Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 119 : Huyết sát khóa dãy núi, long ảnh sơ kinh hồng

Màn đêm đen như mực, gió rét gào thét.

Lâm Thần cùng Liễu Thanh Thanh xuyên rừng, tốc độ cực nhanh.

Sau khi giải quyết đám cướp Thiên Lang bang, nỗi bất an trong lòng Lâm Thần không những không giảm mà còn mãnh liệt hơn. Hắn mơ hồ cảm thấy có một tấm lưới lớn vô hình đang lặng lẽ mở ra, muốn giam hãm bọn họ trong Yêu Thú sơn mạch này.

"Lâm Thần, sao vậy? Sắc mặt của ngươi không tốt lắm." Liễu Thanh Thanh nhận ra vẻ mặt ngưng trọng của Lâm Thần, khẽ hỏi.

Lâm Thần lắc đầu, trầm giọng nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy có chút không ổn. Chúng ta phải nhanh rời khỏi đây."

Hắn không nói suy đoán của mình cho Liễu Thanh Thanh, để tránh nàng lo lắng. Nhưng thần thức của hắn đã được thúc giục đến cực hạn, cảnh giác dò xét mọi động tĩnh trong phạm vi mấy dặm.

Thần thức Thần Thông cảnh tầng năm cường đại đến mức nào. Dù là trong Yêu Thú sơn mạch cây cối tươi tốt, địa hình phức tạp này, hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng những biến đổi nhỏ từ rất xa.

Đột nhiên, Lâm Thần khựng bước.

Ánh mắt hắn sắc bén như chim ưng, nhìn về phía một ngọn núi thấp ở hướng đông nam.

"Ở đó, có người!" Lâm Thần nói nhỏ, giọng mang theo một tia lạnh lẽo.

Liễu Thanh Thanh nghe vậy, lòng căng thẳng, lập tức nắm chặt trường kiếm trong tay.

"Là ai? Có phải dư đảng Thiên Lang bang không?" Nàng khẩn trương hỏi.

Lâm Thần khẽ lắc đầu: "Không phải Thiên Lang bang. Khí tức của bọn chúng âm lãnh và khát máu hơn... Là người Huyết Sát Minh!"

"Huyết Sát Minh?!" Mặt Liễu Thanh Thanh biến sắc.

Nàng không hề xa lạ với cái tên Huyết Sát Minh. Vạn Bảo Lâu và Huyết Sát Minh từng có một vài ma sát. Nàng biết Huyết Sát Minh làm việc tàn nhẫn, thủ đoạn độc ác, khó đối phó hơn nhiều so với đám ô hợp Thiên Lang bang.

"Sao bọn chúng lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa, xem dáng vẻ của bọn chúng, hình như đang... phong tỏa đường núi?" Liễu Thanh Thanh khó tin nói.

Thần thức của Lâm Thần cảm nhận rõ ràng, ở cửa ải phải đi qua kia, ít nhất có năm tu sĩ Huyết Sát Minh đang bố phòng nghiêm mật. Tu vi của bọn chúng đều ở Thần Thông cảnh tầng ba đến tầng bốn. Dù thực lực cá nhân không bằng gã tu sĩ Thần Thông cảnh tầng năm Huyết Sát Minh mà hắn đã giải quyết trước đó, nhưng lại hơn về số lượng và phối hợp ăn ý.

"Xem ra, động tĩnh tối qua của chúng ta đã kinh động bọn chúng." Ánh mắt Lâm Thần lóe lên hàn quang.

Hắn gần như khẳng định, đám người Huyết Sát Minh này là nhắm vào bọn họ.

Chỉ là, hắn không hiểu, Huyết Sát Minh sao lại làm lớn chuyện như vậy, chỉ để đuổi bắt hai "tiểu bối"? Chẳng lẽ bọn chúng biết thu hoạch của mình trong Đoạn Long bí cảnh?

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Lâm Thần, rồi bị hắn dẹp xuống.

Bây giờ không phải lúc suy tính những chuyện này, việc cấp bách là làm sao đột phá vòng phong tỏa của Huyết Sát Minh.

"Lâm Thần, chúng ta phải làm sao? Có nên đổi đường không?" Liễu Thanh Thanh lo lắng hỏi.

Nàng biết Lâm Thần thực lực cường đại, nhưng Huyết Sát Minh dù sao cũng người đông thế mạnh, hơn nữa không ai biết bọn chúng còn có những hậu thủ nào khác.

