Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Trạch Thiên Ký - Quyển 1 - Chương 34

Từ ngày được sư phụ nhặt về từ khe suối nhỏ, câu nói Trần Trường Sinh nghe nhiều nhất chính là "Mệnh của ngươi không tốt." Đặc biệt là vào cái đêm năm mười tuổi, sau khi thân thể hắn tràn ra dị hương, năm chữ ấy cứ như một đạo phế chú, vĩnh viễn in sâu trong lòng hắn.

Muốn cải biến vận mệnh không tốt, chỉ có hai phương pháp. Một là tu hành đến cảnh giới Thần Ẩn, tự nhiên sẽ thoát khỏi mệnh luân (*) – nhưng cảnh giới Thần Ẩn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, ngay cả vị Độc Cô Cầu Bại từng một thời cái thế vô địch kia đã tiến vào cảnh giới này hay chưa vẫn còn là một nghi vấn.

(*) bánh xe vận mệnh

Phương pháp thứ hai chính là Nghịch Thiên Cải Mệnh. Trong truyền thuyết, sư phụ cũng từng nói với hắn, từ khi Đại Chu vương triều khai quốc đến nay, chỉ có ba lần Nghịch Thiên Cải Mệnh thành công. Ba người đó đều có tài năng cái thế, càng có sức mạnh nghiêng trời lệch đất. Hắn chỉ là một người bình thường, há có thể làm được điều đó?

Bất luận có làm được hay không, chung quy hắn vẫn phải làm. Do đó, hắn phải tham gia Đại Triều Thí, hắn nhất định phải giành được vị trí đầu bảng. Chỉ như vậy mới có cơ hội tiến vào Lăng Yên Các – nơi nghiêm cấm bất luận kẻ nào ra vào, để xem những người trong tranh kia, để xem những gì họ đã lưu lại.

Trong Lăng Yên Các thờ cúng chân dung hai mươi bốn vị công thần thời Thái Tông. Về sau, từng lượt danh thần qua đời lại được đặt chân dung ở đây, nhưng điều thực sự trọng yếu vẫn là hai mươi bốn bức tranh đầu tiên. Trong hai mươi bốn bức chân dung đó, có khả năng ẩn chứa căn cứ và manh mối cho lần Nghịch Thiên Cải Mệnh thành công thứ hai của Đại Chu vương triều.

Trần Trường Sinh tỉnh lại từ trong trầm tư, tầm mắt thu về từ một nơi nào đó trong hoàng cung, hướng sang tiểu cô nương đang ngồi trên sàn nhà.

Hắn rất thích cô bé này, nhưng không thể nhận đối phương làm học sinh. Tiểu cô nương sống trong Bách Thảo Viên, đêm trước bị Ma tộc ám sát, lai lịch tất nhiên phi phàm. Khả năng lớn nhất chính là một trong số hoàng tộc tử tôn bị Thánh Hậu nương nương đày ra biên ngoại, sau lại được nương nương bí mật tiếp về. Loại nhân vật này há có thể tùy tiện đụng vào?

Hơn nữa, hắn không muốn dạy hỏng con nhà người ta.

"Ta muốn đi rửa mặt, sau đó nghỉ ngơi một chút. Ngươi về nhà trước đi, chớ đi theo ta."

Trần Trường Sinh nói, cố gắng khiến ngữ điệu và biểu cảm tỏ ra lạnh lùng. Không đợi tiểu cô nương từ chối, hắn liền rời khỏi Tàng Thư Quán.

Hắn chỉ hy vọng đối phương biết khó mà lui. Đến đêm, khi trở lại Tàng Thư Quán, thấy tiểu cô nương đã không còn ở đó, hắn cuối cùng cũng buông lỏng tâm thần, tiếp tục bắt đầu dẫn tinh quang tẩy tủy. Trong trạng thái minh tưởng, bất tri bất giác, thần quang (* nắng sớm) đã chiếu đến, lại một đêm trôi qua.

Những tinh huy kia toàn bộ tiến vào thân thể hắn, nhưng hắn vẫn không hề hay biết. Hắn chỉ biết làn da, lông tóc của mình vẫn không có bất kỳ thay đổi nào, việc tẩy tủy không chút tiến triển. Thế nhưng hắn đã tập mãi thành quen, chỉ là khi mở mắt, cảm thấy cánh tay phải có chút hư không, có chút kỳ lạ.

Hắn trầm mặc một lúc, rời khỏi Tàng Thư Quán trở lại tiểu lâu bắt đầu tắm rửa.

