(Đã dịch) Trạch Thiên Ký - Quyển 4 - Chương 110
Cô nương nhỏ dung nhan như họa, thanh thoát tuyệt mỹ, tựa một đóa hắc liên vừa nở. Ánh mắt nàng cũng thật hờ hững, sâu thẳm ẩn chứa tàn bạo, thêm vào đó là đồng tử dựng đứng đen nhánh, toát lên vẻ yêu dị dị thường.
Trần Trường Sinh mất một lúc lâu mới có thể thốt nên lời. Lúc này, hắn đương nhiên đã đoán ra cô nương áo đen kia là ai, hơn nữa còn nhìn thấy vệt máu đỏ giữa mi tâm nàng tựa nốt ruồi son.
Hắn biết dựa vào thọ nguyên của Long tộc mà tính toán, nàng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi.
Hắn từng nghe Từ Hữu Dung nói, nàng chính là một tiểu cô nương.
Nhưng hắn vẫn không nghĩ rằng, nàng thực sự là một tiểu cô nương.
...
...
Không biết đã qua bao lâu, Trần Trường Sinh cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong kinh ngạc.
Hắn đi tới chỗ nàng, động tác có chút chậm rãi, bởi vì hắn có chút khẩn trương.
Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn hắn một cái, tựa hồ có chút không nhịn được, run rẩy mười phần.
Trần Trường Sinh nhìn sự hờ hững và tàn bạo trong ánh mắt nàng, còn có cảm giác từ trên cao nhìn xuống, có chút không thoải mái, nhưng hắn biết đó cũng là bản tính của nàng, không phải nàng khinh miệt hắn.
Đó là bản năng của một sinh mệnh cấp cao nhìn xuống sinh mệnh cấp thấp.
Giống như loài người nhìn trâu ngựa trên thảo nguyên, có thể có yêu thương, có đồng tình, có tôn kính, nhưng đó cũng là thứ tình cảm từ trên cao nhìn xuống, chuyện này không thể thay đổi được.
Trần Trường Sinh đi tới trước mặt nàng, nàng khẽ cúi đầu, tựa như không muốn để hắn nhìn rõ dung nhan của mình, hay có lẽ là để che giấu sự khẩn trương trong lòng mà ra vẻ hờ hững. Nhưng nàng không biết rằng, đối với nam tử loài người mà nói, cúi đầu dễ khiến họ hiểu lầm thành sự ôn nhu và thẹn thùng.
"Ta không biết... ngươi... có thể như vậy."
Trần Trường Sinh không biết nên nói gì. Hắn hiểu rõ vì sao nàng lại muốn dùng hóa hình nhân loại để gặp hắn. Bởi vì hắn sắp chết, nàng muốn biểu lộ một điều gì đó. Hắn không hoàn toàn rõ ràng nàng muốn biểu lộ điều gì, chỉ mơ hồ có chút suy đoán, tự nhiên khó tránh khỏi khẩn trương.
"Ta không để ngươi chết." Tiểu cô nương ngẩng đầu lên, nhìn Trần Trường Sinh nói.
Lúc này nàng đã khôi phục sự bình tĩnh và hờ hững. Rõ ràng đang ngồi trên mặt đất, thấp hơn Trần Trường Sinh rất nhiều, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lại giống như đang từ trên cao nhìn xuống hắn, giọng nói giống như đang phân phó hoặc ra lệnh.
Trần Trư���ng Sinh thầm nghĩ bản thân mình cũng đâu muốn chết, ngay sau đó nhớ tới, hôm nay lúc ban ngày, trước khi Hữu Dung đi hoàng cung, tựa như cũng đã nói lời tương tự với hắn.
"Vừa rồi ta có nói, Quang Âm quyển có thể giúp ngươi phá cấm rời đi. Từ thời điểm năm trước ta cùng Hữu Dung đã tham thảo vấn đề làm sao cứu ngươi ra ngoài, lần này trên đường nàng cũng đưa ra rất nhiều chủ ý, sau đó ta bố trí trận pháp, trên thực tế chính là do nàng phác thảo ra."
