Trái tim hình nhân - Chapter 3: Một nụ cười không thân quen
Ta nghe thấy những giọng nói nhỏ, như đang thì thầm vào tai khi đôi mắt nhắm chặt. Lời nói của chúng hỗn loạn, chen lấn vào nhau khiến ta không thể hiểu được. Theo cùng nó là một mùi hương lạ, gần với rừng nhưng lại không phải nó. Xa hơn, nhưng cũng rất gần. Có lẽ mùi hương đó là mùi của rêu – thứ mà ta đang nằm lên. Còn những giọng nói đó, ta vẫn chưa thể kết luận đó là gì.
"Sielu, cô định giả vờ ngủ đến bao giờ nữa vậy? Sáng rồi đó."
Tiếng gọi của Haga khẽ vang lên bên tai nên ta mở mắt, chỉ để thấy một khung cảnh mà ta vẫn chưa thể lý giải trước mặt.
"Haga, đây là gì?"
"Thì là gì nữa... Nấm đó."
Thứ gọi là "nấm" mà Haga nói cũng chính là thứ ở trước mắt ta, trên trần của ngôi nhà trong gốc cây của Maior. Trước khi ta nhắm mắt, chúng không ở đó. Và khi ta mở mắt, chúng đã xuất hiện. Những cây nấm với vô số sắc màu và hoạ tiết mọc thành những cụm nhỏ, lan rộng ra từ giữa trần nhà nơi ta đang nhìn ra xung quanh.
"Vậy tại sao nấm lại mọc ở đây?" Ta hỏi Haga ở bên cạnh.
"Ừm, Nấm thì..." Haga dường như đang suy nghĩ một lúc, ta có thể lờ mờ thấy được đôi tai đang cử động ở phía bên. "Nó mọc được ở đâu chẳng được? Ở trong góc cây lớn như này thì không có nấm mới là lạ đó."
Khi Haga nói vậy, ta lại có một thắc mắc.
"Thế thì nấm cũng có thể mọc ở trên người ta? Như ông Maior?"
"Hả? Chuyện đó thì không thể nào đâu..." Haga vừa đáp vừa cười, nhưng rồi lại im lặng một chút mà lầm bầm nói. "Hay là được nhỉ?"
Vừa lúc đó, ta cũng cảm nhận được một rung động đang lớn đần, đến từ phía bên ngoài của gốc cây. Cho đến khi tiếng xào xạc của đống cây leo trước cửa ngừng lại, một giọng trầm vang lên từ đằng xa.
"Hai đứa dậy rồi à? Vẫn còn sớm mà."
Từ nơi ta nằm là một phần rễ trồi lên của cái cây liếc sang bên trái có thể thấy Haga đang đứng bên cạnh, và nhìn ra xa hơn nữa là ông Maior cao lớn đang đặt chiếc giỏ chứa một đống thanh gỗ xuống đất. Tính từ lúc ta nghe thấy những tiếng động vừa lớn vừa nhỏ xen kẽ nhau khi Haga vẫn đang ngủ, ông Maior trở về sớm hơn ta dự đoán.
"Nắng cũng lên rồi thì còn sớm gì nữa ạ. Cháu cũng nên dậy để đi kiếm tí thức ăn thôi." Haga đáp lại ông Maior.
"Vậy à." Ông Maior nghe vậy, ngừng lại một lúc rồi lại nói tiếp. "Nếu vậy thì tiện đi lấy nhựa cây nhé."
"Cháu cũng đang định vậy mà."
Vừa nói, Haga vừa cầm lấy một giỏ chứa vài chiếc túi mà ông Maior đã đưa ra ngày hôm qua mà đeo lên người. Hình thù của cái giỏ này cũng khá giống cái ghế mà Haga dùng để cõng ta. Có thể là cái ghế đó được làm ra dựa trên cái giỏ. Hoặc cũng có thể là ngược lại cũng nên.
"Ừm." Ông Maior khẽ ho nhẹ một tiếng. "Và đưa Sielu đi cùng nữa."
"Vâng... Ạ?"
Ta có thể thấy rõ khuôn mặt khó hiểu cùng một bên tai cụp xuống đang nhìn về phía ta của Haga, rồi lại chỉ tay qua lại giữa cô ấy và ta. Ông Maior cũng nhận ra biểu cảm đó của Haga, rất nhanh đã phản ứng lại mà lấy từ trong chiếc bàn của mình một món đồ mà đặt xuống đất.
"Dùng cái này để đưa Sielu đi đi. Ta mới làm tối qua."
Cái món đồ mà ông Maior đặt ra ấy, cũng lọt được vào tầm mắt của ta. Nó giống như một cái ghế, nhưng lại có hai phần nhô ra ở phía sau và một bản gỗ hơi hướng ra ngoài ở phía dưới. Đồng thời, cũng có những vật hình tròn được đặt dưới chân. Qua đánh giá sơ bộ, dường như có khoảng tám vật hình tròn như vậy chia đều sang mỗi bên của chiếc ghế.
"Đây là cái gì thế ông Maior?" Haga chỉ tay vào chiếc ghế đó mà hỏi.
"Ta cũng chịu. Ta ngẫu hứng làm ra thôi."
Nghe ông Maior nói vậy, Haga bỗng ồ lên một tiếng khá rõ.
"Nếu vậy thì chẳng phải là phát minh mới rồi còn gì? Trông mấy cái bánh xe này cũng thú vị ghê."
Haga tiến lại gần chiếc ghế, nhìn đi nhìn lại quanh nó một hồi. Rồi, cô đi lại về phía sau cái ghế, tò mò mà đẩy nhẹ một cái. Thế là cái ghế đi ngược lại với hướng đụng với Haga, kêu lên những tiếng cộc cộc mà từ từ tiến về phía ta và rồi dừng hẳn ngay bên cạnh đống rêu ta đang nằm lên. Nhìn gần ta mới thấy chiếc ghế này to hơn ta tưởng.
"Hóa ra nó hoạt động như vậy à..." Haga nhìn về phía ta mà thốt lên.
