Chapter 2: Tránh mìn
Một con quái vật.
Đó là suy nghĩ đầu tiên của Benjamin ngay khi nhìn thấy Aiden.
Nếu thứ kia không phải quái vật thì sẽ chẳng có thứ gì có thể được gọi là quái vật.
Mái tóc đen làm liên tưởng đến hình dạng của quỷ, và hơn tất cả, đôi mắt đó.
Đôi mắt đang sáng đỏ giống như ác quỷ.
Cậu biết là hắn có đôi mắt đỏ, nhưng từ khi nào mà hắn đã tỏa ra bầu không khí như này?
Bầu không khí mà cơ thể hắn tỏa ra đáng sợ đến mức gần như có thể nhìn thấy được bằng mặt thường giống như hơi nước, và đôi mắt vô cảm của hắn dường như chỉ coi mạng người bằng viên sỏi lỡ đá phải dưới chân.
Chính bản thân cái chết, hoặc là một kẻ bạo chúa hoàn toàn sẽ không chấp nhận sự bất đồng của người khác.
Thật lòng thì cậu còn chẳng có sự tự tin để nhìn vào mắt hắn ta.
Dù vậy, lý do cậu sử dụng hết sự huênh hoang cả đời để đối mặt với Aiden, thậm chí còn vung nắm đấm, là bởi cậu không những không biết cái gì nguy hiểm, mà còn vì cậu là con trai của một quý tộc lớn chỉ nhận được tình yêu thương và sau cùng đã không thể từ bỏ lòng tự trọng ngu xuẩn của mình.
Dãy hành lang đã trở nên im lặng từ lâu.
Một ai đó đã sủi bọt mép mà ngất xỉu, trong khi những người khác chỉ đơn giản là tuyệt vọng lảng mắt đi để sống sót, nhìn chằm chằm vào một chỗ không liên quan như thể bản thân không biết gì.
Và, lòng dũng cảm mà Benjamin dồn hết cả đời để dùng…
-Thụp.
Tất cả đều cứ thế mà kết thúc vào khoảnh khắc Aiden bước một bước về phía cậu.
-Phịch.
Cậu cứ thế khuỵu xuống tại chỗ, không thể cử động được vì đôi chân đã nhũn ra.
Và Aiden Starfive, thủ phạm đã khiến cậu thành ra như này…
“...”
Hắn ta chỉ ngẩn ngơ nhìn vào không trung, như thể sự tồn tại của cậu chẳng là cái thá gì.
Hệt như có những con chữ đã được khắc lên hư không vậy.
Hơn tất cả, dường như đối với hắn, Benjamin chỉ là thứ rác rưởi còn chẳng có giá trị để bận tâm.
Làm sao mà hắn biết được?
Không, bất cứ ai cũng biết rằng cậu đã bị gia tộc bỏ rơi.
Đó là một bí mật công khai.
Nhưng khi những lời đó được nói ra bởi Aiden Starfive, chúng liền mang một ý nghĩa khác.
Dáng vẻ của hắn giống như đã biết hết tất cả.
Hắn biết sao?
Đến mức nào?
Nếu biết được điều đó thì cha sẽ mắng cậu sao?
Người đàn ông này có biết bí mật đó ư?
“Khư…”
Mặc dù một âm thanh kỳ lạ đang phát ra từ giọng nói của cậu, Aiden Starfive vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không, dường như chẳng hề bận tâm.
Một thứ gì đó đang trào ngược lên trong cậu.
Không được để điều này bị phát hiện ra.
Benjamin ép bản thân nuốt lại khối chất nóng ấm đó rồi nghiến chặt răng bò về phía lớp B.
Lòng tự trọng của cậu đã hoàn toàn tan vỡ.
###
Lidia cũng tương tự.
Mặc dù cô là người kém cỏi nhất, bị tất cả mọi người trêu chọc và bị xa lánh như một thứ vô dụng, cô vẫn là một trong những ứng cử viên Thánh nữ.
Luồng năng lượng đang tỏa ra từ cơ thể của Aiden Starfive còn trông rõ hơn nữa với cô.
Một luồng năng lượng màu đen, nhưng mà là một màu đen nhạt hơn so với ác nhân hay quái vật mà Giáo hội định nghĩa.
Ít nhất thì nó là một thứ gì đó mà cô không thể nào hiểu được với lẽ thường của mình.
