Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chapter 7: Hành Trình Lên Núi và Kẻ Thù Đầu Tiên

Mặt trời vừa ló dạng trên dãy Trường Sơn, ánh sáng vàng nhạt xuyên qua màn sương mù dày đặc, rọi xuống ngôi làng nhỏ dưới chân núi.

Tiếng gà trống gáy vang, hòa cùng tiếng chim rừng ríu rít, đánh thức cả xóm dậy sau một đêm đầy xôn xao vì tin đồn về Tuấn và viên ngọc kỳ lạ.

Bên ngoài ngôi nhà tranh của Tuấn, gã thợ săn lắm mồm đã dậy từ sớm, mặc cái áo lành lặn nhất – dù vẫn vá chằng vá đụp – tay vác cây cung, mắt sáng rực vì phấn khích.

Đêm qua, viên ngọc đã lên tiếng về linh mạch thứ hai trên núi cao, và Tuấn quyết định không chần chừ nữa.

“Đạo Trời chọn anh, anh mà không đi là phụ lòng trời! Linh mạch thứ hai, để anh xem mày ngon cỡ nào!”

Tuấn lẩm bẩm, tay sờ viên ngọc trong túi áo, cảm giác nó ấm nóng như đang thúc giục gã lên đường.

Nhưng vừa bước ra khỏi cổng, Tuấn đã thấy ba bóng dáng quen thuộc đứng chờ: Linh, Ngọc, và Mai.

Linh tay ôm giỏ thảo dược, mặt hầm hầm như mọi khi, giọng cằn nhằn ngay lập tức: “Anh Tuấn, anh lại định đi đâu nữa hả? Hôm qua yêu thú chưa đủ sao mà còn lên núi? Anh điên thật rồi!”

Ngọc đứng cạnh, tay cầm dao găm, đôi mắt sắc lẹm nhìn Tuấn, giọng lạnh lùng: “Tôi biết anh sẽ đi, nên tôi đi cùng. Linh mạch thứ hai nguy hiểm hơn cái đầu, anh mà làm loạn là chết chắc!”

Mai thì đứng sau, tay ôm cái giỏ cá nhỏ, mắt long lanh nhìn Tuấn, giọng dịu dàng: “Anh Tuấn, em nghe cô Ngọc nói lên núi nguy hiểm lắm, nhưng em muốn đi cùng, em mang cá khô cho anh ăn đường, đừng đuổi em nha!”

Tuấn trợn mắt, tay ôm đầu, giọng vừa ngạc nhiên vừa đắc ý:

“Trời ơi, ba mỹ nhân đi cùng anh, anh hùng kiểu gì cũng phải có đội ngũ thế này!

Linh, em lo cho anh thì cứ nói, đừng cằn nhằn hoài!

Ngọc, em ngầu lắm, đi cùng anh là đúng rồi!

Còn Mai, em mang cá khô thì anh chịu, nhưng đừng sợ ma nha, anh không dọa em đâu!”

Linh đỏ mặt, tay đẩy Tuấn:

“Lo cái đầu anh! Tôi đi để can anh, không anh chết là tôi áy náy!”

Ngọc hừ nhẹ, giọng châm chọc:

“Tôi không đi vì anh, tôi đi vì linh mạch, đừng tưởng bở!”

Mai thì cười nhẹ, giọng ngượng:

“Dạ, em không sợ, có anh Tuấn là em yên tâm rồi!”

Bà Năm từ trong nhà bước ra, tay cầm cái đèn dầu dù trời đã sáng, mắt trợn tròn khi thấy cả bốn người đứng trước cổng.

“Thằng Tuấn, mày lại làm gì nữa hả? Dẫn ba cô gái đi đâu? Đừng nói mày lên núi tìm ma quỷ nha, tao không cho đâu!”

Bà hét lên, giọng vừa lo vừa bực.

