Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Gyaru Miko - Chapter 3: - quy tắc sinh ra là để... Phá!

“Minami ơi. Minami ơi. Nhìn này!”

Một cô bạn của Minami hưng phấn mà chìa chiếc điện thoại đang lướt web dở ra trước mặt cô đang chống tay trên bàn. Đập vào mắt Minami là hình ảnh một người đàn ông đẹp trai với thân hình sáu múi chuẩn hotboy trong chiếc quần mới ra mắt tháng này.

Cô vô thức nhìn vào hình ảnh trong chiếc điện thoại. Nó làm cô nhớ tới Atsushi. Cũng là một dáng người cao ráo như vậy, nhưng lại khác hẳn hình ảnh thân thể ốm yếu của tên vô lại trong nhà cô. Cô thầm nghĩ: “bộ kiểu tóc như vậy thịnh hành ở vùng kanto lắm ư?” khi nhìn vào bộ tóc xoăn có đôi phần quen thuộc này. Cái vẻ thờ ơ của Minami lại khiến cô bạn kia sồn sồn lên:

“Là anh Hisaka đó! Cái anh idol nổi tiếng ở vùng Saitama ấy! Khi trước tớ có nói cho cậu rồi mà?”

Minami ngơ ngác nhớ lại vài ngày trước. Quả thực cô gái này cũng đã từng luyên thuyên gì đó với cô về idol này nọ. Nhưng vì mấy hôm đó trong đầu cô chỉ toàn lo về vấn đề của Atsushi nên cũng vô thức mà ngó lơ hầu hết sự việc trên lớp. Vì không muốn người bạn tỏ ra dị nghị thêm, cô gượng gạo cười mà đáp:

“À, phải phải, tớ nhớ rồi. Cái anh idol mà cùng quê cậu đúng không? Có chuyện gì thế?”

“...”

Cô gái kia không đáp lại mà hai lông mày giãn ra, nhìn Minami với ánh mắt pha lẫn khó hiểu và buồn bã.

“Minami này… Dạo gần đây cậu lạ lắm đấy?” Cô nói với tâm trạng lo lắng.

Cô gái bắt đầu dí sát mặt mà lướt xung quanh Minami từ đầu tóc cho đến quần áo. Bị vậy Minami cũng ngại ngùng mà rụt người nép về bên mép bàn. Cô nhìn cô bạn kia với vẻ mặt bối rối mà e dè nói:

“T-Tự nhiên cậu làm gì thế?”

Trái với vẻ hoang mang không hiểu chuyện gì của Minami, cô gái kia lại thản nhiên dõng dạc mà đáp lại rằng: “tớ đang ngửi cậu đó!” với khuôn mặt điềm nhiên đến khó tin. Bỗng, từ phía sau cô gái kia, có một giọng nói vang lên:

“Eikou, thế là đủ rồi đấy?”

“Ặc. Rina…”

Nghe thì có vẻ như đang trách mắng, nhưng ngược lại với chất giọng dễ chịu, thanh thoát và rành mạch của cô gái đằng sau Eikou lại như một lời nhắc nhở nhỏ nhẹ. Cô ngồi ngay ngắn, hai tay cầm lấy quyển sách mà đọc một cách chăm chú. Nếu không phải vì mái tóc xanh dương lạ lẫm của mình, cô gái ấy có thể đã là một con ngoan trò giỏi trong mắt bao người ngưỡng mộ.

“Nhưng mà…” Eikou bĩu môi, tỏ vẻ đáng thương.

“Eikou, cần tớ báo giáo viên chủ nhiệm lớp cậu sang đây kéo cậu về không?”

Rina gập sách lại, nhìn sang hướng của Eikou với ánh mắt dò xét. Eikou cảm nhận được phần nào đó sự nghiêm túc của Rina nên đành buông tha cho Minami. Tuy vậy, cô vẫn còn có chút không phục. Vì thế, Eikou ghé sát tai Rina mà thầm thì:

“Nhưng mà cơ, trông Minami vẫn lạ lắm đó. Cứ thẫn thờ kiểu gì ấy…”

“Lạ là lạ thế nào…”

Rina bỗng chững lại một hồi khi nhìn thấy cái khuôn mặt hai chấm một ngoặc của Minami đang ngây ngốc nhìn cả hai. Minami vẫn không biết gì, thản nhiên mà nghiêng đầu về bên trái hỏi ngu ngơ:

“Các cậu nhìn gì thế?”

“Nó sắp tuột ra kìa!!” Tiếng lòng của cả hai cùng đồng thanh mà thốt lên.

Nhánh tóc giả màu đỏ mà Minami cài lên hàng ngày thế mà lại mà gần như chuẩn bị rơi ra như miếng sốt cà chua cuối cùng sắp rời bỏ cây khoai tây chiên đơn độc. Rina và Eikou cả hai bốn mắt nhìn nhau mà giao tiếp không thành lời. Dường như hiểu được dụng ý của Rina, Eikou đưa ngón cái lên với hàm ý: “Cứ để tớ lo!” mà cười một cách tự tin.

Nhưng, trái ngược với vẻ tự tin đó, Eikou bước đi một cách cứng đờ đến gần Minami. Cô dùng khuôn mặt tươi cười vô cảm đối diện với khuôn mặt tươi cười ngây ngô của Minami. Cô giơ tay lên, biểu cảm không đổi mà thốt lên:

“A! Có ruồi kìa!”

Một tiếng “chát” thật lớn bật lên hẳn giữa lớp học ồn ào, theo sau đó là biểu cảm bàng hoàng của Rina cùng các người bạn cùng lớp. Qua tác động vật lý mạnh mẽ của Eikou, cùng với nhánh tóc của mình, suy nghĩ của Minami cũng vậy mà ổn định lại. Cô bỗng nhiên ngồi thẳng dậy. Ánh mắt thẫn thờ khi nãy đã không còn, thế chỗ cho đó là đôi mắt hoang mang. Minami bơ quơ hỏi:

“C-có gì thế?”

“Thì ấy, chúng ta đang nói đến chuyện đi xem idol của tớ biểu diễn ở lễ hội sắp tới đó!” Eikou nhanh nhảu mà giải thích.

“V-Vậy à?”

Minami ngẩn ngơ đáp lại. Cô xoa xoa đầu, dường như tâm trí cô vẫn chưa hoàn toàn trở lại hẳn. Nhân vậy, Eikou cũng được nước mà lấn tới.

“Cả Rina và mấy người khác cũng đi nữa đấy! Cậu nhớ kiểm tra nhóm chat nha!”

“Ơ cái…”

Không để Rina kịp đính chính, tiếng chuông ở ngoài hành lang bỗng chốc đồng loạt vang lên. Eikou dỏng tai lên nghe, thốt lên tiếng “A!” một cái.