"Đúng đó." Ông Maior nói, giọng trầm vốn có cũng hơi nâng lên một chút. "Nhờ những bánh xe bằng gỗ kia nó sẽ giúp việc di chuyển dễ dàng hơn. Nhìn cách cháu đưa Sielu đến đây và khớp nối của con bé khiến ta nghĩ ra chúng..." Nói được một hồi thì ông ngừng lại.
"Hừm hừm." Ông Maior lại ho nhẹ thêm hai tiếng, lần này còn lấy tay che miệng. "Nói chung cứ bế Sielu lên thử xem."
Haga theo lời của ông Maior mà tiến lại gần về chỗ ta. Sau khi hỏi xin bảo ta thử nghiệm và nhận được lời đồng ý, cô ấy luồn hai tay xuống lưng ta, nhẹ nhàng bế ta lên và đặt vào chiếc ghế được ông Maior làm. Khi cả người đã ngồi chắc chắn trên đó, ta nhận ra đôi chân của mình không chạm đất mà được nâng đỡ bởi bản gỗ phía dưới.
"Cô thấy thế nào Sielu? Tôi di chuyển nhé?"
Ta định hình bản thân trên chiếc ghế. Nói là như vậy nhưng chủ yếu là xác định lại tầm nhìn của bản thân vì cơ thể ta cũng không thể di chuyển được.
"Ừm." Ta đáp lại Haga.
Cô ấy cầm vào hai phần nhô ra ở phía sau rồi dùng sức kéo về sau. Tầm nhìn trước mắt ta cũng đột ngột chuyển động, dần trở nên nhỏ bé. Sau đó, Haga lại dùng một loạt thao tác để đưa khu vực có thể nhìn thấy của ta ra đằng sau mà hướng về phía đôi chân to lớn của ông Maior.
"Cảm giác ổn ghê!" Haga kêu lên, dường như cô ấy đang vui. "Cô thấy thế nào Sielu? Thoải mái không?"
Dù có hơi rung lắc một chút, nhưng nhìn chung tầm nhìn và cơ thể ta vẫn đang ổn định trên chiếc ghế. Với những điều xác thực đó, ta lại "ừm" một tiếng để đáp lại Haga, và ta cũng cảm nhận được lực mà cô ấy đè vào ghế cũng nhiều hơn trước.
"Hay quá! Vậy là từ giờ chúng ta cũng có thể đi săn cùng nhau được rồi đó!" Rồi cô ấy ồ lên một cái mà hướng giọng về phía ông Maior. "Cảm ơn ông nhiều lắm, ông Maior!"
"Hừm... Trông vậy cũng ổn rồi, coi như để Sielu làm quen trước khi có thể di chuyển đi." Ông Maior đưa chân lên, hướng về phía chiếc bàn bên trái mà đặt xuống rồi nói tiếp. "Xong rồi thì đi nhanh đi. Không muộn bây giờ."
"À vâng ạ, cháu sẽ kiếm thật nhiều thức ăn cho xem!" Haga vui vẻ đáp lại ông Maior.
"Ta cũng có ăn được đâu..." Ông Maior thở dài nhưng không có vẻ là buồn hay khó chịu. "Thôi, vui là được rồi. Nhớ về sớm nhé."
Cùng với chiếc ghế được gắn thêm bánh xe, ta và Haga cùng nhau đi ra khỏi ngôi nhà trong gốc cây của ông Maior rồi tiến vào trong khu rừng. Lần này, tầm nhìn của ta không còn ở phía sau lưng Haga mà là ở phía trước, vậy nên ta có thể thấy rõ sự vật hơi rung động trước mắt với mỗi tiếng cồng cộc phát ra khi chiếc ghế tiến lên.
"Hơi xóc nhỉ? Đường trong rừng cũng gồ ghế quá." Haga thốt lên. "Cô có thấy khó chịu lắm không Sielu?"
"Ta ổn."
Tuy đáp lại như vậy nhưng cảm giác cả người nảy lên nảy xuống liên tục như này cũng khiến ta cảm thấy không thoải mái, nói thẳng ra là khá khó chịu. Nhưng xét đến việc Haga vẫn luôn đi chậm lại để ta ngắm nhìn sự vật quanh đây, ta lại không khó chịu nữa.
Chúng ta đi qua những cái chiếc cây khổng lồ, rồi lại trông thấy những đóa hoa kỳ lạ vươn lên cao hơn cả khu rừng, đôi khi còn nhìn được những cái cây hay cúi xuống, nụ hoa để lọ ra gai nhọn như đang chực chờ để ăn một thứ gì đó. Có vô vàn những sự vật mà ta chưa biết tên, vô vàn những thắc mắc mà ta chưa thể lý giải. Những khi vậy, Haga luôn cố gắng trả lời ta bằng những kiến thức giới hạn mà cô ấy biết.
"Mà nên gọi chiếc ghế này là gì nhỉ?" Haga bỗng lên tiếng. "Một chiếc ghế với bánh xe... Xe ghế? Hay là ghế đẩy? khó nghĩ quá..."
Haga sau đó cũng đưa ra vài cái tên khác nhau, nhưng ta thấy chúng nghe rất vấn đề hơn cả cách Haga gọi tên mấy loài cây mà cô ấy không biết tên. Với kiến thức ít ỏi của mình, ta thốt lên cái tên đã được tính toán cẩn thận.
"Xe lăn thì sao?"
"Xe lăn?" Haga đột nhiên dừng lại. "Sao lại là xe lăn?"
"Tại vì bánh xe lăn mới di chuyển được, nếu không thì đây cũng chỉ là chiếc ghế."
"Ừm..."
Haga dường như đang suy nghĩ gì đó, ta cũng cảm nhận được đôi tay đang nắm vào chiếc ghế của cô ấy cũng rời khỏi chỗ đó một lúc. Thế rồi, cô ấy lại dùng lực lên chiếc ghế mà nói:
"Cũng được đấy chứ? Tí về nói với ông Maior xem sao? Cô thấy thế nào Sielu?"
