Chương 742 : Xem Kịch Trong Đình
Vốn dĩ hai gã thanh niên kia đã tính toán để Tả Phong và Dược Chân giao đấu một trận. Cả hai tự nhiên không tin Tả Phong có thể thắng Dược Chân, nhưng ít ra cũng sẽ khiến Dược Chân hao tổn một phần nào đó.
Ý đồ của hai người này đúng là tính toán rất hay, nhưng có một số việc lại không nhất định sẽ diễn ra theo dự tính. Tỷ như Tả Phong hiện tại, dường như là một người bình thường, đứng sừng sững trên đình cạnh vách núi, sau khi xem hết trận chiến của hai gã thanh niên kia mà dường như chưa từng nhúc nhích nửa ngón tay.
Điều càng khiến Tả Phong có chút buồn cười là, hắn và Dược Chân hiện tại không ở cùng một không gian, cho nên nói đúng ra Dược Chân trên thực tế thuộc về một loại thắng lợi dưới hình thức khác. Tên thanh niên vừa mới thắng kia, hiện tại lại không thể không bi thảm mà giao thủ với Dược Chân, đáng thương là kết quả như vậy hắn vẫn chưa rõ ràng lắm.
Tả Phong chưa quen thuộc nơi đây, từ ký ức quá khứ và những cuốn sách đã đọc cũng không thể phán đoán được đây là nơi nào. Nhưng không gian ở nơi này tựa hồ có hơi đặc thù, lại không biết là không gian hắn đang ở vốn dĩ đã quỷ dị như vậy, hay là do trận pháp mà trở nên như thế.
Dược Chân và tên thí sinh thanh niên duy nhất còn lại, rõ ràng đều ở cùng một mảnh phế tích, nhưng lại hoàn toàn bị ngăn cách với nhau. Không chỉ không nhìn thấy lẫn nhau, mà ngay cả khí tức và dao động linh lực cũng không thể truyền ra ngo��i.
Tả Phong có một cảm giác, không gian hắn đang ở hẳn là nằm trong không gian kẽ hở của toàn bộ mảnh phế tích này. Thân ở trong không gian kẽ hở này, hắn có thể quan sát tất cả tình huống trong không gian khác, lại sẽ không để những người khác phát hiện ra mình, đúng là một nơi kỳ diệu.
Dược Chân nhìn thấy tên thanh niên vừa mới xuất hiện kia, hơi có chút giật mình, cũng vì vậy mà không lập tức có ý định động thủ. Hắn bất ngờ cũng không phải không có đạo lý, dựa theo giới thiệu của Thành chủ trước đó, những cuộc tỷ thí tiến hành ở đây, đều cần phải thắng lợi sau đó mới đi vào giai đoạn tỷ thí cuối cùng.
Tên thanh niên trước mắt này có chút chật vật, rõ ràng là vừa mới trải qua một trận chiến. Hơn nữa tên thanh niên này xuất hiện hết sức đột ngột, điều này cũng nói rõ trước đó hắn hẳn là chiến đấu với đối thủ của mình ở một nơi đặc biệt, mãi cho đến khi phân định thắng bại xong, mới xuất hiện ở đây.
Những tình huống này khiến hắn hết sức khó hiểu, đồng thời cũng khiến hắn không khỏi cảnh giác quan sát xung quanh. Lấy kinh nghiệm của Dược Chân mà phán đoán, cục diện quỷ dị như hiện tại, có lẽ là Tả Phong đang âm thầm giở trò gì đó.
Nhưng dù Dược Chân quan sát thế nào, Tả Phong vẫn không động đậy đứng trong đình quan sát ra bên ngoài, cũng không lo đối phương có thể nhìn thấy mình.
Lúc này Tả Phong đã hạ quyết tâm, nếu tỷ thí là phải sau cùng đối quyết mới kết thúc, vậy thì hiện tại bảo toàn thực lực tự nhiên là tốt nhất.
Nơi đây hết sức quỷ dị, không thể hấp thu linh khí bổ sung. Người nào hao tổn càng nhiều ở đây, thì càng thêm bất lợi. Mà người bảo toàn thực lực, phần lớn có thể chống đỡ đến cuối cùng.
Dược Chân không ngừng quan sát xung quanh, tên thanh niên kia cũng cảnh giác quan sát đối phương. Điều đáng tiếc là hắn hiện tại không thể thổ nạp, càng không thể khôi phục linh lực, nhưng nhìn trong ánh mắt của hắn dường như không có ý muốn cứ thế nhận thua.
Trong hoàn cảnh này, con người dù cho tử vong, cũng có thể rút lui từ bên trong, sẽ không thật sự chết đi như thế. Có tiền đề này, người thanh niên tự nhiên không chịu cứ thế từ bỏ. Có thể trong suốt quá trình tỷ thí, vượt qua bao cửa ải đi đến bước đường này không dễ dàng, nếu không thử một phen cuối cùng thì trong lòng thật không cam tâm.
