(Đã dịch) Bắt Đầu Phản Bội Trấn Phủ Ti, Ta Đao Vấn Giang Hồ - Chương 434: Học cung bàn giao
“Học cung định giải quyết chuyện này với bản cung thế nào?”
Cố Tử Tang nhàn nhạt hỏi.
Lục Trình là một phu tử, đệ tử ký danh của học cung, thân phận không thể xem thường. Cho dù học cung có muốn giơ cao đánh khẽ, hay che chở cho hắn, e rằng cũng không làm được gì.
Câu hỏi này là để thăm dò thái độ của học cung đối với nàng.
Cho nên, nàng trịnh trọng nhìn Trần Chi Ngang, bởi vì giờ phút này, thái độ của Trần Chi Ngang chính là thái độ của Lý Thanh Cừ, cũng chính là lập trường của Tang Hải học cung.
Trần Chi Ngang chắp tay thi lễ: “Sư bá Lục Trình, ta sẽ phế bỏ toàn bộ công lực của hắn, sau đó dẫn hắn về học cung diện bích hối lỗi, mười năm không được ra ngoài.”
“Công chúa thấy cách xử lý như vậy đã vừa ý chưa ạ?”
Trong lòng Thẩm Dực khẽ rùng mình.
Đại Tông Sư đâu phải thứ muốn phế là phế ngay được, Lý Thanh Cừ thật sự quá quyết đoán. Ngay cả khi có Hoàng đế ở đây, cũng không tìm ra được bất cứ điểm sai sót nào.
Cố Tử Tang than nhẹ một tiếng: “Tất nhiên là hài lòng.”
Nàng hiện tại có thể xác định là Lý Thanh Cừ, đại diện cho học cung, sẽ không can thiệp vào chuyện nàng kế thừa đế vị.
Nhưng tương tự, bọn họ cũng không có ý định giúp nàng một tay, mà lựa chọn đứng trung lập, chờ đợi thời cuộc đổi thay.
Về phần tại sao không hỏi Lục Trình rốt cuộc bị ai mê hoặc, chỉ là vì kẻ giật dây đã quá rõ ràng.
Ai có thể “cận thủy lâu đài” để chung một chiến tuyến với Lục Trình?
Ai có thể triệu tập số lớn cung nỏ mạnh, liên tiếp mấy ngày nghiêm mật huấn luyện để quấy nhiễu bọn họ?
Đến mức cuối cùng xuất hiện tứ đại thần tăng, thì càng là đánh bài ngửa, không phải Tề Vương thì còn ai vào đây?
Chỉ có điều mặc dù tất cả mọi người ngầm hiểu ý, nhưng hiện tại Cố Tử Tang vẫn không thể làm gì, chỉ là phỏng đoán, không có bằng chứng xác thực thì cũng vô dụng.
Trần Chi Ngang nghe vậy, giơ tay tụ công.
Liên tiếp điểm vào vài đại huyệt trên người tên áo đen, tên áo đen kia toàn thân rung động, một thân công lực tinh thuần liền toàn bộ bị phế bỏ.
Sau đó Trần Chi Ngang cáo từ Cố Tử Tang và Thẩm Dực rồi rời đi, hắn đến đây vốn là để áp giải kẻ phản nghịch của học cung.
Chuyện đã xong, hắn liền quay về Tang Hải thành.
Hắn không còn đi theo đoàn người lên Thái Sơn nữa.
Trước khi đi, Trần Chi Ngang đặc biệt cáo từ Thẩm Dực.
Chỉ nói ngày khác còn có cơ hội gặp lại, nếu sau này có tiện đường rời khỏi đây, đừng quên lời nhờ vả của hắn trước kia.
Thẩm Dực chỉ nhìn nam thanh niên nho sinh với đôi mắt sâu như vực thẳm kia, cười nói: “Ta sẽ cân nhắc.”
Thẩm Dực cùng A Nguyệt hộ tống Cố Tử Tang nghỉ ngơi trong rừng nửa đêm, mãi đến sáng hôm sau, Trấn Phủ ty và Đông Hán mới thu dọn chiến trường xong xuôi.
Lâm Tư Đốc kiểm kê những vật tư dùng cho tế điển, may mà tổn hại không nghiêm trọng lắm. Dù sao mục tiêu của chúng đều là Cố Tử Tang, không phải vì cướp của.
Muốn nói ảnh hưởng lớn nhất, ngược lại là xa liễn của Cố Tử Tang bị cương khí phun trào của tứ đại thần tăng chấn nát thành bột mịn. Cho nên, Cố Tử Tang trưng dụng xe ngựa của Lưu Chấn, mặc dù không xa hoa bằng công chúa xa liễn, nhưng cũng là tơ vàng đệm, chồn tuyết thảm, có rượu có trà, đầy đủ thoải mái, dễ chịu.
Cố Tử Tang chỉ thầm nghĩ, Thái giám này quả là quen lối sống hưởng thụ.
Mà Lưu Chấn công công đành phải cưỡi ngựa đi theo một bên, thỉnh thoảng lại lom khom lưng gù, chỉ than đau lưng.
Một đoàn người cứ như vậy chỉnh đốn xong xuôi, không nghỉ ngơi thêm, lại tiếp tục lên đường. Từ nơi này đến Thái An trấn, chỉ còn một ngày đường.
….….
Thái An trấn, một tiểu viện thanh nhã.
Tề Vương, trong bộ gấm vóc thanh lịch, cùng Diệp Nhất Tâm đang bày cờ đấu trí. Chợt một hồi kình phong vang lên, một đạo hắc ảnh từ trên trời giáng xuống, lảo đảo ngã xuống đất.
Tề Vương bỗng nhiên giật mình, nhìn kỹ lại, đúng là thần tăng của Phạm Không tự!
Diệp Nhất Tâm thân hình lóe lên xuất hiện ở sau lưng hắn, đặt tay lên lưng đối phương, tinh thuần chân khí truyền vào cơ thể.
Thần tăng khẽ khoát tay: “Không cần truyền khí.”
“Ta là thần hồn bị thương, tinh thần kiệt quệ.”
“Cần dốc lòng tĩnh dưỡng.”
Ánh mắt Diệp Nhất Tâm khẽ động: “Thế nhưng là Thẩm Dực?”
“Mấy vị sư bá khác….”
Thần tăng trong mắt bỗng hiện vẻ giận dữ: “Là hắn!”
“Mấy vị sư đệ khác, đều bỏ mạng dưới tay hắn!”
“Công chúa yêu nữ bị đồn thổi kia thì bình yên vô sự, thậm chí hắn ta còn lôi kéo được yêu nhân Ma giáo.”
BA~.
Quân cờ trong tay Tề Vương vỡ tan tành.
Diệp Nhất Tâm bỗng nhiên cảm nhận được, không khỏi than nhẹ một tiếng, sự xuất hiện của Thẩm Dực chính là biến số lớn nhất trong ván cờ này.
Hiện tại xem ra, hắn căn bản không phải là một quân cờ trên bàn cờ, mà là kẻ có năng lực một tay lật đổ cả ván cờ.
Tề Vương đứng lên nói: “Mau mời thần tăng về nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt.”
Dứt lời, ngoài viện liền có gã sai vặt tiến đến, đỡ thần tăng rời đi viện lạc, chỉ còn lại Tề Vương cùng Diệp Nhất Tâm.
Trong mắt Tề Vương hiện lên một vệt tàn khốc: “Ta đã tôi luyện phủ binh.”
“Lại liên hợp Lục Trình của học cung cùng năm vị Đại Tông Sư của Phạm Không tự ra tay, đã tạo ra cơ hội tốt đến thế.”
“Không ngờ kẻ mà ta đã sắp xếp đêm đó lại chẳng thể làm nên đại sự, vậy mà hoàn toàn thất bại trong gang tấc, để đối phương bình yên bước vào Thái An trấn!”
Tề Vương đứng dậy đi đi lại lại.
Trầm giọng lẩm bẩm: “Thẩm Dực….”
“Thẩm Dực!”
“Tất cả đều là vì hắn!”
“Hắn cùng vị chất nữ kia của ta giao hảo, làm hỏng đại sự của bản vương, mai sau nhất định sẽ trở thành mối họa lớn trong lòng bản vương.”
“Diệp tiên tử, chúng ta phải chăng nên vận dụng thủ đoạn lôi đình, sớm ngày diệt trừ hắn?”
Diệp Nhất Tâm nghe được ý định đó của Tề Vương, chợt kinh hãi biến sắc mặt: “Tuyệt đối không thể.”
“Thẩm công tử khí thế như rồng, võ công đã đạt đến thiên tư kinh thế, tùy tiện động thủ với hắn, sợ sẽ rước họa vào thân!”
“Huống hồ, theo cảm nhận của ta, Thẩm công tử xác thực không có hứng thú với tranh đấu triều đình. Nếu như chờ chuyện ở đây kết thúc, hắn hẳn sẽ rút lui, rời đi.”
“Hơn nữa, Phạm Không tự xưa nay không cam lòng Thiên Tâm tự vượt lên trên một bậc, đây là thù cũ. Bây giờ Thẩm Dực, người có mối liên hệ mật thiết với Thiên Tâm tự, lại giết thần tăng của Phạm Không tự, đây là thù mới.”
“Thù mới thù cũ gom lại một mối, Phạm Không tự chắc chắn sẽ truy cứu việc này, chúng ta chỉ cần lặng lẽ chờ thời cuộc đổi thay.”
Tề Vương mạnh nén cơn thịnh nộ như muốn bùng cháy.
“Chẳng lẽ bản vương ngồi yên nhìn Thẩm Dực hộ tống người kia lên Thái Sơn, đi lễ tế thiên sao?”
Diệp Nhất Tâm khẽ khom người: “Điện hạ, cho dù Khuynh Thành công chúa thành công chủ trì tế thiên đại điển, tình thế của nàng cũng sẽ không cải thiện được bao nhiêu.”
“Ngược lại, với cục diện ở đây, chúng ta đã liên lụy quá nhiều, hiện tại nên kết thúc mọi chuyện ở đây, không nên gây thêm biến cố nào nữa.”
“Huống hồ, chuyến đi đại điển lần này còn mất vài ngày, nếu có phe thế lực khác chưa từ bỏ âm mưu, chúng ta cũng có thể tọa sơn quan hổ đấu.”
“Tùy cơ ứng biến.”
Tề Vương ngẫm nghĩ một lát, chợt một lần nữa khoác lên vẻ mặt tươi cười, hắn hướng về phía Diệp Nhất Tâm cung kính hành lễ: “Có thể được Diệp tiên tử giúp đỡ, quả thật là may mắn của bản vương vậy.”
“Nếu đã như thế, bản vương cũng nên chỉnh đốn biệt viện hành cung ở Thái An trấn một cách nghiêm túc, thật tốt nghênh đón vị chất nữ này của ta.”
Diệp Nhất Tâm khẽ gật đầu: “Nên như vậy.”
….….
Sau một ngày hành quân gấp rút.
Đoàn người Cố Tử Tang khi tới Thái An trấn đã là người mệt mỏi, ngựa rã rời, cả đoàn đều kiệt sức.
Tề Vương đón đoàn người ở đầu trấn, đầu tiên là kinh hãi biến sắc hỏi thăm những gì nàng đã gặp phải trên đường, lại tức giận bất bình, kịch liệt mắng mỏ thích khách cả gan làm loạn.
Thẩm Dực cùng A Nguyệt cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn cùng Cố Tử Tang diễn một màn kịch xong, lúc này mới đón đám người vào Thái An trấn.
Biệt viện ở Thái An trấn đã được Tề Vương sắp xếp gọn gàng, tươm tất, Cố Tử Tang cùng một đám quan viên có thể trực tiếp vào ở.
Thẩm Dực và A Nguyệt cũng bất chấp lễ nghi, trực tiếp tiến vào biệt viện của Cố Tử Tang, miễn cho lại bị người xâm nhập.
Nghiêm phòng tử thủ như vậy, cũng khiến mấy ngày trôi qua bình an vô sự.
Cuối cùng, ngày leo núi tế điển đã đến.
Truyen.free xin trân trọng giới thiệu bản biên tập này đến quý độc giả, kính mong được đón nhận.