Chương 3116 : Nguy Cơ Lớn Nhất
Giữa những tia sáng lóe lên, nhiều người còn chưa kịp phản ứng thì tiếng va chạm long trời lở đất đã vang vọng. Một số người tu vi thấp kém, chỉ riêng việc bị dư âm lan đến gần cũng đã khiến sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy không ngừng.
Nhưng mọi người càng thêm kinh hãi, sự hiếu kỳ trong lòng cũng càng lớn, ai nấy đều dán mắt vào thanh đoản mâu đang bay ngược ra từ luồng sáng bạc.
Thanh đoản mâu này thoạt nhìn như lăn lộn không theo quy luật nào, nhưng nếu quan sát kỹ tốc độ và quỹ tích c��a nó, dường như có một loại lực lượng vô hình nào đó dẫn dắt. Dù là kẻ ngốc cũng có thể nhận ra, uy lực của thanh đoản mâu này tuyệt đối không hề thua kém Đồ Hỏa kia, nếu sau va chạm mà bay loạn xạ khắp nơi thì mới là chuyện lạ.
Trong số những người có mặt, kinh ngạc nhất không ai khác ngoài Tiêu Cuồng Chiến, người vừa bị đánh bay ra ngoài. Khi hắn nhìn thấy vũ khí đã đánh hắn bay ngược lại là một chuôi đoản mâu tạo hình cực kỳ quái dị, vẻ mặt hắn lập tức trở nên nghiêm nghị đến cực điểm. Hiển nhiên, hắn đã nhận ra thanh đoản mâu này, đồng thời thông qua nó đoán được thân phận của người xuất thủ.
Thanh đoản mâu kia bay ngược ra gần trăm trượng, không ít người thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ, phải chăng nó không bị điều khiển, chỉ đơn thuần bị lực lượng khổng lồ chấn bay ra xa mà thôi.
Nhưng ngay lúc này, một bàn tay lớn như quạt hương bồ đột ngột xuất hiện trong hư kh��ng, vững vàng tiếp lấy chuôi đoản mâu vào lòng bàn tay. Rõ ràng đối phương đã hiện thân, nhưng cảm giác hắn mang lại cho mọi người là dường như bàn tay tiếp lấy đoản mâu kia xuất hiện trước tiên, sau đó mới đến cánh tay, cùng với toàn bộ thân thể dần dần hiện lên.
Đó là một người trung niên cường tráng, đầu trọc lóc không một sợi tóc, khoác trên mình một chiếc áo khoác dài lông thú rộng lớn. Nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện, nó được làm từ da thuồng luồng quý hiếm.
Có không ít người không biết người đàn ông trước mắt, nhưng khi nhìn thấy chiếc áo da thuồng luồng kia, liền không khỏi hít một hơi khí lạnh, đồng thời nghĩ đến thân phận của người đến.
Bởi vì ở Thiên Bình Sơn Mạch, người có tư cách mặc chiếc áo khoác dài da thuồng luồng này chỉ có một người, đó chính là vương giả của Thiên Bình Sơn Mạch.
Nghe nói ban sơ ở Thiên Bình Sơn Mạch, từng có hai đại tộc quần, một là Giao Thú bộ tộc, một khác là Bào Thú bộ tộc.
Hai bên tranh đấu lẫn nhau vô số năm tháng, khiến cho Thiên Bình Sơn Mạch phân liệt vô số năm. Hai bên trong năm tháng dài đằng đẵng một mực tranh đấu, cho đến cuối cùng bởi vì Bào Thú bộ tộc trước tiên xuất hiện một vị cường giả, hắn trong quyết đấu trực tiếp chém giết tộc trưởng của Giao Thú.
Từ thời điểm đó bắt đầu, Giao Thú nhất tộc cùng với đám yêu thú đi theo hắn, liền đều quy phụ đến Bào Thú nhất tộc. Nếu như đổi lại là nhân loại, nhóm Giao Thú kia e rằng sẽ vĩnh viễn thù hận, thậm chí sẽ trong năm tháng dài đằng đẵng, không ngừng nghĩ trăm phương ngàn kế tính toán Bào Thú.
Thế nhưng yêu thú lại không phải như vậy, bản thân bọn họ tín ngưỡng lực lượng, trong mắt bọn họ có sức mạnh liền nên có quyền lực. Hơn nữa trong chiến đấu công bằng cái chết, cũng không có gì thù hận đáng nói, ngược lại đó là vinh diệu thuộc về cường giả.