Lâm Thần trầm ngâm một lát, lắc đầu: "Đổi đường, e là không kịp nữa rồi. Ta cảm thấy những hướng khác cũng có người Huyết Sát Minh đang hoạt động. Bọn chúng dường như muốn phong tỏa hoàn toàn khu v��c này."

"Cái gì?!" Mặt Liễu Thanh Thanh càng thêm trắng bệch.

Nếu thật như Lâm Thần nói, chẳng phải bọn họ thành cá chậu chim lồng?

"Đừng lo lắng." Lâm Thần đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Liễu Thanh Thanh, truyền cho nàng một tia ấm áp và sức mạnh: "Chỉ là mấy con tôm tép nhãi nhép, không ngăn được ta."

Giọng hắn bình thản nhưng tràn đầy tự tin mạnh mẽ.

Cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay Lâm Thần và khí độ ung dung của hắn, sự hốt hoảng trong lòng Liễu Thanh Thanh dần bình phục.

Nàng nhìn gò má kiên nghị của Lâm Thần, nặng nề gật đầu: "Ừm, ta tin ngươi!"

Lâm Thần khẽ mỉm cười, rồi lại nhìn về phía ngọn núi thấp bị tu sĩ Huyết Sát Minh chiếm giữ.

"Nếu bọn chúng muốn chơi, vậy ta sẽ chơi với bọn chúng một chút." Khóe miệng hắn nhếch lên một đường cong lạnh lẽo.

Hắn không xông vào mà kéo Liễu Thanh Thanh, lặng lẽ ẩn nấp vào một khu rừng rậm gần đó.

Hắn định quan sát tình hình rồi quyết định.

Trong rừng rậm, Lâm Thần thu liễm mọi khí tức, cả người như hòa làm một với môi trường xung quanh. Liễu Thanh Thanh cũng học theo hắn, cố gắng giảm sự hiện diện của mình.

Qua khe hở của cành lá rậm rạp, bọn họ có thể thấy rõ động tĩnh của năm tu sĩ Huyết Sát Minh ở cửa ải.

Năm tu sĩ Huyết Sát Minh vẻ mặt cảnh giác, mắt không ngừng đảo quanh, rõ ràng đang thi hành một nhiệm vụ quan trọng.

Kẻ cầm đầu là một người đàn ông trung niên cao gầy, tu vi Thần Thông cảnh tầng bốn sơ kỳ, ánh mắt độc địa như rắn độc.

"Tỉnh táo lên cho lão tử! Trưởng lão có lệnh, bất kỳ ai đi ra khỏi khu vực này đều giết không cần hỏi! Nhất là khi thấy hai người trẻ tuổi một nam một nữ, phải bắt lại ngay lập tức!" Trung niên cao gầy nghiến răng quát.

"Rõ! Đường chủ!" Bốn tu sĩ Huyết Sát Minh còn lại đồng thanh đáp.

"Hừ, không biết phía trên nghĩ gì mà vì hai tiểu bối lại để Huyết Sát Minh chúng ta làm lớn chuyện như vậy. Còn nói bọn chúng có thể mang trọng bảo. Thật nực cười!" Một tu sĩ Huyết Sát Minh mắt tam giác không nhịn được oán trách.

"Câm miệng! Lệnh của trưởng lão mà ngươi dám nghi ngờ?" Trung niên cao gầy trừng mắt nhìn hắn: "Hai tiểu bối kia được trưởng lão coi trọng như vậy, chắc chắn có chỗ hơn người. Nói không chừng bọn chúng thật sự mò được thứ gì ghê gớm trong Đoạn Long bí cảnh!"

Nghe đến bốn chữ "Đoạn Long bí cảnh", trong mắt tu sĩ mắt tam giác cũng thoáng qua một tia tham lam.

"Hắc hắc, đường chủ nói phải. Nếu bắt được hai tiểu bối kia, đem bảo bối trên người bọn chúng hiến cho trưởng lão, biết đâu chúng ta cũng được chia một chén canh!"

"Cho nên, mở to mắt ra cho lão tử! Đừng để bọn chúng trốn thoát khỏi tầm mắt chúng ta!" Trung niên cao gầy nhấn mạnh.

Lâm Thần và Liễu Thanh Thanh nghe rõ cuộc đối thoại của bọn chúng.

Sắc mặt cả hai đều hơi đổi.