Haga đã đồng tình với cái tên mà ta đặt cho chiếc ghế. Đây có thể coi là dấu ấn đầu tiên mà ta để lại trên thế giới, một sự vật được đặt tên bởi Sielu, một chiếc "xe lăn". Trong lồng ngực ta có một cảm giác nhột nhột bất chợt, cảm giác vừa lạ vừa thân quen. Ta không biết chính xác nó là gì.
"Sielu? Sielu!?"
Trước mắt ta bây giờ là một mảng tối đen với chút màu xanh cùng mùi hương của cây cỏ. Khi nãy, lúc Haga bất ngờ dùng lực lên xe lăn đã khiến nó tiến lên trước một chút, vừa hay một bánh xe lọt vào chiếc hố nhỏ dưới đất và khiến cơ thể ta rơi xuống đất. Ta đoán rằng, cảm giác nhột nhột đó là những ngọn cỏ đâm qua lớp áo của ta.
Bỗng, cả cơ thể ta được nâng lên sau đó được đặt gọn lại trên ghế. Trước mắt cũng có một đôi tai đang rũ xuống, cặp lông mày hơi trùng xuống nhìn ta mà nói nhỏ:
"Xin lỗi cô nhé Sielu, tôi không để ý..."
Đôi mắt nâu đó hơi chúc xuống, rồi đôi khi lại len lén liếc lên nhìn mà đụng phải ánh mắt của ta. Ta đã biết hành động này là gì, vì Haga đã làm nó nhiều lần trước kia.
"Ta ổn." Ta đáp lại.
Hai con ngươi của cô ấy dừng lại trước mắt ta, lông mày cũng dãn ra hơn một chút cùng với một nụ cười mỉm xuất hiện trên môi như một điều bình thường.
"Vậy ta đi tiếp nhé." Haga trả lời.
Phải khá lâu sau đó, chúng ta dừng lại ở một khu vực trống trong rừng, chỉ có duy nhất những thảm cỏ cao tỏa ra xung quanh chỗ đó, đón nhận ánh nắng của buổi sáng. Haga đi lên trước ta, im lặng quan sát một lúc rồi quyết định đặt giỏ đồ bên cạnh mình xuống. Cô ấy lấy ra những thanh gỗ nhỏ cùng vài miếng hạt giống, tiện thể nhổ lấy vài cây cỏ rồi buộc chúng lại với nhau. Sau một hồi thao tác, Haga đứng dậy và tự thốt lên với bản thân là đã xong.
"Cái gì thế Haga?" Ta thắc mắc.
"Là bẫy bắt gà rừng đó, bọn chúng khoái hạt giống lắm."
"Chúng hoạt động như thế nào?" Ta nhìn vào cái bẫy mà thắc mắc.
Haga thấy ta hỏi vậy cũng ngồi xổm xuống, từ tốn chỉ vào từng thứ trên cái bẫy mà lý giải với ta. Cơ bản, nguyên lý của nó là khi con gà rừng đến ăn những hạt giống này, vô tình mổ vào cái chốt thì chiếc lồng được tạo nên bởi những que gỗ sẽ sập xuống, nhốt con gà rừng tham ăn lại.
"Đơn giản thì đó là cách chiếc bẫy hoạt động đó. Giờ thì chúng ta chỉ việc ngồi đợi con gà nào đó sập bẫy thôi."
Nói rồi, Haga kéo ta lui lại về trong rừng, đặt lên vài lớp lá trên người ta, khiến tổng thể cả chiếc xe lăn hòa hợp với bụi cỏ và khu rừng. Tầm nhìn của ta cũng được đặt để trực diện nhìn thấy cái bẫy mà Haga đã lắp đặt.
"Cô chờ ở đây được không Sielu? Chỉ việc đợi cho đến khi có con gà rừng nào đó sập bẫy là được."
Khi ta không để ý, Haga đã đeo giỏ đồ của mình lên mà đứng trước mặt ta. Dường như cô ấy đang định đi đâu đó. Haga cũng nhận ra sự tò mò trong cách ta nhìn cô ấy nên đã nhanh chóng giải thích với ta.
"Tôi định tranh thủ đi lấy chút nhựa cây Mavern gần đây ấy mà. Về phần cô thì chỉ cần đợi cho gà rừng mắc bẫy rồi hô lên cho tôi biết là được. Quanh nhà ông Maior thì cũng không có nguy hiểm gì được... Cô thấy sao, Sielu?"
Xét đến tình hình hiện tại, việc chia cả hai đi để vừa đi săn và thu thập nhựa cây Mavern là một quyết định đúng đắn. Ta – một kẻ không cử động được rất phù hợp với việc chờ đợi. Còn Haga – một người thành thạo và linh hoạt hơn sẽ đi thu thập nhựa cây Mavern. Đó là quyết định đúng, nhưng ta không muốn vậy.
"Được. Ta làm được." Và rồi ta đáp lại.
Ta không muốn vậy, nhưng lý tính và những suy luận hợp lý như bảo với ta là không nên nói ra điều đó. Có lẽ là vấn đề về phép lịch sự và hiệu quả công việc đã được đặt lên đầu trước so với cảm giác của bản thân.
Sau khi mô tả sơ qua cho ta về hình dáng của gà rừng, với nụ cười nhỏ nhẹ cùng lời động viên "cố lên", Haga để ta ngồi im lặng nhìn cô ấy biến mất sau đống cỏ và hàng cây rừng. Tiếng sột soạt vang lên mỗi lúc nhỏ dần, cho đến khi chỉ còn sự yên lặng bao trùm xung quanh chỗ của ta và cái bẫy đang chờ một con gà rừng đi vào. Sự tĩnh lặng này cũng vừa lúc để ta sắp xếp những câu hỏi và kiến thức ta đã giải đáp và tiếp thu được. Về thế giới này, về sinh vật ở đây và về chính ta.