Nếu như nhiều năm sau đó, trong tộc Giao Thú lại xuất hiện cường giả thiên tài tuyệt diễm, vậy thì chém giết hoặc đánh bại vương giả của Bào Thú nhất tộc, trở thành vương giả của toàn bộ yêu thú, cũng không phải không thể. Thế nhưng cái này lại không liên quan đến thù hận, mà là có liên quan đến quy tắc thú tộc đang cố gắng truy cầu cường đại.
Năm đó tộc trưởng Giao Thú bị chém giết kia, da thú phần sau gáy cứng rắn nhất của thân thể, bị luyện chế thành một chiếc áo khoác dài, làm vật tượng trưng cho Bào Thú tộc trưởng, vương giả của Thiên Bình Sơn Mạch.
Chiếc áo khoác dài này đã hơn ngàn năm không xuất hiện trên đời, giờ phút này lại lần nữa xuất hiện, ý nghĩa ẩn chứa trong đó, đối với tất cả cường giả Diệp Lâm có mặt đều có thể cảm nhận được thiết thực.
Nếu như nói trước đó sự xuất hiện của "Tam Ma", chỉ là khiến các cường giả Diệp Lâm sinh lòng nghi ngờ, thậm chí lờ mờ cảm thấy có chút khó giải quyết. Vậy thì hiện tại sự xuất hiện của người đàn ông đầu trọc này, lại là khiến các cường giả của Diệp Lâm Đế quốc, cảm nhận được một loại uy hiếp thật sâu, bọn họ thậm chí đang vì tương lai của Diệp Lâm mà lo lắng.
Đương nhiên, trong số những người có mặt, sắc mặt khó coi nhất vẫn là Tiêu Cuồng Chiến tay cầm một đôi Đồ Hỏa đoản nhận. Hắn khi nhìn thấy thanh đoản mâu kia, liền đã đoán được thân phận của người đến, chỉ là hiện tại sau khi nhìn thấy chân thân đối phương, vẫn là nhịn không được đáy lòng hơi hơi run lên.
Tiêu Cuồng Chiến cùng với đối phương cũng không phải một thế hệ, thế nhưng năm đó Tiêu Cuồng Chiến còn chỉ là một tiểu võ giả bên trong Bôn Tiêu Các, từng đi theo cường giả Diệp Mộ Dương đời trước, cùng với Thiên Bình Sơn Mạch tiến hành đàm phán. Cũng là ở trong một lần đàm phán kia, Tiêu Cuồng Chiến khi đó chỉ có thể đứng ở phía sau đội ngũ, đã từng từ xa nhìn qua người đàn ông trước mắt.
Diệp Lâm Đế quốc cùng với Yêu Thú nhất tộc, trong việc phân chia lĩnh vực giữa đôi bên, từ trước đến giờ cũng không có đạt thành hiệp nghị. Yêu Thú nhất tộc có thể đối ngoại phát động công kích, đồng thời phía con người cũng có thể tiến hành săn bắn cùng với khai thác dược liệu cùng với khoáng thạch. Thông qua loại hiệp nghị lỏng lẻo này, cố ý giữ lại dư địa và không gian chiến đấu cho hai bên, đồng thời cũng kích thích hai bên có chừng mực vùi đầu vào chiến đấu.
Chỉ là hai bên ở trong lĩnh vực riêng phần mình, toàn bộ phân ra giới hạn cuối cùng của riêng mình, cũng có thể xem là đáy của riêng mình nơi tồn tại, cũng chính là cái gọi là "có chừng mực".
Đáy của Yêu Thú nhất tộc ở Thiên Bình Sơn Mạch khu vực trung tâm, mà đáy của Diệp Lâm Đế quốc là mấy quận thành bao quanh Thiên Bình Sơn Mạch.
Cũng chính là nhân loại võ giả, không thể bước vào Thiên Bình Sơn Mạch khu vực trung tâm, đồng thời Yêu Thú nhất tộc cũng không thể ra tay với quận thành. Giữa hai bên tồn tại một khu vực hoạt động dùng chung, vùng đất này sau đó được gọi là Thiên Bình Sơn Mạch "ngoại vi".