"Bọn chúng quả nhiên nhắm vào chúng ta! Hơn nữa, bọn chúng dường như cũng đoán được chúng ta có thể lấy được gì trong Đoạn Long bí cảnh!" Liễu Thanh Thanh hạ giọng, lo lắng nói.

Lông mày Lâm Thần cũng hơi nhíu lại.

Hắn không ngờ tin tức của Huyết Sát Minh lại linh thông đến vậy.

Xem ra, dị động ở Đoạn Long bí cảnh đã khiến các thế lực lớn chú ý.

"Xem ra, muốn lặng lẽ rời đi là không thể rồi." Trong mắt Lâm Thần lóe lên một tia hàn quang.

Đã vậy, chỉ còn cách... giết ra ngoài!

Nhưng khi Lâm Thần chuẩn bị ra tay, thần thức của hắn đột nhiên cảm nhận được có người đang lặng lẽ đến gần ngọn núi từ phía bên kia.

Hơn nữa, khí tức của những người đó có chút quen thuộc!

"Ừm?" Lâm Thần khẽ động lòng, tạm thời dừng ý định hành động.

Hắn cẩn thận phân biệt những khí tức kia, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

"Là bọn họ?"

Liễu Thanh Thanh thấy vẻ mặt khác thường của Lâm Thần, hỏi: "Sao vậy?"

Lâm Thần nhếch mép cười: "Xem ra, hôm nay chúng ta gặp 'người quen' rồi."

Đúng lúc này, một trận náo loạn đột nhiên vang lên ở phía bên kia ngọn núi!

Ngay sau đó, mấy đạo kiếm quang sắc bén như kinh hồng từ trong rừng rậm bắn ra, nhắm thẳng vào đám tu sĩ Huyết Sát Minh đang bố phòng!

"Ai?!" Trung niên cao gầy biến sắc, giận dữ gầm lên, vội vã vung huyết sắc trường đao trong tay, ngăn cản kiếm quang.

Các tu sĩ Huyết Sát Minh còn lại cũng rối rít ra tay, giao chiến với những kẻ tập kích đột ngột!

Trong chốc lát, kiếm khí ngang dọc, ánh đao lấp lóe, chân nguyên kích động, tiếng la hét rung trời!

Lâm Thần và Liễu Thanh Thanh nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

Không ngờ vẫn còn người khác theo dõi đám tu sĩ Huyết Sát Minh này.

Hơn nữa, nhìn thân pháp và kiếm chiêu của những kẻ tập kích kia, hình như... là người Thanh Vân Tông!

"Là đệ tử Thanh Vân Tông! Sao bọn họ lại ở đây, còn đánh nhau với người Huyết Sát Minh?" Liễu Thanh Thanh khó hiểu hỏi.

Ánh mắt Lâm Thần lóe lên, trầm giọng nói: "Xem ra, Yêu Thú sơn mạch này náo nhiệt hơn chúng ta tưởng."

Hắn cảm nhận được số lượng đệ tử Thanh Vân Tông không nhiều, chỉ ba bốn người, nhưng tu vi đều không kém, ít nhất đều ở Thần Thông cảnh tầng ba trở lên. Kẻ cầm đầu là một cô gái trẻ tuổi dáng người uyển chuyển, mặt mũi lạnh lùng, tu vi đạt tới Thần Thông cảnh tầng bốn trung kỳ!

Lâm Thần vẫn còn nhớ rõ nữ tử này!

Chính là vị thiên kiêu nội môn Thanh Vân Tông mà hắn từng gặp ở nơi tranh đoạt Huyết Tinh Quả, hình như họ Tần.

Giờ phút này, Tần sư tỷ kia cầm trường kiếm màu xanh, kiếm pháp ác liệt tàn nhẫn, từng chiêu nhắm vào yếu huyệt của tu sĩ Huyết Sát Minh. Mỗi kiếm nàng vung ra đều mang theo một cỗ lạnh lẽo rợn người, khiến đám tu sĩ Huyết Sát Minh kêu khổ không ngừng.

"Tần Lam! Lại là ngươi! Thanh Vân Tông các ngươi cũng muốn chia một chén canh sao?!" Đường chủ Huyết Sát Minh cao gầy nhận ra thân phận của nữ tử cầm đầu, vừa giận vừa sợ quát.

