Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Cuộc đời thứ hai của 'gã kiếm sĩ phiền phức' trong tổ đội Anh hùng - Chapter 8: Cuộc tập kích của đàn Goblin (4)

King Goblin giật mình một nhịp khi ánh mắt nó chạm vào cậu thiếu niên đứng sau lùm cây, thanh kiếm cầm vững, dáng người còn chưa trưởng thành nhưng đầy quyết tâm.

Nó nhếch mép cười méo mó, ánh mắt vàng nhạt lóe lên sự khinh bỉ tột cùng.

Một đứa nhóc?

Nó gầm gừ, tiếng gừ như xé không gian.

Ngươi dám… tự tìm đến miệng sói? Ta đã chờ cả năm trời để nghiền nát bọn con người, để nghe tiếng khóc tuyệt vọng, mà nay một thứ non nớt như ngươi dám đứng đó…

Kain siết chặt chuôi kiếm, thầm thì với chính mình, giọng như lạnh đến từ tận xương:

“Ta đã đợi ngươi lâu lắm rồi…”

Kain hít một hơi sâu, gắng ép mọi cơn mệt mỏi từ trận chiến với đám Goblin trước đó ra ngoài, nhấc kiếm lên thủ thế, cơ thể căng như dây cung.

Ta biết sức mạnh của nó không thua kém hiệp sĩ vương đô, nó rất thông minh và còn biết học hỏi kỹ năng từ kẻ thù sau mỗi trận chiến…

King Goblin rút thanh kiếm sau lưng ra, mỗi cử động đều mang sức nặng đáng sợ, như muốn nghiền nát bất cứ sinh vật nào đụng phải.

Khi thấy Kain tiến tới, nó cười vặn vẹo, một nụ cười biến dạng, đầy sự tàn ác.

Đứa nhóc ngu ngốc… Ta sẽ xé ngươi ra từng mảnh, sẽ nghe tiếng xương gãy và tiếng máu chảy… Kekeke… tiếng khóc của ngươi sẽ là thứ âm nhạc khai vị tuyệt nhất mà ta nghe…

Và rồi con quái vật lao tới, bước nặng nề làm mặt đất rung lên từng nhịp.

Kain nhảy sang một bên, né nhát kiếm bổ xuống, gió mạnh từ cú chém hất tung bụi đất. Ngay lập tức, cậu phản công, vung kiếm chém vào sườn của con quái vật.

Bộ giáp và cơ bắp dày đặc cản lại nhát kiếm, nhưng lực tác động vẫn khiến King Goblin lùi lại vài bước.

Con quái vật rú lên, giận dữ xen lẫn kinh ngạc:

Nó… né được đòn của ta? Một đứa nhóc? Không thể nào…

Kain tận dụng nhịp phản xạ, nhảy lên thân cây gần đó, xoay mình, đâm kiếm vào tay giữ kiếm của King Goblin. Lưỡi kiếm va chạm với thép kêu lên, rung lên theo từng nhát chém.

King Goblin lùi lại, lần đầu tiên nhận ra rằng thiếu niên này không giống bất kỳ con mồi nào nó từng giết.

Nó… nó… giỏi hơn cả những hiệp sĩ và mạo hiểm giả ta từng hạ?

Nỗi kinh ngạc hiện lên rõ trong ánh mắt vàng nhạt, bên cạnh cơn giận dữ không thể kiềm chế.

Kain hít sâu, cơ thể mệt mỏi nhưng tinh thần dâng trào. Mỗi nhát kiếm, mỗi bước né tránh đều là sự kết hợp giữa kinh nghiệm và kỹ năng đã học trong kiếp trước.

King Goblin rất mạnh so với Kain của hiện tại, sức mạnh áp đảo của nó khiến từng đòn tấn công và phòng thủ của cậu đều phải cực kỳ chuẩn xác, không sai một nhịp, không bỏ sót một điểm yếu.

Hai bên lao vào nhau liên tiếp, tiếng thép va vào nhau vang vọng khắp khu rừng, tiếng gầm rú của quái vật xen lẫn với tiếng thở gấp của Kain. Mỗi nhát chém, mỗi cú đỡ đều đầy uy lực.

Kain phải dùng toàn bộ sức lực, toàn bộ trí nhớ từ các trận chiến trước để nhận diện các nhịp đánh của King Goblin và dự đoán đường kiếm, vừa né vừa phản công.

Trong lúc ấy, King Goblin không thể ngờ rằng một thiếu niên nhỏ bé có thể duy trì nhịp chiến đấu đều đặn, vừa phòng thủ vừa tấn công liên tục vào những chỗ không được bảo vệ trên cơ thể nó, tốc độ và sự chuẩn xác đáng kinh ngạc.

Nó lùi lại, đôi mắt mở to, đôi tay nặng trĩu nhưng vẫn giữ thanh kiếm, mặt méo mó vì ngạc nhiên xen lẫn tức giận.

Kẻ mảnh khảnh này… nó thực sự khiến ta phải dè chừng… nó biết cách chiến đấu như một chiến binh thực thụ…

Nó nhận ra rằng hôm nay, thứ mà nó coi là đồ chơi, một đứa nhóc có thể là thứ nguy hiểm hơn bất kỳ con người nào mà nó từng giết.

Trong khi đó, Kain vẫn giữ nhịp thở đều, mắt dán chặt vào King Goblin. Cậu biết rằng chỉ một khoảnh khắc sơ hở là mất mạng, nhưng cậu không lùi bước. Sự căm hận đã biến thành sức mạnh, biến nỗi đau mất mát thành lưỡi kiếm sắc bén.

Cả hai đối đầu nhau giữa khu rừng tối, mưa bụi đất bay tứ tung, ánh trăng hắt qua tán cây chiếu lên những hình bóng to lớn và nhỏ bé hơn, xen kẽ nhau trong một điệu nhảy sinh tử.

Kain biết rõ mình không thể kéo dài trận chiến thêm nữa, thanh kiếm trên tay đã bắt đầu rạn nứt, còn cơ thể cậu thì sắp không theo kịp ý chí và kỹ năng.

Keng!

Cú va chạm khiến cả hai lùi lại vài bước, bụi đất và mảnh lá bay lên. King Goblin rít lên đầy giận dữ, cơ thể cuồn cuộn cơ bắp đang run lên vì cơn đau từ vết thương mới.

Nó vung thanh kiếm dài, những đường chém sắc lẹm, dứt khoát, lộ ra thứ kiếm pháp rùng rợn mà nó học được qua hàng loạt trận chiến trong quá khứ với mạo hiểm giả và hiệp sĩ khắp nơi.

Mỗi nhát chém đều mang theo sức nặng kinh hoàng, gió quét quanh như muốn xé nát không gian xung quanh.

Kain hít sâu, cố gắng lấy lại nhịp thở, mồ hôi và máu hòa lẫn trên khuôn mặt cậu. Một số vết thương rỉ máu, nhưng đôi mắt cậu vẫn sáng rực quyết tâm.

Cậu cười khẽ, giọng trầm và lạnh:

“Mày đừng có bắt chước loài người sử dụng kiếm thuật… cái thứ kỹ năng ghê tởm.”

King Goblin nhe răng, đôi mắt vàng đục lóe lên vẻ tức tối, nhưng Kain không dừng lại, lưỡi kiếm cậu vươn ra, sáng loáng dưới ánh trăng xuyên qua tán rừng.

“Ta sẽ cho mày thấy kiếm pháp thật sự là như thế nào. Kiếm pháp mà Kurenai đã dạy ta…”

Kain hít một hơi sâu, mắt lóe lên ánh đỏ như lửa. Chỉ trong tích tắc, cậu lao tới, lưỡi kiếm vung ra.

[Diệt Tà Kiếm Kỹ - Huyết Tà Phá]

Một luồng khí đỏ bùng lên theo đường kiếm, xoáy tròn quanh lưỡi thép như máu đang sôi. Không gian xung quanh rung lên, đất và lá cây bị xé tơi bời.

Một tiếng rít xé gió vang lên, đinh tai nhức óc, như thể chính bóng tối và tà ác đang bị xé nát.

Nhát kiếm đi thẳng vào King Goblin, ánh sáng đỏ rực chạm vào cơ thể quái vật, tạo ra một vệt máu pha lửa rực sáng trên nền rừng đêm. Chỉ một nhát, mà cả khu rừng như nín thở, cảm nhận được sự hủy diệt và ý chí sắt đá của Kain…

……….

Đêm đã xuống thật sâu. Ánh trăng bạc xuyên qua những tán cây, đổ bóng khắp quảng trường.

Không khí sau trận chiến còn đọng mùi khói, mùi máu, hòa lẫn với mùi rượu và đất ẩm, tạo nên cảm giác vừa tĩnh lặng vừa ám ảnh. Quảng trường giờ chỉ còn vài chiếc bàn lộn nhào, những mảnh bánh vương vãi, và vài chiếc khiên móp méo bị bỏ lại sau cuộc xung trận.

Gared ngồi trên tảng đá, lưng thẳng nhưng cơ thể vẫn nhức nhối sau cuộc chiến với Goblin Champion. Mira đang cẩn thận băng bó vết thương trên vai ông, đôi tay run run nhưng ánh mắt đầy quyết tâm.

Ông nhìn cô, ánh mắt trầm tư, nặng trĩu những suy nghĩ không lời.

“Thưa ngài, bọn quái vật đã được dọn sạch. Hơn hai mươi người dân làng bị thương, đa phần chỉ là thương nhẹ. Họ đang được nhóm của Rinn điều trị rồi…”

Thom đứng gần, giọng đều đều báo cáo, mắt không rời khỏi từng góc quảng trường.

Gared gật nhẹ. “Ta biết,” ông trả lời, giọng trầm, như tự nhủ bản thân nhiều hơn là nói với Thom.

Ông im lặng, ánh mắt hướng về những cánh rừng rậm rạp. Suy nghĩ chạy qua trong đầu:

Giờ ngôi làng đã an toàn… nhưng vẫn không thấy bóng dáng con Goblin King, có lẽ nó đã trốn khi thấy tình hình không ổn? Và… người gửi bức thư, người đó là ai và giờ đang ở đâu, khi nào mới đến chữa bệnh cho con gái ta đây…

Cảm giác nặng trĩu xen lẫn một chút lo lắng, nhưng cũng là sự nhẹ nhõm vì dân làng vẫn còn sống. Gared hít một hơi thật sâu, buông lỏng vai, để cơn mệt mỏi sau trận chiến ngấm vào từng cơ bắp…

Ở một góc khác của làng xác của con Goblin Champion vương vãi thành nhiều mảnh cùng xác của đám Goblin khác… máu chảy khắp nơi.

Vance đi chậm quanh các con đường nhỏ để kiểm tra. Thanh kiếm treo sau lưng, ánh mắt ông nghiêm nghị hướng về phía khu rừng tối om phía xa.

Đôi mắt ông chứa nhiều cảm xúc: lo âu, trầm tư, nhưng cũng là niềm tự hào kín đáo. Ông thở dài, nhịp bước chậm lại, rồi khẽ thì thầm.

“Trở về an toàn nhé, con trai…”

Trong khoảnh khắc ấy, cả hai thế giới, của Gared và Vance, dường như hội tụ trong sự yên lặng: Chiến thắng, suy tư, và những câu hỏi chưa có lời giải. Nhưng ánh trăng vẫn chiếu rọi, soi sáng những con đường còn lại, hứa hẹn cho một ngày mai tươi sáng.

……….

Con King Goblin gầm gừ điên dại, tiếng thở đứt đoạn như tiếng thú bị xẻ từ ruột gan. Nó lao bừa vào rừng, đôi chân to lớn giẫm nát những bụi cây, để lại một vệt máu dài đỏ sẫm.

Bộ giáp thô ráp trên người nó đã vỡ nát thành từng mảnh, những mảnh kim loại văng khỏi cơ thể mỗi bước chạy, rơi lộp bộp xuống đất như tiếng chuông báo tử.

Ta phải sống… ta phải chạy khỏi đó… chạy khỏi thằng nhóc đó!!!

Tiếng gào thét lặp đi lặp lại trong đầu nó như một lời nguyền suốt nhiều giờ chạy trốn.

Nó ôm chặt vết thương khổng lồ ở bụng, vết chém sâu đến mức thấy cả nội tạng đỏ sẫm bên trong. Máu nóng phun ra không ngừng, nhuộm đỏ bàn tay đầy móng vuốt. Cơn đau khiến tầm nhìn nó mờ đi, và đôi chân nó cuối cùng khụy xuống dưới một thân cây lớn.

King Goblin dựa lưng vào thân cây, thở hổn hển như sắp lịm đi. Đôi mắt vàng đục liếc xuống vết thương, lòng nó lạnh toát khi hiểu rõ một điều: Nó sẽ chết nếu đối mặt với thằng nhóc đó.

Không… không thể… chỉ là một thằng nhãi mười lăm, mười sáu tuổi… sao lại mạnh đến thế?