“Tớ phải về lớp đây. Minami với Rina nhớ đi đấy nhé! Eikou chờ đó~”

Eikou cứ vậy rời khỏi phòng học trong sự ngỡ ngàng của Minami. Rina thì siết chặt lấy quyển sách trên tay, nhăn mặt nhưng vẫn cố nở ra nụ cười thân thiệt mà chửi rủa Eikou.

“Cái con này, lại tự ý tự tiện…”

Những lời sau đó, trong trí nhớ của Minami đã không còn tồn đọng nữa. Giờ đây, trong tâm trí cô chỉ nhớ về những lời của Eikou và cái lễ hội mà cô ấy đã nói.

Arashiyama Momiji là một lễ hội mô tả lại cuộc dạo chơi trên sông của vua chúa, quý tộc thời Heian. Lễ hội vốn có thể chiêm ngưỡng miễn phí, tuy nhiên, vì đã mời idol nổi tiếng nên đã thiết lập thêm vé vào cửa. Chúng khiến Minami chỉ dám suýt xoa nhìn giá vé trên mạng rồi lại cau mày mà nhìn vào nhóm chat đang sôi nổi về cuộc đi chơi hội mà Eikou đã đề xuất.

Cô muốn đi, nhưng tình hình kinh tế của ngôi đền còn khó mà đủ ăn. Nhưng nếu cô không đi, Minami lại sợ khả năng sẽ phụ lòng bạn bè. Những suy nghĩ như vậy, cứ dai dẳng bao trùm lấy tâm tư của cô, cho đến cả lúc cô đã về đến nhà.

Cô mở cửa, vừa hay gặp mặt Atsushi mặc tạp dề đang đứng nghe điện thoại bàn ngay ngoài cửa. Atsushi ngay lập tức trông thấy cô, bèn lấy tay còn lại che đi cả ống nói và ống nghe mà hỏi thăm cô.

“Về rồi à? Bữa tối cũng sắp xong rồi đấy. Em đi tắm trước cũng được…” Atsushi đang nói bỗng dừng lại.

Minami dường như chẳng hề để tâm đến anh mà cứ thế đi thẳng lên cầu thang và vào phòng mình. Atsushi nhìn theo, phát giác được chuyện lạ bèn xin phép đầu dây bên kia dập máy rồi rón rén đi theo cô lên tầng. Thấy cô vào thẳng phòng và chốt cửa lại, Atsushi cũng không chần chừ mà trực tiếp đi vào phòng của mình.

Anh ta vào phòng, cởi tạp dề ném vội ra giường rồi cẩn thận di dời tấm áp phích ở bức tường nối liền với căn phòng của Minami. Ở đó, có một lỗ nhỏ li ti chỉ vừa cho một con mắt nhìn qua. Atsushi khuỵu gối xuống trên giường, tự nhủ với bản thân đây là hành động có lý trí mà nhòm qua đó.

Qua lỗ nhỏ, Atsushi trông thấy Minami lôi ra một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ đã sỉn màu hơn nửa dùng ổ khóa xoay từ ngăn bàn học rồi ngồi phịch xuống giường. Anh nhìn cách tay cô xoay mà cố ghi nhớ mật mã của chiếc hộp. Cùng với một tiếng cạch nhỏ, nắp trên của cái hộp theo tiếng ken két rồi được đẩy lên.

Minami rút ra một chiếc trâm cài tóc tinh xảo, trên đó cũng đính vài hột ngọc lung linh, trông rất đáng giá. Cách cô nâng niu nó hoàn toàn khác với ánh mắt đượm buồn đang hiện hữu trên gương mặt của cô. Rõ ràng, đây là một món đồ cô hết mực trân trọng. Đắm đuối nhìn vào nó được một hồi, Minami lại cười khổ, lắc đầu mà cất nó vào hộp.

Bỗng một tiếng “ting” vang lên, chiếc điện thoại của Minami chợt lóa sáng. Atsushi cũng nhanh tay lật tung căn phòng của mình trong im lặng mà lấy chiếc điện thoại nắp gập mình đã tìm được ở đây ra. Anh đưa camera gần cái lỗ rồi zoom lên mà nhìn vào đoạn chat trong điện thoại của Minami.

“Lễ hội… Chủ Nhật… Tất cả…” Dù chỉ nhìn được vài chữ, Atsushi rất nhanh cũng xâu chuỗi được mọi chuyện.

Xen ngang suy luận của anh lại là tiếng thở dài thườn thượt đầy não nề của Minami. Minami nhìn vào điện thoại rồi lại nhìn sang cái hộp. Vài lần như thế, cô quyết định lấy cái trâm ra rồi đặt lên giường mà chụp lấy vài tấm ảnh. Sau đó lại mở điện thoại vào trang web vòng quay, sau đó lại đi đếm những chú thỏ được in trên ga giường của mình.

Đếm đi đếm lại, kết quả đều quy về một. Xong con thỏ cuối cùng, khuôn mặt của cô thiếu nữ cũng tự nhiên mà trở nên tối sầm hẳn lại. Cô lại ngước nhìn lên bộ đồ vu nữ đang treo trong tủ, hai mí mắt khẽ rũ xuống mà lầm bầm:

“Nếu đây là ý của người thì…”

Minami trầm mặc ngồi xuống giường. Cô đăng bức ảnh lên mạng, tìm người muốn mua cái trâm. Khi cái suy nghĩ rằng: “sẽ không có ai muốn mua một cái trâm cũ kỹ như này đâu” lóe lên trong đầu cô thì cũng là lúc có một người lạ mặt nhắn tin muốn thương lượng giá cả.

Đôi tay vẫn chưa kịp tháo những chiếc móng giả nhọn của cô siết chặt chiếc điện thoại lại. Tin nhắn hỏi mua của người lạ mặt kia mỗi lúc một khẩn trương, đến mức Minami cảm tưởng như những giọt nước mắt mình cố kìm nén sắp sửa rơi xuống theo tiếng ting dồn dập từ điện thoại.

Cảm tưởng như, vừa có gì đã đứt. Minami vội vã mà xóa đi bài đăng rồi cắt cái trâm cùng chiếc hộp đi mà bực bội lấy quần áo đi tắm. Tiếng đóng cửa “rầm” to đến mức Atsushi còn có thể cảm nhận được nó vang vọng bên tai.

“...”

Atsushi nhìn theo hướng gần cửa. Khi tiếng động rầm rập đã biến mất hẳn, anh ta dựa lưng vào tường mà thở dài thườn thượt mà đặt tay lên trán nghĩ ngợi.