Tuấn cười hề hề, xua tay:

“Mẹ ơi, không phải ma! Con đi tìm linh mạch, viên ngọc bảo con thế, con mạnh lên là bảo vệ làng được, mẹ khen con đi!”

Bà Năm nhíu mày, nhìn Linh, Ngọc, và Mai, giọng nghi ngờ:

“Linh mạch gì mà linh mạch? Mày mà chết trên núi, tao không lên tìm xác đâu! Còn ba cô này, đừng để thằng Tuấn nó dụ, không là khổ!”

Linh vội giải thích:

“Bà Năm, cháu đi để trông anh ấy, không phải bị dụ!”

Ngọc gật đầu:

“Tôi là tu sĩ, tôi phải kiểm tra linh mạch!”

Mai thì nhỏ giọng:

“Dạ, cháu đi theo giúp anh Tuấn thôi ạ!”

Bà Năm thở dài, tay chỉ vào Tuấn:

“Thôi, mày muốn đi thì đi, nhưng về không nguyên vẹn là tao lôi mày đi cúng! Mang ít bánh đa đi, đừng để đói!”

Tuấn gật đầu, chạy vào nhà lấy ít bánh đa nhét vào túi, rồi quay ra, vỗ ngực:

“Mẹ cứ yên tâm, con là anh hùng, có ba mỹ nhân đi cùng, kiểu gì cũng thắng! Đi thôi, mấy em!”

Linh lườm anh, Ngọc hừ nhẹ, còn Mai thì cười dịu dàng, cả bốn người bắt đầu bước ra con đường mòn dẫn lên dãy Trường Sơn, để lại bà Năm đứng nhìn theo, lẩm bẩm:

“Thằng con trời đánh, không biết sống chết thế nào!”

---

Con đường lên núi Trường Sơn gập ghềnh, đầy đá sỏi và rễ cây ngoằn ngoèo, hai bên là rừng sâu rậm rạp, tiếng chim hót xen lẫn tiếng gió rít qua kẽ lá.

Tuấn đi đầu, tay vác cung, vừa đi vừa huýt sáo, giọng tỉnh bơ:

“Lên núi thế này, chắc giống mấy ông tiên trong chuyện mẹ kể, biết đâu anh gặp tiên nữ, thêm vào đội mỹ nhân của anh!”

Linh đi sau, tay ôm giỏ thảo dược, giọng cằn nhằn:

“Tiên nữ cái gì! Anh gặp yêu ma thì có, đừng mơ mộng nữa, đi cẩn thận không ngã!”

Ngọc đi cạnh Linh, tay cầm dao găm, mắt láo liên quan sát, giọng lạnh lùng:

“Cô Linh nói đúng, núi này không đơn giản, linh mạch thứ hai mạnh hơn, yêu ma cũng mạnh hơn, anh đừng đùa!”

Mai thì đi cuối, tay ôm giỏ cá khô, giọng nhỏ nhẹ:

“Anh Tuấn, em mệt rồi, nghỉ chút được không?”

Tuấn quay lại, cười hề hề:

“Mệt hả Mai? Ngồi đây nghỉ đi, anh canh cho, mấy em cứ yên tâm, có anh là không ai dám đụng!”

Cả bốn người dừng lại bên một tảng đá lớn, Tuấn ngồi phịch xuống, tay sờ viên ngọc, cảm giác nó nóng hơn lúc ở làng.

Linh lấy ít thảo dược ra, đưa cho Mai:

“Em nhai cái này đi, đỡ mệt đó!”

Ngọc thì ngồi quan sát, tay vuốt dao găm, giọng trầm:

“Viên ngọc nóng lên, chắc linh mạch gần rồi, nhưng tôi thấy không khí lạ lắm, cẩn thận!”

Tuấn gật đầu, tay giơ cung:

“Lạ gì mà lạ, anh mạnh thế này, yêu ma tới là chết hết!”

Nhưng vừa dứt lời, một tiếng gầm trầm thấp vang lên từ rừng sâu, làm cả bốn người giật mình.