Thời gian đầu, ở vùng đất này nhân loại cùng với yêu thú sẽ không ngừng tiến hành thảm liệt chém giết, toàn bộ cảnh tượng tựa như luyện ngục. Thế nhưng cùng với thời gian trôi qua, hai bên dần dần thu hẹp phạm vi chiến đấu chỉ còn yêu thú cấp sáu trở lên, cùng với võ giả Dục Khí kỳ trở lên, đồng thời cũng sẽ cố gắng khoanh vùng khu vực và thời gian, không tác động đến những con người yếu ớt hoặc thú tộc.
Từ thời điểm đó bắt đầu, Thiên Bình Sơn Mạch ngoại vi, dần dần xuất hiện thôn xóm của nhân loại, đồng thời cũng có nhiều dã thú yếu ớt, cùng với ngẫu nhiên có một số man thú bị tộc đàn yêu thú ��ào thải ra khỏi, xuất hiện ở vùng đất này.
Theo môi trường không ngừng cải thiện, khi đó nhóm đầu tiên người Tả gia thôn, bởi vì đắc tội cừu gia mà di chuyển đến đó, và đã định cư cho đến sau này đám người áo xám xâm lấn, mới không thể không rời đi.
Sự bắt đầu của tất cả những điều này, chính là bởi vì người đàn ông trước mắt này mặc áo khoác dài da thuồng luồng, cùng với cường giả mạnh nhất của Diệp Lâm Đế quốc khi đó Diệp Mộ Dương đã lập ra ước định ngày đó bắt đầu.
Đến hôm nay, Tiêu Cuồng Chiến đối với từng màn đã xảy ra vào thời điểm đó vẫn còn nhớ rõ như in, phải biết rằng vào thời điểm đó, người đàn ông đầu trọc trước mắt này đã có được thực lực đỉnh phong cấp chín. Cho nên giờ phút này hắn sau khi nhìn thấy đoản mâu của đối phương, thần sắc cũng lập tức trở nên phi thường nghiêm nghị lên.
"Nào ngờ, Chấn Thiên tiền bối có thể thuận l���i thoát khốn từ Bát Môn Câu Khóa Trận Pháp, đúng là đáng mừng đáng ăn mừng."
Tiêu Cuồng Chiến trong khi mở miệng, ánh mắt cũng đang không ngừng quan sát đối phương, hắn rất muốn biết thực lực của đối phương hiện tại như thế nào. Dựa theo lý lẽ mà nói, bị nhốt trong đại trận Bát Môn Câu Khóa, cho dù là không nhận đến tổn thương, ít nhất tu vi sẽ nghiêm trọng rơi xuống.
Nếu như thực lực hai bên không kém nhiều, hắn vẫn có lòng tin một trận chiến với đối phương, nhưng nếu đối phương có thể khôi phục bảy tám phần thực lực năm đó, vậy thì chính mình sẽ phải lần nữa xem xét kế sách đối phó.
Chấn Thiên sắc mặt lãnh nghị gia tốc bay đến, trong lúc hắn phi nhanh, bóng người bên người lóe lên lại xuất hiện một vị lão giả. Vị lão giả này Tả Phong và những người khác ngược lại là hết sức quen thuộc, chính là Bạo Tuyết trước đó đi theo Thiểm Cơ rời đi Vệ Thành.
Vị lão giả của Băng Nguyên tộc này, bây giờ lại lần nữa xuất hiện cùng với ban đầu đã có khác biệt rõ ràng. Không riêng gì sắc mặt hồng nhuận, đồng thời khí tức hắn tỏa ra, cũng so với trước đó hậu trọng hơn nhiều. Mặc dù trôi qua cũng chỉ có mười mấy ngày, trạng thái của Bạo Tuyết lại có thay đổi mang tính căn bản, cái này chắc hẳn có liên quan đến xuất thủ của Chấn Thiên.
Khi nhìn đến Bạo Tuyết xuất hiện bên cạnh Chấn Thiên, sắc mặt của Tiêu Cuồng Chiến lập tức trở nên khó coi lên. Hắn đối với Chấn Thiên không tính là quen thuộc, thế nhưng đối với Bạo Tuyết, lại là quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Ban sơ sau khi bắt Bạo Tuyết, một đoạn thời gian ban đầu chính là hắn không ngừng hành hạ đối phương. Cho đến không còn kế sách nào, lại không nỡ giết hắn, mới đem hắn nhốt ở trong thủy lao bí mật được thành lập ở bên Vệ Thành này.