“giờ làm gì đây…”

Anh ta bắt đầu đảo mắt qua lại khắp căn phòng, như thể đang tìm kiếm một lời giải đáp cho câu hỏi vu vơ. Và rồi, đôi mắt nó nheo lại ở một tờ giấy để trong túi chiếc quần âu anh ta đã mặc lúc đến đây treo trên cửa sổ. Nó hở một phần, nhưng cũng vừa đủ để Atsushi thấy được chín chữ: “Dự án thu mua đất đai đền thờ Shukaku”. Anh ta trông đó mà lại thở dài thêm một hơi. Cuối cùng, như đã hạ quyết định, Atsushi lấy áp phích dán lại vào và đeo tạp dề đi xuống phòng khách tiếp tục nấu bữa tối.

Tiếng xèo xèo vang lên một hồi, sau lại im ắng để rồi bị tiếng ti vi cùng âm thanh bát đũa vang lên chiếm mất.

“Sau lễ hội Jidai Matsuri, nhiều người dân vùng Kyoto…”

nghe tivi nói vậy, bỗng Hiyori ngẩn ra một chuyện. Cô bé dùng bộ dạng ngây thơ, khẽ lắc lư hai bím tóc, hơi nghiêng đầu mà hỏi:

“Hình như anh Hagihara đến đây vào sau lễ Jidai Matsuri đúng không nhỉ? Anh đến sớm tí nữa thì cũng được đi trẩy hội rồi đấy.”

Atsushi dỏng tai lên nghe, bỗng thấy được một cơ hội thú vị. Lông mày anh ta dãn ra, hai tay đang bưng bát cơm nhẹ nhàng hạ xuống mà miệng tủm tỉm cười.

“Vậy Jinja bé, em xem xem có lễ hội nào anh đi được không?”

Nghe thấy hai từ “Jinja bé”, bỗng chốc đôi lông mày của Hiyori trĩu nặng hẳn xuống, hai đồng tử co lại mà găm thẳng vào Atsushi. Nhưng rồi Minami đặt bát xuống, Hiyori thấy vậy cũng nhanh chóng thay đổi khuôn mặt cộc cằn của mình bằng một nụ cười miễn cưỡng.

“H-Hình như có một lễ hội đó…” Cô hằn học nhưng vẫn mỉm cười mà trả lời.

Atsushi bỗng cảm nhận được cơn đau dữ dội truyền đến từ bàn chân trần của mình. Chúng ngoay ngoáy rồi lại tì chặt vào một điểm, ghìm lấy mà không chịu nhả ra. Anh ta nhìn xuống dưới chân rồi lại nhăn mặt mà nhìn gương mặt Hiyori ở phía đối diện. Rõ ràng là cô đang cười.

Bỗng thấy khó ưa, Atsushi trừng mắt mà nhìn Hiyori. Hai người bốn mắt mà găm thẳng vào mặt nhau. Miệng tuôn ra những câu thoại bình thường bằng giọng cứng nhắc còn tâm trí lại đối thoại bằng cửa sổ tâm hồn.

“V-Vậy lễ hội đấy là gì thế em…” (Bỏ chân ra dùm cái!!)

“Arashiyama Momiji đó. Lễ hội lớn luôn đấy~” (Không thích.)

“Thế ư…” (Con nhỏ này…!)

Hai người họ đôi co với nhau, không ai nhường ai mà bỏ lại mọi sự việc xung quanh. Cho đến khi Minami lẳng lặng đạt bát xuống, mím miệng ngậm chặt cũng he hé mở nói vài lời bằng giọng the thé:

“Chị lên phòng trước đây.”

Minami đứng dậy, đi thẳng ra khỏi phòng khách rồi lên phòng mà không thèm nhìn lại lấy một lần. Atsushi và Hiyori thì im lặng mà nhìn theo bóng lưng Minami rời đi.

Atsushi đoán ra rằng ý định của mình đã thành công, một lần nữa tấn công vào điểm yếu này để nhân cơ hội cho bản thân. Anh ta đắc ý, cố đứng dậy để đuổi theo cô thì cơn đau thì cái chân đang bị ghì chặt kia lại truyền tới một lần nữa. Một ý nghĩ lóe ra trong đầu anh, khiến sống lưng anh lạnh lẽo hơn bình thường. Giờ chỉ còn anh với Hiyori.

“Anh gan lắm. Cãi cả chủ à?” Hiyori nói với vẻ mặt dữ dằn.

Cái gót chân lại ghì chặt hơn nữa lên bàn chân trần khốn khổ của Atsushi, đến mức cơn đau cũng hiện ra trên gương mặt của anh. Thế rồi, Hiyori lại bỗng thả hẳn chân ra, làm Atsushi mất đà ngã về sau. Trước cả khi kịp nói lên một câu “đau”, Hiyori đã nhanh chân mà nhét vào miệng anh ta một chiếc tất chân của mình.

Mặc kệ những tiếng rên rỉ không thành lời của Atsushi, Hiyori đứng đó mà ra lệnh cho anh ta bò để mình ngồi lên với khuôn mặt hưng phấn. Mỗi khi Atsushi tỏ thái độ không muốn, Hiyori đều lấy lý do sẽ báo cảnh sát mà ép anh ta im lặng. Chỉ khi tỏ rõ thái độ phục tùng… Hoặc ít nhất là không thể phản kháng, Hiyori mới thỏa mãn mà thở bịt miệng cho anh.

“Em… Không sợ… Trời phạt à…?”

Từng lời của anh ta đều thêm giọng thở “Ha Ha” nặng nhọc. Ánh mắt đờ đẫn của anh nhìn xuống nền nhà, thầm tự hỏi từ lúc sống ở đây đã bao lần thập tử nhất sinh như này. Phải đến khi tiếng “chát” đến từ cú tát vào mông anh của Hiyori cùng với lời tuyên bố hống hách “Tôi thờ thần Shukaku cơ mà!” của cô, Atsushi mới thôi hoài niệm cuộc sống hồi trước mà nhìn vào thực tại. Thực tại hiện giờ là anh ta không thể đi tiếp kế hoạch của mình.

“Toang rồi…” Anh buồn bã lẩm bẩm.

Những lời đó, vô tình lọt vào tai Hiyori đang thảnh thơi ngồi lưới điện thoại ở bên trên. Cô bé liếc xuống nhìn gương mặt vẫn còn tái mét pha lẫn âu lo và buồn phiền. Một vài câu loáng thoáng qua tâm trí cô, nhưng Hiyori chỉ mở miệng hỏi:

“Anh hỏi thế là ý gì?”

“‘Trời phạt’ á?” Atsushi run run đáp lại.

“Trước nữa!”