Không biết vì sao, Trần Trường Sinh nhìn nàng rất chân thành nói những lời này, có thể là bởi vì suy đoán mơ hồ khiến hắn không muốn nàng tương lai có bất kỳ ý kiến gì đối với Hữu Dung.
Tiểu cô nương nghiêng đầu đi, chính là không chịu nói một chữ nào.
Nàng không ngờ tới Từ Hữu Dung lại trợ giúp mình, có chút giật mình, nhưng không có gì hơn.
Trần Trường Sinh nói: "Ta nghĩ ngươi ít nhất cũng nên cảm ơn nàng một câu."
"Nàng ngày ngày ở cùng với ngươi, kết quả ngươi sắp chết, ngươi cảm thấy ta sẽ cảm tạ nàng ư?"
Tiểu cô nương bỗng nhiên lên tiếng sắc bén, lộ vẻ rất tức giận.
Trần Trường Sinh không biết nên nói gì.
Mặc dù theo lý mà nói, bọn họ đã gặp nhau nhiều lần như vậy, đã rất quen thuộc, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cùng tiểu cô nương gặp mặt, khó tránh khỏi vẫn sẽ có chút xa lạ và lúng túng.
"Cái này... Chi Chi cô nương."
"Ta nói rồi không nên gọi ta là Chi Chi!"
Tiểu cô nương trừng mắt lườm hắn một cái, nói: "Ta có tên."
Trần Trường Sinh nhớ tới Từ Hữu Dung từng nói với mình, dường như năm đó tiểu hắc long có tên, tựa như là gọi Chu Sa, nhưng hắn không mở miệng hỏi...
"Ta tên là Hồng Trang." Tiểu cô nương nhìn hắn mặt không chút thay đổi nói.
Trần Trường Sinh tự nhiên sẽ không cãi cọ với nàng chuyện nhỏ nhặt này, nói: "Ta muốn đi bố trí trận pháp, ngươi có muốn cùng đi xem hay không?"
Từ mùa thu năm trước đến mùa hè năm nay, hắn đã tới nơi đây rất nhiều lần, nghiên cứu trận pháp trên tường đá, suy tư làm sao phá trận giúp tiểu hắc long rời đi, nhưng vẫn không để cho nàng tới xem.
Không phải phương pháp phá trận của hắn có bí mật gì, mà là nàng không có hứng thú, hoặc là nói nàng cũng không tin với năng lực của Trần Trường Sinh, có thể bài trừ cấm chế do Vương Chi Sách bày ra.
Nhưng hôm nay hắn muốn mời nàng cùng đi quan sát, bởi vì sau đó có thể không còn cơ hội nữa.
Tiểu hắc long suy nghĩ một chút, đứng dậy, xoay người đi tới thạch bích phía sau. Bởi vì hành động có chút không tiện, nàng rất tự nhiên nhấc lên váy đen, cho nên lộ ra cặp chân trần.
Đôi chân trần trắng nõn như tuyết của nàng dẫm lên đầy đất băng sương, băng sương nhất thời thua kém ba phần.
Hai sợi xích sắt tinh tế, thắt ở trên mắt cá chân của nàng, khóa sắt ánh lên màu đen nhánh, mặt ngoài đã có vết gỉ, cùng mắt cá chân tuyết trắng tôn nhau lên, lại càng tiên minh vô cùng.
Mấy trăm năm thời gian trôi qua, nàng không biết đã thử thoát khốn bao nhiêu lần trong lòng đất, xích sắt đã xâm nhập mắt cá chân của nàng, có thể rõ ràng thấy vết thương, thậm chí mơ hồ có thể thấy được xương trắng.
Mới nhìn hình ảnh này, đã cảm thấy rất đau, chớ đừng nói chi là chính bản thân nàng. Trần Trường Sinh đi ra phía trước, đem xích sắt nắm trong tay, rất cẩn thận bảo đảm sẽ không ma sát đến mắt cá chân của nàng.
Năng lực của nàng mặc dù bị trận pháp giam cầm, nhưng bảo lưu rất nhiều năng lực Long tộc tự có, có thể trong không gian dưới lòng đất tự do lui tới. Tốc độ của Trần Trường Sinh cũng rất kinh người, theo lý mà nói, bọn họ có thể rất nhanh lướt đi hơn mười dặm, nhưng không biết vì sao bọn họ lại đi vô cùng chậm.