Thế giới này rất rộng lớn và bao la hơn những gì ta đã trông thấy. Những sinh vật qua lời kể của Haga hay ông Maior, đều là những thứ ta chưa tận mắt chứng kiến, chúng khiến ta tò mò. Nhưng mà, thế giới tuy phong phú như vậy, ta vẫn có cảm giác nó thiếu vắng đi thứ gì đó. Cảm giác như thế giới này đang đứng im. Sau những lần suy luận vào ngõ cụt, ta đã để lại nghi vấn này cho đến khi có thể giải đáp một phần sự im lặng của thế giới.
Ngoài ra, qua những quan sát và thấu tỏ, ta nhận ra không có sinh vật nào giống như ta. Kẻ vừa mất ký ức vừa không thể cử động, được coi là những kẻ "đáng thương", trường hợp hiện tại duy nhất chỉ có ta. Đồng thời, ta cũng nhận thấy mạch suy nghĩ của ta khác với Haga cùng ông Maior. Những thứ mà ta suy nghĩ, là sự nhất quán và định nghĩa. Còn thứ mà hai người họ suy nghĩ, là sự đồng cảm và sẻ chia. Ta nhận thấy bản thân khác biệt so với hai người họ.
Từ đó, ta nhận định rằng nghi vấn "đây là đâu?" và "ta là ai?" vẫn chưa có lời giải hợp lý. Và đi đến một kết luận chính xác, ta vẫn cần phải học hỏi từ Haga và giờ thêm cả ông Maior nhiều hơn nữa để có thể giải đáp chính xác.
Chẳng biết thời gian đã trôi đi bao lâu từ kết luận của ta, bỗng có tiếng sột soạt vang lên từ một bụi cây cao gần đấy. Tiếng động lần này khác với âm thanh của Haga lúc đi, nên ta đoán rằng đó không phải cô ấy mà là một sinh vật khác. Tiếng động vang lên một cách ngắt quãng, như thể nó vừa đi vừa dừng lại rồi đi tiếp vậy.
Và rồi, từ trong bụi cỏ lao ra là một sinh vật với hai chân cùng với bộ lông trắng xóa và cái mào đỏ đi kèm là cái miệng với hình dạng là một chiếc mỏ. Nó chỉ hơi khác chút so với miêu tả của Haga, dường như cô ấy đã quên việc nói rằng nó có một chiếc đuôi dài nên ta vẫn nhận định đó là con gà rừng.
Nhưng mà để so với chiếc bẫy nhỏ Haga đã làm, thì con gà có hơi lớn. Bây giờ ta thực sự nghi vấn rằng liệu cái lồng nhỏ đó có thể nhốt được con gà rừng to bằng cả ta và Haga cộng lại hay không.
Nó đứng im đó, nhìn ngó xung quanh một lúc rồi tiến lại gần chiếc lồng. Nó cúi xuống, nhìn chằm chằm vào những hạt giống nhỏ đặt ở đấy. Nhưng rồi, nó không ăn chúng mà ngẩng lên, lấy cái chân với ba móng vuốt lớn đó đập nát cái bẫy bé nhỏ.
"A." Ta bất ngờ thốt lên một tiếng.
Con gà rừng cũng vậy, nó bất ngờ bởi tiếng động mà ta phát ra, ngay lập tức quay ngoặt sang mà nhìn thẳng về chỗ ta. Sau đó, nó bước đi rất nhanh, từng bước chân đều rất nặng như của ông Maior mà in dấu rõ ràng trên mặt đất. Cuối cùng, nó dừng lại trước mặt ta, hơi cúi xuống mà đưa đôi mắt to, tròn và sâu nhìn ngó kẻ đang bất động ngồi trước mặt nó.
Nó dùng đôi cánh bên hông, đập mạnh một cái. Luồng gió mà nó tạo ra thổi bay đi lớp lá mà Haga đắp lên, làm lộ ra toàn thể chiếc xe lăn cùng với ta, thậm chí dư âm của cơn gió còn suýt làm chiếc xe lăn cùng ta ngã nhào ra phía sau.
Con gà rừng sau đó vẫn im lặng nhìn ta, đôi khi lại hơi xoay đầu qua chỗ này chỗ nọ. Thế rồi, nó gầm lên một tiếng rất lớn, bắn những giọt nước sệt sệt vào mặt ta. Hàng trăm chiếc răng sắc và nhọn trong mỏ nó hiện ra cùng với một màu đen sâu thẳm bên trong. Ngay khi vừa ngậm miệng, nó lại dí sát mắt mình gần hơn nữa vào ta, dường như đang muốn quan sát phản ứng của ta sau tiếng gầm của nó.
Thứ duy nhất ta cảm nhận được bây giờ là thứ nước kia đang lăn dài trên má cùng mùi hương hơi nồng giống như khoai tây đã thối. Vậy nên ta cũng đưa cho nó nhận xét mà nó đang chờ:
"Hôi quá."
Đôi mắt của nó hơi khẽ lay động một chút. Và rồi, nó lại khẽ mở miệng ra, cái lưỡi dài của nó từ từ chui ra, cuốn lấy một vòng quanh cổ ta. Ta cảm thấy ở cổ bị siết chạt lại, cơ thể dần dần bị nhấc lên, tách hẳn với chiếc xe lăn. Cùng với đó là cảnh tượng trước mắt, vẫn là cái miệng của nó nhưng mở to hơn, những chiếc răng nhọn cũng rõ hơn và bóng tối trong đó đang ngày càng gần hơn.
Ta kết luận được rằng, ta đang bị ăn.
Ta không biết bản thân đang cảm thấy thế nào. Cổ ta thấy khó chịu, ta muốn lấy tay gạt cái lưỡi của nó ra, nhưng ta không làm được. Mũi ta cũng đang rất khó chịu vì mùi hôi của thứ này, nhưng ta cũng không thể đưa tay lên mà che mũi lại. Cả chân, cả tay, cả cơ thể đều chẳng thể cử động. Ta chỉ có thể nhìn cái miệng của con gà rừng đang há to dần trước mắt.
Bóng tối sâu thẳm trong mắt ta dần trở nên chân thực và gần hơn bao giờ hết.