Dứt lời, lại một tiếng chát nữa vang lên. Atsushi miệng suýt xoa, nhưng vẫn cố hiểu được câu hỏi của Hiyori. Anh ta nhìn sang bên chiếc tivi đang chiếu dở thông báo lễ hội Arashiyama Momiji, bỗng chợt hiểu ra ý Hiyori. Atsushi nhanh nhảu đáp:

“Ý em là vụ hỏi về lễ hội ư?” Atsushi chững lại một chút. Sau khi thấy Hiyori không làm gì liền nói tiếp. “Ý tốt, ý tốt cả thôi. Nghe bảo chị gái em muốn đi mà.”

“Anh nghe tin đó từ đâu?”

Atsushi chỉ vừa dứt lời, Hiyori đã ghim cái ánh mắt hình viên đạn vào mặt anh ta. Trong thâm tâm, anh có thể thấy được sát khí rừng rực đến mức bay bổng xung quanh cô bé đang ngồi trên lưng.

“T-Từ một người bạn! Đúng rồi, từ một người bạn thôi! Anh tuyệt đối không có đục lỗ tường nhìn trộm chị cả em nhắn tin đâu nhá!” Anh ta vội vã biện minh.

Nghe những lời bào chữa sặc mùi khả nghi của anh ta, ngạc nhiên thay Hiyori lại rất dễ dàng chấp nhận. Cô bé khoanh chân, một tay đặt lên đùi, ngay ngắn ngồi trên tấm lưng dài đang còng xuống của Atsushi mà đáp lại bằng giọng điệu chán nản:

“Ý tốt thì ý tốt. Nhưng giá vé đi xem buổi diễn giờ cao lắm. Tiền trợ cấp cho ngôi đền này đâu có đủ… Mà anh làm sao đấy?”

Khuôn mặt như táo bón của Atsushi đã khiến cô bé phải tạm ngừng phàn nàn. Cái lưng dài, thẳng, đáng tự hào của Atsushi đang chùng xuống như một chiếc thước kẻ dẻo bị một đứa trẻ chơi đùa. Và rồi cũng như vậy, đứa trẻ đó cũng tỏ ra lo lắng cho chiếc thước kẻ mà mình nhặt được như cách Hiyori nhìn Atsushi.

“H-Hình như anh nghe thấy tiếng rắc đâu đó…”

Khuôn mặt Atsushi biến sắc, khuôn mặt xanh lét vì khó thở lúc nào lại chuyển thành đỏ như trái gấc. Anh ta phồng má trợn mắt cắm thẳng vào cái sàn nhà mình mới lau hồi sáng. Hiyori nhìn vậy, bất ngờ thay lại bật ra tiếng cười ha ha vui vẻ.

“Già quá đấy, ông già à. Tập thể dục nhiều lên đi.”

“Má nó! Anh đây mới hai tư cái xuân xanh!” Anh ta phẫn nộ thầm nghĩ.

Trong tình huống đó, tinh thần kiên cường của một người nhân viên bất động sản của anh bất ngờ ngoi lên một cách mạnh mẽ. Chúng chính là bản năng sinh tồn, là nguồn động lực sống còn và là con đường lý trí.

Atsushi hét lớn, hai cẳng tay căng ra mà gồng cả người lên. Tấm lưng còng ngược của anh bỗng chốc trở nên ngay thẳng đến lạ thường. Hiyori cũng bị một màn như vậy dọa cho suýt ngã xuống khỏi lưng anh ta. Với ý trí kiên cường bất khuất, anh ta hùng hổ mà nói:

“Hai vé ư? không sao cả! anh sẽ trả! Cứ đi đi!”

“Ơ… Ờ…” Hiyori kinh ngạc. “Nhưng mà, sao anh lại…”

Khi này, Atsushi cảm thấy bó cơ hai cẳng tay đã phần nào trở nên mềm nhũn. Anh ta không còn thời gian. Biết vậy, Atsushi hiên ngang mà cắt ngang lời của Hiyori. Thân phận chủ tớ trong tâm trí anh cũng chẳng còn mấy khác biệt là bao.

“Đương nhiên là báo ơn rồi! Không cần lo lắng! Anh không ăn trộm đâu! AAAA!”

Anh ta bỗng nhiên hét lên đầy đau đớn. Tiếng hét như vang vọng cả rừng núi. Hiyori phần vì lo lắng phần vì lo sợ mà nhảy hẳn xuống khỏi lưng anh. Như trút được gánh nặng, Atsushi nằm bẹp một phát xuống đất, mặt cũng úp hẳn xuống sàn mà không động đậy. Nhìn cảnh này, Hiyori lại cảm tưởng giống hồi lúc cô bé mới chạm mặt anh ta. Và đó, cô lại nhớ đến câu anh ta nói về bản thân.

“N-Này, tưởng anh là loại biết lượng sức…?” Hiyori ngại ngùng sán lại hỏi thăm.

“Không…” Một giọng yếu ớt vang lên nhỏ nhẹ, Hiyori cũng khẽ bị dọa cho sợ đôi chút. “Lần trước là mạng sống, lần này là bản năng.”

“Lại nữa, hai cái này có liên quan với nhau đâu…”

Hiyori nghiêng đầu, khó hiểu nhìn vào Atsushi đang nằm bất động trên sàn nhà. Một kẻ đầy tớ khiến cô luôn cảm thấy hoang mang. Miệng thì phun ra những câu lý lẽ không ăn khớp, vì những thứ vu vơ mà nghiêm túc đến lạ thường. Cô bé tự cho rằng anh ta là mẫu người “không thẹn với lòng” mà mình đã đọc qua nhiều bộ truyện trên mạng. Một kẻ kiên cường vì những lý do vớ vẩn. Cũng vì đó mà cô bé cũng khẽ nhoẻn miệng cười, vui vẻ khi có cho mình một con chó khó nắm bắt như vậy.

Nghĩ đến đó, Hiyori lại sực nhớ lại nội dung chính của cuộc trò chuyện. Cô gõ gõ vào đầu Atsushi, thấy rằng anh vẫn còn tỉnh táo, Minami ghé tai lại gần. Hơi thở âm ấm của cô bé khẽ vờn nhẹ quanh vành tai anh, thủ thỉ một câu nói nhỏ:

“Hay là, để tôi giúp anh thuyết phục chị nhé.”

“Thật à!?”

Atsushi bỗng chống cả người dậy. Nghe được câu đó, anh ta cứ như được sống lại, tương lai như mở rộng trước mắt. Anh ta hai mắt tròn xoe long lanh hy vọng mà nhìn Hiyori. Đôi mắt đó vừa là hy vọng của Atsushi, vừa là một áp lực vô hình áp lên vai cô bé Hiyori.