Nếu như đã không biết về sự tồn tại của Vết Thánh và rằng cậu ấy đã liều mình vì cô, có lẽ cô đã đến cầu xin Giáo hội ngay lập tức, nói rằng quái vật đã xuất hiện rồi.
Vậy nhưng Lidia Straw đã lấy hết can đảm.
Dù thế nào đi nữa, cậu ấy cũng là người đầu tiên đã đứng ra vì cô.
Cậu ấy đã đứng lên chống lại Benjamin, người đã bắt nạt cô trong suốt một tuần kể từ lễ nhập học cho đến bây giờ.
Mặc dù dáng vẻ của cậu đôi khi lại thoát ra khỏi hình dáng con người đi nữa, Lidia vẫn không chút nghi ngờ mà tin rằng cậu ấy là một người có bản chất lương thiện.
Bởi vì giáo lý cũng đã nói vậy.
“...”
Vì vậy, cô cảm thấy mình phải trả ơn.
Ánh mắt của Lidia hướng về cổ tay của Aiden.
Aiden Starfive đang siết chặt rồi duỗi nắm đấm như thể bị chuột rút.
Gom hết sự can đảm của mình, cô tiến gần đến chỗ Aiden Starfive.
Ánh mắt của tất cả mọi người hướng về cô, và quan trọng hơn, biểu cảm thờ ơ của cậu ấy cũng hướng về cô.
“Nè, nè…”
Lidia định nói lời cảm ơn, nhưng ngay khi cảm nhận được luồng năng lượng đáng sợ đó, lời nói đột nhiên bị két lại khiến cô không biết phải nói gì.
“Cả, cả, cả, cảm…”
“...”
“Cảm…ơn cậu…”
Và rồi, sau khi đã bằng cách nào đó ép ra được những lời nói bị mắc kẹt lại, Lidia Straw vươn tay về phía cậu ấy.
Bàn tay trắng phát sáng của Lidia chạm vào cổ tay của người đàn ông,
Và như thể bị giật mình, người đàn ông xoay cổ tay rồi nhìn Lidia.
“...”
Người đàn ông nhìn cô rồi mở miệng, có lẽ là định nói lời cảm ơn.
“Thà đứng dậy mà chết còn hơn là quỳ rạp mà sống.”
“...Vâng?”
Nói vậy xong, người đàn ông cứ thế quay người đi vào trong phòng học.
Tiếng chuông của học viện báo hiệu bắt đầu tiết học buổi sáng vang vọng vào tai của Lidia đang làm vẻ mặt ngơ ngác.
***
Tôi vội vã bước đi như thể đang bỏ chạy, tránh xa khỏi Lidia Straw.
Nói cảm ơn thôi mà nói cái gì điên rồ vậy chứ.
Tôi vừa đập đập vào miệng trong lòng vừa nhớ lại ký ức của mình.
Lidia Straw.
Cô ta là một con khốn điên rồ.
Một nhân vật xuất hiện với tư cách boss màn ở khoảng giai đoạn đầu và giữa trong game.
Thực tế biệt danh mà người chơi đặt cho cô ta cũng là “Con Khốn Điên Rồ”.
Hành động trong trò chơi của cũng là của một con khốn điên rồ, và lối đánh hoặc kỹ năng cũng y hệt một con khốn điên rồ.
Cô ta sẽ bắn ra mấy đòn tấn công chỉ cần chạm là chết.
Đúng là không thể không chửi thề được mà.
Còn cái tính cách khó chịu kia thì chỉ là phần phụ thôi.
Nếu quen biết cô ta thì tôi cũng sẽ chết.
Mặc dù là ứng cử viên Thánh nữ nhưng cô ta lại là một thứ vô dụng nên đến việc chữa trị cũng làm không xong.
Thế mà khi là kẻ địch thì cô ta lại đập các thành viên tổ đội tôi như con chó rách vậy.
Mặc dù khi nãy đã được chữa trị cho, cổ tay của tôi vẫn đang bị tê như thể còn bị chuột rút.
Tôi đi vào phòng học rồi ngồi xuống chỗ.
Những người khác quay sang nhìn tôi rồi lại cứ thế quay đi.
Phải, tôi hiểu mà.
Tôi cũng biết là hiện tại cơ thể mình đang tỏa ra một luồng năng lượng đáng sợ mà.
Cùng lúc đó, giáo sư đi vào.