Trong thùng gỗ, nước ấm tản ra sương mù, men theo Thanh Đằng chậm rãi bay lên, rồi bị chia thành vô số tơ khói. Hắn ngâm mình trong nước ấm, dựa vào vách thùng, nhắm mắt, có chút mỏi mệt. Sáng sớm khuôn viên trường tĩnh lặng như thế, hắn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Cũng như lúc nãy mở mắt ra, hắn phát hiện cánh tay phải có cảm giác thiếu thiếu.

Không có tiếng nói trong trẻo êm tai, không có ai lưu luyến ôm cánh tay hắn.

Chỉ mới mấy ngày trôi qua, hắn đã quen với sự tồn tại của tiểu cô nương kia. Nghĩ đến điều này, hắn cảm thấy có chút lúng túng, mặt hơi nóng, mới minh bạch bản thân mình dù tu đạo (*) tĩnh tâm truy cầu thuận theo tâm ý, chung quy vẫn không có cách nào hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của lòng hư vinh hay những cảm xúc khác.

Hắn lấy khăn lông ướt đắp lên mặt, không muốn gương mặt nóng bừng của mình bị thần quang chứng kiến.

Bỗng nhiên, *uỳnh*, bức tường viện bên cạnh thùng gỗ vang lên một tiếng nổ mạnh. Khói bụi mịt mù, gạch đá ầm ầm sụp đổ.

Trần Trường Sinh kéo khăn mặt xuống, giật mình nhìn qua, chỉ thấy trong khói bụi, trên tường viện mơ hồ... xuất hiện thêm một cái động lớn.

Khói bụi dần dần thu lại, Lạc Lạc từ trong cái động lớn trên tường chui qua.

Nàng quay đầu lại liền trông thấy Trần Trường Sinh trong thùng gỗ, đặc biệt cao hứng, nói: "Không tính sai vị trí, đúng là chỗ này!"

Những lời này không phải nói với Trần Trường Sinh, mà là nói với đám tộc nhân thuộc hạ tay cầm công cụ thợ hồ phía sau nàng.

Trong chốc lát, phía sau tiểu lâu, dưới bức tường cũ, vang lên tiếng xây đập *binh binh trát trát*.

Đám người tỏ ra bận rộn, không ai nhìn về phía thùng gỗ, cứ như thiếu niên trong thùng gỗ kia là một vật vô hình.

Nhìn cảnh thi công khí thế ngất trời này, Trần Trường Sinh cảm giác nước trong thùng gỗ đang lạnh rất nhanh, thân thể hắn cũng trở nên lạnh lẽo. Hắn chấn kinh đến nói không nên lời, miệng há hốc như một tên ngốc, cảm thấy cảnh tượng này cực kỳ hoang đường, bản thân mình trong khung cảnh này lại càng hoang đường cực điểm.

Không lâu sau, một tấm cửa gỗ mới tinh xuất hiện giữa tường viện.

Những người kia giống như thủy triều rút về Bách Thảo Viên. Cửa gỗ vừa đóng, Quốc Giáo Học Viện lại tĩnh lặng như trước.

Thật tốt, có thêm một cái cửa, lại có thêm một người.

"Giờ thì sang đây dễ dàng hơn nhiều, không cần ngồi xe ngựa."

Lạc Lạc hai tay chống nạnh, nhìn cánh cửa kia, rất đỗi mãn ý.

Một khoảng tĩnh lặng, không có ai trả lời nàng.

Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trần Trường Sinh giống như con chim cút bị đông cứng, hai tay vịn thùng gỗ, bộ dáng trông rất khôi hài.

Lạc Lạc nghiêm mặt nói: "Tiên sinh, xin người cứ tiếp tục, không cần bận tâm đến ta."

Bỗng nhiên, thần sắc Trần Trường Sinh biến đổi cực kỳ nghiêm túc, trong mắt lộ ra vô hạn kinh hoảng.

Hắn nhìn bầu trời xanh thẳm phía sau nàng, giọng nói khẽ run: "Rồng trắng mắt xanh?!"

Lạc Lạc lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bầu trời một màu xanh ngắt, làm gì có con rồng nào.

Ngay lúc này, phía sau nàng truyền tới tiếng nước *ầm... ầm*.

Nàng quay người nhìn lại, chỉ thấy Trần Trường Sinh lấy tốc độ cực nhanh khoác lên áo ngoài, nhảy khỏi thùng nước, chạy như điên vào trong rừng. Hắn một đường chạy nhanh, một đường nước chảy, trông chật vật vô cùng, như chó rơi xuống nước, càng giống chó nhà có tang.