Và rồi, một tiếng “rắc” lặng lẽ vang lên, cắt ngang bầu không khí gượng gạo giữa hai người.

“H-Hình như… Có gì đó vừa gãy… Thì phải…?” Atsushi run rẩy mà mấp máy.

Tuy miệng cười, nhưng đâu đó trong lòng Atsushi vỡ vụn như cách tiếng rắc kia kêu lên. Và kết thúc của buổi tối, tuy là anh đã có một trợ thủ đắc lực, nhưng kết cục phải trả giá bằng việc bị bong gân. Rồi ngay đêm hôm đó, cửa hàng tiện lợi cũng có một vị khách nhỏ đến mua băng sơ cứu mà miệng không thể ngừng tủm tỉm cười.

Theo kế hoạch mưa dầm thấm lâu đã bàn sau ngày hôm đó, Hiyori liên tục gạ gẫm người chị của mình đi lễ hội trong khi Atsushi phụ họa bằng cách liên tục sửa chữa những chỗ hỏng hóc của ngôi đền để tỏ ra bản thân dư dả tiền bạc. Những bữa ăn cứ theo vậy mà cũng đầy đủ hẳn lên. Có bữa còn thêm được hẳn nguyên một con gà tây.

Và rồi thời gian cứ trôi. Cho đến khi ánh nắng chói chang soi tỏa tiết trời khô ráo. Không khí lễ hội khác hẳn với mọi năm, trở nên sôi nổi đến lạ thường. Những tờ áp phích quảng bá nằm la liệt trên mặt đất, bị mọi người dày xéo đến đáng thương. Hầu hết họ đến xem đoàn thuyền chỉ là phụ. Thứ mà họ muốn xem chính là màn trình diễn của vị idol nổi tiếng đi cùng đoàn ở phía sau.

Từ xa, Minami cũng cảm nhận được không khí náo nhiệt của lễ hội. Khu vực tổ chức lễ hội khá gần nhà cô, nên cô không tỏ ra vội vã. Từ sáng sớm cô đã hoàn thành xong công việc thường ngày, dặn dò Atsushi và Hiyori nhiều lần để an tâm chuẩn bị để đi chơi.

Chiếc Kimono quý giá được mẹ cô để lại, đến nay cũng tạm vừa với cơ thể của cô. Những đóa hoa đào đẹp đẽ xen lẫn với những cây lúa đang trổ bông vàng óng trở nên rực rỡ hơn dưới sắc trời phủ đầy ánh nắng. Chiếc trâm cài tóc mà Minami đã do dự bán đi lúc trước giờ lại nằm gọn trên đầu cô như một cành hoa vương vấn mái tóc của người thiếu nữ.

Cô thấp thỏm đứng ngoài cửa nhà, khuôn mặt xinh xắn phủ một lớp phấn mỏng nhưng lại đầy ắp sự lo âu. Cô nhìn quanh co một hồi, rồi lại nhìn xuống đôi guốc cũ kỹ đang đeo. Minami lo lắng. Cô bồn chồn, thử đưa tay áo lên ngửi thử xem mình đã giặt nó cẩn thận chưa. Thế rồi, cô lại nhìn quanh ngôi đền đã xuống cấp nghiêm trọng nhưng đã phần nào được cải thiện của tổ tiên.

“Sao thế?”

“Á!”

Sự ân cần của Atsushi làm cô giật nảy mình lên, đồng thời, cũng khiến Atsushi cau mày khó hiểu. Anh nhìn bộ dáng lúng túng của cô, nhận ra ngay lý do khiến cô bấn lên đến vậy. còn Minami, cô mím chặt môi lại, lương tâm cô giao với cảm giác mặc cảm mà đưa ra quyết định một cách nhanh chóng.

“Quả nhiên không cần đâu…!”

“Đồ ngốc!” Atsushi chen lời, cốc đầu cô thiếu nữ đang vội vã thốt lên một cái. “Cứ coi đây là tiền nhà của anh đi. Anh đã sống nhờ nhà em cũng gần được tháng rồi còn gì?”

Minami lại trầm lặng, cúi mặt xuống mà nhìn sang bên với vẻ u phiền. Cô nắm siết tay đang giữ túi đồ, dường như đã đưa ra quyết định của bản thân. Cô hướng mặt lên, đối diện với Atsushi mà lo lắng nói:

“Quả nhiên là tôi nên ở nhà thôi. Đi như thế này… Á!”

Cái đầu của Minami cảm giác như nhô ra một chút sau hai cú cốc đầu của Atsushi. Cô lấy hai tay để lên đầu, đôi mắt long lanh như chuẩn bị rơm rớm nước mắt vì sự đau đớn nhỏ nhoi này. Atsushi sau đó lại đưa tay ra, đặt lên đầu cô thiếu nữ. Anh ta nhẹ nhàng xoa lấy, như câu thần chú “cơn đau biến đi!” của những người mẹ trẻ mà dịu dàng nói với cô:

“Không sao, cứ đi đi. Anh sẽ trông coi nhà cửa cẩn thận mà.”

Sự tin cậy bất ngờ đến từ người trước giờ cô luôn chăm sóc, cảm giác đó thật kỳ lạ, Minami nghĩ vậy. Tuy sự mặc cảm vẫn còn đó, nhưng với cái xoa đầu của Atsushi, chúng liền vơi dần như chẳng hề là gì cả. Khóe miệng Minami hơi nhỉnh lên một chút, hai bên má không biết là do trang điểm từ trước hay gì nhưng cũng đỏ lên đôi phần. Bàn tay đang siết chặt cũng thả lỏng dần, đủ để đôi chân cô không còn thấy áp lực đè nén bên vai nữa. Minami đưa tay lên, nhẹ nhàng dời bàn tay to lớn của Atsushi ra mà ngại ngùng nói nhỏ với anh:

“Vậy, tôi đi rồi về nhé.”

Nụ cười thật lòng có chút gượng gạo đó của Minami, cũng là lần đầu Atsushi nhìn thấy nó. Anh ta phải chững lại một lúc, cho đến khi cô chào tạm biệt anh mà rời đi. Lúc đó, Atsushi mới phản ứng lại mà vẫy tay mà tiễn cô đi. Sau đấy, anh đứng chống tay, nhìn cô thiếu nữ khi nãy khuất dần hẳn khỏi từ cổng Torii, Atsushi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Gõ hai lần cũng không vào nên đành phải xoa xoa cho nó vừa…” Anh bộc bạch với nụ cười mỉm trên môi. “Cái nhánh tóc giả đó ổn không đó?”

Trong suy nghĩ của mình, Atsushi luôn giữ tư tưởng xâm phạm càng ít càng tốt. Bí mật của riêng cô vu nữ kia, không cần thì sẽ không đụng tới.

