Chương 120 : Long uy nghiền ép, dãy núi kinh biến
Lâm Thần cất giọng, tựa hàn băng giá rét của mùa đông, giáng xuống trái tim từng tên tu sĩ Huyết Sát Minh.
Tên đường chủ Thần Thông cảnh tầng bốn kia sắc mặt tái mét. Hắn cảm nhận được từ Lâm Thần phát ra sát ý như thực chất, cùng với long uy khiến hắn run rẩy từ sâu trong linh hồn.
"Cuồng vọng!" Hắn giận dữ gầm lên, cố gắng dùng thanh âm xua tan nỗi sợ hãi trong lòng. "Bày Huyết Sát trận! Giết hắn cho ta!"
Hắn biết rõ, đối mặt cường địch như vậy, đơn đả độc đấu chắc chắn phải chết. Chỉ có dựa vào trận pháp hợp kích, may ra còn có một tia hy vọng sống.
Hơn mười tên tu sĩ Huyết Sát Minh còn lại nghe vậy, cố gắng trấn định, đồng loạt thúc giục linh lực trong cơ thể, huyết sắc sát khí trong nháy mắt tràn ngập. Bọn chúng thân hình chớp động, đứng theo một phương vị đặc biệt, khí tức giữa lẫn nhau bắt đầu liên kết, một cỗ khí tức âm lãnh tà ác hơn bắt đầu ngưng tụ.
Tần Lam thấy vậy, sắc mặt liền biến đổi, vội vàng hô lớn với Lâm Thần: "Lâm công tử cẩn thận! Đây là Huyết Sát Khốn Long trận của Huyết Sát Minh, một khi thành hình, uy lực cực lớn, có thể suy yếu đáng kể thực lực của người bị vây khốn, hơn nữa sẽ không ngừng cắn nuốt khí huyết!"
Mấy tên đệ tử Thanh Vân Tông phía sau nàng càng lộ vẻ tuyệt vọng. Bọn họ biết rõ sự khủng bố của trận này, trước đây bọn họ suýt chút nữa toàn quân bị diệt dưới một trận pháp tương tự.
Liễu Thanh Thanh kh���n trương nhìn bóng lưng Lâm Thần, tay nhỏ siết chặt vạt áo.
Lâm Thần chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Huyết Sát trận đang nhanh chóng thành hình kia, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh miệt.
"Khốn long? Bằng các ngươi cũng xứng?"
Lời còn chưa dứt, thân ảnh hắn đã động.
Không có khí thế kinh thiên động địa bùng nổ, cũng không có võ kỹ hoa lệ đẹp mắt thi triển.
Hắn chỉ bước ra một bước.
Phảng phất như súc địa thành thốn, khoảnh khắc trước còn đứng tại chỗ, chớp mắt sau đã xuất hiện trước mặt một tên tu sĩ Huyết Sát Minh đang bày trận.
Tên tu sĩ kia chỉ thấy một đạo tàn ảnh mơ hồ, cùng với một nắm đấm che lấp ánh sáng vảy rồng màu vàng nhạt, cấp tốc phóng đại trước mắt.
"Phốc!"
Một tiếng trầm đục vang lên.
Nắm đấm trực tiếp xuyên thủng cương khí hộ thể của hắn, khắc sâu vào lồng ngực.
Thân thể tên tu sĩ kia giống như bị cự chùy công thành đánh trúng, xương ngực trong nháy mắt sụp đổ, nội tạng hóa thành thịt nát, cả người cong lại như con tôm, hai mắt trợn trừng, mang theo vẻ khó tin nồng đậm, ngã thẳng ra sau, sinh cơ đoạn tuyệt.
Một quyền.
Chỉ một quyền, một tên Trúc Cơ tầng chín tinh anh của Huyết Sát Minh đã mất mạng!
Nhanh.
Quá nhanh!
Nhanh đến mức những tu sĩ Huyết Sát Minh còn lại, thậm chí cả tên đường chủ kia, cũng không kịp phản ứng.
Bóng dáng Lâm Thần không hề dừng lại.
Hắn như u linh, xuyên qua giữa những trận điểm còn chưa hoàn toàn thành hình.