Dạ minh châu như tinh thần trên nóc không gian theo thứ tự dập tắt, chỉ có phương hướng tường đá xa nhất còn tàn chút ít ánh sáng. Nàng cầm váy, hắn cầm xích sắt, cứ như vậy biến mất trong bóng đêm.
Ánh sáng u ám rơi vào trên thạch bích, đem mặt hai vị thần tướng truyền kỳ chiếu rọi âm tình bất định. Xích sắt bọn họ nắm trong tay lại càng phảng phất phủ lên một tầng nọc độc của Vu tộc, làm lòng người lạnh lẽo.
Trần Trường Sinh đứng trước thạch bích, nhìn bức vẽ trên thạch bích cùng trận pháp ẩn trong đó, suy tư thôi diễn một lát, từ vỏ kiếm lấy ra những thứ đã chuẩn bị từ trước, bắt đầu bày trận.
Thời gian chậm chạp trôi qua, hắn làm việc đặc biệt chuyên chú, mi tâm thỉnh thoảng nhăn lại, nhưng không biết là gặp phải chướng ngại hay là trong cơ thể thương thế phát tác mang đến đau đớn.
Tiểu hắc long theo thói quen ngồi ở đầy đất băng tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn bức họa trên thạch bích, có chút xuất thần, không biết suy nghĩ cái gì. Cặp mắt hờ hững mơ hồ có thể thấy chút ít hối hận cùng ngơ ngẩn, chỉ có thời điểm nàng nhìn về Trần Trường Sinh, tâm tình tiêu cực mới có thể dần dần tan biến.
Không biết đã qua bao lâu, Trần Trường Sinh cuối cùng kết thúc bày trận. Hắn cẩn thận kiểm tra hai lần, quả thật không bỏ sót vấn đề nào, mới chính thức thở phào nhẹ nhõm. Từ hơn hai năm trước, hắn từ trong hoàng cung đi tới nơi đây, hắn đối với hai xích sắt khóa chặt hắc long này đã nghiên cứu rất nhiều. Hắn có thể nói đã đem hết những gì mình học được cả đời về đạo pháp, kiến thức cũng thi triển ra, trong hơn nửa năm lại càng nhận được vô cùng nhiều trợ giúp từ Từ Hữu Dung. Hắn tin tưởng nhất định có thể có hiệu lực.
Hắn lấy ra Quang Âm quyển giao cho hắc long, sau đó nhìn nàng vẻ mặt thật tình nói: "Ngươi có phương pháp gì có thể làm cho mình tạm thời hôn mê bất tỉnh hay không?"
Tiểu hắc long trợn tròn mắt nhìn hắn, nghĩ thầm đây là yêu cầu gì.
Trần Trường Sinh vốn đang chuẩn bị nói thêm gì nữa, nhưng nhìn ánh mắt của nàng đã biết nàng không thể nào đáp ứng mình, không thể làm gì khác nói: "Vô luận sau đó chuyện gì phát sinh, ngươi tốt nhất nên nhịn."
Tiểu hắc long đột nhiên cảm giác được có chút không đúng, đưa tay chuẩn bị đem hắn đánh ngã, nhưng mà đã chậm.
Lặng lẽ không tiếng động, tựa như lá liễu cắt rách gió nhẹ đầu xuân.
Vô Cấu kiếm sắc bén vô song, ra khỏi vỏ sau đó rơi xuống.
Trần Trường Sinh cắt một vết rách trên cổ tay, máu tươi bừng lên.
Máu của hắn rõ ràng có chút vấn đề, phiếm màu vàng nhàn nhạt, phảng phất có vô cùng vô tận năng lượng, thánh khiết vô cùng, rồi lại làm cho người ta cảm giác cực kỳ yêu dị.
Máu hắn có thánh quang, bên trong còn có Thiên Phượng chân huyết của Từ Hữu Dung.
Hắn cắt ra cổ tay của mình, máu tươi gặp phải gió hàn lạnh trong không gian dưới đất, một mùi thơm khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung, lấy tốc độ không cách nào hiểu lan tràn ra bốn phía.