Vậy là ta sẽ bị ăn.
"Tránh xa cô ấy ra!"
Ngay tại thời khắc đó, một vật nhọn lao ra từ trong khu rừng, đâm thẳng vào thân của con gà rừng. Nó vội vàng nới lỏng phần lưỡi đang siết cổ ta ra rồi quăng ta đi chỗ khác mà thốt lên những tiếng kêu ngắt quãng. Còn cơ thể ta đã đập mạnh vào thân cây gần đó rồi trượt dần xuống rồi bất động ở gốc cây.
Trước mắt ta là khung cảnh mà một người với đôi tai dựng lên, răng nanh nhô ra, trên tay cầm chắc lấy con dao bằng đá mà trừng mắt phát ra những tiếng khè khè và con gà rừng đang chảy ra những chất lỏng màu đỏ tươi. Đây là lần đầu ta thấy Haga như vậy.
Con gà rừng sau đó cũng gầm lại một vài tiếng, đổi lại vài lần khua chiếc dao trên tay trong không khí của tiếng khè của Haga. Cứ mỗi lần nó định tiến lên, Haga đã bước chân lên trước và đưa con dao lên. Sau đó, cứ như vậy vài lần, con gà rừng đứng im một hồi rồi quay đầu bỏ chạy vào trong rừng, không thèm quay lại nhìn lấy Haga hay ta một lần.
Tuy con gà rừng đã biến mất khỏi tầm nhìn của ta, Haga vẫn đang giữ nguyên tư thế đó. Phải cho đến khi tiếng rầm rầm lúc chạy đi của nó đã không còn nghe thấy được nữa, đôi tai của cô ấy mới hơi trùng xuống, cặp răng nanh đang nhẹ ra cũng từ từ thu vào. Rồi cô ấy bất ngờ quay đi quay lại cho đến khi nhìn thấy ta nằm bất động dưới một gốc cây gần đó.
"Sielu!"
Cô ấy vứt con dao trên tay đi, vội vàng chạy đến chỗ ta. Cái giỏ chất đầy những chiếc túi da cũng rơi vãi vài cái mà đổ chất lỏng đặc màu trắng ra đất. Cô ấy đến chỗ ta, nhanh chóng quỳ xuống, đưa tay lên kiểm tra từng chỗ trên cơ thể ta. Nhưng câu nói như "cô có sao không!?" Hay "tại sao không kêu cứu?" Hoặc "bị thương ở đâu không?" Cứ liên tục phát ra từ gương mặt đang rất khó hiểu của Haga. Ta không thể trả lời từng câu hỏi liên tục từ cô ấy. Ta chỉ có thể mở miệng, đáp lại giữa vô vàn lời nói của cô bằng một câu trả lời an toàn:
"Ta không sao."
Cô ấy nghe thấy vậy, đôi tay đang sờ khắp người ta cũng dừng lại. Hai con ngươi hơi nhỏ đi so với thường ngày cũng nhìn vào mắt ta, cái miệng hơi hớ ra như đang bất ngờ điều gì đó. Ta không thể hiểu biểu cảm này của cô ấy. Cô ấy đang bất ngờ? Không phải. Cô ấy đang buồn? Cũng không phải. Cô ấy đang vui? Càng không phải. Sự yên lặng này... Ta không thích nó, ta thấy không thoải mái.
Chưa để ta phải nói ra, Haga là người đã cất lời trước. Cô ấy đưa tay lên má ta, lau đi những miếng nước sệt mà con gà rừng kia để lại. Nhỏ nhẹ mà hỏi ta:
"... Thật sự không sao chứ?"
"Ừm."
Ta nhanh chóng đáp lại, vì ta không muốn nhìn thấy biểu cảm như vậy của Haga nữa. Nhưng khác với dự tính rằng cô ấy sẽ mỉm cười và đáp lại ta, Haga lại cúi mặt xuống, khiến ta không thể trông thấy biểu cảm hiện giờ của cô nữa. Đôi tay đó vẫn đang giữ lấy trên má ta, nhưng có phần chặt hơn. Cô ấy mở miệng, nói với giọng trầm hơn thường ngày.
"Về thôi. Hôm nay vậy là đủ rồi."
"Nhưng con gà..."
"Đừng có nhắc đến con gà nữa!"
"....."
Haga đột nhiên hét lên, nắm chặt lấy khuôn mặt ta hơn nữa nhưng cũng rất nhanh thả lỏng như vừa nhận ra gì đó. Ta rất muốn mở miệng để hỏi cô ấy rằng cô ấy đang cảm thấy thế nào, biểu cảm bây giờ của cô ấy là gì. Nhưng ta không thể, ta cảm thấy ta không nên làm thế.
"... Chiếc xe lăn đâu rồi?"
Cô ấy hỏi, xong lại quay đầu đi xung quanh tự tìm kiếm mà không đợi câu trả lời từ ta. Cuối cùng, cả ánh mắt của ta và cô ấy đều dừng lại ở một đống gỗ nằm chồng chất lên nhau, thứ đã từng là một chiếc xe lăn. Dường như lúc con gà rừng kia bị vật nhọn đâm trúng đã vô tình phá vỡ nó.
Haga nhìn vào đống gỗ đó, không nói lời gì. Cô đặt chiếc giỏ đằng sau lưng xuống rồi đeo lên trước ngực và quay lưng về phía ta. Cô ấy cầm lấy tay ta, đưa vòng ra trước cổ rồi cầm vào hai bên đùi mà nói:
"Tôi sẽ cõng cô về."
Haga cứ vậy mà cõng ta lên, đưa từng bước chân tiến về phía mà chúng ta đã từng đi qua. Khắp cả chặng đường, ta và Haga đều không nói một lời nào. Về bản thân, ta không biết nên nói gì với Haga trong trường hợp này, đây là lần đầu ta cảm thấy như vậy.