“Nhưng còn vụ kia… ke ke, công việc cả thôi mà.”

Nụ cười mỉm khi nãy dần dần biến chất. Chúng trở nên bỉ ổi và thối tha hơn nhiều, như suy nghĩ bây giờ của anh ta. Đó là nụ cười chiến thắng, nhưng là nụ cười chiến thắng của kẻ tiểu nhân. Anh ta quay phắt ra sau về phía trong nhà, dõng dạc mạnh mẽ mà tuyên bố:

“Giấy tờ đất ta tới đây…!”

“Làm gì đấy?”

“Á!” Atsushi hét lên một cách đầy thục nữ. Trước mắt anh là cô bé Hiyori đầu tóc bù xù vẫn còn đang mặc quần áo ngủ vừa bước ra khỏi phòng tắm. Cái bàn chải đánh răng vẫn còn đang trong miệng cô. Với Atsushi, nhìn cô bé như một đại ca giang hồ với cái tẩu thuốc có hình Hell - O - Kitty nhìn anh ta với ánh mắt cọc cằn vậy. Rất nhanh, Atsushi cũng ứng biến cho kịp tình hình.

“Ấy ấy, chị đại à, sao chị chưa đi vậy? Trước bữa sáng em đưa tiền cho chị trước rồi mà.” Anh ta lí nhí nói với điệu bộ kính cẩn.

Hai chân anh ta khép lại, hai khẽ cúi người, khép nép mà tươi cười chào hỏi với Hiyori. Thứ xuất hiện trong đầu cô bé bây giờ đương nhiên là: “Sao tên này nay kính cẩn vậy nhỉ?” nhưng tiếp nối đó, hai chữ “chị đại” như sét đánh ngang tai vào tâm trí cô. Đã là chị đại, thì phải hành xử cho thật cool ngầu! Hiyori chắc nịch mà cười khì khì thành tiếng, đặt tay lên vai của Atsushi mà lạnh lùng nói vẻ mặt bố đời:

“Non lắm.”

Atsushi đần người ra. Anh chỉ biết đưa mắt, nhìn theo Hiyori. Cô bé vừa tranh thủ vào lại phòng tắm, vừa đánh răng vừa giải thích cặn kẽ cho chàng trai đang đầy dấu chẩm hỏi trên đầu.

“Tôi làm gì nói là bản thân sẽ đi lễ hội đâu… Ọc Ọc… Phù!”

Xả nước xong, cô bé đẩy Atsushi ra ngoài cửa rồi khóa trái lại. Cô bắt đầu cởi bỏ bộ quần áo ngủ, chỉnh trang lại bộ dạng nhếch nhác của mình. Tuy đang thay đồ, Hiyori cũng không quên luôn miệng giải thích cho Atsushi hiểu về cái lý do vì sao cô bé bây giờ vẫn chưa ra khỏi nhà.

“... Sao em lại không nói cho anh?” Atsushi chán nản mà thở dài.

Trước mắt anh ta là một cô bé xinh xắn với bộ đồ trẻ trung mới mẻ, có lẽ là giống với những thiếu nữ trẻ ở khu vực đã hội nhập nhất. Mái tóc lần này thì lại là đuôi ngựa một bên, đủ cho thấy cô bé thời thượng thế nào. Hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng nhếch nhác lúc trước.

“Sao? Việc tôi đi chơi hả? Có ảnh hưởng ư?” Cô thản nhiên nói.

Hiyori đáp lại anh bằng những câu từ trống không. Cái dáng vẻ điềm nhiên có phần hách dịch đó, Atsushi đã không chấp nhặt từ lâu nữa rồi. Anh ta nhắm mắt, cho xuôi đi những chuyện lúc trước. Atsushi chìa tay ra trước mặt Hiyori một cách tự nhiên.

“Cái gì?” Hiyori nhăn mày hỏi.

“Thì tiền đó. Nếu không đi chơi thì trả cho anh đi.”

“Hả?” Cô giận dữ đáp lại.

Trong đầu Hiyori lại hiện ra hình ảnh của một chị đại kiểu mẫu. Lấy tiền của nô lệ rồi, còn bị đòi lại. Tự nhiên bản thân cô cũng cảm thấy không thoải mái. Cô tặc lưỡi một cái, khó chịu nhìn lên khuôn mặt đang đổ mồ hôi của Atsushi rồi tung một cước thật mạnh vào đầu gối anh.

“Chó mà cũng dám lên tiếng cãi chủ thế nhỉ?! Tiền này tôi giữ, lần sau cẩn thận vào!”

Hiyori hùng hổ dậm mạnh chân ra ngoài cửa rồi đóng rầm cửa lại, để mình Atsushi nằm co ro với cái chân đau trên sàn nhà. Anh ta lăn qua lăn lại một lúc, miệng lẩm bẩm nói thầm gì đó về Hiyori. Cho đến khi cái chân kia có lại chút cảm giác, Atsushi mới chật vật đứng lên mà quyết định gạt bỏ mấy chuyện khác vì kế hoạch của mình.

Anh ta khập khiễng đi ra cửa, khóa chốt cẩn thận. Sau đó, lại vào phòng bếp, cẩn thận cắm cơm trước rồi đóng cửa kính cùng rèm lại. Xong xuôi, Atsushi mới bám theo lan can mà đi lên tầng hai. Anh ta rón rén vào phòng mình trước, lấy sẵn đồ đạc dành cho việc đột nhập vào phòng Minami.

“...It’s showtime.”

Atsushi lôi ra một bộ dụng cụ mở khóa mới toanh, đầy chuyên nghiệp mà cậy tay nắm khóa trước cửa phòng Minami. Thế rồi, năm, mười, hai mươi phút sau, vẫn chẳng có tiếng cạch nào vang lên. Anh ta nhìn đi nhìn lại cái dụng cụ một hồi rồi lại cố cậy thêm lần nữa. Dù cậy xuôi cậy ngược, kết quả vẫn là con số không tròn trĩnh. Anh ta chạy vào phòng mình, mở laptop lên đánh giá cái dụng cụ một sao rồi lại tiếp tục chạy ra nghiên cứu cái ổ khóa.

Atsushi lấy đèn pin soi vào bên trong, đưa miệng thổi phù phù sau đó lại thử với kẹp giấy. Thử đi thử lại mấy cách, cái khóa vẫn bất động chẳng động đậy. Atsushi lần đầu trong đời, nghi ngờ về khả năng mở khóa của mình.

“Ổ khóa hồi xưa… Lợi hại.” Anh thầm thán phục.

Atsushi thở dài, quyết định chịu thua ngay bước đầu tiên mà vịn vào tay nắm rồi đứng dậy.

Cạch.

“...?”

