Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 184 : Yêu Thú Chi Vương

"Ngươi... Ngươi lại có thể nói chuyện, chuyện này làm sao có thể!"

Tả Phong kinh hãi tột độ nhìn tiểu thú trước mắt, lắp bắp nói, giọng nói cũng có chút run rẩy. Tiểu thú lại nhìn một chút xung quanh, lúc này mới chậm rãi nói: "Ừm, ở đây cũng không có ai khác, hẳn là có thể yên tâm nói chuyện."

Tiểu thú ra vẻ vô cùng cẩn thận, tiếp tục mở miệng: "Ta nhớ đã nói chuyện với ngươi mấy lần rồi, sao đến giờ khắc này ngươi mới phát giác, thần kinh của ngươi thật là quá lớn đấy."

Lời nói của tiểu thú khiến Tả Phong, dù vẫn còn đang chấn kinh, cũng không khỏi đổ mồ hôi hột. "Thần kinh của ta lớn ư? Đùa gì thế, hình như chưa từng nghe nói ai gặp được tiểu thú biết nói tiếng người, còn có thể bình tĩnh tự nhiên được hay không! Rốt cuộc đây là cái thứ kỳ hoa gì, ta lại còn một mực mang nó theo bên người."

Tả Phong dở khóc dở cười nghĩ thầm, ngay sau đó chợt nhớ tới một vấn đề, không khỏi mở miệng: "Ngươi có thể mở miệng nói chuyện, chẳng lẽ ngươi là... 'Yêu thú'?"

Vào lúc hai chữ cuối cùng thốt ra, Tả Phong thậm chí cảm thấy cổ họng khô khốc. Tiểu thú lại không trực tiếp trả lời Tả Phong, ngược lại nghênh ngang chui ra khỏi lòng hắn, sau đó bò lên vai Tả Phong. Toàn bộ thân thể nó đứng thẳng lên, nhìn qua cũng cao gần bằng Tả Phong.

Tiểu thú lúc này mới hài lòng xoa xoa tay, nói: "Cũng coi là yêu thú đi, bất quá ta cùng những yêu thú đó không giống nhau."

"Có chút không giống nhau? Chỗ không giống nhau của ngươi lớn đấy. Tên gia hỏa này cố ý leo lên vị trí như vậy, chẳng lẽ là muốn cùng ta bình đẳng nói chuyện phiếm sao!"

Tả Phong không khỏi cảm khái trong lòng, tiện miệng nói: "Chỗ khác biệt của ngươi chính là ở chỗ, ngươi là tiểu thú còn có thể nói chuyện?"

Lần này đến lượt tiểu thú lộ vẻ giận dữ, hung hăng nói: "Ngươi còn nói ta là 'tiểu thú', nếu không phải ta ở Thiên Bình Sơn Mạch dời đến cứu binh, tên gia hỏa ngươi chỉ sợ sớm đã bị hai nhóm người kia mang về đại tá tám khối rồi. Tiểu gia ta không biết cứu ngươi bao nhiêu lần, vậy mà còn dám dùng lời nói trêu chọc ta."

Trong lòng Tả Phong hơi run lên, mặc dù đối với chuyện ở Thiên Bình Sơn lúc trước hắn cũng có chút suy đoán, nhưng dù sao lúc ấy hắn hoàn toàn hôn mê, cũng không xoắn xuýt về vấn đề này. Bây giờ nghe tiểu thú kể rõ, hắn cuối cùng đã minh bạch lúc ấy là tiểu thú triệu hồi yêu thú có thực lực khủng bố kia.

"Vậy ngươi thật sự là yêu thú?"

Nhìn Tả Phong vẫn còn vẻ mặt không thể tin được, tiểu thú cực kỳ nhân tính ngoảnh đầu sang một bên, nhưng vẫn mở miệng trả lời:

"Đã nói với ngươi rồi ta cùng yêu thú bình thường có chỗ bất đồng, tiểu gia ta chính là Yêu thú chi vương."

"Phốc... ha ha!"

Tả Phong nhìn dáng vẻ hoạt kê của tiểu thú, không thể nhịn được mà phun nước bọt đầy người nó, ngay sau đó bật cười lớn. Tiểu thú trước mắt này nhìn thế nào cũng chỉ là tiểu thú, vậy mà còn tự xưng là "Yêu thú chi vương".

Tiểu thú hung hăng trừng Tả Phong một cái, tiếp đó giống như cố ý báo thù, run rẩy thân thể. Lông của nó sáng rực dị thường, hất hết nước bọt Tả Phong vừa phun, đáp lễ đầy mặt Tả Phong.

Làm xong những thứ này, nó nhìn vẻ mặt chật vật của Tả Phong, hình như khiêu khích nháy mắt mấy cái rồi nói: "Ngươi cho rằng tiểu thú bình thường có thể n��i tiếng người? Ngươi cho rằng tiểu thú bình thường có thể có trí tuệ như vậy? Ngươi cho rằng yêu thú bình thường có thể tùy ý rời khỏi Thiên Bình Sơn Mạch? Ngươi cho rằng yêu thú bình thường có thể đem yêu năng tràn ra ngoài cơ thể cung cấp cho ngươi sai khiến!"