Mặc dù nơi đây dạy cho những học sinh quân, học viện thì vẫn là học viện thôi, tất nhiên là phải có giáo sư rồi. [note84310]
“Nào, vậy thì chúng ta bắt đầu tiết học thôi nhỉ?”
Một vị giáo sư với vẻ ngoài mệt mỏi, ngay cả đôi mắt cũng sụp xuống, đi vào nhìn xung quanh rồi giật mình như thể đã nhìn nhầm cái gì đó.
“...Học sinh Aiden?”
Và để biết được cái đó thì…
“...Cửa sổ trạng thái.”
Tôi thì thầm bằng một giọng không ai có thể nghe được, và một cửa sổ trong suốt hiện ra trước mắt tôi.
“...”
Cửa sổ trạng thái quen thuộc mà tôi đã nhìn thấy vô số lần xuất hiện.
May mắn là thiết kế không bị thay đổi.
Trước hết thì hãy xem thử thuộc tính nào.
Ngay khi tôi dùng ngón tay chạm nhẹ vào [Kiếm thuật bị nguyền rủa], phần giải thích liền được mở ra.
Chỉ có vậy thôi sao?
Trước hết thì khi sử dụng Cuồng phong lúc nãy, cổ tay của tôi đã bị tê giống hệt như bị chuột rút.
Hình phạt ít hơn tôi nghĩ.
Con boss thì đã cứ vậy mà nôn ra máu và làm loạn đủ thứ luôn đấy.
Có lẽ vì Cuồng phong thuộc vào lớp kỹ năng khống chế mà tôi có thể tùy ý sử dụng nó thoải mái hơn chút.
Nếu trận chiến bị kéo dài thì tôi cũng không rõ như nào, nhưng lúc đấy thì tôi sẽ phải cân nhắc đến việc tung ra kỹ năng chủ lực của mình thôi.
Chỉ xét về mặt uy lực thì đây đúng là một kỹ thuật gian lận mà.
Còn giọng nói của lời nguyền thì…
Tôi nhắm mắt lắng tai nghe, nhưng thay vì giọng nói của lời nguyền gì đó thì tất cả những gì tôi có thể nghe thấy chỉ có tiếng ai đó đang hít thở đầy sợ hãi ở bên cạnh.
Tôi thử vuốt xuống như đang kéo thanh cuộn nhưng bị chặn lại như thể đã không còn thông tin nào để cung cấp nữa.
Cũng không làm gì được.
Tôi hướng mắt về phần Đặc tính xấu.
Trong Dark Fantasy Saga thì ngay cả nhân vật chính cũng không thể thoát khỏi Đặc tính xấu.
Không biết là có phải được dựa trên tư tưởng rằng mọi con người đều bình đẳng hay không, ngay cả nhân vật chính cũng sẽ được gán cho một Đặc tính xấu ngẫu nhiên.
Đúng là một con game rác rưởi.
Nhưng mà…
“Cô lập à…”
Đây là một Đặc tính xấu mà tôi chưa từng nhìn thấy trước đây trong khi chơi game.
Tôi chậm rãi hạ tay xuống chạm vào ô Đặc tính xấu, và một phần giải thích chạy ra.
Kháng cự?
Tôi hơi ngước mắt lên nhìn chỉ số của mình.
Chỉ số Sức mạnh tinh thần là 17.
Thực chất, đây là một con số tôi chưa từng nhìn thấy trước đây.
Chỉ số cao nhất mà tôi đã thấy với đầy đủ các trang bị sức mạnh là 12.
Tiếp theo và là cuối cùng, Vết Thánh mà tôi đã chờ đợi.
Nếu luồng năng lượng kỳ quái này không phải được gây ra bởi Đặc tính xấu hay thậm chí cả kiếm thuật thì chỉ còn lại duy nhất Vết Thánh mà thôi.
Vết Thánh.
Năng lực đặc biệt mà mọi học sinh đang ở học viện này đều sở hữu.
Và cùng với Đặc tính xấu, nó là nguyên nhân chính khiến cho con game này sụp đổ.
Tôi nheo mắt và nhấn vào [Uy áp].
“...”
Thì ra là cái này.
Dù tôi có nói gì đi chăng nữa, tất cả lời nói đều sẽ đi ra một cách kỳ quái, và ngay cả luồng năng lượng kinh khủng đang tỏa ra từ cơ thể của tôi cùng là lỗi của cái này.
Thậm chí nếu muốn trở nên mạnh hơn thì phải khiến những người khác kính sợ tôi sao?
Suy nghĩ liệu có nên chạy trốn không thoáng nảy lên, nhưng ngay từ đầu thì có chạy trốn cũng vô nghĩa.
là một con game với sự diệt vọng được định sẵn.
Nghĩa là nếu nhân vật chính không ngăn chặn điều đó thì thế giới sẽ diệt vong.
Vấn đề ở đây là vẫn chưa có ai phá đảo con game này cả.
Nói cách khác, không có hướng dẫn chiến lược nào cho đến khi kết thúc.
Thậm chí nhân vật chính còn chẳng đáng tin cậy đến vậy.
Nếu như nhân vật chính thất bại thì sao?
Vậy thì dù có chạy trốn cũng vô ích, tôi vẫn sẽ bị định sẵn sẽ chết cùng với lục địa.
Sau cùng thì bad ending trong Dark Fantasy Saga chắc chắn sẽ dẫn đến sự diệt vong của nhân loại mà.
“...”
Vậy thì dù có muốn hay không, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu.
Nếu như cửa sổ trạng thái cho tôi một nhiệm vụ nào đó như [Bạn sẽ chết nếu không cứu được thế giới] thì đã tốt rồi.
“...”
Không, hãy suy nghĩ tích cực nào.
Tôi hiện tại đang là người chơi đã đi được xa nhất.
Nói cách khác, không một ai hiểu rõ con game này bằng tôi, hoặc ít nhất là vẫn chưa có cho đến lúc tôi đến đây.
Hãy tự tin nào.
Hãy nghĩ rằng nếu không phải tôi thì sẽ không có bất cứ ai làm được cả.
Ít nhất thì tôi phải cầm cự cho đến khi nhân vật chính đến.
Và, nhớ lại vấn đề lớn hơn tất cả, tôi chìm vào suy nghĩ.
Nếu là như vậy thì…trước hết phải trở nên mạnh mẽ đã.
Tôi đọc phần giải thích về Vết Thánh một lần nữa.
Trong Dark Fantasy Saga, Vết Thánh là cốt lõi của nhân vật.
Tùy thuộc vào Vết Thánh sở hữu, cách vận hành nhân vật đó cũng sẽ khác đi.
Có thể coi chúng giống như là chức nghiệp trong những trò chơi khác ấy, mặc dù khác hoàn toàn.
Nói cách khác, trong tương lai khi mà tôi trở nên mạnh hơn và trong cái thế giới rác rưởi này nơi những mối đe dọa đến mạng sống liên tục xảy ra với từng bước đi, Vết Thành không chỉ thiết yếu mà còn phải nói là nếu không có thì không được.
Dù có thích hay không, tôi sẽ cần phải sống theo hình tượng.
Sống theo hình tượng nào ấy hả?
Chỉ cần nhìn sơ qua cái cách nói chuyện là có vẻ cũng biết được rồi.
Đây là cái mà người ta gọi là thích ra vẻ ta đây đấy.
Có những kẻ như vậy còn gì.
Những kẻ chỉ sống trong ảo tưởng rằng bản thân là nhất, từng lời nói ra thì lễ nghĩa đã vứt hết cho chó gặm và cũng chỉ biết khoe mẽ.
Hiện tại thì có vẻ là cũng không còn lựa chọn nào khác rồi.
Tôi không biết diễn xuất, nhưng may mắn thay, cái Uy áp này sẽ điều chỉnh tương ứng để giúp tôi nhỉ.
“Học, học sinh Aiden.”
“...”
Giữa lúc tôi đang chìm vào suy nghĩ như vậy, một ai đó gọi tôi.
Tôi ngẩng lên nhìn người vừa nói.
Một người quen thuộc.
Giáo sư Albert.
Giáo sư phụ trách lớp B, người đàn ông đã từng một thời được gọi bằng biệt danh “Albert Máu Sắt”.
Ông ấy là nhân vật xuất hiện thường xuyên trong phần học viện hơn ta nghĩ đấy.
“Bầu, bầu không khí của em có vẻ là đã khác nhiều so với ngày hôm qua rồi nhỉ. Liệu có phải, là chuyện đó. Chuyện đó…em đã thức tỉnh Vết Thánh rồi sao?”
Phải trả lời như nào đây nhỉ?
Tôi không thể nói rằng Aiden của ngày hôm qua đã chết và tôi đã được tái sinh được.
Mà cũng đúng là đã thức tỉnh thật nên…
Tôi chậm rãi gật đầu rồi mở miệng.
Đúng rồi ạ.
“Phải, chỉ thở chung một bầu không khí với lũ rác rưởi này cũng đã đủ để khiến ta cảm thấy buồn nôn, nhưng đúng là ta đã thay đổi.”
“Ra, ra, ra vậy. Cảm, cảm ơn em vì đã cố gắng cho lục địa.”
Giáo sư Albert liên tục gật đầu.
Được gọi là Aiden mang lại cho tôi một cảm giác mới mẻ.
Tôi là Aiden.
Đúng vậy.
Aiden Starfive, nhân vật chính của Chương Mở đầu và là nhân vật sẽ chết một cách tàn khốc trong bài huấn luyện bên ngoài đầu tiên của năm nhất.
Nếu tôi nhớ đúng thì hình như đây là sự kiện lập đội xảy ra sau trận chiến ở Chương Mở đầu với Benjamin—
“Học, học, học sinh Aiden…!”
Mãi đến lúc đó thì tôi mới tỉnh dậy khỏi suy nghĩ của mình trước giọng nói rụt rè gọi tôi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn để rồi thấy giáo sư đang nhìn chằm chằm vào tôi, bàn tay của ông ấy run rẩy.
“Đội, đội của em là ở bên đó. Lần này chúng ta sẽ đi làm bài thực tập đầu tiên—”
“...Hà”
“Híii…!”
Ngay khi tôi vừa thở dài, giáo sư liền cứ thế cứng đờ người lại.
Phải rồi.
Chính là sự kiện xảy ra ngay bây giờ nhỉ.
Đội đi cùng với nhân vật chính lần này…
Tôi hướng mắt nhìn ba người.
Một cô gái tóc đen với vẻ ngoài bất lịch sự.
Trong Chương 1, cô ta đã rơi vào cuồng loạn rồi đốt cháy phòng nhạc và tự sát.
Một người đàn ông tóc đỏ kiểu nhiệt huyết.
Trong Chương 2, Đặc tính xấu của cậu ta bộc phát, biến cậu ta thành một con quái vật ngay tại chỗ, gây ra cái chết của 12 người trước khi bị tiêu diệt bởi nhân vật chính.
Một người phụ nữ tóc trắng đội một cái mũ chóp.
“...”
Người phụ nữ đó là vấn đề lớn nhất.
Đặc tính xấu của cô ta đột nhiên bộc phát, biến cô ta thành một con quái vật, gây ra cái chết của Aiden trong game ngay giữa cuộc thám hiểm.
Đúng vậy.
Aiden Starfive vốn dĩ sẽ chết ở Chương Mở đầu này.
Và 1 năm sau đó, nhân vật chính sẽ nhập học.
Trong khoảng thời gian đấy, học viện và lục địa sẽ còn nát bét hơn nữa.
Tôi hướng mắt phía ba người kia.
Đó là mìn.
Không, không chỉ có mỗi ba người đó là mìn.
Tất cả học sinh ở học viện này đều là mìn.
Đứa nào đứa nấy cũng là những con quái vật đang đi lại, là những quả mìn di động lại còn biết chu đáo chuẩn bị sẵn cả bad ending của riêng mình.
Bảo tôi lập đội với mấy đứa như vậy ấy hả?
Tôi bị điên chắc?
Tại sao tôi lại cần phải làm đội cảm tử cơ chứ?
Nếu có điều gì mà tôi vỡ lẽ ra được sau khi chơi con game này vô số lần, đó là tuyệt đối không được ở cùng với mấy đứa này.
Tất cả đều tiềm ẩn khả năng là mìn, khủng bố, và quái vật.
Một đống mìn người, cái mà chỉ cần đột ngột nổi điên thôi là mạng sống của tôi và tất cả những người khác sẽ ngay lập tức bị gửi sang thế giới bên kia.
So với bọn đó, còn tôi thì sao?
Bây giờ thì tôi có được gọi là một con người hoàn hảo cũng không sai, vừa sở hữu kiếm thuật mạnh mẽ xong lại vừa không bị ảnh hưởng bởi Đặc tính xấu.
Tốt.
Quyết định rồi.
“Học sinh Aiden…?”