Khi ánh nắng trên trời đã dần dần biến mất mà thay bằng màu sắc đỏ hồng của hoàng hôn, chúng ta đã về lại được ngôi nhà trong gốc cây của ông Maior. Cũng vừa lúc đó, ông Maior đang đứng trước cửa nhà. Nhìn thấy bộ dạng hiện tại của hai bọn ta, đôi chân ông ấy trong tầm nhìn của ta khẽ run lên một chút.
Haga dừng lại, đứng yên trước ông Maior. Cô ấy quay mặt ra chỗ khác, tránh bên vai mà ta đang dựa đầu mà lầm bầm nói:
"Bọn cháu gặp phải cockatrice ạ."
Một lời giải thích ngắn gọn từ phía Haga. Còn về chỗ ông Maior, đáp lại chỉ là một sự im lặng trải dài một lúc. Rồi một tiếng thở dài vang lên, theo sau đó là câu trả lời của ông Maior.
"Không sao là tốt rồi."
Nói rồi, ông ấy xoay người, vén những chiếc dây leo ở cửa lên, để lộ một cái bàn với chiếc nồi nhỏ đang bốc khói bên trong.
"Vào ăn đi, ta nấu sẵn súp nấm bằng đống nấm sáng nay rồi."
Haga không nói lời gì, lẳng lặng cõng theo ta vào trong nhà, đặt ta lại lên chiếc ghế trước cái bàn với nồi súp nấm mà bắt đầu ăn. Cô ấy vẫn đều đặn bón cho ta những miếng súp vào miệng, nhưng không nói những lời như "A nào" hay là "há miệng ra" như trước nữa. Ta cũng vậy, tự giác mà mở miệng ra mỗi khi cây thìa chứa miếng súp nóng đã được thổi nguội đi phần nào đó đưa đến trước miệng.
Ông Maior thì ngồi trên chiếc ghế to lớn của mình, nhìn xuống hai bọn ta đang ăn trong yên lặng. Ông ngồi đó, khắc miếng gỗ trên tay rồi dừng lại nhìn xuống, sau đó lại khắc tiếp và cứ tiếp tục như vậy. Trong khoảng thời gian tĩnh lặng đó, chỉ có mỗi tiếng kẽo kẹt của chiếc ghế gỗ, tiếng đục đẽo và đôi khi là tiếng thổi phù phù vang lên.
Khi nồi súp đã cạn, Haga vừa đứng dậy cầm hai cái bát lên định đi đâu đó thì tiếng khắc gỗ ở phía trên đầu ta dừng lại. Ông Maior đột nhiên mở lời.
"Hai đứa đi tắm đi. Ra chỗ con suối sau nhà ấy. Bát cứ để đấy ta dọn cho."
Haga đứng im một lúc, sau đó cũng đáp lại ông.
"Vâng ạ."
Cô ấy đặt hai chiếc bát xuống, sau đó lại gần bên cạnh ta. Một tay cô ấy đặt lên vai ta. Giọng nhỏ nhẹ nhưng có chút buồn bã thoáng qua mà nói với ta:
"Đi tắm thôi nào, Sielu."
"... Ừm." Ta đáp lại cô ấy.
Haga bế ta lên, đưa ta đi ra cửa nhà rồi vòng ra phía sau. Bầu trời bây giờ đã không còn chút ánh đỏ hồng nào mà thay vào đó là những ngôi sao nhỏ bé, đang dần hiện ra khi những tia sáng cuối cùng của mặt trời từ từ biến mất. Theo cùng với khung cảnh đó là khuôn mặt không còn nụ cười thường trực của Haga.
Vừa đi, ánh mắt Haga đôi lúc lại đưa xuống nhìn vào ta rồi lại nhanh chóng đưa lên. Đôi tay đang ôm lấy cơ thể ta cũng mỗi lúc lại càng chặt thêm. Biểu cảm của cô thì luôn pha lẫn những điều khó hiểu. Lúc thì cô lại cắn môi, lúc thì lại mím chặt, lúc thì nhìn đi chỗ khác. Nhưng dù có thế nào, thì đôi tai đang trùng xuống và cái vẻ buồn chán đó vẫn không thay đổi.
Hai chúng ta sau đó đã đến được con suối nhỏ đằng sau gốc cây đó. Haga đặt ta xuống, nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo đã dính bẩn của cả ta và cô ấy ra và đưa ta vào con suối cùng với mình. Bọn ta ngồi dựa lưng bên bờ, không nói một lời nào, chỉ có mỗi tiếng suối róc rách chảy qua khe đá lọt vào tai ta.
Khác với tưởng tượng, con suối này không hề lạnh mà thực chất có chút ấm áp. Quanh con suối cũng có vài cây nấm phát sáng nhỏ, nhưng cũng có vài đốm sáng trong đó biết di chuyển, phát sáng một cách có chu kỳ bay lượn khắp nơi trước mặt ta.
"Đó là đom đóm. Là một loài bọ." Haga bất chợt cất tiếng giải thích. "Còn dòng suối này ấm là vì thượng nguồn của nó gần núi lửa. Thường ngày cô cũng luôn tò mò vì những thứ kỳ lạ như này mà, phải không?"
Vậy hóa ra những đốm sáng nhè nhẹ mà ta tưởng là nấm biết bay đó, thực chất là những con bọ có thể phát sáng và bay lượn. Dòng suối này ấm áp, là vì núi lửa đã giúp nó trở nên ấm hơn. Nhưng, thứ khiến miệng ta hơi hé mở vì bất ngờ không phải chúng mà là vì Haga đột nhiên bắt chuyện với ta.
"Cô nói về ta thường ngày..." Ta hơi đưa mắt sang bên. "Nhưng cô cũng có giống thường ngày đâu?"
Những lời đó của ta dường như đã khiến Haga nhận ra điều gì đó. Tròng mắt buồn bã của cô ấy bỗng đột nhiên dãn ra, nhìn về phía ta. Sau đó, cô ấy mỉm cười thật nhẹ, mí mắt hơi hướng xuống về phía chiếc khăn bên tay trái của mình.
"Cô nói phải, tôi chẳng có tư cách nói chuyện 'thường ngày' với cô chút nào."
