Chương 4226 : Ám sát nguy hiểm
Đối với tình cảnh của Hàn Băng lúc này, Tả Phong trong lòng tràn đầy lo lắng, Huyễn Không dù nhìn có vẻ hết sức bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn cũng hết sức lo lắng.
Dù sao, sự thay đổi đến quá đột ngột, tình hình lại không rõ ràng lắm, dù các thông tin thu được hiện tại, trên cơ bản cũng đều được xây dựng dựa trên suy đoán đại khái.
Dù một loạt suy đoán, bản thân đã trải qua phân tích lý trí, hơn nữa cũng đã được kiểm chứng cẩn thận. Thế nhưng chuyện phát sinh ở trước mắt quá kinh người, Tả Phong và Huyễn Không trước đó lại chưa từng gặp qua, cho nên trong lòng bọn họ không nắm chắc cũng có thể lý giải.
Thế nhưng hai người này đều có một đặc điểm, cũng có thể nói chính vì sở hữu đặc điểm giống nhau, Huyễn Không mới hết sức coi trọng Tả Phong.
Hai người bọn họ từ trước đến nay không bao giờ hành sự lỗ mãng, dù tình thế có nghiêm trọng và nguy cấp đến đâu, hai người vẫn có thể bình tĩnh ứng phó, tuyệt đối sẽ không dễ dàng mạo hiểm tính mạng của mình hoặc đồng bạn.
Một hệ liệt phân tích của Huyễn Không, thực ra đã hết sức tiếp cận chân tướng sự thật, thế nhưng hắn còn phải tiếp tục chờ đợi, chờ đợi có thể xác định thêm một bước, chờ đợi chuyển cơ của sự tình, chờ đợi thời cơ tốt nhất để ra tay hóa giải nguy hiểm của Hàn Băng.
Huyễn Không chậm rãi đi về phía trước, hắn đã cố gắng làm cho mình không nổi bật, Huyễn Không không phải là không nổi bật, mà là căn bản khó mà khiến bất luận kẻ nào chú ý tới. Dù sao tu vi của hắn thật sự quá thấp, trong đội ngũ của Bạo Tuyết, hắn có thể nói giống như tồn tại trong suốt.
Thế nhưng đây cũng chỉ là đại bộ phận làm cho mình không quá rõ ràng, thế nhưng khi hắn từ phía sau Bạo Tuyết đi ra, vẫn có người chú ý tới.
Theo đạo lý mà nói, cảm giác của mọi người ở khu vực này, trong đó vẫn có người chú ý tới hắn, không phải là từ trên người hắn nhìn ra vấn đề gì, mà là một loại trực giác khiến người ta chú ý tới.
Thế nhưng có người chỉ là chú ý tới, mà có người sẽ đặc biệt quan tâm một chút. Trong mọi người đặc biệt chú ý tới Huyễn Không, phải kể đến Huyễn Phong trong Đoạt Thiên Sơn.
Huyễn Kiêu ra tay mười phần nắm chắc, lại cuối cùng kết thúc bằng thất bại, biến cố này khiến Huyễn Phong nhất thời cũng loạn phương tấc, cũng khiến hắn bỏ qua người mà mình vừa mới ch�� ý tới.
Giờ phút này, các phương cường giả đều đã yên tĩnh trở lại, mặc dù không khí vẫn vô cùng căng thẳng, trong không khí tràn ngập khí tức kiếm bạt nỗ trương, thế nhưng nhìn có vẻ phương cường giả nào, cũng không muốn là người dẫn đầu động thủ phá vỡ sự cân bằng này.
Trùng hợp vào lúc này, Huyễn Không lại có hành động, mặc dù chỉ là đi về phía trước một đoạn ngắn, thế nhưng vẫn lập tức gây nên sự chú ý của Huyễn Phong.
Ánh mắt của hắn như chim ưng, lập tức liền khóa chặt Huyễn Không đang di chuyển cách đó không xa, trong mắt tinh mang lóe lên không ngừng, mặc dù cách nhau một đoạn khoảng cách, thế nhưng lại giống như ngay cả mỗi một cọng tóc gáy trên người Huyễn Không, cũng đều phải cẩn thận tỉ mỉ quan sát một lượt.