Tôi mở miệng nói trong khi giáo sư vẫn đang nhìn tôi với vẻ kinh hãi.
Em sẽ làm một mình ạ.
“Ta không nghe lệnh từ những kẻ yếu hơn mình.”
Trong bầu không khí đang dần trở nên lạnh lẽo, tôi nói tiếp.
“Không cần phải mang theo những gánh nặng giống như rác rưởi đó làm gì. Ta sẽ chỉ mang theo một kẻ thôi.”
Im lặng.
Không một ai, dù là các thành viên đội đã nghe lời sỉ nhục của tôi hay là giáo sư, nổi giận hay phản đối lời nói của tôi.
Có lẽ là vì bầu không khí tôi đang tỏa ra chăng.
“...Vậy, vậy thì…là ai…”
Và rồi, giáo sư gom hết can đảm để nói.
“Ta có nghĩ đến một kẻ rồi.”
Những học sinh học viện cúi đầu xuống hoặc ngoảnh đi trước lời của tôi.
Tất cả đều đang tỏa ra bầu không khí không muốn bị dính líu đến tôi cực kỳ rõ ràng.
Chẳng lẽ tôi bị điên mà lại đi quan tâm đến mấy quả mìn như mấy người à?
Không, chỉ duy nhất một người thôi.
Chỉ có Benjamin là đang nhìn chằm chằm vào tôi, lẩm bẩm những lời gì đó không thể hiểu được với ánh mắt tối sầm.
Tôi sẽ cần phải để ý kỹ đến cậu ta đây.
Trước mắt thì…
“Hừm.”
Tôi cười khẩy và khoanh tay lại.
Nhờ cái tự động điều chỉnh, một giọng điệu mà bất cứ ai và ngay cả tôi cũng có thể cảm nhận được sự khinh thường phát ra.
“Ta không có ý định mang theo một lũ tầm thường như các ngươi.”
“Vậy thì…”
“Ta sẽ dùng lính đánh thuê.”
Lính đánh thuê.
Trước khi những người sở hữu Vết Thánh xuất hiện, họ là những chiến binh xuất sắc, nhưng bây giờ thì họ đã bị đẩy ra bởi những người sở hữu Vết Thánh và mất đi công ăn việc làm của mình.
Thực chất, ngay cả trong trò chơi, họ cũng là những nhân vật với năng lực yếu ớt và sức tấn công thấp, giống như được bảo là đừng dùng ấy.
Thế nhưng đó là thành kiến và suy nghĩ sai lầm.
Tôi có một người mà mình có thể tin tưởng hơn bất cứ ai khác.
Người bạn tâm giao của tôi, người đã gần gũi với tôi nhất trong vô số lần chơi lại.
***
“Hà…”
Cái bụng phình ra, bộ râu lôi thôi và đôi mắt giống như bọ cánh cứng tỏa sáng bị chôn vùi dưới đống mỡ.
Một người đàn ông trung niên với cơ thể tròn trịa trông như có thể lăn đi chỉ với một cái chạm nhẹ, cầm một cái khiên khổng lồ tỉ lệ thuận với cơ thể đó.
Hôm nay Gert cũng đang uống rượu ở văn phòng lính đánh thuê.
“Hôm nay cũng không có công việc gì.”
“Không phải ngay mai là có bài thực tập của tân sinh viên Học viện Genua sao?”
Và rồi, một người đàn ông đầy những nếp nhăn đáp lại lời độc thoại của anh.
“Anh vẫn còn nghĩ là Học viện Genua sẽ dẫn chúng ta đi à?”
Học viện Genua.
Nơi những con người trẻ tuổi mang trên mình Vết Thánh đang bị giam cầm dưới vỏ bọc huấn luyện, bị sử dụng như những học sinh quân, và được nuôi dậy như niềm hy vọng duy nhất để khôi phục lại lục địa đã bị hủy diệt này.
Nghe nói những học sinh ở đó là mạnh kinh khủng, vừa biết điều khiển ma lực và thánh lực xong rồi cũng sử dụng thứ sức mạnh vừa kỳ diệu vừa kinh khủng được gọi là Vết Thánh.
Nói cách khác, chúng hiện chính là niềm hy vọng của tất cả những người đã tập trung lại trên lục địa này.
“Những học sinh như vậy sẽ không bao giờ cần đến sự giúp đỡ của chúng ta đâu đúng chứ?”