Nhìn cảnh này, Lạc Lạc nhịn không được cười phá lên, hướng về bóng lưng của hắn vẫy tay, hô: "Tiên sinh, người nhớ trở lại nha."

Thân ảnh Trần Trường Sinh biến mất sau cánh rừng.

Nụ cười trên mặt Lạc Lạc dần thu lại, lộ ra vẻ thương tâm. Nàng khẽ thở dài: "Tiên sinh, sao người không chịu thu ta làm đồ đệ?"

...

...

Trần Trường Sinh toàn thân ướt đẫm, tóc đen rối tung, trên chân ngay cả giày cũng không có, cảm thấy cực kỳ chật vật. Hắn lại không dám trở về Quốc Giáo Học Viện thay y phục, một tòa Kinh thành to lớn như vậy nhưng không biết nên đi đâu về đâu, vì không còn mặt mũi gặp người, cũng tìm không ra ai giúp đỡ.

Gian khách sạn kia tuy chưa trả phòng nhưng muốn đi từ thành bắc qua thì thật quá xa. Hắn không muốn bị binh sĩ Tuần Thành Ty bắt giữ vì tội danh quần áo không chỉnh tề, phá hoại bộ mặt Hoàng thành... Cuối cùng, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ đi đến Thiên Đạo Viện ở tương đối gần.

Hắn thành công thu hút mọi ánh mắt và tiếng cười nhạo của các học sinh Thiên Đạo Viện. Đối với việc này, hắn chỉ có thể coi như mắt mù tai điếc. Rất lâu sau, cuối cùng hắn cũng tìm được chỗ ở của Đường Tam Thập Lục. Không chút do dự, hắn một cước đạp cửa mà vào, thần sắc nghiêm nghị nói: "Mượn một bộ xiêm y sạch sẽ, ta thiếu ngươi một nhân tình."

Đường Tam Thập Lục nhìn hình dạng của hắn, trước tiên là ngây ngẩn, sau đó lớn tiếng cười ha ha. Chỉ là thời gian trước sau có chút chênh lệch, chứng tỏ hắn có chút chất phác hoặc giả phản ứng quá chậm, nhưng tiếng cười này đối với Trần Trường Sinh mà nói vẫn chói tai như thường.

"Khách hiếm... Thật là khách hiếm... Ngươi đây là bị làm sao vậy?"

"Tuy trước đến giờ ta không nguyện ý mặc quần áo người khác, nhưng hiện tại không có cách nào khác. Vậy nên, xin ngươi mau một chút."

Ngữ khí Trần Trường Sinh vô cùng nghiêm túc.

Đường Tam Thập Lục có thể cảm nhận được, nếu như mình chậm nửa điểm, gia hỏa này khả năng sẽ thực sự tức giận. Hắn cố gắng nén cười, đứng dậy tìm cho Trần Trường Sinh một bộ xiêm y sạch sẽ, thuận tiện ném hai cái khăn lông qua: "Lau khô người đi, yên tâm, đều là khăn mới."

"Đa tạ."

Trần Trường Sinh dùng tốc độ nhanh nhất sửa sang bản thân mình thỏa đáng, lúc này mới thở phào một hơi. Hắn quan sát bốn phía, phát hiện tên này quả nhiên không hổ là thiên tài đứng thứ ba mươi sáu trên Thanh Vân Bảng, không ngờ tại một nơi như Thiên Đạo Viện cũng có thể sở hữu một tòa tiểu lâu riêng. Cơ mà nhìn đống giấy lộn vứt đ���y đất, cơm canh thừa lại không biết từ ngày nào, trên bàn, ghế, giường... khắp nơi đều vương vãi rác, hắn phát hiện tiểu lâu tuy lớn nhưng lại không có chỗ nào để ngồi.

"Ngồi đi." Đường Tam Thập Lục hoàn toàn không cảm nhận được nỗi thống khổ lúc này của hắn.

"Ngồi chỗ nào?" Trần Trường Sinh rất chân thành hỏi.

Đường Tam Thập Lục mới nhớ tới gia hỏa này có chút quái tính, không còn cách nào khác đành đứng dậy, nói: "Đi, đi ăn cơm."

Dọc theo con đường Thiên Đạo Viện đi ra ngoài, Trần Trường Sinh một lần nữa thu hút không ít ánh mắt chú mục. Chỉ có điều lần này không phải vì bộ dạng chật vật, mà vì hắn cùng Đường Tam Thập Lục kề vai đi cùng nhau. Các học sinh Thiên Đạo Viện rất kinh ngạc, thầm nghĩ thiếu niên này là ai, không ngờ có thể cùng Đường Tam Thập Lục cao ngạo lạnh lùng cười cười nói nói?

