Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Trạch Thiên Ký - Quyển 2 - Chương 142

Không khí nơi đây chuyển biến quá nhanh. Khoảnh khắc trước còn hùng tráng oai nghiêm, khoảnh khắc sau đã biến thành một chiều tà nâng chén tâm sự. Ai có thể ngờ chỉ lát sau lại thành hỏi chuyện nhà cửa? Dĩ nhiên, ai cũng biết câu hỏi của Nam Phương Thánh Nữ ẩn chứa thâm ý khác.

Nếu đánh giá theo lẽ thường, câu trả lời của Trần Trường Sinh chưa thỏa đáng, còn thiếu lễ số. Nhưng điều hay chính là, Nam Phương Thánh Nữ không phải người bình thường, cũng chẳng phải những Thánh Nữ tầm thường trong lịch sử. Nàng yêu Tô Ly, nàng dám yêu Tô Ly, một người đã từng yêu công chúa Ma tộc. Bởi vậy, nàng rất hài lòng với câu trả lời của Trần Trường Sinh, nàng cảm thấy thiếu niên này điềm tĩnh, mộc mạc, lại ẩn chứa sức mạnh.

Nàng mang theo thâm ý nhìn Trần Trường Sinh một cái, đây mới thật sự là thâm ý, không giống lúc ban đầu nhìn Tô Ly ẩn chứa cảm xúc cực kỳ phức tạp mà mọi người đều có thể nhìn ra. Không biết nàng trước kia có ấn tượng như thế nào với Trần Trường Sinh, nhưng ít ra buổi gặp gỡ hôm nay coi như tương đối hài lòng.

Có lẽ chuyện này có liên quan rất lớn đến việc Trần Trường Sinh, cả người đẫm máu, đứng chắn trước Tô Ly?

Lúc này nhìn lại, Tầm Dương thành đã tạnh hẳn mưa, mây cũng tan dần, lộ ra bầu trời chân chính phía sau.

Nơi đó không có trăng sáng của Ma tộc phương bắc, cũng không có tinh hà bên bờ biển, chỉ là một phiến xanh thẳm.

Một vầng tà dương xa xa lơ lửng trên bình nguyên ngoài thành, thì ra vẫn là lúc hoàng hôn.

Mộ quang như máu, chiếu vào gương mặt tràn đầy vết thương cùng máu khô của Lưu Thanh, càng thêm mấy phần kinh khủng. Hắn đi về phía cửa thành, không để ý đến bất luận kẻ nào.

"Tại sao?" Tô Ly nhìn bóng lưng hắn hỏi.

Lưu Thanh dừng bước, trầm mặc một lát rồi nói: "Ta nói với Chu Lạc chính là sự thật."

Tô Ly nói: "Ta dĩ nhiên biết ngươi nói thật."

Từ sau khi rời khỏi quân trại không lâu, hắn đã biết Lưu Thanh vẫn đi theo mình. Hắn vẫn cho rằng Lưu Thanh muốn giết mình, và hắn cũng chẳng hề bận tâm đến việc Lưu Thanh muốn giết mình, tất cả chỉ đơn giản vì một lý do.

Hắn đã biết Lưu Thanh rất nhiều năm rồi. Hắn biết thói quen cùng phong cách ám sát, toàn bộ mọi thứ về Lưu Thanh.

Rất nhiều năm trước, hắn không chút do dự rời khỏi những người đi theo Lưu Thanh. Hắn cho rằng mình sẽ không hoài niệm những kẻ đó, trên thực tế, trong những năm tháng dài đằng đẵng sau này, hắn quả thật rất ít khi nhớ tới họ. Vô luận đánh giá thế nào, Lưu Thanh cùng mấy người kia đều có đạo lý hận mình, có lý do giết mình.

"Ta cùng mấy người bọn họ có suy nghĩ khác biệt. Bọn họ cảm thấy ngươi cùng chúng ta đã ân oán dứt sạch, ta nhưng vẫn cho rằng ngươi nợ chúng ta, cho nên ta muốn giết ngươi, lần này đương nhiên là cơ hội tốt nhất của ta."

Lưu Thanh vẫn không xoay người, trầm mặc một lát mới nói: "Ta vốn tưởng rằng lần này ngươi sẽ bi thảm như con chó già, ta nhìn nhất định sẽ rất sảng khoái. Nhưng những ngày qua đi theo ngươi, càng xem càng cảm thấy trong lòng khó chịu. Ngươi dẫn chúng ta gia nhập, ngươi chịu nhục thì chúng ta cũng chịu nhục. Cho dù muốn giết ngươi, cũng chỉ có thể để ta đến giết, làm sao có thể để cho người khác động tới ngươi?"