Từng cái "ngươi cho rằng" của tiểu thú liên tục nổ ra như pháo liên thanh, phảng phất ném thẳng vào đầu Tả Phong, khiến hắn choáng váng. Tả Phong lúc này không còn để ý đến sự chật vật của mình, mà đang không ngừng suy nghĩ những lời tiểu thú vừa nói, bởi vì tiểu thú đột nhiên mở miệng, khiến hắn đến giờ khắc này vẫn chưa kịp bình tĩnh suy nghĩ.

Lúc trước quen biết tiểu thú, hắn đã phát giác sự khác biệt của nó, trên đỉnh núi kia tiểu thú đã triển lộ tốc độ khủng khiếp. Sau đó tiểu thú lại dùng phương thức kỳ quái truy tung Đằng Tiêu Vân, khi hắn bị người áo xám phát hiện, nó lại biết dẫn dụ kẻ địch đi.

Còn không chỉ những thứ này, dao động đặc thù mà thân thể tiểu thú phát ra, càng có phong thuộc tính cường đại, giúp hắn có thể sử dụng "Nghịch Phong Hành", loại võ kỹ cao cấp này, trước khi đạt tới Luyện Khí Kỳ. Ở Thiên Bình Sơn Mạch, hắn gặp yêu thú mà vẫn sống sót, bây giờ cũng đã rõ ràng, tất cả đều là công lao của tiểu thú.

Điều này cũng khiến hắn nhớ lại lúc ở tầng đỉnh Toàn Tháp, khi hắn suýt bị Thú Tinh làm nổ tung thân thể, lúc nguy cấp cũng là tiểu thú này ra tay giúp đỡ, hắn mới thoát khỏi đại nạn.

"Vậy mà nói, tên gia hỏa nhỏ ngươi này, thật sự là không đơn giản nha."

Tả Phong sau khi nghĩ đến những thứ này, không khỏi cảm khái. Nhưng sau khi cẩn thận quan sát tiểu thú trên vai, hắn lại có xúc động muốn cười lớn. Nhưng rất nhanh hắn liền kìm nén ý nghĩ này, cố gắng bình tĩnh trở lại. Sau khi biết được tiểu thú bên cạnh mình bất phàm, hứng thú của hắn càng thêm nồng đậm.

"Ngươi đã có trí tuệ cao như vậy, không hề kém người bình thường, vì sao lúc trước lại lựa chọn theo ta rời khỏi đỉnh núi Đông Sơn Hạp Cốc kia?"

Tả Phong theo bản năng hỏi, tiểu thú lại dùng ánh mắt cẩn thận quan sát Tả Phong nửa ngày, hình như đang xác nhận điều gì, một lát sau mới chậm rãi nói: "Lúc trước ta cảm thấy trên người ngươi có thứ gì đó hấp dẫn ta, nhưng thứ khiến ta quyết định tạm thời đi theo ngươi, là Hỏa Linh Mộc trên người ngươi."

"Hỏa Linh Mộc, chẳng lẽ là nút bình Hàn Ngưng Băng Vụ kia sao?" Tả Phong khẽ động tâm, lập tức nhớ lại bình ngọc nhỏ Huyễn Sinh đưa cho mình.

Thấy tiểu thú gật đầu đồng ý, Tả Phong nhịn không được hỏi: "Ngươi lúc trước quyết định tạm thời đi theo ta, vậy sau này nguyên nhân không rời đi là..."

Tiểu thú không đợi Tả Phong nói xong, liền liếc xuống ngực Tả Phong, nói: "Đương nhiên là Tổ Hồn ở ngực ngươi rồi, ta càng tiếp xúc với ngươi nhiều, càng cảm nhận được sự tồn tại của hồn lực đó. Cũng chính là lần đó ngươi suýt chút nữa bị người đánh lén giết chết, vẫn là ta thành công kích phát một phần Tổ Hồn lực, đó mới là nguyên nhân chân chính khiến ta quyết định đi theo bên cạnh ngươi."

"Tổ Hồn?"

"Chính là sự tồn tại mà ngươi gọi là Thú Hồn."

Tả Phong nghi hoặc hỏi, tiểu thú lập tức mất kiên nhẫn trả lời. Lúc này Tả Phong đã hiểu ra, theo lời kể của tiền bối Ninh Tiêu, yêu thú, ma thú, hung thú trên đại lục đều do viễn cổ thần thú biến thành, xem ra tiểu thú gọi là Tổ Tiên cũng là chuyện bình thường.

"Vậy ngươi lúc trước vì sao không chịu trực tiếp nói chuyện với ta, cứ xem ta như đồ ngốc vậy?"

