Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Trạch Thiên Ký - Quyển 1 - Chương 226

14 năm không tu hành, chỉ đọc sách, 1 năm Thông U. 20 ngày không giải bia, chỉ ngồi yên… một ngày xem hết Tiền Lăng Bia.

Sau khi Giáo Hoàng đại nhân biết tin về những gì đã xảy ra trong Thiên Thư Lăng hôm nay, ngài đã đưa ra hai lời bình luận về Trần Trường Sinh. Sau đó, một số đại nhân vật quốc giáo cố ý lan truyền. Hai lời bình này tựa ánh chiều tà, nhanh chóng truyền khắp kinh đô. Mọi người chấn động, mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía Thiên Thư Lăng phía Nam, dấy lên muôn vàn cảm xúc.

Biết bao năm nay, trong một ngày xem hết Tiền Lăng Bia, chỉ có Chu Độc Phu từng làm được. Hôm nay Trần Trường Sinh cũng làm được, chẳng lẽ hắn sẽ là Chu Độc Phu thứ hai? Nhưng đã có một số người chú ý tới vài điểm khó hiểu. Theo tin tức trong Thiên Thư Lăng truyền ra, cảnh giới khí tức của Trần Trường Sinh cũng không hề biến hóa sau khi giải bia, vẫn còn ở sơ cảnh Thông U. Phải biết năm đó, khi Chu Độc Phu bước đi trong Thiên Thư Lăng, chiêm nghiệm bia văn, cảnh giới khí tức của y không ngừng biến hóa, tăng tiến vượt bậc. Đối với những người vừa mới đặt chân vào Thiên Thư Lăng năm nay mà nói, Chung Hội của Hoè Viện đã phá cảnh Thông U, còn có rất nhiều người như Đường Tam Thập Lục cũng đã nhìn thấy khả năng phá cảnh. Theo lý mà nói, Trần Trường Sinh xem xong 17 tòa Thiên Thư Lăng, ắt hẳn cũng phải có tiến triển mới phải.

Tân Giáo Sĩ đỡ Giáo chủ đại nhân Mai Lý Sa đến Ly Cung, rồi cùng bái kiến Giáo Hoàng đại nhân. Y nhắc đến những lời đồn đãi đang lan truyền khắp kinh đô, sau một thoáng chần chừ lại nói thêm: – Rất nhiều người đang nghi ngờ liệu Trần Trường Sinh có dùng tiểu xảo gì không, thậm chí có giở thủ đoạn nào trong Thiên Thư Lăng chăng.

Giáo Hoàng đại nhân đang cầm muôi gỗ, tưới nước vào chậu hoa Thanh Diệp, nói: – Lĩnh ngộ là lĩnh ngộ, giải bia vĩnh viễn là quá trình tu hành của chính người tu đạo, không ai có thể can thiệp hay thay đổi được. Ta không cho rằng tiểu tử đó có cơ hội đuổi kịp Chu Độc Phu năm đó. Suy cho cùng cần phải có sức lôi cuốn cực lớn, hơn nữa còn liên quan đến tính cách. Hắn biểu hiện xuất sắc như vậy, đã làm ta khá hài lòng, thậm chí có thể nói là khá bất ngờ.

Mai Lý Sa đáp: – Điều ta muốn biết nhất bây giờ là, khi hắn nhìn thấy tòa bia đó sẽ phản ứng ra sao. Liệu hắn có bất ngờ kinh ngạc, tựa như chúng ta hôm nay đã phải ngạc nhiên vì màn thể hiện của hắn không?

Muôi gỗ của Giáo Hoàng đại nhân dừng trên lá Thanh Diệp, hơi nghiêng, tựa như vì m��i suy tư điều gì đó mà trở nên xuất thần. Kỳ lạ thay, nước trong muôi vẫn không hề chảy ra ngoài.

Tân Giáo Sĩ đứng bên cạnh ngơ ngẩn, không hiểu. 17 tòa Thiên Thư Bia của Tiền Lăng đã được Trần Trường Sinh giải hết, vậy cớ sao vẫn còn một tòa bia cuối cùng?

Giáo Hoàng đại nhân lắc đầu, tiếp tục tưới nước, đoạn nói: – Cho dù nhìn thấy, lẽ nào còn có thể giải được ư?

