Chương 1032 : Phong Hỏa Chi Chiến
Chỉ thấy Nghê Thiên Cử chậm rãi giơ tay, một bàn tay thon thả trắng nõn như tay con gái lộ ra từ trong ống tay áo. Nếu chỉ nhìn bàn tay này, người ta sẽ nghĩ đây là bàn tay khéo léo của một người thợ thủ công trong tiệm thêu thùa.
Người ta thường nói "miệng nói tay làm", tuy không hẳn đúng nhưng đôi khi cũng có thể nhìn vào đôi tay để đoán được vài đặc điểm của một người. Chỉ cần nhìn dáng vẻ bàn tay và các ngón tay, người ta đã có thể cảm nhận được Nghê Thiên Cử tuyệt đối là người có tâm tr�� linh hoạt.
Ngay sau đó, tựa như để chứng minh suy đoán của Tả Phong, những ngón tay của Nghê Thiên Cử đột nhiên động đậy. Những ngón tay vốn đã mảnh khảnh giờ cử động như rắn rập đầu, năm ngón tay duỗi ra linh hoạt như năm con rắn, nhưng lại dường như ẩn chứa một quy tắc đặc biệt nào đó.
Mỗi lần đầu ngón tay cử động, lại có một tia lửa nhỏ bắn ra, linh khí màu đỏ từ từ tụ lại trên đầu ngón tay, cuối cùng biến thành năm con hỏa long to cỡ miệng chén, dài vài trượng.
Đến lúc này Tả Phong mới biết Nghê Thiên Cử đang thi triển võ kỹ. Từ năm con hỏa long tỏa ra những đợt sóng nhiệt, mỗi con đều vượt xa quả cầu lửa trước đó. Khi năm con hỏa long thành hình, cả bầu trời cũng bị chiếu rọi đỏ rực, giống như cảnh tượng bình minh hé rạng trước khi mặt trời ló đầu.
Nhìn cảnh tượng hùng vĩ như vậy, Tả Phong không khỏi cảm thấy khô cả họng. Vốn là lúc cuối thu, nhưng lại nóng như đang ở giữa mùa hè oi ả. Trong lòng kinh ngạc, Tả Phong đành phải tăng tốc lùi xa hơn nữa.
Lần đầu tiên nhìn thấy võ giả cao cấp thi triển võ kỹ chiến đấu, Tả Phong cũng hiểu được sự nhỏ bé của mình. Ngay cả việc quan sát trận chiến này cũng cần phải tránh xa, nếu không một khi bị liên lụy có lẽ sẽ lập tức tan thành tro bụi.
Ngược lại, Hồ Giao lại mặt không biến sắc, đồng thời hai cánh tay như quạt mo xòe ra mạnh mẽ. So với bàn tay khéo léo của Nghê Thiên Cử, bàn tay của Hồ Giao lại khiến Tả Phong liên tưởng đến Bạo Hùng mà hắn từng thấy ở Diệp Lâm lúc trước.
Khi Hồ Giao dang hai tay như chim vỗ cánh, những luồng linh khí xám trắng vốn đang phân tán xung quanh đột nhiên tụ lại với nhau, cuối cùng từ từ hình thành một con chim lớn màu xám trắng.
Khoảnh khắc con chim này thành hình, lại có một tiếng kêu vang vọng. Chỉ có điều nó hơi giống tiếng chim kêu thật, nghe vào tai Tả Phong lập tức hiểu ra, đây là âm thanh do cuồng phong rít gào cọ xát không khí tạo ra.
Có thể thấy con chim màu xám trắng này, bên trong cơ thể là linh khí đang chảy xiết, vì tốc độ quá nhanh nên nhìn đại khái giống như một con chim màu xám trắng vậy.
Ngay sau đó, từ trong hỏa long truyền ra một tiếng rống trầm thấp, giống như tiếng gầm gừ của dã thú. Năm con hỏa long khẽ run lên, như mũi tên bay thẳng về phía Hồ Giao.
Còn Hồ Giao thì mặt không đổi sắc, hai cánh tay trước người đột nhiên đẩy ra mạnh mẽ, con chim màu xám trắng kia cũng vỗ cánh lao về phía hỏa long. Hai người ở giữa không trung cách nhau chừng mười mấy trượng, thế nhưng năm con hỏa long và con chim màu xám trắng lại va chạm vào nhau trong nháy mắt.
"Ầm, xì xì..."
Tiếng va chạm kịch liệt vang vọng trên không trung, lan truyền ra xa. Ngay cả Tả Phong đang ở trên mặt đất cũng cảm thấy cơn sóng xung kích khổng lồ đẩy mình về phía trước một cách nhanh chóng.
Lực ��ẩy này lớn đến nỗi Tả Phong muốn giữ vững thân hình cũng không được, nhưng hắn cũng không ngốc, biết rằng đối đầu trực diện với sức mạnh to lớn này là điều không nên. Dù sao hắn cũng muốn tránh xa chiến trường, tự nhiên liền mượn lực bay lên, hướng về phía xa hơn mà đi.
Ngay khi thân thể Tả Phong bị lực đẩy này cuốn đi, Tả Phong lại cảm thấy vô cùng quen thuộc. Ý niệm vừa động, "Nghịch Phong Hành" nhanh chóng vận chuyển, Tả Phong vậy mà lúc này phát động thân pháp võ kỹ, cơ thể đang bay cao cứ thế lao về phía xa.
Hồ Giao trên không trung toàn tâm toàn ý chú ý tới sự va chạm võ kỹ của hai người, nhưng Nghê Thiên Cử lại khẽ liếc mắt, có chút kinh ngạc nhìn Tả Phong lúc này đang nhanh chóng lướt đi. Trong sự kinh ngạc, khóe miệng lại khẽ nhếch lên một nụ cười mờ nhạt.
Bề ngoài nhìn thì hai người ngang sức ngang tài, thế nhưng chỉ một chi tiết nhỏ này, lại dường như Nghê Thiên Cử cao hơn một bậc. Dưới tình huống giao chiến toàn lực còn có thể phân tâm để ý việc khác, Hồ Giao hoàn toàn không làm được.
Bất quá, một chi tiết nhỏ như vậy lại không ai chú ý tới. Tả Phong cả người giống như hòa mình vào trong gió mà nhanh chóng tiến lên, đồng thời hắn cũng không ngừng cảm ngộ cái linh lực đang bị mình điều khiển.
Linh lực thuộc tính gió, sớm nhất được Tả Phong phát hiện, là một loại thuộc tính mà bản thân hắn sở hữu, cũng là loại linh lực Tả Phong sớm nhất có thể dùng những phương thức khác để vận dụng.
Chỉ là cách sử dụng trước đây, cùng với bây giờ hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Ban đầu thông qua Nghịch Phong, Tả Phong vận dụng là thú năng, là thú phong thuộc tính sở hữu thú năng thuộc tính gió.
Mặc dù cũng mang thuộc tính gió đậm đà, thế nhưng kỳ thật cùng với nhân loại sử dụng vẫn có chút khác biệt. Sau này Tả Phong luyện chế ra tuyệt phẩm Tốc Phong Dịch, bên trong tuy cũng có gió thuộc tính nồng đậm, thế nhưng lại là nhiều loại vật liệu hòa trộn lại mà thành, thậm chí bên trong còn có cả Lôi Đình thuộc tính.
Những thứ này so với linh lực bao bọc Tả Phong lúc này, đều không đủ thuần khiết bằng linh lực thuộc tính gió mà Hồ Giao ngưng tụ ra, cũng không thích hợp để Tả Phong sử dụng bằng nó.
Đối với võ giả mà nói, việc sớm tiếp xúc với linh lực đơn thuộc tính vốn đã rất khó. Hơn nữa cho dù có tiếp xúc được cũng rất ít khi gặp được võ kỹ chuyên môn sử dụng đơn linh khí thuộc tính. Nếu không thể vận dụng, cảm ngộ cũng tương đối yếu kém.
Giống như Tả Phong, hiện tại hắn có thể đem linh lực gió thuộc tính xung quanh hóa thành cho mình sử dụng, đồng thời cũng có thể thông qua vận chuyển võ kỹ, hấp thu một bộ phận vào trong cơ thể để cảm nhận một phen.
Thế nhưng tương tự cũng khiến Tả Phong cảm thấy quen thuộc là hỏa thuộc tính linh lực. Tiếc rằng Tả Phong không có một loại võ kỹ nào nhắm vào hỏa thuộc tính, cho nên chỉ có thể cố gắng cảm ngộ chứ không thể đưa nó vào trong cơ thể.
Đối với thuộc tính của bản thân, Tả Phong chưa đạt đến Cảm Khí Kỳ, chỉ có thể biết mình sở hữu gió thuộc tính, hỏa thuộc tính, và Lôi Điện thuộc tính. Trong đó Lôi Điện thuộc tính còn trong vòng phỏng đoán, có lẽ chỉ vì thú hồn, mới có thể cho hắn sức thân cận đặc biệt mà thôi.
Chỉ liếc nhìn thân ảnh Tả Phong bỏ chạy, Nghê Thiên Cử liền thu hồi ánh mắt, sự chú ý đều dồn hết vào trận chiến trước mắt.
Hỏa thuộc tính linh khí ngưng hóa thành hỏa long, cùng với đại điểu màu xám trắng, giống như hai con mãnh thú khổng lồ triển khai quyết đấu, nhưng lại không hoàn toàn giống với tranh đấu của mãnh thú.
Khi chúng va chạm ban đầu, lại giống như hỏa diễm nóng rực và một đoàn cuồng phong xoắn giết lẫn nhau, lẫn nhau đang nhanh chóng tiêu hao linh lực của đối phương. Tuy nhiên, sau đó liền biến thành cắn xé như dã thú. Đại điểu màu xám trắng ngẩng đầu, dùng cái mỏ sắc nhọn của nó hung hăng đâm về phía hỏa long.
Hỏa long lại trong khoảnh khắc va chạm tia lửa bắn ra tung tóe, đồng thời vung chiếc đuôi dài, quấn về phía thân thể đại điểu màu xám trắng. Bị mỏ chim đâm vào thân thể, chỉ sẽ vặn vẹo biến hình, hoàn toàn không biến mất triệt để, chỉ là sau khi bị đâm thủng hoàn toàn, thân thể hỏa long sẽ hơi trở nên ảm đạm một chút.
Sự tiêu hao trong cuộc cắn xé này, hiển nhiên kịch liệt hơn so với va chạm trước đó, càng thêm hung mãnh hơn so với chiến đấu giữa mãnh thú.
Đối với loại chiến đấu này, Tả Phong vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Trước đó tuy cũng từng thấy Tố Lan ra tay đối phó ma thú, thế nhưng không biết là Tố Lan thực lực không đủ, hay không nỡ dùng võ kỹ, mà lại trực tiếp xông lên chiến đấu bằng thân thể.
Bất quá, đây cũng là bởi vì Tả Phong đối với cường giả Siêu Phàm Kỳ như thế này hiểu quá ít, cho nên căn bản không biết loại chiến đấu này kỳ thực vô cùng nguy hiểm, hơn nữa tiêu hao cũng không nhỏ.
Nghê Thiên Cử lúc này đứng trên không trung quan sát chiến đấu nhìn có vẻ tùy ý, thế nhưng đôi tay linh hoạt kia vẫn đang điểm động nhanh chóng, giống như cầm sư đang tấu lên khúc nhạc. Hồ Giao cũng đứng nguyên tại chỗ, thế nhưng hai cái bàn tay như quạt mo kia, khi thì đẩy ra khi thì nắm hờ, khi thì kéo về phía sau.
Nếu đơn thuần nhìn hai người điều khiển phương thức, dường như Nghê Thiên Cử trông có vẻ từ tốn hơn, tư thế động tác cũng càng thêm ưu mỹ.
Tả Phong không hiểu được huyền cơ bên trong, thế nhưng vị trí hắn đang đứng tạm thời sẽ không chịu quá nhiều ảnh hưởng, vì vậy cũng dừng lại chú ý quan sát hai người chiến đấu.
Có lẽ trong mắt người khác, có thể tận mắt nhìn thấy một trận chiến như vậy, phỏng đoán có thể trở thành vốn liếng để khoe khoang về sau. Nhưng đối với Tả Phong mà nói, lại có ý nghĩa sâu sắc hơn một tầng, bởi vì hai người này sở hữu đặc điểm thuộc tính lần lượt là Phong và Hỏa, mà hai thuộc tính này Tả Phong đều sở hữu.
Mặc dù còn chưa sở hữu tu vi Cảm Khí Kỳ, thế nhưng có thể trong quan sát, đối với cảm ngộ và lý giải của bản thân có một phen chứng thực, sau này khi ở Cảm Khí Kỳ có thể phát huy ra năng lực cũng sẽ vô cùng to lớn.
Cùng với hai con mãnh thú linh lực hóa thành trên bầu trời, lẫn nhau chiến đấu ngày càng kịch liệt, cả phiến thiên địa cũng bị các loại năng lượng hoành hành mà lướt qua. Tả Phong đột nhiên cảm nhận được một tia mùi vị tinh thần dao động, thả ra niệm lực tỉ mỉ cảm nhận, phát hiện không phải là ảo giác của mình.
"Không ngờ thật sự có tinh thần lực ở trong đó, xem ra võ kỹ này không chỉ dựa vào linh lực v�� việc điều khiển linh lực, mà còn có tinh thần lực ẩn chứa bên trong."
Trong lòng kinh ngạc suy nghĩ, Tả Phong cũng vô thức nghĩ đến, tu vi đạt đến Dưỡng Khí Kỳ sau này, bước tiếp theo chính là hướng tới Luyện Thần Kỳ sau khi ngưng tụ niệm lực để tiến tới, cho nên trong chiến đấu mới thêm tinh thần lực vào để phụ trợ.
Đây đích xác là một trong những nguyên nhân, nhưng lại không hoàn toàn. Bởi vì từ võ giả tiến vào giai đoạn Luyện Khí, thì chỉ cần mục tiêu không ngừng thay đổi kiên định tiến về phía trước, thì có cơ hội đi tới trước cửa Luyện Thần Kỳ. Trước khi đạt đến giai đoạn cuối cùng đó, võ giả đều sẽ chuẩn bị cho tương lai.
Điều này giống như võ giả ở thời kỳ Tôi Cân Kỳ, cũng sẽ cố gắng cảm thụ các loại biến hóa của linh khí, đồng thời cũng sẽ mượn các loại cơ hội để có được một chút cảm ngộ về đơn thuộc tính linh khí.
Võ giả bình thường tự nhiên không có điều kiện tốt như vậy, thế nhưng các thế gia siêu cấp và thế lực lớn, vẫn có thể cung cấp cho người phía dưới một bộ phận loại trợ giúp này.
Hơn nữa Tả Phong không biết, võ kỹ càng cao cấp, lại càng cần tinh thần lực phụ trợ, đây cũng là lý do tại sao võ kỹ cấp cao nhất chỉ có Luyện Thần Kỳ mới có thể thi triển. Bởi vì bản thân võ kỹ đó, chính là cần niệm lực mới có thể thôi động.
Nhìn chiến đấu trên bầu trời, Tả Phong càng ngày càng cảm thấy thu hoạch được nhiều, đồng thời cũng có thể dần dần cảm nhận được sự nguy hiểm trong cuộc chiến đấu này.