Mỗi lần thoáng hiện, đều kèm theo một tiếng đánh trầm đục, cùng với một tên tu sĩ Huyết Sát Minh ngã xuống.
Công kích của hắn đơn giản đến cực hạn.
Chỉ là quyền, chỉ là chưởng, chỉ là chỉ.
Nhưng mỗi một kích đều hàm chứa lực lượng kinh khủng đủ để vỡ bia nứt đá, cùng với một tia long uy bá đạo khiến bọn chúng không cách nào chống đỡ.
Khí huyết sát mà những tu s�� Huyết Sát Minh kia xem là kiêu ngạo, trước mặt lực lượng thân xác thuần túy và long lực dương cương bá đạo của Lâm Thần, yếu ớt như giấy dán.
"A!"
"Không!"
Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên liên tiếp.
Các tu sĩ Huyết Sát Minh đang cố gắng duy trì trận hình trơ mắt nhìn đồng bạn của mình, từng người từng người bị Lâm Thần dùng phương thức ngang ngược nhất, vô lý nhất, nhẹ nhàng đánh chết.
Sợ hãi, như ôn dịch, lan tràn trong lòng bọn chúng.
Tên đường chủ Thần Thông cảnh tầng bốn kia giờ phút này chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Hắn rốt cuộc hiểu ra mình đã trêu chọc phải một tồn tại kinh khủng đến mức nào.
Đây không phải là chiến đấu, đây là tàn sát!
"Rút lui! Mau rút lui!" Hắn lạc giọng hét lớn, lập tức xoay người, muốn chạy trốn vào sâu trong rừng.
Hắn thậm chí không dám buông lời hăm dọa, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của tên sát tinh này.
"Mu��n đi?" Thanh âm lạnh băng của Lâm Thần vang lên bên tai hắn, như lời nguyền đòi mạng.
Tên đường chủ kia chỉ cảm thấy một cỗ kình phong từ phía sau đánh tới, da đầu hắn tê dại, không chút nghĩ ngợi, trở tay chém ra một đạo huyết sắc đao cương, đồng thời thúc đẩy tốc độ đến mức tận cùng.
Thế nhưng, huyết sắc đao cương của hắn, khi tiếp xúc với luồng kình phong kia, tựa như băng tuyết tan rã, vỡ vụn thành từng mảnh.
Một bàn tay tùy tiện xuyên thấu cương khí hộ thể của hắn, bóp lấy cổ hắn.
Như kềm sắt, khiến hắn không thể thở nổi, linh lực trong cơ thể cũng trong nháy mắt bị một cỗ lực lượng bá đạo giam cầm.
"Ách..." Đường chủ hai chân cách mặt đất, bị Lâm Thần một tay nhấc lên, mặt tím tái như gan heo, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng và hoảng sợ.
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, từ bàn tay Lâm Thần truyền tới, cỗ lực lượng kinh khủng khiến người ta nghẹt thở, cùng với từng tia từng sợi long lực mang theo khí tức hủy diệt, thâm nhập vào trong cơ thể hắn.
"Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?" Hắn khó khăn nặn ra mấy chữ.
Lâm Thần mặt vô biểu tình, thản nhiên nói: "Người lấy mạng ngươi."
Dứt lời, bàn tay hắn hơi dùng sức.
"Rắc rắc!"
Một tiếng xương vỡ thanh thúy vang lên.
Đường chủ Thần Thông cảnh tầng bốn của Huyết Sát Minh, cổ bị bóp gãy, đầu vô lực rũ xuống, hoàn toàn im bặt.
Lâm Thần tiện tay ném thi thể hắn xuống đất, phảng phất vứt bỏ một món rác rưởi.
Từ khi hắn ra tay, đến khi giải quyết hết toàn bộ tu sĩ Huyết Sát Minh, bao gồm cả vị đường chủ Thần Thông cảnh tầng bốn kia, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vòng mấy chục hơi thở ngắn ngủi.
Gọn gàng, nhanh gọn.
Tần Lam và mấy tên đệ tử Thanh Vân Tông phía sau nàng giờ phút này đã hoàn toàn choáng váng.
Bọn họ há hốc miệng, rất lâu không thể khép lại, trong mắt tràn đầy rung động khó tin.
Đây chính là thực lực của Thần Thông cảnh tầng năm sao?