Mai Lý Sa mỉm cười đáp: – Đứa trẻ đó đã mang đến quá nhiều bất ngờ, thêm một chuyện nữa, hình như cũng không phải điều gì quá khó hiểu.

Đài Cam Lộ trong ánh hoàng hôn dày đặc tựa như một ngọn đuốc khổng lồ. Thánh Hậu nương nương khoanh tay đứng bên đài, nhìn về phía Thiên Thư Lăng. Trong ánh mắt lạnh lùng của bà, một vẻ châm biếm khẽ hiện lên: – Cùng trong một ngày xem hết Tiền Lăng Bia, nhưng Chu Độc Phu năm đó là thật sự thấu hiểu. Trần Trường Sinh hắn vẫn còn kém xa lắm.

Trong số những người còn sống trên đại lục hiện giờ, bà và Giáo Hoàng đại nhân là số rất ít người từng tiếp xúc với Chu Độc Phu, thậm chí có thể nói là quen biết. Chỉ có bọn họ mới biết vị cường giả đệ nhất đại lục đó rốt cuộc cường đại kinh khủng tới mức nào. Cho nên bọn họ căn bản không cho rằng Trần Trường Sinh có thể sánh ngang với người đó.

Mạc Vũ đứng phía sau bà, nhất thời không nhịn được mà nói: – Nhưng trong một ngày mà đã xem hết 17 tòa bia thì đã rất tài giỏi rồi, ít nhất cũng giỏi hơn thần năm đó rất nhiều.

Thánh H��u không quay người lại, vẫn nhìn Thiên Thư Lăng, nhớ đến những kẻ tu đạo từ xưa đến nay đã bạc đầu trong Thiên Thư Lăng để chiêm nghiệm bia văn. Nét châm biếm giữa đôi lông mày của bà càng lúc càng đậm sâu: – Giải bia rốt cuộc để làm gì? Tại sao có những người vẫn mãi không thấu hiểu. Giải bia xưa nay chưa từng là mục đích của tu đạo, mà chỉ là một thủ đoạn để tu đạo mà thôi.

Mạc Vũ nhẹ giọng nói: – Năm đó nương nương hủy bỏ tấm bia đó, chính là muốn răn dạy thế nhân đừng lầm đường lạc lối. Chỉ tiếc, không ai thấu hiểu khổ tâm của nương nương.

– Đúng vậy, nếu không có bất kỳ trợ giúp gì cho cảnh giới đạo pháp, cho dù đọc hiểu hết tất cả những bia đá trên lăng đó, thì có ích lợi gì? Năm đó ta bảo Chu Thông đi hủy tấm bia dưới lăng đó, một số lão già trong quốc giáo khóc lóc, nói ta không tuân theo tổ huấn. Giờ nghĩ lại, thật sự nên giết sạch đám lão già hồ đồ đó mới phải.

Thánh Hậu thản nhiên nói: – Thiên Thư Bia dù sao cũng là thánh vật, cũng phải cho người sử dụng mới có ý nghĩa. Tốc độ Tr���n Trường Sinh giải bia quả thật nhanh hơn ngươi rất nhiều. Nhưng năm đó ngươi chính là tụ tinh thành công trong Thiên Thư Lăng, còn hắn? Dù sao hắn xem hiểu toàn bộ Thiên Thư Lăng, nhưng không có bất kỳ tăng tiến nào cho cảnh giới, thì được cái tích sự gì?

Một ý nghĩa tương đồng, xuất hiện hai lần trong hai câu nói. Câu đầu tiên hướng đến tất cả kẻ tu hành trên thế gian. Câu sau là trực tiếp chỉ Trần Trường Sinh.

Mạc Vũ thoạt tiên kinh ngạc, sau đó bật cười. Nàng thầm nghĩ không ngờ nương nương cũng biết nói lời thô tục, xem ra biểu hiện của Trần Trường Sinh trong Thiên Thư Lăng vẫn khiến nương nương cảnh giác. Đương nhiên bà cảnh giác không phải bản thân Trần Trường Sinh, mà là quốc giáo đứng đằng sau hắn.