Ngoài ra hắn còn ôm một loại tâm lý may mắn, trước đó mọi người đều cho rằng Tả Phong tất thua không nghi ngờ, nhưng kết quả lại khiến người ta kinh ngạc tột độ. Đã như vậy, chính mình có thể hay không cũng may mắn đánh bại Dược Chân, cuối cùng cưới được mỹ nhân về.
Ý nghĩ của hắn cũng không phải là nhất thời đầu óc nóng lên, dù sao cuộc thi lần này tất cả những người lưu lại đều đã suy nghĩ sâu xa. Có người không sai biệt lắm đã từ bỏ cuộc tuyển chọn dược tử lần này, chính là vì muốn có được cơ hội kết thân với Tố gia này.
Tên thanh niên này nếu có thể chiến thắng Dược Chân, mặc dù đắc tội một vị dược tử, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của chính mình cùng gia tộc trong ngày sau. Nhưng có hôn sự với Tố gia này, vậy thì dược tử kia cũng không cần quá để ý nữa.
Nói cách khác, nếu cuộc đối đầu giữa hắn và Dược Chân kết thúc bằng thất bại, hắn tin rằng Dược Chân giành được chiến thắng cũng sẽ không làm khó mình.
Cũng chính là lúc Dược Chân quan sát tình hình xung quanh, trong đầu tên thanh niên kia đã không sai biệt lắm cân nhắc lợi và hại, quyết định lưu lại so tài một phen với Dược Chân.
Sau khi nghĩ kỹ, tên thanh niên kia sải bước, tốc độ không nhanh không chậm nhích lại gần về phía trước mà đi. Hiện tại Dược Chân không để ý đến mình, hắn cũng không nóng lòng phát động tấn c��ng, mà là trước tiên nhích lại gần đối phương sau đó chờ thời cơ hành động.
Dược Chân đương nhiên biết tên thanh niên cách đó không xa đang nhích lại gần mình, chỉ là hắn không hề để đối phương vào mắt. Đừng nói là hắn đã nhìn ra tên thanh niên này có thương tích trong người, dù là tên thanh niên này toàn thân hoàn hảo như lúc ban đầu, hắn cũng tuyệt đối sẽ không để hắn vào mắt, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn từ đầu đến cuối không nhìn thêm đối phương một cái nào.
Sự thay đổi này giữa hai bên, chỉ có Tả Phong nhìn thấy rõ ràng nhất. Chỉ là Tả Phong, người bàng quan quan sát, khóe miệng lại hơi có chút cong lên một đường cong.
Người thanh niên này nhìn qua không mấy thu hút, thậm chí bản thân hắn cũng không có gì quá đáng để người khác chú ý tới. Tuổi hai mươi sáu hai mươi bảy, thực lực Quán Cân kỳ sáu bảy tầng, trong đấu trường tỷ thí tinh anh hội tụ này, hắn vốn không mấy thu hút.
Vẻ ngoài tầm thường của hắn lại có chút tương tự với Hổ Phách, thuộc loại người gặp vài lần cũng không thể để lại ấn tượng cho người khác. Một tên thanh niên như vậy, vốn Tả Phong cũng sẽ không quá lưu ý, thậm chí đến tận bây giờ vẫn chưa quá để ý.
Nhưng lại chính là một tên thanh niên như vậy, vừa mới đánh bại một tên thanh niên khác có thực lực tương xứng với mình. Nếu người khác đến phán xét, có lẽ sẽ cho rằng tên thanh niên trước mắt này đang mưu lợi, nhưng Tả Phong lại không cho là như vậy.
Sau khi trải qua nhiều trận chiến sinh tử như vậy, Tả Phong đã nhìn thấu những thứ hư giả như cái gọi là thể diện, phong độ. Nếu đã là chiến đấu, vậy thì phải dùng mọi thủ đoạn, dùng tổn thất nhỏ nhất của chính mình để đổi lấy thắng lợi lớn hơn, đây mới là vấn đề mà võ giả cần phải cân nhắc khi chiến đấu.
Trước đó tên thanh niên này vốn có một loại thân pháp võ k��, nhưng đối mặt với một đối thủ khác có thân pháp cực kỳ nhanh nhẹn, hắn cắn răng vẫn một mực không sử dụng ra. Mãi cho đến khi chính mình tạo ra một loại giả tượng, bắt được cơ hội chiến đấu chợt lóe lên rồi biến mất kia, hắn mới quả quyết động dụng ra.
Chỉ riêng tâm cơ này, đã có thể vượt qua phần lớn võ giả tham gia tỷ thí đêm nay rồi.
Thâm trầm như vậy, Dược Chân khinh thường võ giả thanh niên này như thế, Tả Phong ngược lại trong lòng cười thầm, biết một lát nữa tên thanh niên này thế nào cũng sẽ khiến Dược Chân kinh ngạc tột độ. Nhưng có thể hay không thật sự chiến thắng Dược Chân này, Tả Phong lại rất không có khả năng lắm về kết quả cuối cùng.
Dược Chân một đôi mắt cảnh giác quan sát kiến trúc xung quanh, bởi vì kiến trúc xung quanh phần lớn đều đổ nát, có những căn phòng chỉ liếc một cái liền có thể nhìn rõ bên trong, nhưng còn một bộ phận lớn khác tuy đổ nát, giấu một vài người vẫn hết sức dễ dàng.