Tần Lam mặt lạnh như băng, nói: "Hừ! Huyết Sát Minh các ngươi kiêu căng trên địa bàn Thanh Vân Tông ta, còn dám lập trạm chặn ở đây, thật coi Thanh Vân Tông ta không có ai sao?!"

"Câm miệng! Hôm nay, đừng ai hòng thoát!" Đường chủ cao gầy giận dữ gầm lên, huyết sắc trường đao trong tay bộc phát ra huyết quang chói mắt, kịch chiến với Tần Lam.

Các đệ tử Thanh Vân Tông còn lại cũng bắt cặp chém giết với tu sĩ Huyết Sát Minh.

Trong chốc lát, tràng diện trở nên hỗn loạn không chịu nổi.

Lâm Thần nhìn cảnh hỗn chiến trước mắt, trong mắt lóe lên một tia suy tư.

Hắn vốn cho rằng đám người Huyết Sát Minh này đặc biệt nhắm vào hắn và Liễu Thanh Thanh. Nhưng xem ra không hoàn toàn như vậy.

Sự xuất hiện của Thanh Vân Tông làm rối loạn kế hoạch của hắn, nhưng cũng cho hắn cơ hội đục nước béo cò.

"Lâm Thần, giờ chúng ta phải làm sao?" Liễu Thanh Thanh hỏi.

Khóe miệng Lâm Thần hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý: "Lặng lẽ quan sát. Biết đâu chúng ta còn có thể ngồi thu ngư ông đắc lợi."

Hắn quyết định xem tình hình rồi tính tiếp.

Nếu người Thanh Vân Tông có thể giải quyết đám tu sĩ Huyết Sát Minh này thì tốt nhất. Nếu cả hai bên đều bị thương, Lâm Thần cũng không ngại ra tay thu thập tàn cuộc vào phút cuối.

Dù sao, mục tiêu của hắn chỉ là an toàn rời khỏi Yêu Thú sơn mạch này.

Về phần ân oán giữa Huyết Sát Minh và Thanh Vân Tông, hắn không hứng thú dính vào.

Chiến đấu càng thêm kịch liệt.

Tần Lam không hổ là thiên kiêu nội môn Thanh Vân Tông, thực lực quả nhiên cường hãn. Nàng lấy tu vi Thần Thông cảnh tầng bốn trung kỳ mà mơ hồ áp chế đường chủ Huyết Sát Minh Thần Thông cảnh tầng bốn sơ kỳ.

Kiếm pháp của nàng như mây nước chảy trôi, lại mang theo một cỗ lạnh lẽo đóng băng tất cả. Mỗi kiếm đâm ra đều khiến đường chủ Huyết Sát Minh mệt mỏi ứng phó.

Các đệ tử Thanh Vân Tông còn lại dù ít người hơn nhưng cũng dựa vào kiếm trận phối hợp tinh diệu mà đấu ngang sức với tu sĩ Huyết Sát Minh.

Tuy nhiên, tu sĩ Huyết Sát Minh dù sao cũng nổi tiếng hung hãn tàn nhẫn. Bọn chúng đánh nhau hoàn toàn là liều mạng.

Rất nhanh, bên Thanh Vân Tông đã có đệ tử bắt đầu bị thương.

"Tần sư tỷ, chúng ta sắp không chống nổi! Đám chó điên Huyết Sát Minh này thật khó đối phó!" Một đệ tử Thanh Vân Tông bị rạch một đường sâu tới xương trên cánh tay, máu tươi chảy ròng, lo lắng hô.

Tần Lam nghe vậy, mặt càng thêm lạnh băng.

Nàng biết nếu tiếp tục thế này, bọn họ e là sẽ toàn quân bị diệt ở đây.

"Kết Thanh Vân kiếm trận! Phá vòng vây!" Tần Lam quyết đoán, khẽ hô.

Các đệ tử Thanh Vân Tông nghe vậy lập tức biến ảo trận hình, tạo thành một kiếm trận đơn giản, bảo vệ Tần Lam ở trung tâm, bắt đầu cưỡng ép phá vòng vây ra khỏi ngọn núi.

"Muốn đi? Không dễ vậy đâu!" Đường chủ Huyết Sát Minh cao gầy giận dữ gầm lên, huyết sắc trường đao trong tay bộc phát ra tia máu cuồng bạo hơn, cuốn chặt lấy Tần Lam.

Các tu sĩ Huyết Sát Minh còn lại cũng như chó điên, phát động công kích mãnh liệt hơn vào kiếm trận Thanh Vân Tông.