Không, bọn họ đã từng thấy trưởng bối Thần Thông cảnh tầng năm trong tông môn ra tay, tuy hùng mạnh, nhưng tuyệt không có bá đạo và dễ dàng như Lâm Thần, nghiền ép cùng giai như giết chó vậy.
Nhất là long uy như có như không trên người Lâm Thần, càng khiến bọn họ cảm thấy một loại kính sợ xuất phát từ huyết mạch sâu thẳm.
Liễu Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, ngực phập phồng, nhìn Lâm Thần với ánh mắt tràn đầy hào quang khác thường.
Lâm Thần đi tới bên cạnh Liễu Thanh Thanh, nhẹ giọng hỏi: "Không sao chứ?"
Liễu Thanh Thanh lắc đầu, mặt nhỏ ửng đỏ, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Không sao, cám ơn ngươi, Lâm Thần."
Lâm Thần khẽ mỉm cười, ngay sau đó ánh mắt chuyển sang Tần Lam và những người khác.
Hắn tìm kiếm trên người những tu sĩ Huyết Sát Minh đã chết kia, lấy ra mấy cái túi đựng đồ, thần niệm đảo qua, bên trong phần lớn là Huyết Sát thạch và một ít đan dược phù lục cấp thấp, không có quá nhiều thứ có giá trị.
"Tần cô nương, tại sao các ngươi lại bị Huyết Sát Minh đuổi giết?" Lâm Thần mở miệng hỏi.
Tần Lam lúc này mới từ trong kinh hãi phục hồi tinh thần lại, vội vàng hướng Lâm Thần khom người thi lễ: "Đa tạ Lâm công tử ra tay cứu giúp, đại ân không lời nào cảm tạ hết được! Nếu không có công tử, bọn ta hôm nay sợ rằng..."
Mấy tên đệ tử phía sau nàng cũng rối rít hướng Lâm Thần hành lễ tạ ơn.
Lâm Thần khoát tay, nói: "Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi. Huyết Sát Minh làm việc ngang ngược, người người có thể tru diệt."
Tần Lam bình phục tâm tình, chỉnh sửa lại suy nghĩ, nói: "Không giấu gì Lâm công tử, chúng ta là đệ tử Thanh Vân Tông. Vài ngày trước, bọn ta ở Yêu Thú sơn mạch rèn luyện, vô tình phát hiện một cứ điểm bí mật của Huyết Sát Minh, dường như có liên quan đến việc bọn chúng khai thác quy mô lớn một loại tinh thạch huyết sắc đặc thù ở nơi này. Khi chúng ta điều tra, không cẩn thận bại lộ, liền bị bọn chúng điên cuồng đuổi giết."
"Tinh thạch huyết sắc?" Lâm Thần hơi nhíu mày.
"Đúng vậy," Tần Lam gật đầu nói, "Loại tinh thạch đó hàm chứa huyết sát lực cực kỳ tinh thuần, nhưng lại khác với Huyết Sát thạch thông thường, dường như tà dị hơn. Huyết Sát Minh cực kỳ coi trọng nơi này, phái đại lượng nhân thủ phong tỏa, chúng ta cũng phải trải qua cửu tử nhất sinh mới thoát ra được một bộ phận."
Nàng dừng một chút, tiếp tục nói: "Hơn nữa, theo một vài tình báo rời rạc mà chúng ta thu được, hành động lần này của Huyết Sát Minh ở Yêu Thú sơn mạch dường như không chỉ vì khai thác loại tinh thạch đó, phía sau còn có mưu đồ lớn hơn, thậm chí có thể có nhân vật cấp cao hơn của Huyết Sát Minh âm thầm chủ trì."
Lâm Thần trầm ngâm. Xem ra động tác của Huyết Sát Minh ở Yêu Thú sơn mạch lớn hơn hắn tưởng tượng.
"Đa tạ đã báo cho." Lâm Thần nói, "Nơi này không thích hợp ở lâu, các ngươi nên nhanh chóng rời khỏi Yêu Thú sơn mạch, trở về tông môn cho thỏa đáng."
Tần Lam gật đầu nói: "Lâm công tử nói phải. Chúng ta đang chuẩn bị rời đi. Không biết Lâm công tử và Liễu cô nương có dự định gì không?"