Cánh cửa từ từ theo tiếng ken két tiến dần về phía Atsushi. Trong sự ngỡ ngàng của anh, căn phòng của một thiếu nữ trẻ trung vùng Kyoto dần dần hiện ra trước mắt. Cho đến khi cánh cửa đụng tới bả vai, Atsushi mới trở lại hiện thực. Anh hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng gập dụng cụ mở khóa, vào phòng mình và đánh giá lại năm sao. Cuối cùng, Atsushi lại trở về trước cửa phòng Minami. Anh chắp hai tay lại, tiếng lép bép của găng tay cao su vang liên hồi.

“Xin phép làm phiền.” Atsushi cẩn trọng cúi đầu với không chút thành tâm.

Anh ta cứ thế đường hoàng đi thẳng vào phòng Minami, phá thêm một quy tắc nữa mà cô đưa ra. Căn phòng gọn gàng, ngăn nắp có chút ngây thơ và hơi phảng phất hương thơm của cô thiếu nữ ngược lại chẳng khiến anh động lòng. Atsushi mặt lạnh tanh, không chút hứng thú mà tiến thẳng đến cái hộc bàn học của Minami rồi mở nó ra.

Không như Atsushi dự đoán, bên trong chỉ có một vài chiếc bút cùng cuốn sổ đã đã bong gáy. Như một phần của tính tò mò kèm theo lời bào chữa không đáng tin, Atsushi lén lút cầm quyển sổ lên xem. Từng trang giấy đã xỉn màu, chỗ nào cũng chi chít những con số. Ban đầu, anh còn tưởng là sổ học toán nhưng khi xem kỹ lại, mới thấy đây là cuốn sổ tính chi thu của ngôi đền.

Những hàng chữ ở những trang đầu, trông rất nguệch ngoạc, cảm giác như một đứa trẻ đã vẽ lên đó. Nhưng càng về sau, chúng dần ổn định hơn, dần trở thành những dòng chữ số mà Atsushi đang nhìn bây giờ. Anh ta đứng nhìn chúng một lúc, rồi lại cất vào mà thở dài.

“Cứ tội lỗi kiểu gì ấy…” Anh ta tự thầm trách bản thân vậy.

Atsushi đặt lại cuốn sổ xuống hộc bàn. Hai tay anh đập thật mạnh vào má, chấn chỉnh lại tinh thần mình và bắt đầu tìm dọc tìm xuôi khắp căn phòng của Minami. Từ dưới gầm giường cho đến sau gương và cả tủ đồ, không chỗ nào là anh chưa tìm. Atsushi quanh đi quẩn lại, cuối cùng, khuôn mặt e dè mà nhìn chằm chằm vào một chiếc tủ màu hồng xinh xắn.

“Không phải đâu nhỉ…?” Anh ta rụt rè nói.

Trong một căn phòng của thiếu nữ, những vật dụng thiết yếu đương nhiên có tồn tại. Những nơi có thể đụng, Atsushi đều đã nhìn qua. Chỉ riêng cái tủ sặc hương thơm là anh ta chả dám đụng vào. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ cô vu nữ trong ý thức của Atsushi cũng thông minh một chút? Vậy nên, Atsushi đã đi đến kết luận là cô giấu giấy tờ đất đai trong tủ đổ đó.

Atsushi không cảm thấy nghẹn ngùng vì chúng, mà là anh sợ ngục tù vẫy gọi. Cuối cùng, khi thời gian trên điện thoại nhảy số thúc giục anh. Atsushi hạ quyết tâm.

Anh một mực mở toang cánh cửa tủ, hàng hàng những món đồ lót nhỏ nhắn xếp ngay ngắn thành hàng hiện ra ngay trước mặt. Anh bỏ qua, liên tục luồn tay qua những kẽ hở để tìm kiếm rồi đóng nhanh tủ lại trong vỏn vẹn năm giây.

“Phư phư…” Atsushi cười khoái chí mà hét lớn. “Cũng khôn đấy, nhưng sao qua mắt được anh đây! Mission completed!”

Đung đưa trên tay của anh là một món đồ mỏng manh, trắng đến mức chói lòa trong mắt anh. Khi ánh nắng hắt vào ô cửa sổ bị che lấp đi bởi đôi cánh đen tuyền của con chim đậu bên cành cây. Món đồ dần dần hiện nguyên hình trước ánh mắt căng tràn hy vọng đang xẹp dần của anh.

Phấp phới ngay mắt anh, đúng là một chiếc quần trắng tinh khôi. Ngây ngốc quỳ trước đôi mắt của chú chim đen bên cành cây, đúng là một thằng dở hơi.

“... Xin lỗi. Mission Uncompleted.” Anh từ tốn đặt lại nó vào trong tủ, xin thề với lòng sẽ không đụng vào đó lần nào nữa.

Atsushi thở dài não nề mà ngồi xuống cái bàn học của Minami. Thế rồi, chân anh bỗng đạp bộp vào một thứ cưng cứng dưới chân bàn. Anh cúi xuống, và thấy cái hộp mà Minami đã từng cầm đang nằm gọn một góc trong đó. Cái cách nó nằm ở đấy và tại sao nó lại ở đó, như thể ánh nhìn khinh thường thầm lặng mà khiến Atsushi chỉ dám cười khổ mà cầm lên.

Khi tiếng cạch đầu tiên vang lên, trong lòng Atsushi cũng dâng trào chút mong chờ. Nhưng rồi, những cảm xúc nó cũng không tồn tại được lâu. Chiếc trâm vẫn ở trong đó, nhưng ngoài nó cùng lẻ tẻ vài đồ trang sức trông có vẻ cổ ra chẳng có chút giấy tờ nào cả.

Khi đang thất vọng, Anh lại trông thấy một thứ bị chôn vùi trong đống trang sức. Atsushi lần này, nhẹ nhàng mà đặt những món đồ trang sức ra một rồi mới đưa thứ đó ra ngoài. Qua năm tháng, những vết lốm đốm màu đen cũng lan tràn trên bề mặt. Một góc trên của nó, đã đen đến mức không nhìn được nữa. Nhưng Atsushi vẫn biết, đây là thứ gì.

“... Ảnh kỹ thuật số à? Hiếm đấy.” Anh buột miệng.

Bức ảnh đen trắng trên tay một người thành thị, có thể nói như một món đồ cổ mà giới thượng lưu dùng để châm chọc những người nhà quê chưa hội nhập. Nhưng với Atsushi, anh không thể cười phá lên vì Minami giữ lại thứ này. Thâm tâm anh không muốn vậy, và cô bé đang mỉm cười đầy hạnh phúc trong tấm ảnh cũng thế.