Loại mùi thơm này rất giống mùi cỏ xanh, càng giống mùi sương trên cỏ xanh, giống như mùi hoa quả mới chín, càng giống như hoa quả tươi mới vừa thành thục, lại bị gió đêm thổi một đêm còn lại mùi vị.
Nếu nh�� tùy ý để tình huống như thế tiếp tục, mùi vị này theo Bắc Tân kiều tiến vào kinh đô, chỉ sợ mọi người trong cả kinh đô sẽ điên cuồng lên, ngay cả chim chóc trong Thiên Thư lăng cũng sẽ điên cuồng bay tới.
May mắn hoặc là nói Trần Trường Sinh sớm có chuẩn bị, trận pháp hắn mới vừa bố trí có trận ý Từ Hữu Dung ban đầu ở Hàn Sơn dùng Đồng cung giúp hắn ngăn cách mùi máu, lấy thánh quang trong máu tươi hắn làm cơ sở, có thể hữu hiệu đem mùi máu tiêu trừ, hơn nữa hắc long thiên nhiên phát ra cực hạn u hàn, có thể bảo đảm mùi vị dưới tình huống này tự nhiên sẽ phai nhạt rồi mới bay ra khỏi Bắc Tân kiều.
Nhưng có một vấn đề.
Tiểu hắc long đang ở bên cạnh hắn, đang ở trong phạm vi trận pháp bao phủ, một mực nhìn hắn làm những chuyện này, như vậy nàng tự nhiên cũng ngửi thấy được mùi vị này.
Tranh một tiếng giòn vang!
Xích sắt bị kéo thẳng tắp như sợi dây, thân thể của nàng trôi nổi đến giữa không trung, tóc đen hướng phía sau vũ điệu, quần áo màu đen giống như trước vũ động, trên mặt xinh đẹp sát nhưng không tình, phảng phất thần ma.
Đồng tử yêu dị dựng thẳng hiện lên vô số loại tâm tình, phức tạp tới cực điểm cũng xung đột tới cực điểm. Đó là bản năng thân cận của một sinh mệnh chí cao cấp đối với một loại năng lượng thần thánh chí cao cấp. Vừa là khao khát vô tận của một cường giả đối với sự vĩnh sinh chân chính, lại vừa là dục vọng đơn thuần nhất trong bản năng của sinh vật.
Nàng trên cao nhìn xuống Trần Trường Sinh, tham lam rồi lại bất an, khát vọng rồi lại bi thương, không ngừng giãy dụa, cho đến cuối cùng, nàng rốt cục dần dần trở nên bình tĩnh.
Bình tĩnh cũng không có nghĩa là an toàn.
Nàng mặc dù là huyền sương cự long cao quý mà cường đại, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, hơn nữa thuở nhỏ đã rời Nam Hải lên đất liền, không được Long tộc đầy đủ giáo dục, cho nên không học được cách khống chế dục vọng của mình như thế nào, tránh khỏi tinh thần ý chí bị loại dục vọng này khống chế như thế nào.
Ánh mắt của nàng rất bình tĩnh, ánh mắt cũng rất bạo ngược.
Nàng quyết định ăn Trần Trường Sinh, bởi vì hắn quá ngon. Hơn nữa nàng có đầy đủ lý do để ăn Trần Trường Sinh, cho dù tinh không giáng xuống thiên đạo ý chí tới hỏi nàng, nàng cũng có thể không có chút nào hổ thẹn.
"Ngươi người này không có lương tâm, ta đem sơ huyết cũng cho ngươi, lại còn cùng nữ nhân khác tình tình tứ tứ, vì lời thề thực tế ban đầu, ta muốn nuốt sống ngươi!"
Nói xong câu đó, khí tức của nàng lấy tốc độ khủng khiếp tăng lên, trong nháy mắt đã đột phá mấy cảnh, đi thẳng tới thần thánh lĩnh vực, sau đó hướng Trần Trường Sinh trên mặt đất lao xuống.
Hành trình kỳ ảo này, được truyền tải trọn vẹn và độc quyền, duy chỉ tại truyen.free.