Mạc Vũ không hề che giấu cảm xúc của mình, đây chính là lý do căn bản khiến mấy năm nay nàng luôn được nương nương tín nhiệm. Nàng mở to mắt, hiếu kỳ hỏi: – Vậy người thấy… Trần Trường Sinh có cơ hội nào chăng?

Thánh Hậu nhìn về phía Thiên Thư Lăng, im lặng một lát rồi nói: – Có lẽ hắn có thể nhìn thấy tòa bia cuối cùng đó. Chỉ là… hắn quá trầm ổn, tuổi tác còn trẻ, lại toát ra mùi vị ganh đua khiến người ta không ưa. Nào giống Chu Độc Phu năm đó, sáng lạn như ánh mặt trời, khí thế như bão táp, hô trời gọi đất, thì phải truy vấn đến tận cùng.

Mạc Vũ hơi nhíu mày, cảm thấy mỗi khi nương nương nhắc đến gã cường giả tuyệt thế đó, hình như trong lòng cũng có chút xao động.

Thánh Hậu đưa ra lời phán đoán cuối cùng: – Tu đạo, tu là tu tâm, tính cách quyết định vận mệnh, cũng sẽ quyết định kẻ tu đạo có thể đi được bao xa. Trần Trường Sinh… không thành.

Giải được tòa bia thứ mười bảy, Trần Trường Sinh bước tới cánh đồng xanh rì.

Trong ánh hoàng hôn, cả tòa Thiên Thư Lăng tựa như đang bốc cháy, và mảnh đồng cỏ này tất nhiên cũng không ngoại lệ. Ánh tà dương đỏ rực tựa lửa rừng, lăn tăn tràn ngập trên lá cỏ, tạo nên cảnh tượng vô cùng diễm lệ.

Giữa vách đá phía dưới cánh đồng, tiếng nước chảy âm vang truyền đến. Lúc này hắn mới hay, hóa ra đây chính là bên trên thác nước Tây Nam Lộc của Thiên Thư Lăng.

Hắn đang ngẫm nghĩ quá trình giải bia hôm nay. Dù còn chút chưa hài lòng, nhưng khó tránh khỏi niềm vui, cảm thấy mình cũng không tệ.

Đột nhiên hắn cảm nhận được điều gì đó, vẻ hân hoan giữa đôi lông mày dần tan biến, thay vào đó là chút hoang mang.

Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy dưới vách đá trắng tinh bên trên cánh đồng có một bia lư.

Mười bảy tòa Thiên Thư Bia của Tiền Lăng đã giải hết. Theo ghi chép trong đạo tạng, giờ đây hắn phải xuất hiện ở lăng tiếp theo.

Nhưng nơi này vẫn là Tiền Lăng.

Cấu tạo của tòa bia lư đó không có gì khác biệt so với Chiếu Tình Bia Lư, Dẫn Giang Bia Lư.

Trần Trường Sinh kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ Tiền Lăng còn có một tòa Thiên Thư Bia nữa sao?

Thiên Thư Lăng Tiền Lăng có mười bảy tòa, đây là sự thật ai ai cũng biết. Trừ phi có người che đậy sự thật này, nhưng ai có thể che đậy được? Trần Trường Sinh bỗng nhiên nghĩ đến một thuyết pháp lưu truyền trong thế gian mà hắn từng đọc trong đạo điện ở Tây Ninh trấn: Kỳ thực lúc ban sơ, Thiên Thư Lăng không hề có cách gọi Tiền Lăng và Hậu Lăng. Thuyết pháp này có lẽ chỉ xuất hiện khoảng tám trăm năm gần đây, vậy rốt cuộc là có ý gì?

Đứng trong cánh đồng đang bốc cháy rực, hắn không do dự quá lâu, cất bước đi về phía tòa bia lư. Hắn rẽ ngang đám cỏ dại, tựa như bánh xe lửa xé gió mà đi, lại giống như thuyền đánh cá rẽ sóng, mở ra hàng ngàn đường gợn.

Đi tới trước tòa bia lư đó, hắn dừng lại, nhìn xuống lư. Thấy một cảnh tượng hoàn toàn không thể ngờ được, hắn không khỏi chùn bước.