Trong mắt hắn, nam tử trung niên này xa lạ như vậy, từ trên xuống dưới không có một chút xíu chỗ mình quen thuộc. Thế nhưng khi nhìn đối phương, lại có một loại tư vị không hiểu dâng lên trong lòng, ngay cả hắn cũng không dám khẳng định tư vị này, có phải là vì người trung niên này khiến mình quen thuộc mà sinh ra hay không.
Nếu là như vậy, nếu đổi thành người khác, có lẽ đã sớm sẽ không để ý tới Huyễn Không nữa, hoàn toàn không có giá trị quan tâm quá nhiều.
Nhưng mà bản thân sự tình lại không đơn giản như vậy, mỗi khi Huyễn Phong muốn thu hồi sự chú ý của mình, trong đầu của hắn sẽ không tự chủ được hiện lên, một màn khi Bạo Tuyết phát động công kích năm đó.
Vô số gió tuyết như lưỡi đao nhanh chóng bắn ra, hàn khí nồng đậm cũng đang nhanh chóng lan tràn, lúc đó nam tử trung niên này liền ẩn hiện chập chờn trong đó.
Có thể nói lúc đó muốn phân biệt ra đường nét, đều có khó khăn cực lớn, càng không cần phải nói nhìn rõ ràng chi tiết như dung mạo.
Hết lần này tới lần khác chính là một thân ảnh mơ hồ như vậy, lại khiến Huyễn Phong mãi mãi khó quên. Nếu hắn đem ý nghĩ của mình nói cho người khác, không chừng có người còn sẽ hoài nghi, chẳng lẽ hắn còn có "đam mê đặc biệt" gì sao.
Chỉ có Huyễn Phong trong tim mình hết sức rõ ràng, cảm giác đặc biệt này của mình, tuyệt đối không nên là không có bất kỳ nguyên do nào, trong đó khẳng định tồn tại nguyên nhân mà mình hiện tại còn chưa biết.
“Nam tử này rốt cuộc là người nào? Ta không thể nào vô duyên vô cớ, lại đối với hắn sinh ra hứng thú lớn như vậy, còn có thân ảnh mơ hồ trước đó, khiến ta có cảm giác tim đập nhanh, điều này căn bản là không giải thích thông được a…”
Huyễn Phong càng hồi ức và suy nghĩ, liền phát hiện mình càng có chút mê hoặc, càng không làm rõ ràng được nguyên nhân trong đó. Càng không làm rõ ràng được, thì càng khiến hắn muốn điên, vậy thì giống như sau lưng ngứa ngáy khó nhịn, hết lần này tới lần khác chính là cố gắng như thế nào, căn bản là không đụng tới.
Ngay khi Huyễn Phong gắt gao nhìn chằm chằm Huyễn Không, Huyễn Không lại không ngừng tiếp tục đi về phía trước. Tốc độ kia vô cùng chậm chạp, thậm chí trên cảm giác liền vô cùng cẩn thận, giống như mỗi một bước đều thăm dò tiến lên vậy.
Sở dĩ muốn làm như vậy, vẫn là bởi vì tình huống hiện tại của Huyễn Không quá đặc thù. Hắn đem niệm lực của mình thả ra, tập trung hướng về vị trí Hàn Băng đang ở.
Mà trạng thái hiện tại của hắn đặc thù, bản thân tu vi dù sao cũng chưa khôi phục, bây giờ lại đang toàn lực thôi động niệm lực, đối với gánh nặng của bản thân cũng thật sự quá nặng đi một chút.
Cho nên hắn mới không thể không đến gần một chút, mà theo hắn càng đến gần, tiêu hao của bản thân lại càng nhỏ, đồng thời tình huống cảm thấy được lại càng rõ ràng.
Mặt khác, Huyễn Không không chỉ muốn thăm dò rõ ràng tình huống bên cạnh Hàn Băng, đồng thời còn muốn hiểu biết thêm một chút về Quỷ Đạo cường giả kia.