Tô Ly trầm mặc một lát, nói: "Nói linh tinh cái gì."

Lưu Thanh ngẩng đầu lên, nhìn mặt trời lặn ngoài thành phía xa, nói: "Thật ra rất đơn giản, ta bỗng nhiên hiểu tại sao ban đầu ngươi lại rời bỏ chúng ta. Ngươi cuối cùng là đệ tử Ly Sơn, cuộc sống của ngươi vốn đã không giống với chúng ta."

Lúc tr��ớc trong chiến đấu, Chu Lạc từng tức giận chỉ trích Lưu Thanh là đệ tử Ly Sơn.

Lưu Thanh không thừa nhận, mặc dù hắn dùng chính là Ly Sơn kiếm pháp, ngang nhiên, chính đại, nhưng hắn lại là kẻ sát thủ ẩn mình trong bóng tối.

Nghe xong những lời này của Lưu Thanh, Tô Ly rất chân thành trầm mặc một lát, sau đó đối với một đoạn hồi ức năm đó tự cho là chuyện nhỏ nhặt của tuổi trẻ bồng bột không đáng để tâm, lần đầu tiên đưa ra giải thích.

"Năm đó ta rời đi, chủ yếu bởi vì chuyện này thật sự chẳng có gì đáng để khiêu chiến."

Hắn nói: "Chẳng lẽ để cho ta mỗi ngày chỉ nghĩ cách làm sao giết chết Ma Quân cùng Hắc Bào ư?"

Lưu Thanh nhìn mặt trời lặn, rất chân thành nói: "Chúng ta cuối cùng tiếp nhận cái đơn hàng kia, bàn bạc chuyện đó, không phải rất thú vị sao?"

Cho dù đối mặt với hai đại cường giả như Chu Lạc cùng Quan Tinh Khách, Tô Ly thần sắc vẫn luôn hiện vẻ phóng khoáng, bất cần đời. Nhưng nghe những lời này của Lưu Thanh, ánh mắt của hắn trở nên ngưng trọng.

Hắn nhìn Lưu Thanh nói: "Người đàn bà kia không phải người dễ giết, ta khuyên các ngươi không nên động ý niệm."

Lưu Thanh không nói tiếp, đi tới ngoài thành, không lâu sau đã biến mất trong ánh hoàng hôn.

Trần Trường Sinh có chút không hiểu đoạn đối thoại này, hướng Tô Ly hỏi: "Các ngươi đang nói chuyện gì?"

Tô Ly nói: "Rất nhiều năm trước, có người mời ta đi giết một người."

"Giết ai?"

"Ngươi cũng biết đó, Thiên Hải."

Trong suy nghĩ của Tô Ly, nữ nhân cường đại nhất trên đời có ba cái rưỡi: Thánh Hậu, Nam Phương Thánh Nữ cùng với Hoàng Hậu Yêu tộc ở Bạch Đế thành, còn có kẻ lập dị ở Tuyết Lão thành kia.

Nhưng khó giết nhất vĩnh viễn chỉ có một.

Dĩ nhiên chính là Thiên Hải.

"Đây không phải là chuyện trưởng lão Trường Sinh Tông ép tiền bối làm sao?"

"Cũng có người cố gắng dùng tiền mời ta đi làm."

"Đúng là điên cuồng."

"Bất kể là ai, cũng có giá tiền."

"Tiền bối, những lời giống như phải từ miệng Lưu Thanh nói ra mới phải chứ?"

"Để ta nói ra thật kỳ quái sao?"

"Tiền bối, ngươi cùng Lưu Thanh... rốt cuộc có quan hệ như thế nào?"

"Hắn bước vào con đường sát thủ là do ta dẫn, bản lĩnh của hắn cũng là do ta dạy."

Tô Ly trả lời rất tùy ý, tựa như đang nói một chuyện nhỏ không đáng kể gì.

Trần Trường Sinh chợt nhớ tới một chuyện, một loại khả năng.

Ban đầu ở hoang dã gặp phải Nhị Thập Bát Thần Tướng Tiết Hà, hắn ở dưới sự giúp đỡ của Tô Ly chém một cánh tay của Tiết Hà, nhưng lại lo lắng Tiết Hà sẽ bị Lưu Thanh ẩn nấp trong bình nguyên thuận tay giết chết. Tô Ly giải thích lai lịch của Lưu Thanh, đồng thời cũng nhắc tới thích khách đứng đầu Thiên Cơ Các. Trong lời nói Tô Ly đối với tên thích khách kia cũng có chút tôn kính.

Trần Trường Sinh nhìn Tô Ly, khó có thể tin hỏi: "Chẳng lẽ... Tiền bối ngài chính là vị thích khách đệ nhất thiên hạ ư?"

