Cuộc đời thứ hai của 'gã kiếm sĩ phiền phức' trong tổ đội Anh hùng - Chapter 11: Dưới ánh tà dương (2)
Nhiều ngày sau, khi ánh nắng buổi trưa xuyên qua tán cây rừng tạo thành những dải sáng loang lổ trên con đường đất nhỏ. Tiếng chim rừng líu lo hòa cùng mùi hương ẩm mát của cỏ dại, khiến không khí trở nên yên bình đến lạ.
Giữa khung cảnh ấy, Kain bước từng bước chậm rãi trên con đường. Bóng của cậu kéo dài trên mặt đất, nhẹ đung đưa theo nhịp bước chân. Cậu đang đi đến nơi mà mình đã gặp Kurenai lần đầu trong kiếp trước.
“Vài tiếng nữa thôi…” Kain khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn sâu vào con đường phía trước.
“…là có thể gặp lại nàng ấy rồi.”
Chỉ một ý nghĩ nhỏ thôi cũng khiến trái tim cậu rung lên trong lồng ngực. Đã gần trăm năm từ lần cuối ở bên cô ấy… Khi sống lại lần nữa cậu đã chờ và chuẩn bị rất lâu cho cuộc hội ngộ này.
Shiranui Kurenai.
Cái tên ấy tựa như ánh lửa ấm áp giữa mùa đông, khiến Kain khó giữ được vẻ mặt bình thản thường ngày.
Thế nhưng, nụ cười nhẹ trên môi cậu nhanh chóng nhạt đi.
“Nhưng trước đó…”
Kain ngẩng đầu, đôi mắt trở lại sự sắc lạnh quen thuộc của một chiến binh.
“…sẽ có chút phiền phức cần giải quyết.”
Cậu không dừng bước. Chỉ tiếp tục đi thêm vài chục mét nữa trên con đường hẹp. Tán cây phía bên phải bỗng khẽ rung lên, tiếng xào xạc rất nhẹ nhưng không thể lọt qua đôi tai của Kain.
Xuất hiện rồi nhỉ.
Kain nghĩ thầm, bàn tay lặng lẽ dịch xuống gần chuôi kiếm.
Ngay sau đó, một tên đàn ông to lớn bước ra từ lùm cây, chắn ngang đường. Hắn cao hơn Kain gần nửa cái đầu, trên hông là một thanh kiếm, và trên nửa mặt trái kéo dài một vết sẹo chéo xuống tận cằm.
“Đi đâu mà vội thế… nhóc?”
Hắn cười, hơi thở nồng nặc mùi rượu.
Kain liếc mắt sang hai bên. Khẽ. Nhưng đủ để nắm toàn bộ cục diện.
Hai tên nữa bước ra từ hai phía, tay chúng lăm le kiếm và dao. Bước chân chúng chạm đất nặng nề như đang cố cố tình dẫm mạnh cho có vẻ đe dọa.
Và phía sau Kain, tiếng cành khô gãy đánh rắc một tiếng, thêm hai tên nữa từ từ xuất hiện, chặn kín đường thoát.
Năm tên cướp bao vây một thiếu niên đi một mình giữa rừng vắng. Một tình huống mà với người bình thường, chỉ còn lại tuyệt vọng.
Đó là với Kain trong kiếp trước, còn với Kain của hiện tại…
Khóe môi cậu cong lên, rất nhẹ.
Tên cướp có sẹo nhếch mép cười, đôi mắt hắn ánh lên vẻ hung bạo:
“Thằng kia, đưa hết đồ quý giá ra đây. Ngoan thì còn nguyên xác mà về.”
Một tên khác ở bên phải hừ lạnh:
“Thằng này nhìn sạch sẽ thật… chắc mới rời nhà. Loại này thường mang theo tiền dự phòng đấy.”
Tên đứng sau Kain xoay xoay con dao trên tay, giọng trầm khàn:
“Đừng phí lời. Giết nó rồi lục người nhanh cho xong. Mấy ngày nay tụi tao đói việc lắm rồi.”
Tên cuối cùng bật cười khanh khách, giọng the thé:
“Nhóc con đi một mình giữa rừng mà đòi sống à? Để tao giúp mày lên thiên đường sớm haha!”
Tên cướp có sẹo bước lên thêm một bước, ánh mắt tối sầm:
“Đừng trách bọn tao… đường này là của bố mày. Muốn đi qua…”
Hắn rút thanh kiếm khỏi thắt lưng, chĩa thẳng vào Kain.
“…thì phải trả giá bằng mạng.”
“Kiếp trước bọn bây cũng chặn đường ta như thế này…”
Kain lạnh lùng nói, giọng bình thản đến mức khiến cả khu rừng như lặng đi một nhịp. Tay cậu đặt nhẹ lên chuôi kiếm, ánh mắt không hề dao động.
“Bọn mày chắc đã giết nhiều người lắm rồi nhỉ.” Lời nói ấy vang lên như một bản án.
Một tên cướp bên phải nhăn mặt:
“Nó nói cái gì vậy trời?”
Tên phía sau bật cười ha hả, giơ mũi dao chỉ vào Kain:
“Nhìn kìa đại ca, nó còn chuẩn bị rút kiếm nữa! Nó tưởng nó là anh hùng cứu thế chắc? Khùng vl!”
Tên mặt sẹo liếc nhìn Kain, rồi phá lên cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp khoảng rừng nhỏ:
“Mày định cân năm à, thằng ranh? Buồn cười vãi nhái!”
Hắn bực mình phẩy tay như xua đuổi một con ruồi:
“Thôi, phiền phức quá. Bọn bây, nhanh giải quyết nó đi!”
Năm tên cướp đồng loạt nhe răng cười man rợ, vũ khí giơ lên đầy sát khí, bước về phía Kain như đàn thú đói chuẩn bị xé xác con mồi.
Nhưng Kain chỉ khẽ nhắm mắt, hơi thở ổn định lạ thường.
Một thoáng… trước cơn bão.
Hai tên cướp lao đến, động tác thô ráp nhưng tốc độ không tệ. Chúng nghĩ chỉ cần dồn ép thì thằng nhóc sẽ hoảng loạn. Nhưng ngay giây tiếp theo, một luồng sát khí lạnh buốt tràn ra như lưỡi dao vô hình.
Kain bước một bước duy nhất.
Âm thanh xoẹt vang lên như tờ giấy bị xé.
Tiếng lưỡi kiếm xé thịt vang lên khô gọn đến mức rợn người, như thể chính không khí cũng bị cắt làm đôi
Hai tên cướp khựng lại, mắt mở to, rồi máu từ cổ tràn xuống áo rồi gục ngã.
“C…cái quái gì…?” tên mặt sẹo bật lùi nửa bước.
Không chút biểu cảm, Kain hất nhẹ máu khỏi lưỡi kiếm, ánh nắng phản chiếu đôi mắt lạnh.
“Kỹ năng của các ngươi… không khá hơn kiếp trước là bao.” cậu nói nhỏ, như đang tự độc thoại hơn là trả lời.
Tên thứ ba run rẩy, hắn lùi lại theo bản năng, đầu gối va vào nhau vì sợ hãi.
“Nó… nó vừa làm gì vậy? Các ngươi thấy không? Tao không thấy nó ra đòn!”
“Giết nó!!!” tên mặt sẹo gầm lên để che đi sự sợ hãi đang dâng lên trong cổ.
Hắn và hai tên còn lại đồng loạt nhào tới. Nhưng với Kain, chuyển động của chúng chậm như đang nhìn qua mặt nước tĩnh. Cậu trượt người sang trái, né một nhát chém vụng về, kiếm xoay nhẹ trong tay, lia ngang.
Một tiếng hét thảm vang lên khi cánh tay cầm kiếm của một tên rơi xuống đất.
Vài giọt máu bắn lên má Kain, cậu không hề chớp mắt. Đôi mắt ấy bình thản như đang nhìn một vũng nước bẩn.
“Khônggg… Đau quá!!!”
“So với King Goblin thì bọn mày yếu hơn nhiều.” Kain nhận xét lạnh lùng.
Tên khác hoảng loạn đâm tới. Kain không lùi lại, ngược lại còn bước vào phạm vi tấn công của hắn. Một cú xoay cổ tay, lưỡi kiếm của Kain ép thanh kiếm đối phương lệch sang một bên. Rồi mũi kiếm xuyên thẳng qua ngực hắn.
Hắn trợn mắt.
“Sao… sao lại… nhanh đến vậy…”
Kain rút kiếm ra, không buồn nhìn hắn ngã xuống.
Chỉ còn tên mặt sẹo và một tên run như cầy sấy.
Tên mặt sẹo nghiến răng:
“M…mày là quái vật gì…? Kiếm pháp quái gì thế này!”
Kain nhìn hắn, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao.
“Đến lúc bọn mày nên sám hối ở địa ngục vì tội lỗi đã gây ra rồi.”
Tên cuối cùng sụp xuống quỳ gối:
“Đại ca… em không đánh nữa… Nó…nó không phải người!”
Tên mặt sẹo gào lên trong tuyệt vọng, cố giữ khí thế:
“Mày nghĩ mày giết được tao dễ vậy à?!”
Kain nhấc kiếm lên, giọng trầm xuống:
“Ta chưa bao giờ nói là khó.”
Và rồi cậu lao đến, nhanh, dứt khoát, im lặng như chiếc bóng tử thần trượt qua giữa rừng trưa…
Vài giờ sau, hoàng hôn buông xuống như dải lụa cam mềm mại trải dài trên bầu trời, nhuộm cả không gian bằng sắc vàng đỏ trầm ấm.
Kain ngồi tựa lưng vào gốc của một cây cổ thụ lớn, trên một con đường nối giữa Vương quốc Lumina và vùng phương Đông xa xôi. Xung quanh cậu là những đồng cỏ và hoa dại trải dài bất tận, những bụi hoa vẫn còn khép mình trong mùa nghỉ, chưa hề có một đóa nào nở rộ.
Gió thổi qua khiến từng nhành cỏ khô lay động, tạo nên âm hưởng mơ hồ của một nơi vừa hoang vu vừa bình yên. Dù không có sắc hoa, khung cảnh vẫn có nét đẹp riêng của nó, tĩnh lặng, thanh sơ và nhuốm màu u hoài của những ngày cuối đông.
Cậu ngẩng mặt nhìn bầu trời đang chuyển dần từ vàng sang tím thẫm.
“Ở kiếp trước… lúc này ta chỉ là một kẻ lang bạt mất đi gia đình,” cậu khẽ nói.
“Và sau khi bị thương nặng bởi bọn cướp vừa nãy, ta đã gục ngay dưới gốc cây này. Khi ấy ta tưởng rằng mình đã hết đường sống… nếu nàng không tình cờ đi ngang qua.”
Ký ức mờ ảo như sương bắt đầu hiện lên trong tâm trí, mái tóc đen dài tung bay trong gió, ánh mắt đỏ rực rỡ và mạnh mẽ, và đôi bàn tay vừa thô ráp vừa mềm mại đã kéo cậu khỏi cái chết.
Kurenai.
“Và sau đó… ta lựa chọn đồng hành cùng nàng để trả ơn. Nàng đã dạy ta kiếm pháp… dạy ta cách đứng dậy giữa thế giới tàn nhẫn này.”
Kain nhẹ khẽ tự cười, ánh mắt lấp lánh như phản chiếu lại những ngày tháng đã mất.
“Lần này… ta nhất định sẽ để lại một ấn tượng tốt đẹp hơn khi gặp nàng.”
Cậu mở chiếc ba lô hành lý, lấy ra một vài món đồ quen thuộc đã được chuẩn bị trước: một bộ ấm và chén trà bằng đất nung mang phong cách phương Đông tinh tế. Chỉ cần nhìn vào chúng, trong lòng Kain đã dâng lên một cảm giác ấm áp kỳ lạ.
Cậu nhặt vài mảnh củi khô xung quanh, nhóm một ngọn lửa nhỏ. Lửa bùng lên, ánh sáng cam phản chiếu lên khuôn mặt cậu. Kain rót nước vào ấm, đặt lên giá, rồi lấy ra một túi trà do cậu tự làm… loại trà thảo mộc đặc trưng nơi quê hương của Kurenai, thứ trà mà chính nàng đã dạy cậu pha trong kiếp trước.
“Ta và nàng… ngày nào cũng uống loại trà này,” Kain khẽ thì thầm, giọng mang theo nỗi nhớ dịu dàng.
“Những khoảnh khắc yên bình giữa hành trình trắc trở… thật quý giá.”
Hơi nước ấm từ ấm trà tỏa ra, mang theo hương thơm thanh nhẹ lan trong đêm. Cũng lúc đó, mặt trời lặn hẳn sau rừng cây xa, và bóng đêm từ từ bao phủ cả con đường.
Từng đốm sáng vàng xanh bắt đầu lóe lên giữa đồng cỏ.
Những con đom đóm.
Không cần hoa nở, cả khung cảnh vẫn trở nên lung linh như thể đêm tối đang tự mình thắp lên hàng trăm ngọn nến nhỏ để chào đón điều sắp đến.
Kain khép mắt lại, hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương trà, gió đêm và ánh sáng chập chờn của đom đóm.
Ngay lúc Kain đang nâng chén trà lên môi, một âm thanh rất khẽ vang lên trên con đường đất, những bước chân nhẹ, đều, gần như trôi trên mặt đất. Nhưng đối với Kain, âm thanh ấy vang lên rõ ràng như tiếng gọi từ ký ức.
Bốn năm đồng hành bên nhau… ta sao có thể quên được bước chân này.
Tim Kain bất giác đập nhanh hơn, cơ thể khẻ run, lồng ngực như bị siết lại bởi cảm xúc dồn dập. Nhưng cậu cố giữ bản thân bình tĩnh.
Cậu không đứng dậy, không quay đầu lại, chỉ lặng lẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi đưa tách trà lên môi, giữ nguyên phong thái ung dung của trà đạo mà chính nàng đã dạy cho cậu ở kiếp trước.
Bước chân ấy dừng lại ngay cạnh cậu, khoảng cách rất gần.
Một giọng nói quen thuộc, lạnh lùng nhưng không hề vô cảm, thậm chí còn mang chút nhẹ nhàng khó diễn tả vang lên:
“Tôi không nghĩ… ở nơi này lại có người biết pha trà thảo mộc của Shiranoya...”
Kain mở mắt. Trước mặt cậu, trong ánh sáng vàng nhạt của đom đóm đang nhảy múa khắp đồng cỏ, là một bóng hình mà cậu đã chờ đợi suốt hai kiếp.
Từng chi tiết đều như được sao chép từ ký ức: mái tóc đen buông nhẹ theo gió, hai chiếc sừng nhỏ đặc trưng của tộc Quỷ Nhân trên trán, gương mặt xinh đẹp sắc sảo nhưng vẫn mang nét u buồn, và thanh katana đeo ngang hông tỏa ra khí chất khiến kẻ khác phải dè chừng.
Cảnh đêm tối, ánh đom đóm và hương trà hòa vào nhau như tạo nên một khung tranh hoàn mỹ cho khoảnh khắc tái ngộ.
Kain nhìn nàng, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười không thể kìm nén.
Cuối cùng… ta cũng gặp lại nàng rồi, Kurenai.