Tả Phong chợt nhớ tới điều gì, lập tức hỏi. Tiểu thú nghe xong lại liếc nhìn Tả Phong, bờ vai khẽ run rẩy cười nói: "Ta lúc trước không xem ngươi là đồ ngốc, bây giờ ta mới xem ngươi là đồ ngốc. Nếu ta l��c trước đã có thể mở miệng nói chuyện, khi xác định trên người ngươi có Tổ Hồn, ta đã nói chuyện với ngươi rồi."

Nghe những lời này, trên đầu Tả Phong lại lần nữa nổi lên vạch đen, hừ hừ nói: "Vậy ngươi từ khi nào bắt đầu, có thể nói chuyện?"

"Chính là lần đó khi ngươi, đồ ngốc này, ngủ say, lại đi hấp thu Tổ Tinh Thạch. Lần đó vì cứu ngươi, ta cũng không thể không hấp thu rất nhiều Tổ Tiên chi lực. Mặc dù đối với ta rất có lợi, nhưng ta bây giờ không thích hợp tiếp xúc quá nhiều năng lượng bên trong Tổ Tinh Thạch đó. Cho nên sau đó, ta luôn lâm vào trạng thái nửa ngủ say."

Lần này Tả Phong không tức giận nhiều, nhưng việc hắn tiếp xúc Thú Tinh đó đích thật là thiếu suy nghĩ, nếu không phải tiểu thú kịp thời ra tay, chỉ sợ hắn đã chết rồi.

Thấy Tả Phong không tranh cãi, tiểu thú lại quan sát Tả Phong, sau đó nói: "Ngươi dường như chưa từng hoài nghi ta sẽ làm hại ngươi, dù sao Tổ Hồn chi lực trong thân thể ngươi đối với ta chỉ sợ càng thêm thích hợp."

Tả Phong hơi do dự, cũng đã hiểu vì sao tiểu thú luôn quan sát nét mặt và thần thái của mình, nhưng hắn cười nói: "Ngươi và ta cơ bản ngày đêm ở chung, nếu ngươi muốn hại ta, chỉ sợ đã động thủ rồi, cho nên ta chưa từng nghĩ ngươi sẽ làm hại ta."

Kỳ thật còn một điểm Tả Phong chưa nói, chính là Thú Hồn kia bây giờ đã trở thành nỗi lo của hắn. Khi Thú Hồn chi lực phát huy đích thật phi thường khủng bố, nhưng tổn thương đối với hắn cũng cực kỳ nghiêm trọng, hơn nữa ý thức của hắn hoàn toàn mất đi, đó là điều khiến hắn sợ hãi nhất.

Tiểu thú lúc này nở nụ cười rạng rỡ, nụ cười thuần chân như hài đồng được khen ngợi, tiếp đó nói: "Tổ Hồn có năng lực tự chủ lựa chọn, nếu không tự mình lựa chọn, dù tranh đoạt mà đến cũng chỉ bị hại nặng nề thôi. Bất quá ta đi theo bên cạnh ngươi, cũng có đư���c không ít lợi ích, giống như lần hấp thu Tổ Tinh Thạch trước kia đã khiến ta trưởng thành rất nhiều."

Dừng một chút, tiểu thú lại tiếp tục: "Kỳ thật ta đi theo bên cạnh ngươi, luôn cố gắng giúp đỡ ngươi, cũng là hy vọng có một ngày ngươi có thể giúp ta."

Tiểu thú nói đến đây, giọng nói nhỏ dần, nét mặt cũng trở nên bi thương. Tả Phong khẽ động lòng, hỏi: "Ngươi nói ngươi là Yêu thú chi vương, vậy hẳn là vốn sinh sống ở Thiên Bình Sơn Mạch, vì sao ngươi muốn rời khỏi nơi đó?"

Tiểu thú nhẹ nhàng lắc đầu, lộ vẻ buồn bã, nói: "Chuyện của ta sau này có cơ hội ta sẽ nói cho ngươi biết, nhưng bây giờ ta vẫn không muốn nói."

Thấy bộ dạng này của nó, Tả Phong không truy hỏi nữa, mà tiếp tục: "Đã nói Tổ Tinh Thạch kia có năng lượng khổng lồ như vậy, không bằng chúng ta hợp lực trích xuất một lần nữa, biết đâu ta lại liên tiếp thăng hai cấp bậc?"

Tiểu thú lần này lại nhìn Tả Phong như nhìn đồ ngốc, sau đó cười nhạo: "Nếu ngươi muốn chết ta cũng không ngăn cản, nhưng đừng mang theo ta. Ta vừa nói ta gần đây không thể tiếp xúc thứ kia, hơn nữa ngươi hút thêm năng lượng bên trong nó thì hẳn phải chết không nghi ngờ. Bất quá... nếu ngươi chết rồi, có lẽ Tổ Hồn sẽ lựa chọn ta cũng nên."

Tả Phong biết rõ đối phương đang đùa, nhưng vẫn giơ tay lên, búng mạnh vào đầu tiểu thú.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương