Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chapter 10: Lời đồn quay ngược

Marcus nghe lời đồn đầu tiên từ nơi hắn không ngờ: một người đàn bà gypsy bán củi vụn, kẻ vẫn hay cho hắn mẩu than cháy sót để vẽ sổ tay.

Bà ta ngồi xổm, vừa xếp lại đống củi nhỏ, vừa nói với người đàn ông bên cạnh – không nhìn Marcus, cũng không gọi tên:

“Có thằng bé trong trại này... không bao giờ nói to. Nhưng ai đi với nó rồi… sớm muộn cũng vướng chuyện.”

Người đàn ông kia cười khẩy:

“Thằng nào?”

“Không biết. Chỉ nghe bảo vậy. Mà lạ lắm… tụi nhỏ giờ đứa nào cũng lấm lét, như sợ nói bậy trật người.”

Marcus đi ngang. Không chào, không dừng lại.

Nhưng trong đầu, một vết rạn nhỏ vừa hình thành.

Chiều hôm đó, hắn gọi Dane đến.

“Có ai nhắc gì về anh không?”

Dane gật.

“Không nói rõ. Nhưng tụi lớn có nhắc… ‘thằng bé lặng quá, làm người ta thấy rợn.’”

“Brin nói gì?”

“Không nói gì cả. Nhưng đứng gần mấy đứa đó suốt.”

Marcus gật. Trong lòng không gợn sóng.

Hắn không trách Brin.

Không trách ai.

Vì hắn biết: một lời đồn đáng sợ nhất không phải khi ai đó tin – mà là khi tất cả đều im.

Tối hôm đó, Marcus không đi đến chỗ thường ngồi. Hắn ngồi sau xe ngựa cũ, tay khắc lại từng dấu trong sổ, xóa vài vết cũ, thêm một ký hiệu mới:Ba vòng tròn đồng tâm, nét ngoài đứt quãng.

Dưới đó, hắn ghi một dòng:

“Khi người ta bắt đầu nói về mày như thể mày không hiện diện, tức là họ đã thôi coi mày là một đứa trẻ.”

Ngày hôm sau, Finnan – cậu nhóc Ireland từng nói thay Marcus trong vụ Moishe – đến tìm hắn, mặt hơi lấm lét.

“Người ta hỏi em… có phải anh bảo em nói chuyện đó không.”

“Em nói gì?” – Marcus hỏi.

“Em nói không. Em bảo em tự nghe rồi nói.”

“Và em nói thật à?”

Finnan im lặng một giây, rồi gật.

“Vì em sợ nếu em bảo là anh, tụi nó sẽ quay sang hỏi: Sao mày nghe lời nó? ”

Marcus bật cười.

“Em bắt đầu hiểu rồi đấy.”

“Hiểu gì?”

“Rằng người ta không sợ lời đồn. Người ta sợ bị bắt gặp đang tin vào nó.”

Buổi trưa, Brin tìm đến, mặt đanh lại.

“Có ai đó nói em... đang theo anh để nghe chuyện, rồi đi kể lại cho bên kia trại.”

Marcus nhìn cậu, không nói.

Brin nghiến răng:

“Em đéo biết bên kia là ai. Nhưng em bắt đầu hiểu tại sao không ai muốn đứng gần anh lâu quá.”

“Vì sao?” – Marcus hỏi.

“Vì khi ở gần anh, tự nhiên ai cũng thấy... mình có thể bị đồn bất cứ lúc nào.”

Marcus gật.

“Và em thấy sao?”

Brin không trả lời. Chỉ ngồi xuống bên cạnh, khều viên sỏi trên đất.

“Em không sợ bị đồn. Em chỉ sợ... mình sẽ thành đứa đầu tiên lặp lại một lời nói mà không biết nó đến từ đâu.”

Marcus khẽ nhếch môi.

“Vậy em an toàn rồi.”

“Vì sao?”

“Vì chỉ những đứa biết sợ lời nói mới không bị điều khiển bởi lời nói.”

Brin không đáp.

Nhưng tối đó, cậu không rời trại. Không chạy đi chơi. Chỉ ngồi gần Marcus, như thể muốn chứng kiến điều gì đó sắp xảy ra – từ người không nói gì cả.

Sáng hôm sau, khi Marcus đang cắt vỏ cây bên bờ rạch, cậu nghe thấy một đứa bé khác nói to với bạn:

“Đừng chơi gần nó. Mày mà chơi, ngày mai sẽ có người hỏi mày nghe gì, thấy gì.”

Không ai cười.

Không ai bênh.

Chỉ có một thằng nhóc lớn hơn đá nhẹ vào chân đứa vừa nói:

“Im đi. Mày muốn nó nghe thấy à?”

Marcus nghe hết.

Không phản ứng.

Chỉ nhón ngón tay quệt phần vỏ cây vừa khắc, bẻ nát đoạn lỗi rồi bắt đầu lại. Mảnh gỗ vẫn là thứ dễ sửa nhất. Còn con người… thì không.

Buổi trưa, hắn bước vào khu lều trung tâm. Một nhóm người lớn đang ngồi chơi bài gần đống than đỏ.

Lúc Marcus tới gần, một người đàn ông tên Jeb – chuyên sửa móng ngựa, râu dày, giọng xóc xược – buông quân bài, không nhìn lên, nói như nói với không khí:

“Dạo này ai cũng lạ lắm. Gặp thằng nhóc nào đi một mình là né như né dịch.”

Một người khác khịt mũi:

“Không dịch đâu. Nhưng ai đứng gần thằng bé kia… tự nhiên sau vài ngày đều bị đồn.”

“Thằng nào?”

“Thì cái thằng hay cầm cuốn sổ. Không nói to, nhưng ai cũng biết tên.”

Không ai chỉ đích danh.

Nhưng khi Marcus đi ngang qua, không ai tiếp tục chơi. Tất cả đều im, tay giữ bài, mắt liếc trộm như đang chờ ai khác phản ứng hộ.

Marcus không nói gì.

Chỉ dừng lại nửa giây, rồi bước đi.

Khi về đến lều, hắn gọi Dane.

“Anh sẽ đưa một món cho em.”

Dane không hỏi. Chỉ gật.

Marcus lấy từ trong túi ra một mảnh gỗ được khắc hình một vòng tròn bị cắt đôi bằng một đường thẳng — ký hiệu chưa từng dùng trước đó.

“Đeo nó. Nhưng không nói ai cho. Nếu ai hỏi, em bảo… em lượm được.”

“Còn nếu họ không hỏi gì?”

“Cũng tốt. Nhưng nếu có người nhìn lâu, em phải nhớ tên họ.”

Dane gật.

“Rồi sao nữa?”

“Không sao cả. Chỉ cần họ tin em đang giữ một thứ… mà họ không hiểu nổi giá trị.”

Chiều hôm đó, Brin đến. Gương mặt có vẻ bức bối, chân bứt cỏ liên tục.

“Em nghe một người nói: Dane được anh cho ‘bùa giữ miệng’.”

Marcus nhìn thẳng.

“Em tin không?”

“Không.”

“Vì sao?”

“Vì em nghĩ Dane chẳng cần bùa để giữ miệng. Nó không biết nói nhiều.”

“Nhưng em vẫn khó chịu?”

Brin siết tay.

“Vì em là người đầu tiên đứng cạnh anh. Bây giờ người ta bắt đầu nghĩ… em bị thay rồi.”

Marcus lặng một lúc.

Rồi nói chậm:

“Vậy em cần lấy lại vị trí?”

Brin gật.

“Không bằng lời. Nhưng em cần ai đó nhìn em… như người ta từng nhìn Dane: sợ nhưng không dám chạm. ”

Marcus đưa cho Brin một mẩu dây bố, thắt nút đơn, cột vòng vào một mẩu xương nhỏ – trông giống móc khóa.

“Cột vào túi quần. Không khoe. Nhưng nhớ để người ta thấy.”

Brin nhìn vật nhỏ, cau mày:

“Cái này có nghĩa gì?”

“Không gì cả. Nhưng nếu ai cũng nghĩ nó có nghĩa, thì tự khắc nó có quyền lực.”

Brin gật.

Lần đầu không hỏi thêm.

Tối hôm đó, trong khi cả trại tụ lại nghe hát, Marcus đi vòng ngoài, lặng lẽ nhìn từng ánh mắt, từng vị trí ngồi.

Hắn thấy Jeb – tay sửa móng ngựa – ngồi gần lửa, nhưng liên tục đảo mắt về phía Brin.

Hắn thấy một người đàn bà thì thầm với chồng, chỉ tay về phía Dane, rồi cúi đầu không nói tiếp.

Hắn thấy Frankie – cậu bé từng là kẻ truyền tin – cố chen lại gần Marcus, nhưng ngập ngừng rồi bước ra sau.

Tất cả… đều đang dò xét.

Không ai biết chuyện gì đang xảy ra.

Chỉ biết: ai cầm món gì lạ trên người… là người “được chọn.”

Và được chọn… đồng nghĩa với nguy hiểm.

Khi đêm xuống, Marcus viết vào sổ:

“Ghét không bắt đầu từ việc người ta bị tổn thương.Ghét bắt đầu khi họ thấy người khác đang giữ thứ họ không hiểu.Mà kẻ giữ lại không giải thích.”

Rồi hắn đặt sổ vào trong đống vải rách, không khóa.

Vì giờ đây, hắn không cần che giấu gì nữa.

Thứ người ta sợ không phải là lời nói.

Mà là người không cần nói vẫn khiến người khác im.

Tin đồn về Marcus không còn là bóng mờ — nó đã trở thành một cảm giác thật: ai đứng gần hắn quá lâu đều bắt đầu bị người khác dè chừng. Dù không ai dám nói tên, không ai chỉ thẳng mặt, nhưng ánh mắt, cách bước chân lùi lại nửa bước, tiếng thì thầm sau lưng đã rõ ràng.

Đây là lần đầu tiên hệ thống mà Marcus tạo ra phản ngược về phía hắn.

Hắn không hoảng. Không giận.

Chỉ lặng lẽ bước ra khỏi cái bóng của mình.

Sáng sớm, khi sương còn đọng trên dây bện, Marcus gặp Elijah ở chỗ giao thương đầu trại.

Elijah cầm một bó dây nhỏ, đang nhóm lửa nướng bánh ngô.

“Lâu rồi không thấy mày ngồi nói gì.” – ông vừa lật bánh vừa nói.

Marcus đáp, giọng trầm:

“Vì tao đang đợi người khác nói xong.”

Elijah gật.

“Người ta nói nhiều về mày đấy. Không phải xấu – nhưng cũng chẳng ai dám bênh.”

“Vì không ai muốn đứng gần lửa khi chưa rõ lửa cháy từ đâu.” – Marcus đáp.

Elijah nhìn hắn.

“Nếu là tao, tao sẽ đạp tắt.”

“Còn tao,” – Marcus rút từ túi áo ra một mảnh dây nhỏ – “sẽ ném thêm một que diêm vào đống rơm khác.”

Đó là buổi chiều hắn đến tìm Frankie.

Thằng bé ngồi một mình, mặt mũi bẩn thỉu như thường lệ, nhưng mắt đảo nhanh.

Marcus ngồi xuống cạnh, im lặng một lúc lâu.

Frankie không chào. Không cười. Nhưng cũng không đứng dậy.

“Em từng là người nói chuyện Moishe đầu tiên, đúng không?” – Marcus hỏi.

Frankie rụt vai:

“Người ta nói em là người đầu tiên. Nhưng em chỉ lặp lại.”

“Vậy nếu tao cho em một tin nữa, em có dám nói không?”

Frankie ngập ngừng.

“Tùy.”

“Tin này nguy hiểm hơn.”

Frankie nuốt nước miếng.

“Nguy hiểm sao?”

“Vì nếu em nói mà không ai tin, em sẽ bị cười. Nhưng nếu họ tin… thì người khác sẽ bắt đầu tìm cách xóa dấu.”

Frankie liếc nhìn Marcus:

“Vậy… tin gì?”

Marcus đưa ra một sợi dây mảnh, màu xám tro, buộc ba nút liên tiếp. Không ký hiệu.

“Đây là thứ tao thấy ai đó nhét dưới đống củi sát lều thằng già chuyên đánh bạc.”

“Ý anh là...?”

“Không có ý gì. Tao chỉ thấy. Nhưng tao không nói.”

Frankie im. Lâu lắm.

Rồi gật.

Hai ngày sau, cả trại rộ lên một tin mới: ai đó đang giấu dây liên lạc giữa trại mình với bọn trộm chợ.

Không ai biết dây đó từ đâu. Nhưng ai cũng nhớ: đã từng thấy một sợi như thế… quanh chỗ Moishe.

Người ta bắt đầu nhìn quanh, tìm dây.

Không ai nói tới Marcus.

Cả Brin cũng không.

Cả Dane.

Không một ai còn nhắc tới lời đồn cũ — rằng Marcus dùng người khác để thao túng.

Giờ đây, ai nói ra điều gì đều bị nghi là "đang che giấu sợi dây còn lại."

Và lời đồn về Marcus… chết lặng.

Không phải vì bị phản bác.

Mà vì bị một lời đồn khác lớn hơn, nguy hiểm hơn, ăn mất.

Tối hôm đó, Brin đến, nói khẽ:

“Họ đang đổ về phía thằng già đánh bạc. Có người bảo hắn giấu dây thật.”

Marcus nhìn lên bầu trời, tay cầm sợi cỏ khô:

“Người ta luôn cần ai đó để gán trách nhiệm.”

“Còn anh?”

“Tao không còn là người bị gán.”

Brin ngồi xuống cạnh:

“Anh làm sao mà mọi người… thôi nhắc tới anh vậy?”

Marcus mỉm cười.

“Vì tao cho họ một thứ đáng sợ hơn để nhắc.”

“Dây?”

“Không. Là việc không biết… mình có phải là người vừa lặp lại một lời đồn sai hay không.”

Brin không nói thêm.

Cuối đêm, Marcus ghi vào sổ:

“Muốn giết một lời, đừng chối nó.Hãy khiến người ta sợ… vì có thể chính họ là kẻ nói sai đầu tiên.”

Rồi hắn đóng sổ, thổi tắt lửa.

Gió thổi qua mép lều.

Không có tiếng ai thì thầm tên hắn nữa.

Vì giờ đây, người ta sợ chính câu hỏi: ‘Tao đã nói gì hôm trước?’

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free