Nhiều năm như vậy Tiêu Cuồng Chiến thèm muốn kho báu của Băng Nguyên nhất tộc, đồng thời lại kiêng kị sự tồn tại của Bạo Tuyết này, giữa giết cùng với không giết hắn từ đầu đến cuối cũng không có hạ quyết định. Sau một thời gian dài như vậy, hắn ngược lại là đem sự kiện này dần dần quên lãng, cho đến hắn cảm nhận được ý chí của chính mình đặt ở trong trận pháp ngoài thủy lao, bị người cường ngạnh hủy đi sau đó mới biết tình hình không ổn.
Trước mắt Bạo Tuyết đang ở trước mắt, thế nhưng Tiêu Cuồng Chiến lại cần phải kiểm soát sát ý trong lòng, bởi vì còn có sự tồn tại của cường giả Chấn Thiên này.
"Đáng mừng?……Đáng ăn mừng? Ha ha……, ta thấy cái cần chúc mừng là Diệp Lâm Đế quốc các ngươi đi, những năm này vơ vét Thiên Bình Sơn Mạch của ta bao nhiêu tài nguyên, lại săn giết bao nhiêu đồng tộc của ta, thu hoạch này nhất định tương đương phong phú chứ?"
Chấn Thiên trong lúc phi hành, đã lạnh lùng mở miệng nói, có thể thấy được hắn đang cố gắng kiềm chế lửa giận trong lồng ngực của chính mình.
Tiêu Cuồng Chiến nghe lời ấy, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài một hơi, lại hoàn toàn không biết trả lời lời đối phương như thế nào. Những năm này Diệp Lâm Đế quốc đối với Thiên Bình Sơn Mạch, có thể nói là nửa điểm cũng không khách khí.
Vài trăm năm trước vẫn là thăm dò ra tay, thế nhưng sau này liền trở nên tự tung tự tác. Ước định của hai bên ban sơ, đã sớm đã quăng ra sau đầu, lợi ích trước mắt đâu còn quản gì khu vực trung tâm không được bước vào.
Đặc biệt là nhóm người kia ban sơ "vượt rào", không những không nhận đến đả kích nghiêm trọng, thậm chí dùng cái giá rất nhỏ, liền đã thu được số lớn vật tư không tệ.
Các cường giả Diệp Lâm nối tiếp, liền càng thêm tự tung tự tác tiến vào bên trong khu vực trung tâm, tiến hành vơ vét của dân sạch trơn kiểu cướp đoạt. Đến sau này Diệp Lâm Đế quốc ra mặt ngăn lại, ngược lại là bởi vì cướp đoạt khu vực trung tâm, khiến mấy gia tộc và thế lực quan trọng nội bộ, xuất hiện mâu thuẫn nghiêm trọng.
Nếu như cứ như vậy tiếp tục, không riêng gì số lớn tài nguyên chảy vào trong tay các gia tộc và thế lực, đồng thời mâu thuẫn nội bộ còn sẽ không ngừng bị kích hóa. Cuối cùng đối với cướp đoạt khu vực trung tâm, ngược lại là Diệp Lâm Đế quốc từ góc độ bản thân xem xét, mới tiến hành hạn chế.
Thế nhưng đối với cướp đoạt Thiên Bình Sơn Mạch, không những không ngừng lại, ngược lại là càng lúc càng kịch liệt lên. Vệ Thành, Hồng Thành cùng với Tân Thú quận thành ở trên bình nguyên đông bắc của Thiên Bình Sơn Mạch thành lập mà lên.
Thuộc về các gia tộc và thế lực, tới tấp đem xúc tu kéo dài tới vùng đất này, số lớn hãng giao dịch, hãng đấu giá, cùng với hãng luyện khí và hãng luyện dược như mưa sau măng mọc xuất hiện. Chúng nó đều là dựa vào Thiên Bình Sơn Mạch mà sinh tồn, trong những năm này kiếm được bát đầy bồn đầy.
Ai cũng không nghĩ tới có một ngày, Thiên Bình Sơn Mạch còn sẽ tính sổ, mà còn là hướng về Diệp Lâm Đế quốc đòi lại tất cả các món nợ đã thiếu. Với sự dữ dội và bá đạo của Yêu Thú nhất tộc, món nợ này phải tính toán như thế nào, nghĩ đến cũng khiến Tiêu Cuồng Chiến trong lòng khổ sở.
Vị cường giả đệ nhất Diệp Lâm Đế quốc này, bỗng nhiên có một loại cảm giác, Diệp Lâm e rằng sẽ phải đối mặt với nguy cơ lớn nhất sau khi thành lập Đế quốc.