Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chapter 14: Ai là người cuối cùng chạm vào túi gạo

Gió thổi mạnh từ cuối trại, mang theo mùi mốc lạnh đặc trưng của rơm bị dính mưa lâu ngày. Trời chưa sáng hẳn, mặt đất ướt sũng, ánh sương rải như bụi thủy tinh lên mọi thứ. Vài đứa nhỏ lọ mọ nhóm lửa sớm hơn thường lệ, nhưng không phải vì đói, mà vì chúng bị đánh thức bởi tiếng ai đó la lớn ở khu chứa đồ chung.

“Gạo! Trời ơi… gạo bị đổ rồi!”

Tiếng của bà chủ bếp – bà Meara – khàn đặc vì khóc. Không ai nhìn thấy gạo, nhưng ai cũng hiểu: nếu gạo – nhất là túi để dành – mà đổ, nghĩa là đã có chuyện rất xấu xảy ra.

Chuyện không phải là thiếu ăn.

Mà là có ai đó làm điều không ai dám làm: đụng vào phần của tất cả.

Lều chứa đồ chung nằm gần trung tâm trại. Một cái khoang gỗ ghép sơ sài nhưng đủ chắc, chứa củi khô, gạo, nấm, và vài thứ quý hiếm dùng khi ai trong trại bị sốt hay sản phụ cần cầm máu. Túi gạo bị xé là một trong ba túi được cất kỹ nhất – thường chỉ bà Meara và một người đàn ông lớn tuổi tên Garvin có chìa khóa vào.

Vấn đề là: tối hôm qua, không ai khóa.

Không ai nhớ đã khóa. Không ai nhớ ai là người cuối cùng ra khỏi. Và khi phát hiện thì đáy túi gạo đã bị rạch một đường dài, sâu, sạch như dao cắt. Gạo trút hết ra đất, phần bị nước mưa làm vón lại, phần thì đã không cánh mà bay.

Mất khoảng hơn nửa túi – đủ để đổi được ba lần thuốc, hoặc cứu được một người khi trại không còn gì ăn.

Tin lan nhanh như khói trong đêm gió.

Marcus biết chuyện khi đang ngồi gọt một nhánh gỗ cạnh chuồng ngựa. Brin chạy lại, mặt nhăn nhó.

“Gạo mất rồi.”

“Mất thế nào?”

“Bị ai đó cắt đáy túi. Lều không khóa. Giờ bà chủ bếp sắp nổi điên.”

“Có ai bị đổ tội chưa?”

“Chưa. Nhưng tụi lớn bắt đầu xì xào rồi.”

Marcus đặt đoạn gỗ xuống.

“Xì xào gì?”

“Rezza.”

Tên này không xa lạ. Gã từng chạy hàng cho người ngoài trại, hay đi lúc nửa đêm, ít ai biết gã làm gì. Một gã không ưa nói chuyện với trẻ con, và càng không ưa bị Marcus nhìn lâu.

Tới trưa, chuyện không còn là lời đồn.

Bốn người lớn bàn nhau giữa khu bếp:

“Không thể là chuột. Chuột không rạch thẳng như dao thế được.”

“Không ai trong bọn trẻ con biết mở dây trói túi như vậy.”

“Có ai kiểm tra Rezza chưa?”

“Không. Hắn bảo mình ngủ cả đêm.”

Marcus ngồi im trong góc, mắt nhìn đám lửa cháy lép nhép.

Hắn không nói. Cũng không chen vào.

Nhưng hắn biết ánh mắt của ít nhất ba người đã lướt về phía hắn rồi quay đi.

Không phải vì họ nghi hắn.

Mà vì... họ nhớ lại lần cuối cùng trại có chuyện không thể nói – thì hắn là đứa khiến chuyện đó kết thúc mà không ai cần đổ lỗi cho ai.

Chiều, Rezza không ra ngoài.

Một vài người lớn bắt đầu bàn chuyện “nên họp trại”, “lần này không thể bỏ qua”, “phải tìm ai đó giúp nhìn mọi thứ rõ ràng hơn.”

Tên Marcus lại được nhắc.

Không bởi người lớn.

Mà bởi một bà già – người từng đưa cho Marcus gói cỏ thơm lúc hắn mới chỉ năm tuổi.

Bà nói:

“Gọi nó tới đi. Cái thằng không bao giờ nói nhiều mà người khác lại thấy khó thở nhất mỗi khi nó nhìn.”

Marcus không phản đối khi được gọi.

Hắn chỉ hỏi:

“Có ai biết ai là người cuối cùng rời khỏi lều tối qua không?”

Không ai dám trả lời.

Garvin bảo: “Tôi khóa cửa.”

Bà Meara nói: “Không. Tôi nhớ rõ ông để chìa khóa trên móc. Tôi vào sau ông.”

Garvin quay sang: “Sau đó bà có khóa không?”

Bà ngập ngừng.

“Tôi... tôi nghĩ là có.”

Marcus đứng giữa, tay ôm sổ, im lặng.

Rồi hắn nói, nhẹ như một tiếng thở:

“Không ai nhớ. Nhưng có một người chắc chắn biết.”

Ai nấy nhìn nhau.

“Người cầm muỗng cuối cùng trước khi chia cơm.”

Một đứa nhỏ lên tiếng:

“Là ông Rezza.”

Không ai lên tiếng nữa.

Chỉ còn tiếng gió luồn qua mái vải, kéo theo cơn lạnh lạ thường giữa chiều mùa hạ.

Marcus nhìn Rezza.

Hắn không buộc tội.

Chỉ hỏi:

“Ông có để lại gì trong lều sau bữa ăn không?”

Rezza mím môi. Tay hơi run.

“Không.”

Marcus khẽ gật.

“Vậy ai đó đã dùng tay giống ông.”

Đêm đó, cả trại im.

Rezza không rời trại, cũng không ai bảo hắn phải đi. Nhưng mọi ánh mắt đều lách qua người hắn như nước chảy vòng đá.

Còn Marcus, không ai cảm ơn. Không ai vỗ tay.

Nhưng có một đứa nhỏ thầm nói với mẹ:

“May mà nó có mặt.”

Ngay sau buổi chiều ấy, người ta không còn gọi Marcus là “thằng bé con nữa.”

Không ai nói to. Không ai sửa xưng hô.

Nhưng cách người ta nhìn hắn đã đổi.

Không còn là ánh mắt thương cảm dành cho một đứa trẻ lớn lên thiếu cha. Cũng không còn là cái gật đầu xã giao như thể hắn chỉ là một phần trong cái nền chung của trại.

Mà là... sự né tránh có chủ đích. Một kiểu dè chừng. Một thứ “tôn trọng” không cần dạy cũng biết giữ.

Ngày hôm sau, Marcus dậy sớm hơn mọi người.

Hắn không ghi gì vào sổ. Chỉ đi vòng quanh trại, mắt đảo qua từng lều, từng góc khuất nơi tụi nhỏ hay giấu đồ chơi, từng chỗ giao nhau giữa hai bãi đất mà chẳng ai để ý.

Hắn không tìm thủ phạm.

Chuyện túi gạo đã xong.

Thậm chí Rezza cũng không bị ai gọi ra thêm lần nào nữa.

Nhưng Marcus biết: cái mà hắn cần nhìn bây giờ không phải là kẻ lấy gạo, mà là người để lộ lỗ hổng.

Lỗ hổng không phải trong túi.

Mà trong hệ thống.

Vì kể từ khi Rezza bị nhắc tên, người ta bắt đầu sợ nhau. Và khi con người sợ nhau, thứ giữ họ yên không phải là luật – mà là người họ nghĩ sẽ không lộ tên mình nếu lỡ sai.

Và đó là lúc Marcus biết: hắn đang được tin, nhưng không phải vì họ muốn thế. Mà vì họ sợ điều tệ hơn nếu không tin.

Brin là người đầu tiên hỏi:

“Mày định làm gì với chuyện này?”

“Chuyện gì?”

“Chuyện mày được nhìn như... kiểu ông cụ non.”

Marcus lắc đầu.

“Tao không làm gì hết.”

Brin gãi đầu:

“Vậy mày muốn ai giữ chuyện an toàn cho trại?”

Marcus nhìn Brin rất lâu.

Rồi hỏi lại:

“Mày nghĩ có thể giữ được không?”

Brin đỏ mặt:

“Không. Nhưng... ít nhất tao không khiến người ta lén giấu thìa gỗ sau bữa cơm.”

Marcus cười khẽ.

“Vậy là tốt rồi.”

Chiều hôm đó, Marcus chọn ra ba đứa trong nhóm trẻ hay ngồi gần khu bếp. Không phải vì chúng lanh lợi. Mà vì chúng hay đi ngang nhiều nhất, ít ai chú ý.

Hắn không dạy chúng theo dõi ai.

Chỉ hỏi:

“Nếu mày thấy ai hay đến gần lều không cần lý do, mày sẽ nhớ được không?”

“Dạ.”

“Nếu thấy ai hay nói chuyện nhỏ với người khác nhưng lại không chơi cùng tụi nhỏ, mày nhớ được không?”

“Dạ.”

“Vậy mày nghĩ ai là người hay nhìn chằm chằm vào tay người khác khi họ cầm dao?”

Đứa đó cười:

“Chắc là thằng Will. Nó thích đồ sắc.”

Marcus gật.

“Đừng nói gì với ai.”

Tụi nhỏ tưởng mình đang chơi trò chơi.

Marcus không nói chúng sai.

Vì thật ra, nếu ai cũng nghĩ mình đang chơi – thì kẻ duy nhất không chơi sẽ là người biết dừng đúng lúc.

Tối hôm đó, trại bắt đầu nhóm lửa sớm hơn.

Người lớn thưa chuyện ít đi.

Những câu chào nhau cũng ngắn.

Không ai còn buộc tội Rezza.

Nhưng Rezza bắt đầu ít nói, ít cười, và hay ra ngoài trại sớm hơn.

Không ai nói với Marcus điều gì.

Chỉ có một bà già lại gần, dúi cho hắn một túi nhỏ:

“Cỏ xông mũi. Mùa này dễ bị viêm phổi.”

Marcus nhìn túi, rồi nhìn bà.

Bà không nói lý do.

Và hắn cũng không hỏi.

Nhưng hắn biết: kể từ hôm túi gạo bị rạch, người ta không chỉ sợ kẻ trộm. Họ sợ người nhìn được kẻ trộm mà không cần nói tên.

Và từ đó, Marcus không cần được nghe ai báo tin nữa. Mọi thứ sẽ tự đến tay hắn, trước cả khi có ai gọi.

Ba ngày sau vụ túi gạo, trại trở lại yên ắng.

Không ai nhắc đến chuyện mất đồ nữa. Cũng không ai đi quanh tra hỏi, dù Rezza vẫn lầm lì và ít xuất hiện hơn trước.

Nhưng cái yên đó không giống yên bình.

Nó giống như mặt hồ phủ rêu – nhìn tưởng êm, nhưng tay chỉ cần khua một lần là dưới đá sẽ hiện ra mùi mục.

Marcus không nói gì.

Hắn chỉ lặng lẽ ngồi lâu hơn ở chỗ cũ, nơi từng bị lũ nhỏ chiếm làm nơi chơi thảy đá, giờ đã sạch sẽ và im như miếng vải ướt.

Một buổi trưa, trong lúc chia củi, có ai đó buột miệng:

“Lều phía đông gần đây ít thấy mở.”

Một người khác đáp:

“Là lều của vợ chồng già sống cách xa. Bà ấy ốm.”

Một đứa nhỏ thêm vào:

“Cháu thấy hôm trước có ai vào đấy lúc trời chưa sáng.”

Không ai hỏi ai vào.

Cũng không ai bảo là đáng ngờ.

Chỉ có một khoảng im ngắn, rồi chuyện được chuyển sang con gà mái mới đẻ lứa đầu.

Marcus nghe hết.

Không xen vào.

Không ghi chép.

Chỉ cúi đầu khẽ.

Đêm đó, hắn gọi thằng Dane – đứa ít nói, chân đi nhẹ như mèo.

“Ngày mai, mày thử để ý xem có ai mang đồ tới lều đó không.”

Dane gật đầu.

“Và nếu mày thấy ai ra khỏi đó... mày đừng đi hỏi gì. Chỉ cần nhớ ánh mắt.”

“Ánh mắt?”

“Ờ. Kẻ có tội thường nhìn xung quanh xem có ai thấy mình.Kẻ không có tội thường không nhìn đâu cả.”

Chiều hôm sau, Dane quay lại.

“Nó nhìn tao.”

“Ai?”

“Gã Garvin.”

Marcus gật.

“Thấy không?”

“Thấy. Mắt gã như sắp chửi.”

“Tốt.”

“Vậy... ông ấy lấy gì à?”

Marcus lắc đầu:

“Không quan trọng. Quan trọng là từ nay, gã sẽ tự nghĩ tao biết.”

Dane tròn mắt.

“Mày không biết thật à?”

“Không. Nhưng... giờ thì gã sẽ xử sự như thể tao biết tất cả.”

Và đó là điều Marcus cần.

Không phải là biết.

Mà là khi người khác tin hắn biết.

Từ đó, ai sai cũng tự sửa.

Ai chột dạ cũng tự lùi.

Ai có ý định giấu giếm cũng tự cân nhắc.

Và hắn... chỉ cần ngồi đó.

Không phải thủ lĩnh.

Không phải đứa con nít lanh lợi.

Không phải con bà Shelby.

Chỉ là… người không ai biết đang giữ vai gì.

Tối hôm đó, mẹ hắn trở dạ.

Không ai hay.

Chỉ khi tiếng khóc trẻ con vang lên lúc nửa đêm, cả trại mới đổ ra ngoài, lấm lét nhìn về phía lều cũ, nơi bà Shelby nằm suốt cả tuần vì mỏi lưng.

Marcus không chạy về đầu tiên.

Hắn đứng nguyên chỗ, nghe tiếng khóc nhỏ vang qua hai lớp vải.

Lâu rồi hắn mới thấy lạnh thế này.

Lần cuối cùng là đêm Arthur ra đời.

Lần này, Tommy.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free