Tại một gian Thực Cư cực kỳ thanh nhã ngoài Thiên Đạo Viện, Đường Tam Thập Lục bỗng nhiên nghĩ đến một việc. Hắn nhíu mày, nhìn Trần Trường Sinh rất chân thành nói: "Ta có ghé qua khách sạn một lần, thấy mảnh giấy ngươi lưu lại... Ngươi thực sự vào Quốc Giáo Học Viện?"

Trần Trường Sinh gật đầu, nói: "Những ngày qua ngươi đang bận cái gì?"

Kỳ thực, hắn muốn hỏi Đường Tam Thập Lục, vì sao biết mình vào Quốc Giáo Học Viện lâu như vậy mà không tới tìm? Phải biết trong kinh đô, hắn chỉ quen có một người. Tuy hắn trước nay tôn thờ sự nhẫn nại và thói quen tịch mịch thông suốt mọi việc, nhưng nếu như có thể không tịch mịch thì cũng không tệ.

Chỉ là với tính tình của hắn, đích thực khó mà trực tiếp hỏi.

Nghe hắn chính miệng thừa nhận tiến vào Quốc Giáo Học Viện, thần sắc Đường Tam Thập Lục có chút ngưng trọng. Nhưng thấy hắn chuyển chủ đề, cho rằng thằng này không muốn nói chuyện thương tâm của mình, bèn đáp: "Thanh Đằng Yến sắp cử hành rồi, tuy ta không e ngại ai nhưng cũng phải làm một ít chuẩn bị."

Trần Trường Sinh thầm nghĩ, Thanh Đằng Yến là cái gì?

Đường Tam Thập Lục lại nói: "Hôm nay ngươi làm sao lại biến thành cái dạng này? Ở Đại Triều Thí, ta chỉ nghĩ lọt vào Top 3 thôi mà mỗi ngày đã bị hành gần chết. Mục tiêu của ngươi là đầu bảng, còn có tâm tư cùng người nghịch nước? Hay là... gặp chuyện gì?"

"Quốc Giáo Học Viện... ta thực sự ở không nổi."

Trần Trường Sinh nghĩ tới những chuyện tao ngộ mấy ngày nay, nghĩ rằng bất luận mở mắt, nhắm mắt, tắm rửa hay đọc sách, đều có thể thấy tiểu cô nương kia. Hắn không khỏi hơi mất tinh thần, đối với hắn mà nói, đây là chuyện rất khó xuất hiện.

Đường Tam Thập Lục tưởng rằng hắn ở Quốc Giáo Học Viện đọc sách phải chịu vô tận lạnh lùng cùng khinh miệt nhục nhã, không kềm nổi có chút đồng tình. Hắn đưa tay vỗ vỗ bờ vai của Trần Trường Sinh, nói: "Không ở được thì rời khỏi đó đi, ta... viết một phong thư, để ngươi tới Vấn Thủy Học Viện."

Trần Trường Sinh thở dài.

Đường Tam Thập Lục thấy hắn mặt mày ủ rũ, liền có chút không vui. Hắn nhớ hồi đó bị Thiên Đạo Viện và Trích Tinh Học Viện hai lần vô tình đào thải, người này vẫn bình tĩnh ung dung. Nếu không, mình cũng sẽ không coi trọng hắn. Vì sao hiện tại lại như vậy? Chẳng lẽ Quốc Giáo Học Viện kia thực sự là địa phương bị nguyền rủa?

"Uống chút rượu, ngủ một giấc là sẽ ổn thôi."

Hắn kêu lão bản đưa lên hai hũ rượu mạnh, một hũ đẩy đến trước mặt Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh nhìn hũ rượu, có chút tò mò, tiếp đó thành thực nói: "Ta chưa từng uống rượu."

Đường Tam Thập Lục thay hắn đập vỡ nắp bùn, nói: "Hôm nay uống, tức là đã uống rồi."

Trần Trường Sinh có tâm sự, Đường Tam Thập Lục kỳ thực cũng có tâm sự. Vả lại, thực ra hai thiếu niên không quá thân thiết, không rõ bao nhiêu về nhau, tự nhiên không có chủ đề tán gẫu. Thế là, họ đành phải bưng bát rượu trầm mặc uống, đây là thứ gọi là rượu sầu.