Lâm Thần nói: "Chúng ta cũng phải rời khỏi nơi này, tiến về Lạc Vân quận thành."
"Lạc Vân quận thành?" Tần Lam nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia sáng, "Lâm công tử cũng vì 'Trăm thành thử thách' sắp bắt đầu mà đi sao?"
"Ồ? Tần cô nương cũng biết Trăm thành thử thách?" Lâm Thần có chút ngoài ý muốn.
Tần Lam cười duyên: "Trăm thành thử thách là sự kiện lớn của thế hệ trẻ tuổi Lạc Vân quận, thậm chí cả mấy quận phủ xung quanh, Thanh Vân Tông chúng ta đương nhiên cũng sẽ phái đệ tử kiệt xuất tham gia. Tính toán thời gian, đến khi thử thách chính thức mở ra cũng chỉ còn lại không tới một tháng."
Nàng nhìn Lâm Thần, trong ánh mắt mang theo một tia tò mò và dò xét: "Với thực lực của Lâm công tử, nếu tham gia Trăm thành thử thách, nhất định có thể tỏa sáng rực rỡ, thậm chí có cơ hội tranh đoạt 'Thông Thiên lệnh' trong truyền thuyết."
"Thông Thiên lệnh?" Lòng Lâm Thần hơi động.
"Đúng vậy," Tần Lam giải thích, "Mười người đứng đầu Trăm thành thử thách đều có thể nhận được phần thưởng phong phú, mà trân quý nhất trong đó chính là 'Thông Thiên lệnh'. Người nắm giữ Thông Thiên lệnh sẽ có cơ hội tiến vào 'Thông Thiên tháp' trong truyền thuyết để thử thách, nghe nói bên trong ẩn chứa cơ duyên to lớn, thậm chí có huyền bí tu luyện nối thẳng đến cảnh giới cao hơn."
Trong mắt Lâm Thần ánh sáng lóe lên. Hắn đối với "Thông Thiên lệnh" và "Thông Thiên tháp" này sinh ra hứng thú nồng hậu.
"Đa tạ Tần cô nương đã giải ��áp." Lâm Thần ôm quyền nói.
"Lâm công tử khách khí. Hôm nay nếu không có công tử, chúng ta đã sớm là nắm xương khô dưới mộ, chút tin tức này có đáng gì." Tần Lam nói, "Nơi này quả thực không an toàn, viện binh của Huyết Sát Minh có thể đến bất cứ lúc nào. Chúng ta xin cáo từ, hy vọng ngày sau có thể gặp lại Lâm công tử ở Lạc Vân quận thành."
"Tốt, sau này còn gặp lại." Lâm Thần gật đầu.
Tần Lam lần nữa hướng Lâm Thần và Liễu Thanh Thanh thi lễ, rồi dẫn mấy tên đệ tử Thanh Vân Tông lòng vẫn còn sợ hãi, nhanh chóng chọn một hướng rời đi.
Đợi bọn họ đi rồi, Liễu Thanh Thanh mới đến bên cạnh Lâm Thần, khẽ nói: "Lâm Thần, chúng ta sau đó làm sao bây giờ?"
Lâm Thần nhìn về phương xa, ánh mắt thâm thúy: "Rời khỏi Yêu Thú sơn mạch, tiến về Lạc Vân quận thành. Trăm thành thử thách, ta không thể không đi."
Hắn nắm chặt tay, cảm thụ lực lượng mênh mông trong cơ thể.
Chân Long truyền thừa, Thần Thông tầng năm, đây chỉ là bắt đầu.
Thiên địa rộng lớn hơn, đối thủ mạnh mẽ hơn, đang chờ đợi hắn.
Mà Trăm thành thử thách ở Lạc Vân quận thành, không nghi ngờ gì là một võ đài tuyệt hảo.
Lâm Thần nắm tay Liễu Thanh Thanh, nói: "Chúng ta đi."
Liễu Thanh Thanh mặt ửng đỏ, nhưng không tránh thoát, mặc cho Lâm Thần kéo đi.
Hai người xác định phương hướng, thân hình hóa thành hai đạo lưu quang, hướng vòng ngoài Yêu Thú sơn mạch, vội vã đi.