Thế rồi, cô ấy nhấc chiếc khăn lên khỏi dòng nước, lấy chúng chà nhẹ lên người ta. Vừa tắm rửa cho ta, cô ấy vừa nói với một giọng trầm và đều:
"Cô biết đấy, cuộc đời của tôi chưa từng cố gắng chút nào cả." Cái khăn cô ấy cầm lướt theo cẳng tay ta. "Thậm chí cả việc cố gắng để sống. Với tôi thật sự rất khó khăn."
Khi lau đến chỗ hốc rỗng ở khớp nối khuỷu tay ta, cô ấy dừng lại. Haga cẩn thận lấy khăn bọc lấy đầu ngón tay, nhẹ nhàng lau sạch sẽ bên trong đó.
"Nói về 'thường ngày' của tôi hồi trước ấy, chán lắm." Cô ấy nói, nhưng đôi tay vẫn đang chuyển động không ngừng. "Chỉ có ăn với ngủ rồi lại chạy trốn... Nếu không phải ông Maior tìm thấy tôi thì có khi tôi đã bị lũ kền kền ăn thịt rồi cũng nên." Ngón tay cô ấy bỗng dừng lại. "Khoảng thời gian đó... Chẳng thể gọi là sống được."
Haga bỗng cười nhẹ lên thành tiếng, nhưng tiếng cười đó chẳng vui vẻ chút nào. Cô ấy đang nói về bản thân, nhưng những điều mà cô ấy kể không giống những gì ta biết về Haga chút nào.
"Ta tưởng Haga là kiểu khác." Ta bất ngờ lên tiếng, cắt ngang câu chuyện của Haga.
Cô ấy nhìn vào mắt ta, rồi lại cười mà lấy cái khăn đáp thẳng lên mặt ta. Ngay lập tức, mắt ta cảm thấy khó chịu vì những giọt nước bắn vào, đành phải nhắm lại để Haga lau đi những vết bẩn trên gương mặt.
"Đừng vội đánh giá người khác chỉ vì cô biết một chút về người đó chứ? May là tôi dễ tính chứ gặp người khác thì họ có giận dỗi hay thậm chí gây sự với cô cũng chẳng lạ đâu."
Khi sự khó chịu trong mắt dần phai nhạt và cảm giác hơi ấm ấm trên mặt trở nên man mát, ta mới dám nâng mí mắt lên một chút. Lúc này, cái khăn của Haga đã chuyển xuống sang bên vai còn lại của ta. Cũng vì vậy, ta có thể thấy rõ góc nghiêng của khuôn mặt Haga bên dưới mình. Đôi mắt của cô vẫn như vậy, hơi chất chứa nỗi buồn man mác bên trong. Dù đang tập trung lau sạch sẽ cơ thể ta, nhưng cô vẫn không ngừng nói tiếp.
"Phải khi nào người ta tâm sự với cô như tôi đang làm này, khi đó cô mới biết họ là người như thế nào được. Vội đánh giá người khác quá có thể khiến mối quan hệ rạn nứt đấy."
Cô ấy trở về lại chỗ của mình bên cạnh ta, đưa chiếc khăn nhúng qua nước suối rồi vắt nó.
"Tâm sự? Haga đang tâm sự với ta sao?" Ta liếc sang hỏi cô ấy.
"Đúng rồi." Cô ấy đáp. "Việc chia sẻ câu chuyện quá khứ của bản thân chính là tâm sự đó."
Nói xong, Haga đang định lấy chiếc khăn vừa vắt xong để lau cơ thể thì bỗng chợt dừng lại. Cô ấy nhìn xuống mặt nước vẫn đang chảy và không nói gì. Hình bóng phản chiếu dưới nước của cô ấy tuy bị nhòe đi một chút, nhưng vẫn đủ cho ta thấy nụ cười mỉm mà cô ấy lúc nãy đã biến mất từ lúc nào.
"Xin lỗi vì hồi chiều nhé, Sielu." Giọng cô ấy hơi run nhẹ. "Suýt bị con Cockatrice ăn thịt chắc cô đã sợ lắm rồi mà tôi còn lớn tiếng trách móc với cô nữa. Lúc đó tôi giận lắm."
Từ lời của Haga, ta mới biết biểu cảm cả nửa buổi ngày hôm nay ấy của Haga là giận. Một cảm xúc đặc biệt thậm chí còn ảnh hưởng đến cả những hoạt động 'thường ngày' mà ta biết. Và nhìn thấy Haga nổi giận, ta cũng thấy rất khó chịu. Có vẻ như cô ấy giận ta, vì đã làm mất con gà rừng đáng ra phải là bữa tối. Haga dường như nhìn thấy được ánh mắt của ta hơi chúc xuống, cô cũng vội vàng nói tiếp:
"Không phải tôi giận cô đâu Sielu. Cái người tôi giận..." Nói đến đó, giọng Haga nghẹn lại. "Là bản thân mình cơ."
Haga ngả lưng ra sau hẳn, khiến ta không thể nhìn thấy khuôn mặt hay biểu cảm của cô ấy. Dường như cô ấy đang nhìn bầu trời sao kia, chầm chậm mà cất tiếng:
"Cái lúc thấy cô nằm thẫn thờ ở trên đồng cỏ đang bị lũ sâu gặm nhấm ấy. Khi ấy, tôi thấy cô rất giống với tôi hồi trước. Chỉ biết nằm đó chờ đợi cái chết đến gần..." Haga dừng lại một chút rồi nói tiếp. "Chính vì vậy mà tôi muốn cứu cô. Khi biết tình hình của cô thì tôi còn muốn giúp đỡ cô hơn."
Trong tầm nhìn có thể thấy được của ta, đôi tay của Haga đan lại với nhau trước ngực. Dường như bây giờ cô ấy lại đang thể hiện ra một biểu cảm mà ta không biết.