"Ta lúc còn trẻ làm chuyện này một thời gian ngắn."

"Sau đó?"

"Làm việc gì cũng phải có tâm, phải làm đến nơi đến chốn."

Tô Ly đương nhiên nói: "Làm thích khách, dĩ nhiên ta chính là thích khách mạnh nhất."

Trần Trường Sinh rất khiếp sợ, không cách nào hiểu vì sao một vị cao nhân thoát tục như vậy lại đi làm sát thủ.

Tô Ly liếc nhìn Hoàng Chỉ tán trong tay, có chút cảm khái nói: "Khi đó quả thật là rất thiếu tiền."

Hắn không nói hết câu —— lúc ấy hắn túng thiếu đến nỗi ngay cả chiếc tán rách cũng không mua nổi.

Có chút nghi vấn từ đó giải quyết dễ dàng.

Trần Trường Sinh lúc ấy đã cảm thấy không đúng, Tô Ly làm sao lại đi kính phục một tên thích khách, cho dù là thích khách đệ nhất thiên hạ. Lúc này mới hiểu được, hóa ra cái gọi là kính nể kia, thực chất chỉ là tự luyến mà thôi.

...

...

Hoàng hôn ảm đạm, không còn như máu, nhiều thêm chút ít ấm áp.

Một đạo ánh sáng cực kỳ thánh khiết, chậm rãi đưa vào trong thân thể Vương Phá. Vết thương lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà khôi phục như ban đầu.

Lúc trước ở khách sạn vì một chiêu đánh tan Họa Giáp Tiếu Trương cùng Lương Vương Tôn, Vương Phá phải trả cái giá cực lớn. Sau đó vì ngăn cản Chu Lạc, lại bị thương nặng. Lúc này trên căn bản đã bình phục, chẳng qua không biết tổn hao thọ nguyên có thể bồi đắp được hay không.

Thánh Nữ thi triển Thánh Quang Thuật thật sự đã gần như thần thuật, so sánh với giáo sĩ Ly Cung, các đệ tử Thanh Diệu Thập Tam Ty cùng với Nam Khê Trai, phảng phất đom đóm so với ánh trăng.

Vương Phá đứng dậy, hướng Thánh Nữ hành lễ tạ ơn.

Hắn chẳng thèm nhìn Tô Ly, bởi vì hắn không thích Tô Ly. Hắn tới Tầm Dương thành, làm như vậy là vì đạo lý, chứ chẳng phải vì kẻ này.

Hắn đi tới trước người Trần Trường Sinh, nói: "Chúng ta đã từng gặp gỡ."

Mấy tháng trước ở cửa chính Thiên Thư Lăng, Trần Trường Sinh cùng Vương Phá từng gặp mặt một lần.

Đêm đó chính là đêm hôm Tuần Mai xông thần đạo thất bại tử vong.

Trần Trường Sinh nói: "Đúng vậy, tiền bối."

Vương Phá lông mày rũ xuống vô lực, nhìn có vẻ kém tinh thần. Thanh âm cũng giống như thế: "Ngươi không tồi."

Trần Trường Sinh cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì hắn cho là Vương Phá là một vị tiền bối thật sự không tồi.

Rất nhiều thiên tài trẻ tuổi, đều sùng bái Tô Ly. Hắn không sùng bái, hắn cảm thấy Tô Ly rất phiền, mặc dù Tô Ly dạy hắn rất nhiều. Hắn cảm thấy so v���i Vương Phá, Tô Ly mọi mặt đều kém cỏi, mặc dù Tô Ly mạnh hơn Vương Phá quá nhiều —— quá khứ mười sáu năm, hắn chỉ sùng bái Dư Nhân sư huynh của mình. Hiện tại đối tượng mà hắn sùng bái, thật giống như muốn có thêm một người tên là Vương Phá.

Bên kia, Tô Ly cuối cùng hỏi vấn đề kia: "Nha đầu nhà ta thế nào?"

Thánh Nữ nói: "Ly Sơn truyền thư đến, cũng không có gì đáng ngại."

Tô Ly hỏi: "Vậy Ly Sơn thì như thế nào rồi?"

Thánh Nữ nói: "Ta rời đi rất vội vàng, chỉ biết là có chút vấn đề."

Tô Ly lông mày nhíu lại như kiếm, sau đó dần hạ xuống, trầm mặc một lát sau nói: "Thu Sơn ở đó, chắc sẽ không việc gì."

Trần Trường Sinh nghe được cái tên này, trong vô thức nhìn qua.

Mọi bản quyền nội dung của bản dịch này đều thuộc về truyen.free, không thể sao chép dưới mọi hình thức.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free