Chương 2043 : Trừ Tinh Luyện Huyết
Nghe Tả Phong nói xong, Hổ Phách có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, sau đó ánh mắt liếc nhìn Minh Ngọc bên cạnh Tả Phong, tựa như nghĩ tới điều gì đó.
Tả Phong từ từ thu hồi ánh mắt, lại một lần nữa nhìn về phía Minh Ngọc đang ở trong sự vặn xoắn không gian kia, lúc này bên trong đó đã không cảm nhận được khí tức sinh mệnh tồn tại. Có điều hắn vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu, không ngừng thu lại lực lượng không gian vặn vẹo bên ngoài.
Lực lượng không gian cường đại như vậy, Tả Phong đương nhiên không có năng lực đi điều khiển, nhưng hắn có thể dựa vào sự liên kết giữa bản thân và trận pháp, dùng trận pháp để khống chế sự thay đổi của lực lượng không gian. Bất kể là trước đó ở trong thông đạo không gian, hay là lúc này điều khiển lực lượng không gian vặn vẹo đều là dùng phương pháp này.
Theo lực lượng vặn xoắn không gian không ngừng thu hẹp, nhục thể của Minh Ngọc cũng gần như bị nghiền nát hết, chứ không biến mất, mà là dung nhập vào trong những năng lượng vặn xoắn không gian kia.
Trước mắt, xương cốt của Minh Ngọc dưới sự phá hoại chung của năng lượng không gian và Triều Dương Thiên Hỏa, đã vỡ vụn ra. Có thể nhìn thấy trong những xương cốt vỡ vụn kia, có từng tia từng sợi dịch thể màu vàng óng chảy ra.
Đồng thời khi nhìn thấy những dịch thể màu vàng óng kia, trong mắt Tả Phong lóe lên một tia hưng phấn, mở miệng nhẹ nhàng phun ra một chữ "Ngưng". Đồng thời khi chữ đó thốt ra, lực lượng vặn xoắn không gian trước mặt Tả Phong, lại một lần nữa co lại vào trong. Chỉ là trước đó là từ ngoài vào trong, lần này lại là sau khi năng lượng xung kích vào bên trong, ra sức đồng thời từ cả trong lẫn ngoài.
Năng lượng cường đại như vậy, sau khi đồng thời thi triển từ trong ra ngoài, thân thể tàn tạ của Minh Ngọc, cũng bắt đầu từ từ bị hủy diệt. Trong toàn bộ quá trình này, Tả Phong đều đặt sự chú ý vào những dịch thể màu vàng óng kia.
Sự cường đại của Minh Ngọc, chủ yếu đều đến từ những dịch thể màu vàng óng kia, những dịch thể đó chính là huyết mạch Hoàng giả của U Minh nhất tộc. Chính là đạo huyết mạch này, đè nén khiến Hổ Phách ngay cả phản kháng cũng làm không được, cũng chính là đạo huyết mạch này, sẽ là mối uy hiếp lớn nhất đối với những người đến từ Cúc Thành bên cạnh Tả Phong.
Muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông, muốn phá giải khuyết điểm trên huyết mạch này, như vậy nhất định phải nghĩ biện pháp từ nguồn gốc, trực tiếp lợi dụng huyết mạch cao quý nhất của U Minh nhất tộc, không nghi ngờ gì nữa là phương pháp tốt nhất hiện tại.
Áp lực mà lực lượng vặn vẹo không gian ẩn chứa, có thể nói là đáng sợ nhất, mà Triều Dương Thiên Hỏa có thể nói là ngọn lửa có nhiệt độ cao nhất, đối với việc luyện hóa hết thảy những vật hiếm có trong trời đất, không nghi ngờ gì nữa là lựa chọn tốt nhất.
Hai loại lực lượng phối hợp lẫn nhau, rất nhanh từng tia huyết mạch màu vàng óng kia đã bị rút ra. Khi Tả Phong cẩn thận từng li từng tí bắt đầu thu lấy, đặc biệt tách ra một tia từ trong đó. Tuy rằng chỉ có một tia huyết mạch Hoàng giả màu vàng óng, nhưng khí tức ẩn chứa bên trong đó vẫn khiến Tả Phong có chút kinh hãi trong lòng.