Rượu sầu là thứ dễ dàng khiến người say nhất, đặc biệt là với loại người sơ ẩm sơ nhạc (*) như Trần Trường Sinh.

(*) không biết ăn chơi

Đương nhiên, tửu lượng của Đường Tam Thập Lục cũng không khá hơn chút nào.

"Thiên tài như ta nào có thừa thời gian đi tham gia cái Thanh Đằng Yến chết tiệt gì đó. Thế nhưng, đám học sinh kinh đô ngu ngốc lại dám hoài nghi thực lực của bổn công tử..."

Đường Tam Thập Lục nhìn những học sinh mặc viện phục Thiên Đạo Viện bên ngoài hành lang, cười lạnh nói: "Hiện tại ta nhất định phải đánh nát cái mặt của bọn chúng!"

Trần Trường Sinh hai tay bưng bát rượu, mắt híp lại, rõ ràng đã có men say, mồm miệng không rõ hỏi: "Thanh Đằng Yến... rốt cuộc là gì?... Có thể... có cái gì... thức ăn ngon?... Có rượu không?"

...

...

Kinh đô có Thiên Đạo Viện, Trích Tinh Học Viện, Tông Tự Sở... sáu tòa học viện có lịch sử lâu đời nhất, được tôn kính nhất.

Tất cả dấu vết lịch sử thăng trầm đều biểu hiện qua những nhánh Thanh Đằng ngoài cửa sáu học viện. Vậy nên, sáu học viện này còn được gọi là Thanh Đằng Lục Viện. Chỉ có học sinh Thanh Đằng Lục Viện mới có thể không cần tham gia Dự Khoa Khảo Thí, trực tiếp tham gia Đại Triều Thí. Từ đó, dễ dàng suy ra địa vị của sáu học viện này.

Đại Triều Thí, Dự Khoa Khảo Thí thông thường đều cử hành vào mùa hạ. Thanh Đằng Lục Viện không cần tham gia Dự Khoa Khảo Thí, nhưng lại không muốn các học sinh bỏ qua một lần cơ hội mài giũa bản thân. Cho nên, sau khi Đại Triều Thí và Dự Khoa Khảo Thí công bố thành tích, lục viện sẽ mời những học sinh vượt qua Dự Khoa Khảo Thí cùng các học sinh lục viện tham gia một tràng yến hội long trọng.

Tràng yến hội này, vì có học sinh Thanh Đằng Lục Viện tham dự nên so với Dự Khoa Khảo Thí còn kịch liệt hơn nhiều. Lịch sử cũng đã chứng minh, trên cơ bản, xếp hạng yến hội và xếp hạng cuối cùng (*) của Đại Triều Thí cực kỳ sát nhau. Vậy nên, nó dần dần được coi là phong hướng tiêu (**) của Đại Triều Thí.

(*) xếp hạng cuối cùng (**) chong chóng đo chiều gió

Đương nhiên, xếp hạng ở đây khẳng định không bao gồm những học sinh còn đang ở phương nam và những thiên tài tu đạo không dễ dàng xuất đầu lộ diện.

Tràng yến hội này chính là Thanh Đằng Yến.

Với tính cách Đường Tam Thập Lục mà nói, hắn căn bản khinh thường tham gia Thanh Đằng Yến. Nhưng trước đó vài ngày, mối quan hệ giữa hắn và Phó Viện trưởng Thiên Đạo Viện bị người ta bóc trần, phải chịu không ít lời ong tiếng ve. Lại có vài tên thiếu niên cường giả Thanh Đằng Lục Viện có mặt trên Thanh Vân Bảng biểu lộ thái độ khinh thường đối với việc này. Vậy nên, hắn quyết định tham gia.

Vì thế, hắn bế quan khổ tu trong Thiên Đạo Viện, nên dù có biết Trần Trường Sinh tới Quốc Giáo Học Viện cũng không có thời gian đến thăm.

Trần Trường Sinh đặt bát rượu xuống, lấy tay che miệng, ợ một hơi rượu, có chút ngượng ngùng nói lời xin lỗi, sau đó nói: "Ta chúc ngươi thành công."

Biết Thanh Đằng Yến là nơi đám gọi là thiếu niên thiên tài đọ sức, như vậy tự nhiên cùng hắn không có quan hệ gì.

Hắn nghĩ như vậy, lại quên bản thân mình hiện tại đang học Quốc Giáo Học Viện, cũng là một trong Thanh Đằng Lục Viện.

Đương nhiên, toàn bộ thế giới dường như đều quên điểm này.

Bản dịch độc đáo này, chỉ có tại truyen.free.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free