Theo lời đồn thì Hội trưởng Hội học sinh của Học viện Genua còn có thể đơn độc đấu ngang tài ngang sức với các Đoàn trưởng Hiệp sĩ đoàn.
Làm gì có chuyện những người như vậy cần đến mấy tên lính đánh thuê vặt vãnh như này cơ chứ?
Khà, Gert đặt chiếc cốc gỗ đựng rượu xuống và lau cằm.
“Ầy, dù sao thì hai mươi năm trước anh cũng từng được gọi là ‘Gert Tường Sắt’...”
“Này.”
“...Xin lỗi.”
Gert nghiêm mặt nhìn người đàn ông, và người đàn ông đầy nếp nhăn ngay lập tức xin lỗi.
Cuộc đời của anh về cơ bản đã kết thúc cùng với sự sụp đổ của Bức tường Il Mare, nơi từng được gọi là thành trì cuối cùng của nhân loại.
“Ngay từ đầu thì làm gì phải gọi chúng ta cơ chứ, có mơ cũng nên vừa phải—”
“Yêu, yêu, yêu, yêu cầu!”
Một trong những đồng nghiệp của Gert, một người đàn ông được biết đến là ít thể hiện cảm xúc, mở cửa quán rượu chạy vào.
Đôi mắt của anh ta dường như đã đánh mất sự bình tĩnh và đang run rẩy trong sợ hãi, và giọng nói của anh ta còn run rẩy hơn cả lúc đối mặt với quái vật.
“Từ, từ, từ Học viện Genua…! Yêu cầu đích danh của Aiden Starfive…!”
Yêu cầu đích danh từ Học viện Genua sao?
Nhưng mà tại sao tên kia lại run rẩy vì kinh hoàng như thế kia chứ?
Gert cũng chỉ có thể thắc mắc điều đó trong khoảnh khắc.
Anh cảm nhận được một luồng năng lượng kinh khủng.
Một luồng năng lượng quỷ dị mà anh chưa từng cảm nhận được trước đây.
Ngay cả khi đã chiến đấu chống lại những con người đã trở thành quái vật, vượt qua ranh giới sinh tử vô số lần, anh cũng chưa bao giờ cảm nhận được một luồng năng lượng nào như này.
Không phải đây chính là cảm giác khi đối mặt với chính cái chết sao?
“...Ưa…”
Và, Gert không phải là người duy nhất cảm nhận được luồng năng lượng đó.
Người đồng nghiệp đầy nếp nhăn đã đang nói chuyện với anh cũng khuỵu gối trong tình trạng không thể nói tiếp được nữa.
Khuôn mặt đó, chưa từng đánh mất nụ cười của mình ngay cả khi Bức tường Il Mare sụp đổ, giờ đây lại đang mang một nỗi khiếp sợ mà anh chưa từng nhìn thấy dù chỉ một lần.
-Thụp…thụp…
Một ai đó đang bước đến.
Không, cái chết đang đến gần.
Dồn hết chút dũng cảm cuối cùng trong cuộc đời của mình, Gert ngẩng đầu nhìn về trước.
Ở đó là một người đàn ông với vẻ ngoài ưa nhìn.
Mái tóc đen, đôi mắt đỏ.
Mái tóc như vậy là một chuyện, nhưng mà đôi mắt.
Đôi mắt đó.
Đôi mắt của một kẻ sát nhân máu lạnh, hoàn toàn không có chút cảm xúc nào.
Một người đàn ông mặc đồng phục học viện và có đeo kiếm đang bước đi…
Một thứ như này mà lại là học sinh sao?
Nếu đó là luồng năng lượng của một học sinh tỏa ra, vậy thì Gert cũng chẳng hơn một đứa trẻ con là bao.
Chính vì vậy mà anh đã cầu nguyện.
Như mọi khi.
Xin hãy đi qua tôi.
Xin hãy cho chỉ mình tôi được sống.
Và rồi, sau khi người đàn ông bước đến chỗ Gert và dừng lại.
“Tìm thấy rồi.”
Cậu ta mỉm cười, lẩm bẩm bằng giọng nói ghê rợn.
Người đàn ông nở một nụ cười tưởng như đang xé rách miệng.
Gert dấm đài và ngất xỉu tại chỗ.
Học sinh quân. Từ gốc là 학도병 (Hak-do-byeong): Có thể hiểu là vừa là học sinh vừa là binh lính.