Tuấn đứng bật dậy, tay cầm cung, giọng run run:

“Mẹ ơi, lại yêu thú nữa hả? Đừng nói anh vừa khoe xong là nó tới luôn nha!”

Ngọc rút dao găm, đứng cạnh Tuấn, giọng gầm gừ:

“Tôi nói rồi, linh mạch thu hút yêu ma, anh chuẩn bị đi!”

Linh và Mai ôm nhau, mắt hoảng hốt, giọng Linh run run:

“Trời ơi, tôi bảo anh đừng đi mà, giờ sao đây?”

Mai thì nhỏ giọng:

“Anh Tuấn, anh giết nó như hôm qua nha, em sợ lắm!”

Từ rừng sâu, một con yêu thú lao ra, to gấp đôi con hôm qua, lông đen xù, mắt đỏ rực, hàm răng nhọn hoắt như dao, trên lưng còn mọc gai nhọn tua tủa.

Tuấn hét lên, giương cung:

“Xấu vãi! Không tán được, bắn chết thôi!”

Anh bắn một mũi tên, nhưng yêu thú né nhanh như chớp, lao thẳng về phía cả bốn người.

Ngọc nhảy tới, dao găm chém một đường, trúng chân yêu thú, làm nó gầm lên đau đớn.

“Anh bắn kiểu gì vậy? Để tôi!” Ngọc hét lên, nhưng Tuấn không chịu thua, tay sờ viên ngọc, lẩm bẩm:

“Đạo Trời ơi, cho anh sức mạnh đi, không anh chết thật!”

Viên ngọc sáng rực, linh khí tràn vào tay anh, mũi tên tiếp theo bùng lên ánh sáng xanh, xuyên qua vai yêu thú, làm nó ngã lăn ra đất.

Nhưng yêu thú không chết, nó gầm lên, đứng dậy, gai trên lưng bắn ra như mưa về phía cả bốn người.

Tuấn hét lên, đẩy Linh và Mai xuống đất: “Nằm xuống, đừng chết nha!”

Ngọc nhảy né, nhưng một gai sượt qua vai cô, làm cô rên lên đau đớn.

Tuấn trợn mắt, tay sờ viên ngọc, giọng gầm gừ:

“Dám đánh mỹ nhân của anh, mày chết chắc!”

Linh khí từ viên ngọc tràn vào người anh mạnh hơn, làm cơ thể gã nóng rực, mắt sáng lên, và lần đầu tiên, Tuấn cảm nhận được sức mạnh thật sự – không chỉ là mũi tên, mà cả cơ thể anh như được tiếp thêm sức sống.

Gã lao tới, tay cầm cung đập mạnh vào đầu yêu thú, linh khí bùng lên, làm nó ngã gục hoàn toàn.

Ngọc ngồi phịch xuống đất, tay ôm vai, mắt nhìn Tuấn đầy kinh ngạc:

“Anh… anh mạnh thật hả?”

Linh và Mai chạy tới, mắt long lanh, Linh hét lên:

“Anh Tuấn, anh không sao chứ? Đừng làm tôi sợ nữa!”

Mai thì ôm tay Tuấn, giọng ngưỡng mộ: “Anh oai quá, em biết anh làm được mà!”

Tuấn thở hổn hển, tay ôm viên ngọc, giọng đắc ý:

“Thấy chưa? Anh là kẻ hữu duyên, yêu ma cỡ nào cũng chết dưới tay anh! Mà Ngọc, em bị thương rồi, để anh băng cho, đừng giận anh nha!”

Ngọc đỏ mặt, quay đi:

“Băng cái gì, tôi tự làm được, đừng đụng vào tôi!”

Linh lấy thảo dược ra, băng vết thương cho Ngọc, giọng lo lắng:

“Cô Ngọc, cô không sao chứ? Anh Tuấn, anh đừng làm liều nữa, tôi sợ lắm!”