Hơi chút do dự, Tả Phong liền từ trong Nạp Tinh lấy ra một chiếc bình ngọc tinh xảo, trong bình chứa là dịch thể màu xanh biếc, những thứ đó là Địa Chi Tinh Hoa mà Tả Phong đã thu thập được ở dưới lòng đất của Hãm Không Chi Địa khi đó.
Đã có kinh nghiệm cải tạo cơ thể cho võ giả, Tả Phong biết nếu đơn thuần sử dụng tinh hoa của thú tộc, thân thể của con người căn bản không thể chịu đựng, sẽ chết đi trong quá trình cải tạo.
Có lẽ chỉ có một mình Tả Phong có thể chịu đựng, Trừ Lân Chi Độc lúc trước chính là một loại phương pháp cải tạo cơ thể bá đạo, mà Tả Phong dựa vào nhục thể cường hãn, cứ thế mà ngạnh sinh sinh chống đỡ được.
Giờ đây muốn sử dụng huyết mạch Hoàng tộc màu vàng óng này để cứu giúp Hổ Phách, Tả Phong đương nhiên sẽ không keo kiệt Địa Chi Tinh Hoa. Huyết mạch Hoàng tộc màu vàng óng, cùng Địa Chi Tinh Hoa màu xanh biếc khi đến gần nhau, khí tức giữa chúng đã bắt đầu từ từ thu hút lẫn nhau.
Nhìn thấy một màn này, Tả Phong không chút do dự đem một giọt Địa Chi Tinh Hoa kia, cùng với một giọt dòng máu màu vàng óng khác tiếp xúc lẫn nhau. Cả hai tựa như vốn là một thể, sau khi bị tách ra lại một lần nữa tụ họp, thoáng cái đã dung hợp lại cùng nhau.
Hơn nữa Tả Phong có thể cảm nhận được, trong huyết mạch màu vàng óng đã dung hợp lại cùng nhau, tựa hồ ẩn ẩn có thêm một chút mùi vị đặc biệt. Tựa như Địa Chi Tinh Hoa kia, khiến huyết mạch đó trở nên hoàn chỉnh hơn so với trước đó.
Nhìn thấy một màn này, trong đầu Tả Phong, cũng nhanh chóng lóe qua vô số suy nghĩ. Khi thân thể của mình lần đầu tiên tiếp xúc với Địa Chi Tinh Hoa lúc trước, chính là có một loại cảm giác như vậy, sau này khi cải tạo cho Hổ Phách cũng là như vậy, mặc dù lúc đó sử dụng là tinh hoa huyết thú của U Minh Thú bình thường, nhưng sau khi cũng tiếp xúc với Địa Chi Tinh Hoa, tựa hồ cũng trở nên hoàn chỉnh hơn một chút.
"Chẳng lẽ nói, Địa Chi Tinh Hoa này, cùng tinh hoa huyết th��, cùng năng lượng trong thân thể ta, đều có một loại liên hệ nào đó?" Tình huống càng hiểu rõ, Tả Phong phát hiện chuyện mình không biết ngược lại càng nhiều, mà lòng hiếu kỳ của mình cũng trở nên nồng đậm hơn vài phần.
"Về Địa Chi Tinh Hoa, e rằng chỉ có những lão quái vật ở khu vực hạch tâm Linh Dược Sơn Mạch mới có thể biết được. Thế nhưng ở Lâm Sơn Quận lúc đó, ta hình như là đã đắc tội triệt để những tên gia hỏa đó rồi, e rằng bây giờ chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác, đợi khi có cơ hội sẽ hỏi thăm một chút con ma thú tên là Tiểu Miêu kia vậy."
Tả Phong tự lẩm bẩm một câu, liền triệt để thu hồi suy nghĩ, đồng thời dùng niệm lực bao khỏa, dẫn dắt giọt máu màu vàng óng đã dung hợp Địa Chi Tinh Hoa kia, từ từ bay về phía Hổ Phách.
"Có lẽ sẽ có một số thay đổi đặc biệt, cũng có thể xuất hiện một loại phản ứng mãnh liệt nào đó. Nhưng ngươi có thể yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để ngươi xảy ra vấn đề gì."