Điều hắn hiện tại lo lắng chính là, Tả Phong vẫn không có động tĩnh gì, điều hắn lo lắng cũng chính là Tả Phong sẽ ra tay đánh lén trí mạng vào lúc then chốt. Tuy nói ở đây không có chuyện tử vong, nhưng nếu thật sự không cẩn thận thất bại dưới tay Tả Phong, vậy thì thể diện của hắn có thể coi như mất hết rồi.
Dù sao hắn là dược tử của Huyền Vũ Đế quốc, không giống như một Tố Tiếu nhỏ bé có thể so sánh, thắng bại của hắn không phải người bình thường có thể tưởng tượng được. Tuy tất cả dược tử đều không lấy chiến đấu làm chủ tu, nhưng tu vi chênh lệch gần như nguyên một cảnh giới, nếu thất bại e rằng sẽ trở thành một trò cười lớn nhất của Huyền Vũ Đế quốc.
Nhưng dù Dược Chân quan sát và cảm nhận thế nào, ngay cả khi đem tinh thần lực của mình phát ra với mức độ lớn nhất, hắn vẫn không có bất kỳ thu hoạch nào. Linh khí nơi đây thưa thớt đáng thương, năng lượng thiên địa xung quanh không thể hấp thu tuy có thể cảm nhận được, nhưng lại không thể thật sự thông qua nó mà cảm nhận được quá nhiều.
Chính vì không cảm nhận được, trong lòng Dược Chân mới đặc biệt không nắm chắc. Nếu không phải sự quỷ dị của nơi đây, cộng thêm Tả Phong biến mất một cách không hiểu, hắn có lẽ vẫn có thể bảo trì tâm trạng bình tĩnh. Dù sao trước khi đi vào hắn vẫn có chút tự tin, có thể ở đây đánh bại Tả Phong triệt để.
Hiện tại một loại sợ hãi không biết đang lan tràn trong lòng hắn, tâm trạng vốn bình tĩnh cũng cuối cùng từ từ phát sinh thay đổi.
Ngay vào lúc này, tên thanh niên vẫn luôn chậm rãi nhích lại gần kia, đột nhiên thậm chí tăng tốc xông tới như một con báo. Biến cố này phát sinh hết sức đột ngột, Dược Chân cũng dường như không hề chuẩn bị gì mà vội vàng ứng phó, dưới sự tấn công hung mãnh của tên thanh niên kia, hắn vậy mà chỉ có thể lảo đảo lùi lại.
Nhìn thấy một màn này, tiếu dung của Tả Phong cũng càng tăng lên mấy phần, hắn cũng nghĩ đến tên thanh niên này sẽ mang đến kinh hỉ cho mình. Nhưng lại không ngờ tới là, kinh hỉ này vậy mà lại đến nhanh như vậy.
Nhưng hắn cũng nhìn ra không phải là Dược Chân bất tài như vậy, mà là vì trước đó hắn tâm trạng bất ổn lại bị phân tâm, cho nên mới dẫn đến một phen chật vật vừa rồi.
Quả nhiên, sau khi tranh công, bước chân vốn có chút chật vật của Dược Chân, sau khi lùi lại mấy bước thì trở nên vững vàng. Sau đó song chưởng đẩy ngang ra ngoài, chỉ một đòn đơn thuần liền bức lui tên thanh niên kia.
Dược Chân không hổ là cường giả Cảm Khí kỳ, dưới tình huống bị động như vậy, cũng chỉ là trong nháy mắt đã lật về được thế yếu. Hắn không sử dụng bất kỳ hoa chiêu gì trong kỹ pháp, chỉ đơn thuần dựa vào thực lực của bản thân, cùng linh lực bàng bạc trực tiếp bức lui đối phương.
Tên thanh niên kia tuy không dám liều mạng với Dược Chân, nhưng cũng không hề lùi bước, dù sao hắn hiện tại đã thành công giành lấy tiên cơ. Sau khi xoay người né tránh song chưởng của đối phương, liền tự mình vòng ra phía sườn của Dược Chân triển khai tấn công.
Dù sao hai bên vẫn có chênh lệch về thực lực, đầu óc tên thanh niên kia hết sức rõ ràng, biết rằng cho dù chiếm được thế thượng phong cũng tuyệt đối không thể liều mạng với đối phương, hậu quả như vậy tất nhiên là chính mình lập tức thất bại.
Hai bên hầu như chiến đấu dưới hình thức như vậy, chỉ là nhất thời vậy mà không phân ra thắng bại, đây vốn dĩ là tình huống rất không có khả năng xảy ra. Nhưng hết lần này tới lần khác tình huống trước mắt lại bày ra ở đó, Dược Chân tuy hơi chiếm thế thượng phong, nhưng lại dường như bởi vì bị đối phương tranh công ảnh hưởng, mãi cho đến bây giờ vẫn chưa thật sự khôi phục lại.
Sau khi nhìn thấy tình cảnh này, tiếu dung trên mặt Tả Phong không còn nữa, thay vào đó lại là vẻ mặt âm trầm như nước.