"Phốc!"

Một đệ tử Thanh Vân Tông tránh không kịp, bị một tu sĩ Huyết Sát Minh chém trúng sau lưng, kêu thảm một tiếng, ngã nhào xuống đất.

Kiếm trận nhất thời xuất hiện một lỗ hổng!

"Không tốt!" Sắc mặt Tần Lam đại biến.

Đúng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc!

Một bóng vàng như quỷ mị đột nhiên từ trong rừng rậm bắn ra!

"Xùy!"

Một tiếng vang nhỏ!

Tu sĩ Huyết Sát Minh vừa đắc thủ, đang chuẩn bị kết liễu đệ tử Thanh Vân Tông bị thương kia, chỉ cảm thấy trước mắt kim quang chợt lóe, rồi cổ chợt lạnh, ý thức chìm vào bóng tối vô biên.

Một cái đầu lâu bay lên cao!

Máu tươi như suối phun, nhuộm đỏ mặt đất!

Cảnh tượng bất thình lình khiến tất cả mọi người tại chỗ kinh ngạc!

Dù là tu sĩ Huyết Sát Minh hay đệ tử Thanh Vân Tông cũng theo bản năng dừng tay, khó tin nhìn bóng dáng đột ngột xuất hiện.

Đó là một thanh niên mặc trang phục màu đen, mặt mũi tuấn lãng, ánh mắt lạnh băng.

Trong tay hắn nắm một thanh trường kiếm kỳ dị lóe ánh sao trời.

Trên mũi kiếm vẫn còn máu tươi đỏ sẫm đang chảy.

Chính là Lâm Thần!

"Là ngươi?!"

Tần Lam nhìn Lâm Thần đột ngột xuất hiện, trong mắt đẹp tràn đầy kinh ngạc và khó hiểu.

Nàng không ngờ lại gặp lại thanh niên thần bí đã để lại ấn tượng sâu sắc cho nàng ở nơi tranh đoạt Huyết Tinh Quả.

Hơn nữa, h��n lại ra tay cứu đồng môn của nàng vào thời khắc này!

Đường chủ Huyết Sát Minh cao gầy cũng biến sắc, nhìn chằm chằm Lâm Thần, nghiến răng quát: "Ngươi là ai?! Dám nhúng tay vào ân oán giữa Huyết Sát Minh và Thanh Vân Tông?!"

Lâm Thần không để ý đến hắn mà nhìn đệ tử Thanh Vân Tông bị thương trên đất, lạnh nhạt nói: "Xem ra ta đến không quá muộn."

Hắn quay đầu nhìn Liễu Thanh Thanh ở phía xa, ra hiệu nàng yên tâm.

Liễu Thanh Thanh nở một nụ cười tin tưởng với hắn.

"Tiểu tử, ngươi muốn chết!" Đường chủ Huyết Sát Minh cao gầy thấy Lâm Thần không nhìn mình, giận tím mặt, vung huyết sắc trường đao muốn xông vào Lâm Thần.

Nhưng thân hình hắn vừa động đã cứng đờ!

Bởi vì hắn cảm thấy một cỗ uy áp khủng bố nặng như núi lớn đột nhiên giáng xuống người hắn!

Uy áp này lạnh băng, bá đạo, tràn đầy khí tức hủy diệt tất cả!

Dưới cỗ uy áp này, hắn chỉ cảm thấy chân nguyên trong cơ thể vận chuyển không trôi chảy, hô hấp cũng trở nên khó khăn!

"Đây... Đây là... Thần Thông cảnh tầng năm?!" Trong mắt đường chủ Huyết Sát Minh cao gầy lộ ra sợ hãi và hoảng sợ!

Hắn nằm mơ cũng không ngờ thanh niên trẻ tuổi trước mắt lại là một cường giả Thần Thông cảnh tầng năm khủng bố!

Xong rồi!

Lần này thật sự chọc phải họa lớn!

Lâm Thần chậm rãi giơ Tinh Ngân kiếm trong tay lên, mũi kiếm chỉ thẳng vào đường chủ Huyết Sát Minh cao gầy, giọng điệu lạnh như băng:

"Huyết Sát Minh các ngươi thật đúng là âm hồn bất tán."

"Vốn ta không muốn xen vào việc người khác."

"Nhưng các ngươi ngàn vạn lần không nên, không nên đánh chủ ý lên người của ta."

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương