Chương 1511 : Kiên Định Theo Năng Lực
Điểm hơn người của Hồ Tam không chỉ nằm ở sự mẫn cảm và xảo quyệt, điều hắn giỏi nhất thực ra có thể tóm gọn lại bằng một chữ: "Giấu".
Có người hiểu ý nghĩa của chữ "giấu" này, nhưng chưa hẳn đã hiểu được sự xảo diệu của việc ẩn giấu. Có người hiểu rõ sự quan trọng của việc giấu, nhưng không hiểu rõ phương pháp giấu. Có người dùng thủ đoạn "giấu" không ổn thỏa, ngược lại sẽ phản tác dụng, bại lộ bí mật của chính mình cho người khác.
Tả Phong hiểu rõ sự quan trọng c���a việc "giấu", cũng hiểu rõ ý nghĩa của việc giấu, thế nhưng lại tuyệt đối không phải người trong nghề của đạo này. Đây không phải là thiếu sót về trí tuệ và năng lực, mà là một chút bướng bỉnh trong tính cách của Tả Phong, khiến đôi khi hắn giấu không đủ nhiều, không đủ sâu.
Thế nhưng Hồ Tam lại rất giỏi ẩn giấu. Từ ngày hắn theo ca ca Hồ Giao gia nhập Khát Huyết Đường của Thiên Huyễn Giáo, những gì mọi người nhìn thấy đều không phải là bản chất của Hồ Tam. Bất kỳ người nào tự cho là đã nhìn thấu Hồ Tam, cuối cùng đều rơi vào tính toán của hắn. Hắn có thể tính là người nổi bật trong đạo này.
Nếu là những người khác đối mặt với Kỳ Thiệt, Khoáng Tu và Minh Dạ đang hùng hổ dọa người, chỉ sợ sớm đã tấc lòng đại loạn, không biết làm sao ứng phó. Nhưng Hồ Tam bây giờ lại đang thầm vui trong lòng, hắn biết mình có phần cần ẩn giấu, đã không bị đối phương nhìn thấu.
Mà theo phản ứng của đối phương khi hắn kể lại, hắn đã dần sờ đến một số đặc điểm tính cách của ba tên kia trước mặt.
Kỳ Thiệt là người gian xảo xảo quyệt, nhưng không sở trường quyết đoán. Khoáng Tu chính là loại bản tính một cây ruột thông suốt xuống đến cùng, hắn tuy rằng hóa hình thành người, nhưng đầu óc vẫn còn hơi kém.
Ngược lại là Minh Dạ, người có tu vi thấp nhất trong ba, phản ứng của nó thâm trầm nhất, cũng là người Hồ Tam quan tâm nhất hiện giờ.
Nâng đầu lên với vẻ mặt kinh hoảng, lúc này Hồ Tam cần để đối phương thấy ánh mắt của mình, bởi vì những lời hắn nói tiếp theo không hề giả dối, thản nhiên đối mặt càng có thể khiến đối phương tin tưởng.
Lúc đó, hai hung thú hình người lần lượt xông ra từ trong huyệt động, hắn đều tận mắt nhìn thấy, miêu tả càng là sinh động như thật. Nhất là nam tử áo đỏ kia, thủ đoạn động thủ đánh giết võ giả Thiên Huyễn Giáo, cũng như chuyện sau đó một đòn khiến dưới mặt đất chìm xuống biến thành một hố sâu to lớn, Hồ Tam càng là giới thiệu mười phần tường tận.
"Là Mặc Giao, sẽ không sai đâu, đây tuyệt đối là thủ đoạn của Mặc Giao." Minh Dạ hai mắt hơi sáng lên, lập tức mở miệng nói.
"Ừm, là Mặc Giao sẽ không sai rồi, ngoài ra tên kia chắc là Truy Vân. Điều này cũng giống như chúng ta suy đoán, hai người bọn họ đích xác là rời đi từ trong huyệt động, chỉ là không biết Mặc Giao tại sao lại phải dùng thủ đoạn đó để phong kín huyệt động."