"Tự ý muốn cứu cô nhưng rồi tôi để cô gặp nguy hiểm như vậy. Tôi giận lắm. Giận bản thân mình lắm." Đôi tay cô ấy lại đan chặt vào hơn nữa. "Rõ ràng vì không muốn cô trở nên giống với tôi hồi trước nên mới cố gắng cho cô thấy sự vui vẻ mà tôi thường ngày chẳng biểu hiện ra... Vậy mà khi thấy cô nói 'không sao' giống như tôi hồi xưa thì lại chẳng giữ nổi sự điềm tĩnh. Tôi ngốc thật đấy."
"..."
Sau khi Haga nói xong, hai chúng ta không nói thêm bất cứ điều gì với nhau nữa. Miệng ta bỗng khẽ hé ra, xong cũng rất nhanh mà đóng lại. Ta muốn tâm sự với Haga, nhưng quá khứ của ta từ lúc xưa cũ nhất cũng là lúc khi ta thức dậy ở đồng cổ xanh đó. Hầu như ta chẳng có chuyện gì để kể cho Haga cả, vì cô ấy đều biết cả rồi. Cảm giác lúc này, vừa giống lúc ta suýt bị con cockatrice kia ăn, nhưng cũng có chút khác. Khi đó là ta bị ép vào thế bị động, còn lần này thì ta tự khiến bản thân bị động.
Hai người bọn ta cứ như vậy được một lúc lâu. Đến lúc khi hình ảnh mặt trăng méo mó dần phản chiếu trên mặt suối, những tiếng kêu ve ve bất chợt vang lên giữa rừng, Haga mới ngồi thẳng dậy, cầm lấy chiếc khăn trên tay lên. Tuy vậy, cô không vắt hay lau người ngay mà nắm chặt lấy nó. Như đã giữ câu nói này trong lòng từ lâu, câu từ đó cứ liên tục tuôn ra từ miệng Haga.
"Lần sau cô không cần đi theo tôi vào rừng nữa đâu. Đừng đi theo cái người không thể bảo vệ c-"
"Không." Ta bất ngờ cắt ngang câu nói của Haga. "Ta không muốn."
Nhìn từ bên của ta có thể thấy rõ, biểu cảm bất ngờ của Haga. Cái biểu cảm đó giống như đang trông thấy ông Maior lộn ngược mà xoay ba vòng trước mắt vậy. Cũng phải, ta mà nhìn thấy ông Maior như vậy cũng bất ngờ không kém cạnh.
"Những điều vừa nãy Haga nói, có thứ ta hiểu, có thứ ta không..." Những suy nghĩ đi trước cả suy luận của ta cứ thế đi ra khỏi miệng. "Nhưng nếu Haga bảo muốn cho ta thấy sự vui vẻ mà cô biểu hiện ra mà không cho ta thấy cô..."
Cổ họng ta hơi cứng lại như có con sâu kẹt trong đó, dường như suy luận của ta đang muốn ngăn ta nói ra những điều tiếp theo. Vì nó không phù hợp với lý tính. Nhưng chúng cũng không quan trọng. Ta không thể điều khiển cơ thể, nhưng không có nghĩa là ta không thể điều khiển cái miệng nói ra điều mình muốn.
"Thì sao ta hiểu được chứ? Vậy nên ta không muốn." Điều tiếp theo thật không hợp lý và tự nhiên, nhưng ta vẫn nói tiếp. "Ta thích đi cùng cô."
"Sielu, cô..."
Haga vẫn vậy, nhưng lần này còn bất ngờ hơn nữa mà nhìn vào ta. Ta hiểu cô ấy đang bất ngờ vì gì. Ta cũng cảm giác được, cái miệng của ta đang hơi nhoẻn lên. Ở dưới dòng nước chảy liên hồi kia, ta lờ mờ thấy được nụ cười đầu tiên của mình được soi sáng bởi ánh sáng nhạt nhòa bởi mặt trăng. Nhưng cũng rất nhanh, vì cơ thể cảm thấy không tự nhiên mà nụ cười đó cũng nhanh chóng biến mất.
Trong lúc ta còn đang băn khoăn về ý nghĩa của nụ cười bất chợt đó, Haga đã sắp xếp xong cảm giác của cô ấy từ lúc nào không hay. Cô dùng hai tay cầm chắc lấy bàn tay không thể cử động của ta, nâng nó lên khỏi mặt nước. Cô ấy hơi nhướn người, nhìn thẳng vào mắt ta, hai con ngươi đã trở lại như ngày nào, đôi tai cũng không còn trùng xuống. Hai bên má cô hơi ửng hồng, nụ cười thường ngày mà ta biết đã trở lại. Đôi môi của Haga mở ra, thốt ra những lời nói khiến đôi vai ta hơi run lên.
"Sielu à, lần đầu trong đời, tôi sẽ hứa với cô." Mí mắt cô ấy hơi trùng xuống, long lanh trong đó một vài nỗi buồn khó tả. "Tôi sẽ cố gắng bảo vệ cô, sẽ cố gắng cho cô thấy sự vui vẻ của mình, sẽ cố gắng cho cô thấy sự hạnh phúc, cố gắng để giữ nụ cười hiếm hoi vừa nãy trên môi..."
Đúng lúc này, những con đom đóm bay qua chúng ta. Ánh sáng nhấp nháy của chúng khiến ta không thể nhìn rõ được biểu cảm Haga. Nhưng ta vẫn có thể lờ mờ trông thấy được nụ cười đang còn trên mặt cô ấy.
"... Trong suối quãng thời gian còn lại của mình này."
Sau đó, chúng ta tiếp tục ngâm mình dưới con suối ấm áp này thêm một lúc lâu nữa. Đến khi những cơn gió lành lạnh lướt qua chỗ chúng ta, cả hai mới vội vã mà trở về với ngôi nhà trong gốc cây của ông Maior. Ta vẫn không biết "quãng thời gian còn lại" mà Haga nói là gì. Nhưng vì nó được nói ra với một nụ cười, nên ta đoán rằng nó không phải điều quan trọng. Ít nhất bây giờ, ta chưa cần hiểu ý nghĩa của nó.