Bởi vậy, lúc hắn đi về phía trước, nhìn có vẻ không chỉ là hướng về Hàn Băng đến gần, hắn đồng thời cũng đang hướng về Quỷ Đạo cường giả đến gần, phương hướng đi về phía trước tính ra, không sai biệt lắm là vị trí trung tâm giữa Hàn Băng và Quỷ Đạo cường giả.
Huyễn Không từng bước một đi về phía trước, Huyễn Phong đang lâm vào trầm tư suy nghĩ, tựa như đột nhiên bị chạm vào, sau một khắc hai mắt của hắn liền chậm rãi nheo lại.
Trong hai mắt chậm rãi nheo lại của hắn, ẩn ẩn lóe lên một loại quang mang nguy hiểm. Mà Huyễn Không vào giờ khắc này, lại không hề phát giác, điều này đối với hắn mà nói gần như là chuyện không thể nào.
Với thân phận và tầng thứ của hắn, đừng nói là "sát ý" nhắm vào mình, dưới khoảng cách gần như vậy, dù chỉ là một tia ác niệm, hắn cũng nên có cảm ứng và xúc động mới đúng.
Th�� nhưng toàn bộ tâm thần của hắn hiện tại, đều đặt ở trên người Hàn Băng, hơn nữa đây cũng không phải là tập trung sự chú ý bình thường, mà là đem toàn bộ tâm thần đều tập trung ở đây.
Một phương diện hắn không được để tâm thần của mình, bảo trì liên hệ với vùng thiên địa này, đồng thời không ngừng mượn nhờ lực lượng quy tắc của vùng thiên địa này. Một mặt khác, lại phải thủy chung bảo trì tính cảnh giác cao độ, không thể gây nên sự chú ý và cảnh giác của Quỷ Đạo cường giả.
Đồng thời trong quá trình hắn đi về phía trước, phạm vi thăm dò trên thực tế, cũng đang dần dần tiếp cận Quỷ Đạo cường giả, điều này khiến hắn không thể không càng thêm đề cao tính cảnh giác của bản thân.
Cho dù là cường giả Thần Niệm kỳ bình thường, cũng làm không được tất cả những gì Huyễn Không đã làm hiện tại, huống chi trạng thái của Huyễn Không hiện tại vốn dĩ chưa khôi phục. B��i vậy, đồng thời khi hoàn thành sự tình đã nói ở trên, hắn đã lại cũng không thể phân ra nửa điểm tinh lực, để quan tâm tình huống xung quanh nữa rồi.
Khí tức của Huyễn Phong bắt đầu chậm rãi thu liễm, một chân chậm rãi nhích ra non nửa bước, rồi cả người đều hơi có một tia co rút.
Nếu là có người lúc này có thể cẩn thận quan sát, liền sẽ cảm thấy Huyễn Phong hiện tại, cả người liền giống như một con rắn độc chậm rãi cuộn tròn thân thể, đang chuẩn bị phát động công kích.
Mục tiêu của hắn chính là Huyễn Không không biết chút nào, vẫn đang tiếp tục đi về phía trước đến gần, ngay cả Tả Phong trước đó vẫn luôn lưu ý các loại biến hóa xung quanh, hiện tại cũng đang quan tâm Hàn Băng, và vì tình cảnh hiện tại của nàng mà tràn đầy lo lắng.
Dưới tình trạng không biết chút nào, Huyễn Không vẫn đang tiếp tục đi về phía trước đến gần, cho dù tốc độ của hắn đã dị thường chậm chạp rồi, nhưng vấn đề là hắn thủy chung đang không ngừng đi về phía trước.
Ánh mắt của Huyễn Phong có một tia điều chỉnh, mặc dù vẫn như cũ đem Huyễn Không đặt trong tầm mắt của mình, thế nhưng tiêu điểm của tầm mắt lại chậm rãi điều chỉnh, cuối cùng rơi vào phía trước Huyễn Không không xa.
Mà bản thân Huyễn Không đang không ngừng đi về phía trước, khoảng cách đến vị trí Huyễn Phong gắt gao nhìn chằm chằm cũng càng ngày càng gần, ngay vào một khoảnh khắc nào đó, vẻ mặt Huyễn Phong đột nhiên có một sát na thả lỏng, nhưng ngay sau đó cả người hắn liền căng thẳng.
