(Đã dịch) Đại Tiểu Thư Môn Thỉnh Tự Trọng - Chương 383 : Nghị luận
Koizumi Shina ngồi trên ghế sô pha đơn, đệm mềm mại nâng đỡ thân mình, nhưng nàng vẫn cảm thấy nhức mỏi. Nàng không khỏi u oán liếc nhìn Yukishiro Haruka. Ngày hôm qua nàng đã ân ái cùng hắn cả ngày, may mà cơ thể nàng cũng không đến nỗi tệ, nếu không sáng nay nàng đã không dậy nổi rồi.
“Nghe nói Tử phu nhân thân thể cũng không tốt, không biết gần đây tình hình thế nào rồi?” Lão nhân khách sáo hỏi.
Yukishiro Haruka đáp: “Cảm ơn lão tiên sinh quan tâm, mẹ tôi đã khỏe lại rồi.”
“Vậy thì ta an tâm.” Lão nhân ho khan hai tiếng, thân hình thấp bé không ngừng rung động, nói: “Khi còn trẻ nên chú ý giữ gìn sức khỏe nhiều hơn, nếu không sẽ giống như ta, già rồi mới lo bảo dưỡng thì đã muộn.”
Koizumi Shina ân cần hỏi: “Cha, tình hình sức khỏe của người không sao chứ?”
Lão nhân lắc đầu, nói: “Vẫn như cũ thôi. Con quan tâm ta như vậy, chi bằng sinh cho ta một đứa cháu bụ bẫm đáng yêu đi.”
Koizumi Shina mặt lộ rõ vẻ xấu hổ, liếc nhìn Yukishiro Haruka rồi lập tức thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng nói: “Cha, chuyện này đâu có dễ dàng như vậy.”
“Người tốt thì chốn nào, sao cứ toàn điều ngang trái!” Lão nhân giận dữ nói: “Có lẽ nhà của chúng ta bị thần linh nguyền rủa rồi. Năm đó ta cùng mẫu thân con sinh ra con, cũng là khi tuổi đã cao, gần bốn mươi tuổi mới sinh ra con. Trước đó đã đi Thần Cung không biết bao nhiêu bận, cầu xin thần linh phù hộ. Cũng may Y Thủy đại thần chăm sóc, con lớn lên giống mẹ con, chứ không giống ta.”
Yukishiro Haruka khóe mắt khẽ liếc, so sánh Koizumi Shina với lão nhân. Hai người lớn lên hoàn toàn khác biệt, hầu như không có điểm nào tương tự. Thật khó mà tưởng tượng ông ta lại có thể sinh ra một Koizumi Shina xinh đẹp đến vậy.
Koizumi Shina ôn nhu nói: “Cha, lớn lên giống cha hay giống mẹ thì cũng đều như nhau thôi ạ.”
“Không giống, không giống.” Lão nhân nói, “Nếu phụ nữ mà lớn lên giống như ta, vậy cả đời đều sẽ bị hủy hoại. Năm đó ta tìm mẹ con, chẳng qua là ham cái vẻ xinh đẹp của nàng.”
“Cha!” Koizumi Shina bất mãn kêu lên.
Lão nhân cười ha hả, nói: “Ông nội ta vừa thấp vừa xấu, ba ba ta vừa thấp vừa xấu, truyền đến ta cũng là vừa thấp vừa xấu. Người trong nhà chúng ta cơ bản đều xấu xí. Ta tìm mẹ con chính là có ý muốn cải thiện dung mạo của đời sau, hy vọng con cháu mình không phải kẻ xấu xí thấp bé. Cũng may, Shina con lớn lên giống mẹ con, chứ không giống ta.” Lúc nói đến đây, trong mắt lão hiện lên thần sắc hồi ức.
Yukishiro Haruka nhìn thấy, đối với loại thần sắc “hồi ức” này hắn vô cùng hiểu rõ. Có lẽ mẫu thân của Koizumi Shina đã sớm qua đời rồi.
Lão nhân hồi ức một lát, đột nhiên tức giận nói: “Ta vốn muốn tìm lương phối cho con, không biết chính mình phát điên cái gì, vậy mà lại để Rinji trở thành trượng phu của con. Hắn tướng mạo bình thường thì chẳng nói làm gì, rõ ràng còn khiến con không sinh được hài tử, quả thật chính là cái gì cũng sai!” Lúc nói đến đây, lão ho khan mãnh liệt, “oa” một tiếng, tựa như muốn nôn hết mọi thứ trong dạ dày ra.
“Cha, người không sao chứ!” Koizumi Shina bị dọa nhảy dựng, vội vàng cầm lấy thùng rác bên cạnh đặt dưới miệng lão, tay kia vỗ vai lão, giúp lão thuận khí.
“Tiểu thư, vẫn là để tôi làm đi ạ.” Segawa Sei tiếp nhận thùng rác, nhẹ nhàng vỗ lưng lão nhân.
Chỉ chốc lát sau, lão nhân dưới sự vỗ về có tiết tấu của nàng, dần dần thuận khí, nước bọt chảy ra, mắt đỏ hồng, chật vật nói: “Thân thể là… ngày càng không được rồi…”
Koizumi Shina lòng sinh khổ sở, nhìn phụ thân bị bệnh tật giày vò, hận không thể thay lão chia sẻ. Liên tưởng đến mẫu thân sớm qua đời, với trạng thái này của phụ thân, lão còn có thể chống đỡ được bao lâu?
Lão nhân thở phì phò, nói: “Chỉ tiếc nhà Fujiwara không có nam nhân nào môn đăng hộ đối với con, nếu không cũng coi như xứng đôi. Người của nhà Fujiwara tướng mạo đều tuấn mỹ phi phàm, cùng con sinh ra hài tử, khẳng định sẽ rất đẹp mắt.”
Lão lẩm bẩm: “Đợi đứa bé kia trưởng thành, lại cưới một cô nương xinh đẹp hoặc tiểu tử tuấn tú, chắc hẳn gen di truyền nhà chúng ta cũng sẽ tốt lên.”
Koizumi Shina tâm niệm vừa động, lặng lẽ liếc nhìn nghĩa tử.
Lão nhân quan sát rất nhạy bén, chú ý tới ánh mắt của con gái, ánh mắt lão nhìn Yukishiro Haruka, thấy dáng vẻ tuấn mỹ phi phàm của hắn, trong lòng thầm nghĩ, cũng khó trách con gái mình lại nhận hắn làm nghĩa tử.
Giống như Tử phu nhân trẻ tuổi năm đó, Yukishiro Haruka dường như hoàn toàn kế thừa vẻ đẹp của bà, ít có phụ nữ nào đối với hắn mà không động lòng.
Dù là lão nhân nhìn, cũng nhịn không được năm lần bảy lượt thở dài, nhớ lại chính mình lúc tuổi còn trẻ.
Người khác cho dù không nói, nhưng ánh mắt ghét bỏ vẫn là không giấu được.
Năm đó mình cũng không có địa vị như hiện tại, Lão phu nhân nhà Fujiwara, còn ra vẻ khó chịu, thấp giọng mắng: “Vừa thấp vừa xấu xí.”
Lão nhân nghe được vô cùng rõ ràng, lại cái gì cũng không thể làm, sau đó còn phải tươi cười nghênh đón, mời rượu người ta.
Dung m��o xấu xí, đã trở thành nỗi ám ảnh sâu sắc trong lòng hắn.
Hắn đối với nhà Fujiwara tình cảm hết sức phức tạp, vừa hâm mộ người ta lớn lên đẹp mắt, lại chán ghét Lão phu nhân đã từng xem thường chính mình.
Nhưng lão nhân cái gì cũng không thể làm, bởi vì hắn có thể có địa vị hôm nay, không thể thiếu sự ủng hộ to lớn từ phía sau của người ta.
Cho nên, hắn hy vọng nhất chính là Koizumi Shina sinh ra một hài tử tướng mạo đẹp mắt, đứa bé này tiếp tục sinh ra con nối dõi xinh đẹp, không ngừng cải thiện gen di truyền dung mạo kém sắc của gia tộc mình.
Dù sao ông nội của hắn, ba ba của hắn, lớn lên đều không đẹp mắt.
Lão nhân trong lòng thở dài, nếu như mình lúc tuổi còn trẻ, có một nửa vẻ đẹp của Yukishiro Haruka, chỉ sợ Lão phu nhân sẽ không mắng ra câu “vừa thấp vừa xấu xí” kia, thậm chí chính mình có thể trở thành vị khách quý của bà ta. Dù sao ai cũng biết, Lão phu nhân thích nhất thiếu niên tuấn mỹ mà.
Bỗng nhiên, trong đầu lão nhân linh quang chợt lóe lên, cũng không biết niên kỷ quá lớn hay là cái gì, một ý nghĩ b��ng lóe lên trong đầu, nhưng lại nghẹn ứ nơi cổ họng, chẳng thể thốt ra thành lời. Lão quay đầu nhìn về phía Yukishiro Haruka, không đợi chính mình nói chuyện, Yukishiro Haruka liền đọc hiểu ý của lão, cầm lấy cái ly không nói: “Tôi đi rót ly nước.”
“Ngươi đi đi.” Lão nhân vẻ mặt hiền từ, nghĩ thầm: “Đứa nhỏ này chẳng những lớn lên đẹp mắt, phản ứng cũng rất nhanh.” Lão nói với Segawa Sei: “Segawa, ngươi cũng giúp ta rót ly nước đi.”
“Vâng.” Segawa Sei cầm lấy ly nước của lão nhân, cùng Yukishiro Haruka rời khỏi phòng khách, đi qua cửa sổ sát đất bên trái, đi tới quầy bar bên phải.
Segawa Sei hỏi: “Ngài muốn uống nước trái cây không?”
“Có thể.” Yukishiro Haruka nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.
“Nước táo?”
“Có thể.”
Yukishiro Haruka gật đầu.
Segawa Sei mặt không biểu cảm, đi tới tủ lạnh nhỏ bên cạnh lấy hoa quả.
Yukishiro Haruka thoáng đánh giá nàng vài lần, cảm giác nàng cùng Momosawa Ai có vài phần tương tự.
Bất quá Momosawa Ai có tính cách bên trong thì nhiệt tình, bên ngoài lại lạnh lùng. Vẻ lạnh lùng của nàng tựa như bẩm sinh, mỗi cử chỉ đều toát lên khí chất bề trên ra lệnh.
Segawa Sei chỉ là một cỗ máy thuần túy mà thôi, lạnh lùng tựa như bảo tiêu quân nhân, búi tóc đuôi ngựa gọn gàng, có làn da khỏe khoắn màu lúa mì.
Yukishiro Haruka cho rằng luôn nhìn chằm chằm vào người khác không quá lễ phép, liếc nhìn nàng hai lần rồi thu ánh mắt về.
Lại không nghĩ tới, hơi tập trung tinh thần, liền nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng khách, lão nhân nói với Koizumi Shina: “Cũng không biết ta lúc đầu phát điên cái gì, vậy mà lại để cho hắn ở rể nhà chúng ta.”
Yukishiro Haruka có chút kinh ngạc, mắt nhìn phòng khách xa xa, nhưng bị vách tường che đi hơn phân nửa.
Quầy bar cách phòng khách một đoạn không nhỏ, lại còn được làm bằng vật liệu cách âm đặc biệt tốt, người bình thường căn bản không thể nghe thấy họ đang nói gì.
Yukishiro Haruka không nghĩ tới mình có thể nghe rõ ràng như vậy, do dự một chút, vẫn là không nghe việc riêng tư của hai cha con nàng thì tốt hơn.
Hắn dời đi lực chú ý, quả nhiên âm thanh bên tai nhỏ hơn không ít, nhưng hắn không nghĩ tới lão nhân rõ ràng quát: “Shina, rốt cuộc là vấn đề của hắn, hay là vấn đề của con, đừng nên giấu diếm lão già sắp đất gần trời như ta, ta nhìn ra được.” Shina ấp úng nói: “Con… con…”
Yukishiro Haruka trên mặt bất đắc dĩ, muốn không nghe cũng không cách nào rồi.
Lão nhân sâu kín thở dài nói: “Shina, ta biết rõ con thương hắn, nhưng vẫn là cùng ba ba nói thật đi, để cho lão già này nhắm mắt xuôi tay được yên lòng một chút.”
Koizumi Shina vội nói: “‘Chết an tâm’ cái gì, ba ba người đang nói cái gì vậy ạ?”
Yukishiro Haruka cũng đi theo căng thẳng, chẳng lẽ cha của Shina mắc bệnh nan y, sắp chết rồi?
“Nước trái cây của ngài đây.”
Segawa Sei đem nước ép trái cây tươi, đặt ở trước mặt hắn.
“Cảm ơn.”
Yukishiro Haruka không yên lòng nhấp một ngụm nước trái cây, chua chua ngọt ngọt, mang theo một chút vị chát, tập trung tinh thần lắng nghe hai người trong phòng khách nói chuyện.
Lão nhân thở dài nói: “Đừng lo lắng, bác sĩ nói ta lại chống đỡ bảy tám năm không có vấn đề gì.” Koizumi Shina thở phào nhẹ nhõm, vẫn là lo lắng nói: “Cha, người mới hơn sáu mươi tuổi, đừng nói những lời không hay như vậy.”
Lão nhân bất mãn nói: “Không hay cái gì? Sinh lão bệnh tử đều rất bình thường, cái gì nên hưởng thụ ta đều hưởng thụ qua rồi, nhưng ta trước khi chết ngay cả cháu cũng không có, ta tuyệt đối không thể tiếp nhận. Shina, con cũng không hy vọng đem ta tức chết chứ? Con liền nói cho ta biết chân tướng, rốt cuộc là con không được hay là hắn không được? Hai người các con có thể đi bệnh viện cũng không chịu đi, rốt cuộc đang giấu ta cái gì?”
Koizumi Shina ấp úng một hồi, rốt cuộc chịu không được áp lực, nói: “Là… Là hắn vô dụng.” Lão nhân trầm mặc xuống, trong mắt hiện lên tinh quang, nói: “Khó trách khó trách, nhiều năm như vậy đều khổ con rồi. Là hắn vô dụng, cho nên con mới không sinh ra hài tử.”
Hắn hung hăng chọc gậy xuống sàn nhà, giận dữ nói: “Lớn lên đã không đẹp, lại là kẻ bất lực, năm đó ta liền không nên đồng ý hắn ở rể nhà chúng ta. Khó trách Shina con cả ngày buồn bực không vui, những năm này đều khổ con rồi, con chịu không ít ấm ức, đều là lỗi của hắn!”
Koizumi Shina không nói một lời, nhưng trong lòng có nỗi sầu khổ không nói ra được. Bất quá ngược lại nghĩ đến có nghĩa tử bồi nàng, phần phiền muộn kia lập tức tan thành mây khói.
Lão nhân nói: “Shina, ta biết rõ con thương hắn, nhưng ta có chuyện phải cầu con.” Koizumi Shina thiếu chút nữa nói: “Con đã không thương hắn rồi.” Nhưng lại đè xuống, nói: “Phụ thân người nói đi ạ.”
Lão nhân giận dữ nói: “Shina, con ngoại tình đi.”
Nghe được câu này, đừng nói Koizumi Shina, ngay cả Yukishiro Haruka ở quầy bar trong mắt đều tràn ngập khiếp sợ nồng đậm.
Koizumi Shina tay chân như nhũn ra, nói: “Cha, người đang nói cái gì vậy ạ?” Lão nhân lắc đầu, nói: “Ta không có đang nói đùa. Nếu như không phải vấn đề của con, vậy con đi tìm nam nhân khác đi.”
Koizumi Shina siết chặt ngón tay, đến nỗi trắng bệch rồi lại ửng hồng, nói: “Cha, người…”
Lão nhân nói: “Cứ xem như ba ba van con, con tìm một nam nhân đẹp mắt một chút, cùng hắn sinh đứa bé đi. Ta biết rõ con yêu Rinji, cho nên ba ba sẽ không yêu cầu con cùng hắn ly hôn.”
“Cái này…” Koizumi Shina nghĩ đến có thể danh chính ngôn thuận ở cùng Yukishiro Haruka, mơ hồ có chút ý động.
Lão nhân nhìn thấy, nói: “Nếu như con có ý trung nhân, ta sẽ hết sức ủng hộ con.” Sau đó lập tức bổ sung: “Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là lớn lên đẹp mắt, ta không hy vọng cháu mình xấu xí giống như ta, ta không thể tiếp nhận tướng mạo bình thường giống như Rinji.”
“Cha, như vậy không quá tốt ạ…” Koizumi Shina mặt đỏ bừng, nhớ tới Yukishiro Haruka ngày hôm qua đối với nàng làm tất cả, cơ thể nàng mơ hồ dâng lên một cảm giác ngứa ngáy khó tả.
“Đều là lỗi của hắn, thật sự quá vô dụng, ngay cả năng lực để cho con mang thai cũng không có, phí hoài bao năm thanh xuân của con như vậy.”