Khoáng Tu hơi có chút không hiểu lẩm bẩm, đồng thời quay đầu nhìn lại Kỳ Thiệt bên cạnh. Kỳ Thiệt lại híp đôi mắt, nhìn về phía Hồ Tam, lạnh lùng nói: "Mặc Giao và Truy Vân giao thủ với ai, có phải là cường giả Đoạt Thiên Sơn không?"
Lộ ra một bộ thần sắc cố gắng hồi tưởng, Hồ Tam cẩn thận mở miệng nói: "Ta nhớ đối phương nói rằng đến từ trong Linh Dược Sơn Mạch, cho nên ta suy đoán đối phương hẳn là ma thú cấp cao. Nếu là cường giả Đoạt Thiên Sơn, ta nghĩ bọn họ sẽ không tùy ý để đệ tử môn hạ bị phong kín trong huyệt động."
"Đều có bộ dáng thế nào, hình dung ra cho ta nghe." Kỳ Thiệt cũng chưa tin hoàn toàn lời Hồ Tam nói, lập tức lại lạnh lùng truy hỏi.
"Mấy vị đại nhân thứ tội, ta, lúc đó ta không nhìn thấy quá rõ ràng, ta..."
Hồ Tam còn chưa nói xong, Khoáng Tu đã không kiên nhẫn, một tay túm lấy hắn, như túm một cục bông vải, hung hăng nhoáng một cái nói: "Bớt nói nhảm đi, thống thống khoái khoái hình dung, lão tử không có công phu mài răng với ngươi đâu."
"Vâng, đúng đúng, đối phương hẳn là một lão giả, mặc một bộ áo quần màu vàng nâu..."
Sau khi Hồ Tam miêu tả một phen, sắc mặt Kỳ Thiệt, Khoáng Tu đều trở nên mười phần khó coi, chỉ có Minh Dạ không hiểu hỏi: "Là người nào?"
Kỳ Thiệt lần nữa lạnh lùng quét mắt Hồ Tam một cái, lúc này mới thở ra một hơi nói: "Nếu tiểu tử này không bịa chuyện, lão giả áo vàng hắn nói hẳn là chí cao tồn tại được gọi là 'Lực Viên' của Linh Dược Sơn Mạch, là sức chiến đấu cao nhất trong nhất tộc ma thú."
Lúc này Hồ Tam đã cung kính cúi đầu, lúc đó tình cảnh cực kỳ hỗn loạn, còn như trận chiến giữa Lực Viên và Mặc Giao hắn cũng chưa tận mắt nhìn thấy. Hắn chỉ thông qua những đôi lời vụn vặt nghe được và liên hệ trước sau để biết được thân phận của đối phương.
Bây giờ hắn mơ hồ hình dung đối phương ra, ngược lại là dễ dàng hơn để mấy hung thú trước mặt tin tưởng. Nhưng trong não Hồ Tam lại bồi hồi, rốt cuộc dưới huyệt động đã xảy ra chuyện gì. Tả Phong mang theo Hổ Phách hẳn là đã tiềm nhập vào trong huyệt động, lúc này hẳn đã chết đi hoàn toàn, nhưng không nhìn thấy thi thể đối phương, Hồ Tam luôn có cảm giác không đáy trong lòng.
"Hừ!" Khoáng Tu lạnh lùng quét mắt Hồ Tam đang cúi đầu không nói một cái, tiện tay ném hắn xuống trên mặt đất, nộ thanh nói: "Đoạt Thiên Sơn đã liên thủ với Linh Dược Sơn Mạch, chúng ta cần phải báo cáo tin tức này cho Song Tử đại nhân."
Kỳ Thiệt một bên lại hơi chần chừ mở miệng nói: "Tình hình bây giờ vẫn chưa làm rõ ràng, lời tiểu tử này nói có lẽ có chút là thật, nhưng không thể tin tưởng hoàn toàn. Kẻ xâm nhập đáng chết xuất hiện ở Bắc Châu Thành lúc đó có hai người, cũng có thể xác định hai tên đó là chạy trốn theo trận pháp, thế nhưng sau khi chúng ta trở về huyệt động dưới lòng đất, cũng chỉ thấy một cỗ thi thể.
Cho dù một trong số những tên đó chính là kẻ đã tiềm nhập Bắc Châu Thành trước đó, vậy còn người kia bây giờ lại ở đâu, không thể nào bỗng dưng biến mất được."
