.
Vionitas nhìn xuống bên dưới, ở dưới chân cầu thang là một người đàn bà phúc hậu, mập mạp, tay còn đang cầm chiếc ly thuỷ tinh. Bà nhìn cậu và nở nụ cười hiền từ, nụ cười đó khiến Vionitas cảm thấy ấm áp, trái tim đầy nỗi sợ của cậu trong giây phút ấy như thể dịu đi. Cậu nhìn người đàn bà ấy và đáp lại.
“Dạ!”.
Cậu đi xuống dưới lầu, và những thứ hiện ra trước mắt cậu khiến cậu hơi bất ngờ, bên dưới lầu không phải quán rượu như cậu tưởng tượng mà là một căn phòng ngủ sạch sẽ, ga giường trải đều tươm tấp cùng một cái bàn học bằng gỗ cạnh cửa sổ. Nhưng như thế thì quá kỳ lạ, cậu nghĩ tại sao khi ở trên lầu đi xuống cậu có thể nghe thấy tiếng của những người đang ăn uống trong quán rượu cùng những tiếng cười đùa, cụng ly của họ rất rõ ràng thì khi đi xuống căn phòng ngủ này, những âm thanh đó như thể biến mất hết.
Cậu nhìn xung quanh đầy nghi hoặc, hai tai cũng vểnh lên như để tìm xem rốt cuộc cậu có nghe nhầm hay không, nhưng cậu lại chẳng nghe thấy gì nữa cả. Hành động của cậu khiến người đàn bà đó cảm thấy lạ, bà ấy hỏi.
“Cậu bé, cháu tìm gì à?”.
“Dạ cháu có nghe thấy tiếng như ở quán rượu, giờ thì cháu không nghe được gì nữa”. Cậu nhận ra mình vừa lỡ lời nên lập tức im lặng không nói gì nữa. Bà ấy nghe cậu nói thế sắc mặt cũng bỗng dưng trở nên lo lắng, bà thử đi lên bậc thang nhưng lại không nghe được tiếng quán rượu như cậu đã nói, bà nhìn cậu đầy bất an.
“Cháu thực sự nghe thấy âm thanh của quán rượu à?”. Bà nhìn cậu mà hỏi, nhưng giọng bà như thể đang muốn nhắc nhở cậu rằng không được nhắc lại về việc đó.
Vionitas là một đứa trẻ có đầu óc nhanh nhạy, ít nhất cậu cũng hiểu được những lời nhắc nhở này qua giọng điệu của người lớn, vì từ nhỏ chỉ sống cùng mẹ, giọng điệu của mẹ cậu cũng giống như người đàn bà trước mặt, đều là những lời nhắc nhở thật lòng xuất phát từ tình cảm.
“Dạ chắc là cháu nghe nhầm thôi ạ”.
Người đàn bà cười đầy hài lòng rồi mở cửa phòng ra, ở bên ngoài là một dãy hành lang dài với nhiều phòng khác nhau được gắn bảng số, phòng cậu ở không có bảng nên cậu nghĩ đây là phòng riêng của bà chủ. Vionitas đi cùng bà bước đi trên hành lang và tiến ra ngoài.
Bên ngoài quả nhiên là một quán rượu lớn, nhiều người đang uống cùng với nhau. Không gian quán rượu khá rộng với sàn nhà bằng gỗ, những bàn ghế gỗ và một quầy lớn để tiếp khách.
“Mẹ này, vào giúp con đi, quán đông khách quá con làm không xong nổi”.
Người vừa nói là một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp, cô có mái tóc xanh nhạt và đôi mắt như của biển cả, cô nhìn sang Vionitas đi cạnh bà rồi hỏi.
“Mẹ à, đây là thằng nhóc mẹ nói tới lúc nãy hả? Mẹ nhặt thằng nhóc này ở đâu vậy?”.
“Đúng vậy, trên con sông đoạn đường vào thành”.
“Thế ạ?”. Cô gái nhìn cậu, nhìn vào dáng vẻ của cậu trông như chú ngựa ô nhỏ con trong hình hài đứa trẻ, cô hỏi “Chào cậu bé, tên em là gì?”.
Vionitas hai mắt tròn xoe nhìn cô, cậu thấy rằng cô không hề có ác ý, cũng không hề có dáng vẻ ghét bỏ cậu, cậu chỉ thấy trước mắt là một người con gái dịu dàng đầy tình cảm.
“Em tên là… Vionitas, Vionitas de l’Étoile”.
“I’É gì cơ? Mà thôi kệ đi, em là Vionitas phải không?”.
“Dạ!”.
“Chị là Leona Viemos, còn người bên cạnh em là mẹ chị, Quiana Viemos. Em đến từ đâu?”.
Vionitas né tránh ánh mắt của Leona, cậu không dám nói về nơi cậu sống trước đây bởi vì sau khi nghe rõ những lời nói của khách trong quán, cậu chắc chắn mình đang ở trong địa phận của đế quốc, quân lính của đế quốc đã thảm sát cả quê hương cậu và những con người ở nơi này tôn thờ Hoàng Đế hơn bất cứ ai hết. Cậu không muốn nói vì cậu hiểu rõ điều đó nguy hiểm thế nào.