Lão nhân lạnh lùng nói: “Cái gì nên cho hắn ta đều cho rồi, nhưng chính hắn vô dụng, lại trách được ai? Đến cả năng lực khiến vợ mình mang thai cũng không có, quả thực không đáng mặt đàn ông. Tất cả đều là lỗi của hắn, cùng con không có một chút liên quan nào. Shina, ba ba ủng hộ con đi tìm một người đàn ông khác, tin tưởng hắn sẽ lý giải đấy.”
Yukishiro Haruka nghe lời nói của lão nhân, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, một hơi uống hơn phân nửa ly nước táo.
Hắn rốt cuộc biết được vì sao Koizumi Shina lại khao khát có con như vậy rồi, thì ra áp lực đều là do phụ thân nàng gây ra.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng mở cửa, ngay sau đó truyền đến âm thanh của Koizumi tiên sinh: “Shina, ta đã trở về.” Âm thanh này không hề có ý che giấu, chẳng những phòng khách có thể nghe thấy, ngay cả quầy bar cũng đã nghe được một chút động tĩnh.
“Ngài có thể nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện?” Segawa Sei bỗng nhiên nói ra.
Nàng vừa rồi vẫn luôn quan sát biểu cảm của Yukishiro Haruka, liền nhìn thấy hắn khi thì nhíu mày khi thì khiếp sợ, còn tưởng rằng hắn đang suy tư điều gì.
Thẳng đến khi Koizumi tiên sinh vào cửa, Yukishiro Haruka lại có vẻ nhíu mày, trong đầu nàng không khỏi có loại suy đoán kỳ lạ này.
“Cái gì?” Yukishiro Haruka một bộ lấy lại tinh thần, từ trong suy tư thoát ra, kỳ quái nhìn qua Segawa Sei.
“Không có gì.” Segawa Sei nhịn không được bật cười, cảm giác mình suy nghĩ nhiều rồi.
Có phải mình xem phim quá nhiều rồi không, vì sao lại có loại suy đoán kỳ quái này.
Yukishiro Haruka chú ý tới vẻ mặt của nàng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên bị nàng vạch trần, khiến hắn giật mình thót tim. Cũng may nàng chỉ cho là mình đang suy nghĩ lung tung.
Đây coi là gì?
Chẳng lẽ là giác quan thứ sáu của phụ nữ sao?
Yukishiro Haruka thu liễm biểu cảm, giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, tiếp tục nghe âm thanh trong phòng khách.
Koizumi tiên sinh đi vào phòng khách, kinh ngạc nói: “Cha, sao người lại tới đây?”
“Ai là cha ngươi.” Lão nhân lạnh lùng nói ra.
“Cha, con lại làm sai chỗ nào ạ?” Koizumi tiên sinh tươi cười, muốn dắt tay Koizumi Shina, lại trực tiếp bị nàng tránh đi.
Trong lòng hắn sinh ra một tia kỳ lạ, còn chưa kịp nghĩ, đã bị lão nhân hỏi: “Ngươi cùng Shina nhiều năm như vậy không có hài tử, là ngươi không được hay là Shina không được?”
Koizumi tiên sinh miễn cưỡng bảo trì nụ cười, nói: “Đương nhiên là con không được ạ.”
Lão nhân hừ lạnh một tiếng, chống gậy đứng lên, nói: “Ngươi mặc dù nói chính mình không được, nhưng ngươi biết bên ngoài đồn đại gì không? Đều nói là Shina không sinh được hài tử, ngươi quá yêu nàng, cho nên mới che giấu nói là mình không được.”
Koizumi tiên sinh mồ hôi lạnh túa ra, nói: “Cha, con thật sự không có nói như vậy.”
Lão nhân lạnh như băng nói: “Ngay cả Shina cũng giúp ngươi che lấp, nói đều là lỗi của nàng. Khó trách nàng cũng không đi bệnh viện, thì ra đều là giúp ngươi nói dối.”
Hắn không còn vẻ hiền từ lúc trước, hoàn toàn xuất ra khí phách thân ở địa vị cao, dọa Koizumi tiên sinh hai đầu gối mềm nhũn, lại nghĩ tới đủ loại sự tích trước đây của nhạc phụ mình, sinh ra từng trận kinh hồn bạt vía.
“Nói, là Shina không được, hay là ngươi không được!”
Tất cả tinh túy của tác phẩm này đều được truyen.free chắt lọc và gửi đến bạn đọc.