Giống như có một trận gió thổi lướt qua, thế nhưng đó chỉ là một loại cảm giác, trên thực tế lại không có gió gì.
Huyễn Kiêu có chút kinh ngạc ngẩng đầu, hướng về phía không xa nhìn lại, bên kia chính là vị trí Huyễn Không đang ở, thế nhưng hắn lại căn bản không nhìn nhiều một chút Huyễn Phong bên cạnh, cái "đầu sỏ gây tội" gây nên sự tình lần này.
Ngay khi Huyễn Kiêu ngẩng đầu nhìn lại, Huyễn Phong bên cạnh lại cả người đều trở nên mơ hồ, hóa thành một đạo hư ảnh dần dần biến mất không thấy.
Phía trước phương hướng Huyễn Kiêu nhìn, đầu tiên là có một cây mũi thương hiện ra, sau đó là thân thương, rồi sau đó mới là thân ảnh Huyễn Phong vừa mới biến mất không thấy.
Có thể nói một kích này của hắn, tuyệt đối là đã mưu tính đã lâu, hơn nữa được phát động trong tình huống chuẩn bị hết sức đầy đủ, trước khi ra tay, thậm chí không nhìn ra bất kỳ dấu vết nào.
Khi Huyễn Không phát giác được, mũi thương của đối phương cách mi tâm của mình, thậm chí không đến ba thước khoảng cách, da thịt giữa mi tâm đã có thể cảm thấy được đâm nhói rõ ràng.
Huyễn Không vào giờ khắc này tựa như đột nhiên hoàn hồn, từ đó ngược lại là có thể khiến Huyễn Phong xác định, nam tử trung niên trước mắt này, đích đích xác xác là võ giả miễn cưỡng đạt tới tầng thứ Ngưng Niệm kỳ, thậm chí chỉ có thể coi là đỉnh phong Dục Khí kỳ mà thôi. Cũng chỉ có võ giả tầng thứ này, mới có thể phản ứng chậm như vậy.
Hắn lại không biết, nếu không phải sự chú ý của Huyễn Không trước đó đều ở những nơi khác, thì sớm tại giữa lúc ra tay đã có cảm giác được rồi. Đáng tiếc bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi, trường thương của Huyễn Phong đã gần trong gang tấc rồi.
Kỳ thực cho đến lúc này, trong đầu của Huyễn Phong, vẫn đang gắt gao nhìn chằm chằm Huyễn Không. Thà nói hắn muốn giết người, không bằng nói hắn rất muốn thử ra sâu cạn của Huyễn Không.
Quỷ dị là, Huyễn Không lúc này trên mặt và trong ánh mắt, có sự kinh ngạc rõ ràng, đối với lần đánh lén này của mình hắn không có bất kỳ chuẩn bị nào. Nhưng vấn đề là lúc đối mặt với tử vong, trong ánh mắt lại không nhìn thấy bất kỳ sự sợ hãi nào, ngược lại nhiều thêm vài phần phức tạp khó nói.
Loại phản ứng này quá quỷ dị, Huyễn Phong thậm chí đều không có thời gian đi suy nghĩ, bởi vì công kích của mình giữa điện quang hỏa thạch đã đến gần rồi.
“Keng!”
Đột nhiên, ở trước mặt Huyễn Không tại vị trí chừng một thước, có một mảng lớn vết nứt xuất hiện, vị trí trung tâm của vết nứt kia, chính là chỗ trường thương đâm vào.
Nhìn những vết nứt kia lan tràn ra, sẽ cho người ta một loại cảm giác, giống như những vết nứt kia kéo dài hướng về hư không, một thương này giống như đâm vào trên bích chướng không gian.
Thế nhưng mọi người có mặt kiến thức không cạn, liếc mắt liền nhìn ra đó là một đạo lồng băng, còn trong suốt hơn thủy tinh, lồng băng trước đó đã ẩn hình. Cho đến khi bị trường thương của Huyễn Kiêu đâm trúng, lúc này mới triệt để bại lộ ra.