Tuấn cười hề hề, ngồi xuống tảng đá:

“Sợ gì, có anh đây, mấy em cứ yên tâm! Mà yêu thú mạnh thế này, linh mạch chắc gần rồi, đi tiếp thôi!”

Ngọc nhíu mày, giọng nghiêm túc:

“Gần thật, nhưng yêu ma sẽ còn mạnh hơn, anh kiểm soát sức mạnh chưa mà đòi đi?”

Tuấn vỗ ngực:

“Kiểm soát gì, anh mạnh là được, đi thôi!”

Cả bốn người tiếp tục lên núi, nhưng vừa đi được một đoạn, một bóng dáng khác xuất hiện từ rừng sâu – không phải yêu thú, mà là một gã đàn ông cao lớn, mặc áo đen, tay cầm thanh kiếm dài, mắt lạnh như băng nhìn cả bốn người.

Gã bước tới, giọng trầm trầm:

“Viên ngọc đó là của ta, giao ra đây, không là chết!”

Tuấn trợn mắt, tay cầm cung, giọng gầm gừ:

“Của mày cái gì? Của anh, Đạo Trời chọn anh, mày là ai mà đòi cướp?”

Ngọc đứng cạnh, tay siết dao găm, giọng cảnh giác:

“Hắn là tu sĩ phản bội, tôi nghe sư phụ kể, chuyên cướp bảo vật, cẩn thận!”

Gã đàn ông cười lạnh, tay giơ kiếm:

“Đạo Trời? Một thằng thợ săn như mày mà đòi giữ viên ngọc? Chết đi!”

Hắn lao tới, kiếm chém một đường, linh khí đen bùng lên, mạnh hơn cả yêu thú lúc nãy.

Tuấn né kịp, đẩy Linh và Mai ra sau, giọng hét lên:

“Mấy em trốn đi, để anh với Ngọc xử nó!” Ngọc nhảy tới, dao găm chặn kiếm, nhưng bị đẩy lùi, vai cô rỉ máu thêm.

Tuấn sờ viên ngọc, linh khí tràn vào người, gã bắn một mũi tên sáng rực, trúng vai gã đàn ông, làm hắn lùi lại, nhưng không ngã.

“Khá lắm, nhưng mày chưa đủ sức!” Gã đàn ông gầm lên, linh khí đen bùng nổ, lao tới lần nữa.

Tuấn hét lên, lao vào, linh khí từ viên ngọc bao quanh người anh, lần đầu tiên gã đánh tay không, đấm thẳng vào ngực gã đàn ông, làm hắn ngã lăn ra đất.

Linh khí bùng lên, gã đàn ông ho ra máu, mắt trợn tròn:

“Mày… mày là ai?”

Tuấn thở hổn hển, tay ôm viên ngọc, giọng đắc ý: “Anh là Tuấn, kẻ hữu duyên, mày thua rồi, cút đi!”

Gã đàn ông nghiến răng, lùi vào rừng, giọng lạnh lùng:

“Ta sẽ quay lại, viên ngọc đó là của ta!”

Ngọc ngồi phịch xuống, tay ôm vai, mắt nhìn Tuấn:

“Anh… anh mạnh thật, tôi không ngờ!”

Linh và Mai chạy tới, ôm lấy Tuấn, Linh hét lên:

“Anh Tuấn, anh không sao chứ? Đừng làm tôi sợ nữa!”

Mai thì khóc:

“Anh oai quá, em sợ anh chết mất!”

Tuấn cười hề hề, tay vỗ vai cả ba:

“Sợ gì, anh là anh hùng, có ba mỹ nhân bên cạnh, ai dám đụng anh! Mà linh mạch gần rồi, đi tiếp thôi, anh nóng lòng lắm!”

Ngọc lườm anh, Linh thở dài, Mai thì gật đầu, cả bốn người tiếp tục lên núi, không biết rằng kẻ thù vừa rồi chỉ là khởi đầu cho những hiểm nguy lớn hơn đang chờ phía trước.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free