Còn chưa đợi Tả Phong nói xong, Hổ Phách đã cười gật đầu, trong mắt tựa như đang nói “Đâu ra nhiều lời vô ích như vậy, ta còn không tin ngươi được sao.”
Tả Phong thu liễm tâm thần, ngay sau đó khống chế giọt máu màu vàng óng kia, từ từ rơi xuống nơi ngực của Hổ Phách. Trên thân thể Hổ Phách vốn là có vô số vết thương, Tả Phong tìm một chỗ vết thương gần nơi ngực nhất để giọt máu dung nhập vào.
Giọt máu kia vừa vào cơ thể, thân thể Hổ Phách liền chấn động mạnh, cả người cũng trực tiếp bật lên từ trên mặt đất. Nếu không phải Tả Phong đã sớm có chuẩn bị, lập tức vận dụng niệm lực của bản thân để áp chế, Hổ Phách rất có thể sẽ lại một lần nữa bị trọng thương.
Nhìn thấy phản ứng mãnh liệt như vậy của Hổ Phách, Tả Phong không khỏi có chút hối hận, bản thân quá nóng lòng cứu chữa Hổ Phách, kết quả lúc này thương thế của bản thân cũng còn rất nghiêm trọng, bây giờ muốn giúp cũng làm không được quá nhiều.
Chỉ có thể dựa vào niệm lực cường đại, áp chế sự lưu chuyển huyết mạch trong thân thể Hổ Phách, để một giọt dòng máu màu vàng óng kia có thể chậm rãi mà nhu hòa dung nhập vào trong thân thể Hổ Phách.
Vốn dĩ Tả Phong còn suy nghĩ, sau đó sẽ để Hổ Phách dung hợp thêm một chút. Nhưng bây giờ xem ra, dù sao bản thân không phải U Minh nhất tộc, chỉ riêng một giọt này đã khiến Hổ Phách có chút chịu không nổi rồi.
Ngay khi Tả Phong toàn lực giúp đỡ Hổ Phách, hắn lại không chú ý tới, ở vị trí trung tâm của lực lượng vặn xoắn không gian kia, trong thân thể Minh Ngọc đã gần như bị hủy diệt hoàn toàn, có một tia dao động ẩn tàng truyền ra.
Nếu như lúc này Tả Phong toàn tâm toàn ý chú ý vào bên Minh Ngọc, lập tức sẽ bắt được đó là một tia tinh thần lực, hơn nữa chủ nhân của tia tinh th��n lực đó chính là Minh Ngọc.
Ngay khi bên Hổ Phách xuất hiện biến hóa, dưới sự luyện hóa chung của lực lượng không gian và Thiên Hỏa, ba giọt huyết châu màu vàng óng bay ra lại đột nhiên bay đi, trực tiếp rơi về phía nơi có sóng tinh thần truyền ra.
Vốn dĩ tia tinh thần lực kia tựa hồ còn muốn thu thập nhiều kim sắc huyết dịch hơn, nhưng nó bây giờ quá yếu ớt, việc thu thập thêm huyết châu sẽ tiêu hao rất nhiều, hơn nữa còn dễ dàng bị Tả Phong phát giác.
Khi ba giọt máu kia rơi xuống vị trí trung tâm, ở vị trí hạch tâm bên trong liền có một đạo hư ảnh nhàn nhạt xông ra, thoáng cái đã chui vào trong huyết châu. Tiếp đó liền bỗng nhiên toàn lực hướng ra ngoài xung kích, gần như trong nháy mắt đã xông ra khỏi vị trí hạch tâm của lực lượng vặn vẹo không gian kia.
Nếu như Tả Phong vẫn luôn phân bố lực lượng ở bên ngoài, như vậy huyết châu này tuyệt đối không có năng lực chạy thoát. Nhưng bây giờ lực lượng phân bố đều ở trong và ngoài, áp lực bên ngoài cũng đã giảm đi một nửa.
Ngay khi huyết châu kia xông ra, Tả Phong liền đã cảm ứng được, nhưng hắn bây giờ có thể vận dụng chỉ còn lại niệm lực, đại bộ phận còn phải giúp đỡ Hổ Phách khống chế lực đẩy khổng lồ đang bùng nổ trong thân thể.