Trong tòa bia lư này không hề có Thiên Thư Bia. Nói chính xác hơn, trong tòa bia lư từng có một tòa Thiên Thư Bia, nhưng giờ đây nó đã biến mất không dấu vết, chỉ còn lại chân bia. Trên chân bia có một tàn thạch hơi nhô ra, rộng chừng nửa bàn tay. Đoạn đá tàn này chỉ có một vệt mờ nhạt, có lẽ chính là tàn dư của tòa Thiên Thư Bia ư?

Cơ thể Trần Trường Sinh trở nên vô cùng cứng đờ, niềm vui và sự nhẹ nhõm trước đó đã hoàn toàn bị chấn động lấn át.

Thiên Thư Lăng Tiền Lăng không ngờ lại có mười tám tòa Thiên Thư Bia, điều này đã đủ khiến hắn chấn kinh. Mà càng khiến hắn không thể ngờ hơn là, tòa bia cuối cùng thực sự lại là một tòa bia gãy.

Hắn ngơ ngẩn đứng trước bia lư rất lâu, cuối cùng mới dần dần lấy lại bình tĩnh. Nén lại sự chấn động và bất an mãnh liệt trong lòng, hắn bước tới trước tòa bia gãy đó, phát hiện bia gãy chỉ còn một mặt rất nhỏ, bên trên không có văn tự hay nét vẽ nào. Nói như vậy, bia văn có lẽ nằm trên tấm bia đã bị mất kia.

Hắn giơ tay sờ vào mặt cắt của bia gãy, cảm thấy độ cứng của bia đá và những phiến đá lởm chởm đó, không biết đã trải qua bao nhiêu năm mưa gió mà vẫn còn sắc bén. Thần sắc hắn trở nên càng thêm ngơ ngẩn.

Tấm bia đá này dường như bị một nguồn lực lượng vô cùng cường đại đánh gãy.

Những năm khai thiên lập địa, khi Thiên Thư Bia rơi xuống mặt đất, đáy bia tất nhiên đã cắm rễ, tương liên với nơi sâu thẳm nhất của mặt đất.

Trong ba ngàn đạo tạng, vô số câu chuyện nhân gian, xưa nay chưa từng nghe nói Thiên Thư Bia có thể bị đánh gãy, hay có thể bị mang ra khỏi Thiên Thư Lăng.

Là lực lượng nào đã đánh gãy tòa Thiên Thư Bia này? Nếu là người, kẻ đó là ai? Làm sao bọn họ có thể làm được? Tòa Thiên Thư Bia đó, đã bị bọn họ mang đi đâu?

Trần Trường Sinh ngóng nhìn xung quanh bia lư đang bốc cháy, có chút ngây dại.

Hoàng hôn dần tắt lịm, cũng là lúc bóng tối bao trùm, gió núi dần trở nên se lạnh.

Hắn cảm thấy một cơn rét lạnh chạy dọc sống lưng.

Niềm vui và sự thỏa mãn trước đây sớm đã không còn. Cả sự chấn động sau khi nhìn thấy bia gãy cũng đã biến mất không dấu vết.

Tinh thần hắn đã trở nên có chút chết lặng.

Trong lòng hắn dấy lên nỗi sợ hãi vô hạn, thậm chí là kinh hoàng.

Đây chính là sự cường đại chân chính sao?

Bóng đêm bao trùm Thiên Thư Lăng.

Giọt nắng cuối cùng nơi chân trời biến mất, những vì sao đêm lại chiếm trọn cả bầu trời và tầm nhìn của mọi người.

Trần Trường Sinh đứng ngoài bia lư, ngẩng đầu nhìn sao trời, bất động.

Hắn duy trì tư thế này trong một thời gian rất lâu.

Đã làm bạn với bóng tối ấy nhiều năm, suy cho cùng hắn cũng không phải một thiếu niên bình thường.

Dù vẫn chưa thể làm được chuyện nói cười vui vẻ trước cái chết. Nhưng sau khi trải qua một khoảng thời gian dài như vậy, một lực lượng cường đại đến cỡ nào cũng không thể lay chuyển tâm thần của hắn.

Hắn xoay người lại, đi vào trong bia lư, đứng trước bia gãy.

Bản dịch này được truyen.free thực hiện độc quyền, kính mong quý độc giả không sao chép dưới mọi hình thức.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free