Trong tấm hình đầy bụi bặm là một gia đình mặc kimono truyền thống đầy hạnh phúc. Cô bé anh đang nhìn, hơi giống Hiyori bây giờ, nhưng Atsushi vẫn biết đó là Minami. Tuy màu tóc trông ảnh chắc chắn là khác hiện tại, nhưng cách cô xõa tóc. Atsushi vẫn nhớ như in từ lần đầu gặp đến giờ. Anh ta khẽ mở to mắt, đôi đồng tử mở rộng nhìn gần hơn vào bức ảnh.

Gương mặt của người mẹ, trớ trêu thay, đã bị vết đen loang lổ kia che mất. Nhưng những người còn lại, bao gồm cả đứa trẻ kháu khỉnh cô đang bế, cũng có thể vẽ ra gương mặt của cô lúc bấy giờ. Atsushi đang mải mê nhìn bức ảnh, bỗng nhận ra một điểm kỳ lạ. Trên tay Minami đang cầm một tấm bùa nhỏ, và hình vẽ trên đó là thứ khiến anh ta cảm thấy lành lạnh sống lưng.

Atsushi nhìn lại vào cái hộp, và tấm bùa như thể hiểu ý mà xuất hiện trước mắt anh. Một phần của hình biểu tượng trên tấm bùa, rất tương xứng với hình xăm kỳ lạ mà anh phát hiện ra ở bên hông khi đi tắm vào tuần trước. Trực giác mách bảo Atsushi, đây không phải chuyện đơn giản.

“Đau…” Atsushi xoa bụng.

Một cảm giác nhoi nhói đang phát ra từ đấy. Dần dần, dữ dội và mạnh mẽ hơn. Cho đến khi, một luồng khí lạ, từ trong bụng anh đi dần ra ngoài kèm theo tiếng phì kéo dài. Khi đó, Atsushi đã biết nguồn cơn của cơn đau bụng thất thường này.

“Chết rồi, chết rồi, chết rồi… Chết rồiii!!”

Mỗi lần anh kêu lên, một món đồ trang sức lại được đặt lại tử tế vào trong hộp. Khi tất cả đã trở về vị trí cũ, cũng là lúc anh vừa la hét vừa chạy đến nhà vệ sinh mà đóng sầm cửa lại. Và phần còn lại buổi chiều của Atsushi đã xảy ra như vậy.

“... Thế đó là lý do cơm cháy như này à?” Hiyori gặng hỏi.

“Chịu thôi. Tào tháo không chừa một ai mà.”

Nụ cười của Hiyori trở nên cứng đờ trước lời thú nhận đầy dõng dạc của Atsushi. Ngược lại với không khí căng thẳng giữa hai người, Minami ở bên vẫn tươi cười vui vẻ mà nhắn tin với Rina. Đôi khi còn cười khúc khích như một chú sóc nhỏ vừa tìm thấy hạt dẻ.

“A!” Bỗng Minami sực nhớ ra. “Chị quên đi tắm mất rồi. Trời~ Mình hậu đậu thật đấy!”

Nói rồi, cô ngây ngốc mà tự cốc nhẹ đầu mình một cái. Tự nhiên cũng cắt đứt được cuộc cãi vã của Hiyori và Atsushi.

“Hiyori em cứ ăn đi nhé. Còn Atsushi cứ để bát đũa đó tí tôi dọn cho. Vậy nhé!”

Minami tung tăng mà chạy ra khỏi phòng khách rồi đi lên tầng. Atsushi nhìn vào Hiyori, băn khoăn mà chỉ đũa ra phía cánh cửa phòng khách vừa bị mở toang. Hiyori khẽ cười nhẹ mà trả lời anh.

“Chuyện thường thôi. Chị ý khi vui thì toàn thế mà.” Nói rồi, Hiyori đặt bát đũa xuống mà nói tiếp. “Mà cũng nhờ anh mà lâu rồi tôi mới thấy chị ấy như thế. Cảm ơn.”

Lời cảm ơn xuất phát từ miệng một người đanh đá như Hiyori, khiến Atsushi trong phút chốc sốc nhẹ. Anh ta khi đó, cũng chỉ ậm ờ đáp lại “không có gì” mà đưa bát canh miso lên gần miệng. Anh ta nhìn cô bé, thầm suy nghĩ:

“Có lẽ con bé cũng không xấu lắ–”

“Hiyori! Em đụng vào tủ đồ của chị hả?”

“Phụt!”

Đống canh miso mà anh đã húp cứ vậy mà tuôn trào ra từ mũi, theo sau đó là cơn ho sặc sụa khiến câu trả lời “Em không có!” của Hiyori cũng trở nên mơ hồ. Khi Hiyori nhìn sang phía Atsushi, thấy anh ta ho liên hồi khó hiểu thì nhăn mày. Cô bé định tiến gần lại hỏi thăm thì Atsushi bỗng đập mạnh bàn. Hiyori khẽ giật mình đôi chút.

“Thay ổ khóa thôi!” Anh đè nén cơn ho, mạnh mẽ đưa ra ý kiến trước mặt Hiyori.

“T-thay ổ kh… Mà đợi, anh làm gì còn tiền.”

“Vậy thì tháng sau…” Atsushi chững lại, anh ta đột nhiên nhận ra có gì sai sai. “Đợi đã, sao em biết anh hết tiền?”

“À…” Hiyori bối rối đảo mắt.

Cô bé gãi đầu, đưa mắt ra chỗ này rồi chỗ nọ là ấp úng một lúc. Khi ánh mắt đang đảo đi bắt gặp khuôn mặt kiên định của Atsushi, Hiyori mới bỏ cuộc mà rút điện thoại đưa ra trước mặt anh kèm theo vài lời nhắc nhở có chút e dè:

“Thì, lần sau, anh đặt mật khẩu laptop với mật khẩu ngân hàng khác thử xem…”

Trước ánh mắt sững sờ của anh, không gì khác, chính là cái tài khoản ngân hàng riêng anh tạo sau khi đến đây. Cái ví mà anh nâng niu, luôn tích góp từng đồng hiện ra số không tròn trĩnh bên cạnh dòng chữ “số dư”. Giờ Atsushi mới thấy, sao mà cô bé Hiyori ngày nào còn mặc đồng phục đuổi bắt anh lại có đồ để diện đi chơi.

“Trời ạ…” Anh thất vọng, nằm sập hẳn xuống bàn. “Mất cả chì lẫn chài…”

Kết quả, sau ngày hôm đó, Atsushi đã quyết định bỏ luôn cái thanh toán nhanh trên trình duyệt và đổi mật khẩu laptop. Và sau đó vài ngày nữa, khóa cửa của toàn bộ ngôi nhà cũng được thay hoàn toàn.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free