Leona nhận rõ được cách cậu phản ứng và đầu óc nhanh nhạy của cô đã giúp cô hiểu rất nhanh cậu bé trước mắt này có lẽ mang một câu chuyện khó nói. Cô không hỏi cậu nữa mà quay lại quầy làm việc. Cậu được bà Quiana dẫn đi sâu vào trong, bà chọn cho cậu một căn phòng trọ để làm phòng riêng, ngó nghiêng xung quanh, bà hỏi cậu.
“Vậy cháu rốt cuộc đến từ đâu?”.
Cậu ấp úng, vừa không dám trả lời vừa sợ hãi vì cậu nghĩ rằng người đàn bà ấy đang giả vờ thân thiện, thực chất đang muốn biết cậu có phải người nguy hiểm hay không. Cậu từng nghe nói người của đế quốc bài trừ và phục tùng hoàng đế đến mức nếu một ai đó bị hoàng đế ban chết, cả đế quốc sẽ chỉ tập trung săn lùng người đó. Người bị bắt sẽ bị áp giải đến ngục tù tại thủ đô Solennita, đày đọa đến phương Bắc xa xôi nhất, hoặc đơn thuần sẽ bị xử tử công khai ngay tại nơi họ bắt được người bị truy nã.
“Ta sẽ không nói cho ai biết cả, cháu có thể tin ở ta”.
Lời bà ấy nói cậu lại càng nghi ngờ hơn, cậu càng không dám tin người trước mắt mình có thể giữ lời hứa. Vionitas càng đề phòng, bà ấy lại trông càng muốn giúp đỡ cậu. Cậu hỏi câu hỏi của mình trước tiên.
“Thưa bà, tôi rất trân trọng những gì bà đã làm cho tôi và rất cảm ơn bà đã cứu tôi. Nhưng xin lỗi bà, bà cũng hiểu phải không? Rằng nếu tôi nói ra điều đó đều sẽ không tốt cho hai ta”.
Bà Quianna hiểu ý của cậu, thầm cảm thán cậu. Dù cho là vô tình hay cố ý, bà Quianna đã cưu mang một tội phạm và thậm chí cho nó sống trong nhà của mình. Giờ đây trừ khi bà tự tay đem cậu ra pháp trường, không thì không có một cách nào khác để minh oan và bà có thể sẽ phải chịu chung số phận với cậu.
Nhưng bà không muốn tố cáo cậu, cũng không muốn bắt cậu, bởi vì cậu chỉ là một đứa trẻ.
“Ta hiểu. Cháu bé, dù chúng ta chỉ gặp lần đầu, cũng không hề thân thiết, có thể cháu sẽ nghi ngờ ta, cũng có thể hoài nghi ta, nhưng không sao cả, bởi vì ta không bận tâm. Cháu có thể ở lại đây cũng như có thể tin ta. Cháu cũng có thể rời đi, nhưng hãy nhớ rằng nếu cháu cần, nơi này sẽ trở thành ngôi nhà thứ hai của cháu”.
Người đàn bà đó cúi đầu chào cậu một cách lịch thiệp, điều này khiến cậu vô cùng thắc mắc. Ở khu cậu sống, người ta không nói chuyện nhẹ nhàng thế này, họ có thể đánh đập, chà đạp hoặc sỉ nhục cậu nếu cậu không có giá trị. Mỗi lần như thế, cậu lại chỉ có thể quay trở về căn nhà xập xệ để khóc với mẹ mình. Sự tôn trọng không hề tồn tại trong nhận thức của cậu, đúng hơn là cách người khác tôn trọng cậu.
Vionitas cảm thấy lạ nhưng cậu cũng không hề mất cảnh giác, tuy vậy cậu vẫn chọn ở lại nơi này. Cậu tin rằng người đàn bà ấy không hề xấu xa, ít nhất là cậu đã chọn tin tưởng vào điều đó.
Từ ngày hôm đó, cậu bắt đầu được học về cách pha chế những loại rượu, Leona thường xuyên mắng cậu do cậu làm rơi ly. Cậu cũng hiểu được cách tránh những rắc rối xung quanh, đôi khi quán rượu ẩu đả và cậu chỉ biết nấp sau Leona, người cậu đã coi là chị gái.
Leona cũng là một người con gái mạnh mẽ, cô ấy quyết đoán, tháo vắt và thông minh, cô cũng là người trong mỗi đêm thường lên gác mái để dạy học cho Vionitas theo lời của mẹ mình. Ban đầu cô thấy không thoải mái vì cậu là người lạ, cô cũng đã có một trận cãi nhau với mẹ khi bà quyết để cho Vionitas ở lại, nhưng cuối cùng cô cũng chịu thua và chấp nhận điều đó.
Cô coi Vionitas giống em trai mình, do đó đôi khi cô hay la mắng cậu khi cậu làm sai hoặc khi học bài mà cậu chậm hiểu. Nhưng cô cũng sớm nhận ra cậu thực sự rất giỏi vì những gì cậu được dạy cậu gần như nhớ nó như in.
Vionitas cũng dần nhận ra, có lẽ cậu đã vô tình chấp nhận nơi này, một nơi gọi là “Nhà”.