Vì vậy Tả Phong chỉ nhẹ nhàng lướt nhìn một cái, sau khi đưa mắt nhìn theo mấy giọt dòng máu màu vàng óng kia bay đi, liền thu hồi ánh mắt.
"Nghĩ không ra, Minh Ngọc này không chỉ có tinh thần lực, hơn nữa tinh thần lực đã đủ để ngưng tụ linh hồn vào trong đó. Tên gia hỏa này trốn thoát khỏi đây, nên không có cách nào trở về Côn Huyền đại lục, nhưng nó tồn tại đối với chúng ta mà nói cuối cùng vẫn là một tai họa."
Khẽ nhíu mày, trong lòng Tả Phong tuy có chút không cam lòng, nhưng lại không biết làm sao. Trước mắt Hổ Phách cũng đã đến thời điểm then chốt, hắn trực tiếp đặt toàn bộ tâm th���n vào nơi ngực của Hổ Phách.
Tình huống của Hổ Phách lúc này không tốt, nhưng cũng không tính được quá tệ, chủ yếu nằm ở chỗ huyết mạch màu vàng óng kia quá bá đạo, cái gọi là dung hợp lại biến thành thôn phệ. Nếu như do một giọt máu thôn phệ hết huyết dịch trong thân thể Hổ Phách, vậy thì đến lúc đó Hổ Phách cũng sẽ khó giữ được mạng sống.
Sau khi phát hiện tình huống này, Tả Phong lập tức quyết định, lựa chọn không để nó trực tiếp dung nhập vào huyết mạch, mà là để nó dung nhập vào nhục thể. Nhưng lực đẩy vẫn tồn tại.
Nhanh chóng suy nghĩ, hình ảnh những phù văn màu vàng lốm đốm tụ lại trên xương cốt Minh Ngọc mà trước đó đã nhìn thấy hiện lên trong đầu.
Nghĩ tới đây Tả Phong không có bất kỳ do dự nào, lập tức khống chế giọt máu màu vàng óng kia tiếp tục đi sâu vào, trực tiếp rơi vào trên xương cốt của Hổ Phách. Đồng thời dưới sự điều khiển của hắn, dùng huy��t châu màu vàng óng khắc vẽ lên trên xương cốt.
Thân thể Hổ Phách run rẩy kịch liệt, mặc dù lúc này hắn hết sức thống khổ, nhưng lại ngay cả tiếng động cũng không phát ra, đôi mắt đầy tia máu kia, vẫn kiên định nhìn Tả Phong, đối với Tả Phong hắn không có nửa điểm nghi ngờ.
Ước chừng sau nửa khắc đồng hồ, Tả Phong cảm thấy năng lượng trên xương cốt Hổ Phách đang từ từ ổn định, đã không còn phản ứng lực đẩy truyền ra, mà thân thể Hổ Phách cũng bắt đầu dần dần bình ổn lại.
Đồng thời từ ba phù văn khắc trên xương cốt kia, từ từ có năng lượng phóng thích ra, những năng lượng kia không chỉ đang từ từ cải tạo huyết mạch bản thân của Hổ Phách, đồng thời cũng không ngừng tu sửa thân thể bị tổn thương nghiêm trọng của Tả Phong.
Đến lúc này, Tả Phong cũng cuối cùng hơi chút yên tâm một chút, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía chỗ hạch tâm của lực lượng không gian kia. Sợi dòng máu màu vàng óng cuối cùng, từ trong đó bay ra, từ từ rơi xuống trước mặt Tả Phong.
Dưới sự điều khiển của niệm lực, những dòng máu màu vàng óng kia đều được Tả Phong thu vào trong một chiếc bình ngọc. Hơi chút do dự, Tả Phong từ trong đó rút ra một giọt, khống chế nó từ từ rơi về phía vết thương của mình.
Tựa như một miếng bọt biển khô cạn, huyết châu màu vàng óng kia ngay khoảnh khắc chạm vào vết thương, liền triệt để biến mất không dấu vết. Đang cảm thấy kỳ lạ vì sao bản thân lại không có phản ứng lớn như vậy, sau một khắc liền có xung kích kịch liệt truyền đến, khắp toàn thân từ trên xuống dưới các vết thương đều đồng loạt phun ra huyết dịch, tựa như bị một loại lực lượng nào đó bài xích.