"Kẻ đã chết đi là đệ tử Đoạt Thiên Sơn, đây là sự thật không thể tranh cãi, chắc hẳn Đoạt Thiên Sơn có dị bảo gì đó có thể xuyên qua không gian cũng nói không chừng."
Hồ Tam một mực cúi đầu nghe đối phương nói chuyện, nghe nói một trong số những người đã chết đi là đệ tử Đoạt Thiên Sơn, trong não hắn không khỏi nổi lên hai thân ảnh bạch y đã đuổi vào trong sơn động lúc đó.
“Nghe tình huống bọn họ nói, hẳn là hai đệ tử Đoạt Thiên Sơn kia không nghi ngờ gì, như vậy mà nói Tả Phong và Hổ Phách tất nhiên đã chết đi. Hổ Phách tuyệt đối sẽ chết, điểm này ta có thể xác định, chỉ là Tả Phong kia ta luôn cảm thấy không dễ dàng như vậy mà xong đời.”
"Ngươi, có biết hay không Đoạt Thiên Sơn có dị bảo gì có thể xuyên qua không gian không?" Kỳ Thiệt con mắt động đậy, lạnh lùng hét ra.
Hồ Tam vội vàng đáp: "Đích xác ta từng nghe nói Đoạt Thiên Sơn có loại dị bảo là đĩa xuyên qua không gian này, mà lại lúc đó ở Huyền Vũ Đế Quốc bọn họ đã từng sử dụng, những người ở Huyền Vũ Đế Đô lúc đó đều từng tận mắt nhìn thấy."
Hai bên trao đổi một ánh mắt, Kỳ Thiệt nói: "Xem ra hẳn là đã lợi dụng cái đĩa gì đó, nếu không thì tuyệt đối không thể rời khỏi huyệt động dưới lòng đất, có vẻ chúng ta hai người còn cần đến kẽ hở không gian tìm kiếm một phen."
"Hai vị đại nhân. Bây giờ trong Hãm Không Chi Địa chỉ còn lại có Cúc Thành, hai vị có thể giúp ta bắt lại Cúc Thành này trước không?" Minh Dạ con mắt động đậy, không nhịn được mở miệng nói.
"Hừ, mật địa của tộc ta trong Hãm Không Chi Địa đều đã mất đi, một Cúc Thành nho nhỏ còn có ý nghĩa gì, huống chi Mặc Giao và Truy Vân đến bây giờ đều tung tích không rõ, ngươi phân không ra nhẹ nặng gấp gáp sao!" Khoáng Tu lộ ra răng trắng sâm bạch, quát lạnh.
Nghe nói muốn đi tìm kiếm Mặc Giao, Minh Dạ vốn còn muốn nói gì đó, cũng chỉ đành ngậm miệng không nói.
Ngược lại là Kỳ Thiệt nhìn thật sâu Minh Dạ một cái, hơi có chút không đành lòng, thế nhưng lời của Khoáng Tu hắn cũng tìm không ra bất kỳ vấn đề nào, do dự rồi chậm rãi mở miệng nói: "Chúng ta hai người trước tiên sẽ triệu hoán tộc nhân của Hãm Không Chi Địa đến giúp ngươi, ngươi đã nói trận pháp của Cúc Thành đã bị hư hại, tin tưởng tập hợp nhiều hơn tộc nhân cấp thấp hẳn có thể thuận lợi bắt lại."
Nghe thấy Kỳ Thiệt nói như vậy, trên mặt Minh Dạ cũng là nổi lên một vòng vẻ vui, nhẹ nhàng gật đầu.
"Tên này cũng để lại cho ngươi, nếu phát hiện tên này có bất kỳ sự lừa gạt nào, đừng trực tiếp giết rồi... từ từ tra tấn!" Bổ sung thêm một câu, Kỳ Thiệt quay người hướng Lương Thành phía đông mà đi, Khoáng Tu tuy rằng hơi có chút không tình nguyện, cuối cùng vẫn là vút đi về phía Trạch Thành phía tây.
***
"Điều chỉnh xong rồi?" Huyễn Không, người đã sớm ăn xong bữa tối, hai tay đặt trên mặt bàn, cũng chưa nâng đầu nhìn nhiều, hai mắt nhìn chằm chằm danh sách trước mặt, tựa như tự lẩm bẩm nói.