Nó nghiến răng, thân hình to lớn run lên trong sợ hãi, thứ cảm xúc nó chưa từng biết đến khi đối đầu bao nhiêu hiệp sĩ và mạo hiểm giả.

Thịch… thịch… thịch…

Tiếng chân nhẹ nhưng rõ ràng vang lên giữa khu rừng tĩnh mịch. King Goblin mở to mắt, toàn thân cứng lại như bị đóng băng.

“Mày không chạy nữa à…?”

Giọng nói lạnh toát vang sau lưng nó.

Kain bước ra, cơ thể đẫm mồ hôi và máu, máu của quái vật lẫn máu của chính cậu. Dù hơi thở nặng nề, ánh mắt cậu sắc như dao mỏng.

Gương mặt cậu mệt mỏi sau nhiều giờ truy đuổi liên tục, nhưng nơi khóe môi lại cong lên một nụ cười lạnh lẽo, giống như lưỡi kiếm đang chờ liếm máu con mồi.

Trong mắt con quái vật, nụ cười ấy chẳng khác gì nụ cười của tử thần.

Tại sao… tại sao tên này vẫn đuổi theo tao!? Tại sao!?

Tiếng hét tuyệt vọng vang lên trong đầu nó, khiến lồng ngực đau nhói còn hơn cả vết thương.

Kain tiến chậm lại, mỗi bước chân của cậu như tiếng đinh đóng vào quan tài của King Goblin.

“Ta đã tập chạy mỗi ngày… chỉ để truy đuổi được mày đến cuối cùng.”

Kain nói nhẹ nhưng đầy sát ý.

“Đêm nay… mày sẽ không thoát.”

King Goblin gầm lên tuyệt vọng. Nó không còn lý trí, chỉ còn bản năng sinh tồn tuyệt vọng đang gào thét. Đôi tay run rẩy quờ lấy thanh kiếm của mình, nắm chặt đến nỗi móng vuốt bật máu. Nó đứng dậy bằng chút sức lực cuối cùng, cơ thể run bần bật, nhưng đôi mắt vẫn hung hãn như con thú bị dồn vào đường cùng.

Nó hét lên một tiếng khàn khốc rồi lao thẳng vào Kain, một cú liều mạng cuối cùng.

Kain hạ thấp trọng tâm, đưa kiếm lên chắn ngang, hơi thở kéo dài thành một đường run trong không khí.

“…Kết thúc thôi.”

Ánh mắt cậu tối lại.

“Đến lúc mày trả giá cho tất cả những gì mày đã làm trong kiếp trước, cho ngôi làng, cho người chết… và cho cả tương lai mà mày định cướp đi trong kiếp này.”

Khoảnh khắc con King Goblin lao đến trong cơn tuyệt vọng, Kain khẽ nhắm mắt một nhịp… rồi mở ra với sắc đỏ lạnh lẽo như lưỡi dao.

[ Diệt Tà Kiếm Kỹ - Diệt Minh Trảm]

Không phải tiếng hét, mà là một lời tuyên bố định đoạt số phận.

Đôi chân Kain siết chặt mặt đất, toàn thân xoay vòng theo một đường cong hoàn hảo. Lưỡi kiếm nứt mẻ của cậu vạch nên một vệt sáng mỏng tang như sợi chỉ, nhưng thứ ánh sáng ấy lại xé nát bóng tối, bùng lên như ánh minh quang đầu ngày.

Một tiếng: xoẹt!

Sắc lạnh vang lên rồi im lặng.

Đầu của con King Goblin rơi xuống đất trước khi cơ lực lưỡng của nó kịp nhận ra mình đã chết. Cơ thể to lớn đổ gục.

Ngay sau đó : rắc!

Thanh kiếm của Kain gãy làm đôi, mảnh thép rơi xuống đất thành một tiếng lanh lảnh đầy chấm dứt.

Cơ thể của cậu cũng đến giới hạn.

Kain khụy xuống trong hơi thở nặng và nóng, máu chảy trên cánh tay, toàn thân run lên. Nhưng trên môi cậu… lại nở một nụ cười nhẹ như gió sớm.

“Cuối cùng… cũng kết thúc rồi.”

Nỗi hận, nỗi đau, mối thù kéo trăm năm... giờ đã trả.

Từ sau tán cây phía đông, ánh bình minh bắt đầu le lói. Màu vàng nhạt dịu dàng rơi xuống đôi vai đầy thương tích của Kain, như đang thì thầm rằng từ đây, con đường mà cậu phải đi giờ mới thật sự bắt đầu.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free