Chỉ là nghe lời của hắn, Tả Phong lại hơi nhíu mày, trong lòng hơi có chút phiền muộn nói: "Chờ một chút, ta còn phải kiểm tra một phen."
Nâng đầu liếc qua Tả Phong đang chặt chẽ nhìn chằm chằm thần sắc Huyễn Không, không khỏi hơi có chút thất vọng. Từ trong mắt và thần sắc đối phương, không nhìn ra bất kỳ điều gì không ổn, thế nhưng trong lòng hắn lại hết lần này tới lần khác không yên.
“Đã sai hai lần, nếu lại có một lần sai lầm nữa, ván cược giữa ta và Huyễn Không sẽ kết thúc bằng thất bại của ta. Tuy rằng hắn vẫn sẽ dạy ta những biến hóa và phương pháp bố trí của bộ trận pháp này, nhưng muốn học nhiều phù văn trận pháp hơn thì không làm được rồi, nhất định phải thận trọng lại thận trọng!” Trong lòng Tả Phong phiền muộn nghĩ, ánh mắt đã lần nữa nhìn về phía trận pháp màu quýt trước mặt.
Dựa theo ước định trước đó của hai người, Tả Phong có thể có ba lần cơ hội sai lầm, nếu không Tả Phong sẽ mất đi cơ hội học tập kỹ nghệ phù văn trận pháp của Huyễn Không. Tả Phong thì thèm nhỏ nước dãi với cái này, nào chịu dễ dàng buông tha cơ hội tốt như vậy.
Trong những lần khắc họa trước đó, Tả Phong đã mắc hai lần sai lầm, tuy nhiên Tả Phong vì thận trọng vẫn tính lần thứ nhất, cái sai lầm mà hắn nhận thấy thông qua biến hóa thần thái của Huyễn Không, vào trong số đó.
Cả trận pháp trước mặt Tả Phong chậm rãi vận hành, nếu xem trận pháp đã dựng xong như một tòa kiến trúc, vậy thì trận pháp được khắc họa bây giờ, chính là tương đương với bản vẽ của kiến trúc. Nếu trên "bản vẽ trận pháp" đã tồn tại vấn đề, vậy thì khi dựng lên sau này vấn đề sẽ càng nghiêm trọng.
Không ngừng thôi diễn tính toán, ánh mắt nhanh chóng quét động trên trận pháp, vô số biến hóa đang tiến hành trong não v��i những tính toán phức tạp có thể gọi là khủng bố.
Một lát sau, Tả Phong trầm lắng hít một hơi, chậm rãi nói: "Tiền bối, ta xác nhận xong rồi, trận pháp này... ta có lòng tin!"
Không nâng đầu, Huyễn Không trực tiếp đẩy danh sách vật liệu bên tay về phía trước, nhẹ giọng nói: "Nhìn xem vật liệu đi, trước tiên đánh dấu những vật liệu ngươi nghĩ đến ra."
Hơi có chút kinh ngạc, ngay sau đó Tả Phong liền lộ ra một bộ vẻ kinh hỉ và hưng phấn, vung ra một quyền vào hư không, trong miệng không kìm lòng được hét ra một tiếng "hắc".
"Tốt rồi, ngươi bây giờ thời gian rất đủ sao?" Huyễn Không liếc mắt Tả Phong một cái, lại không mặn không nhạt nói. Tuy nhiên trong đôi mắt, lại ẩn ẩn mang theo mấy phần vẻ tán thưởng, đó là sự khẳng định đối với năng lực của Tả Phong.
Tả Phong, người đã hoàn thành khắc họa trận pháp, cuối cùng cũng bắt đầu tiến hành đến bước kế tiếp, lựa chọn vật li���u. Đối mặt với trong mấy trang giấy, mấy trăm loại vật liệu, đủ loại thuộc tính hoàn toàn khác biệt, Tả Phong ngược lại có một loại tình hưng phấn khó che giấu.
Hắn tin tưởng chỉ cần có thể thành công dựng ra bộ đại trận này, chính mình trên phương diện phù văn trận pháp tất nhiên sẽ có tiến bộ to lớn.