Gyaru Miko - Chapter 4: - Quá nhiều tempura rồi?
Đó là một buổi sáng sớm chủ nhật đi kèm với những cơn gió se se lạnh đôi khi dịu dàng thổi qua của mùa thu, là một thời điểm tuyệt hảo để chui rúc trong chăn mà ngủ nướng qua ngày. Nhưng sự lười biếng đó ở tận đẩu tận đâu chứ không phải ở trong nhà Jinja này.
"Em muốn ăn tempura!"
Hiyori mặc trên người chiếc áo len mới toanh còn chưa bóc nhãn, hai tay chống nạnh mà nhụng nhịu hét lớn.
"Chịu thôi." Atsushi nằm dài trên sô pha mà phe phẩy tay. "Vì ai đó mà anh hết sạch tiền mất rồi. Không đủ tiền mua tôm đâu."
"Hay nhỉ?" Hiyori đứng chắn trước mặt Atsushi mà nhăn mặt nói. "Giờ anh đình công luôn hả?"
"Chính xác."
Atsushi trả lời mà không một chút do dự. Ánh mắt anh ta vẫn đang dán vào những biểu đổ xanh đỏ thất thường trên laptop. Có lúc anh ta thở dài, có lúc anh ta thở ngắn nhưng nhìn chung chưa thấy cười lấy cái nào.
"Anh đúng là..."
Hiyori vẫn vậy, cằn nhằn trước mặt Atsushi. Và chứng kiến tất cả điều đó là Minami vẫn đang ngái ngủ đứng ở ngoài cửa phòng khách. Trước mặt cô, Hiyori ít khi tỏ ra mẫn cảm như vậy. Còn Atsushi cũng thế, cô chưa từng thấy dáng vẻ thờ ơ này của anh ta kể từ khi chuyển vào ở chung.
Minami cũng lờ mờ đoán được nguồn cơn của chuyện này. Cùng với dòng suy nghĩ lơ mơ khi vừa mới ngủ dậy, cô chợt hồi tưởng về khi lễ hội Arashiyama momiji chỉ mới vừa khai mạc.
o0o
Khi đấy cũng là một buổi sáng đầu thu như vậy, đi kèm với chút gió thu đầu mùa và lá phong rơi lả tả khắp đường phố. Một bầu không khí yên bình đến thanh thản. Nhưng đó là ở đâu đó chứ không phải ở Kyoto này. Dòng người đổ dồn từ trung tâm Kyoto qua tuyến Randen để đến Arashiyama đã trở nên tấp nập từ bao giờ. Cả người dân ở Arashiyama cũng vậy, liên tục kéo thành từng đoàn mà tụ tập ở bên sông Oi, chỉ sợ vị trí đẹp đã bị người khác chiếm mất.
Những vị khách hiếu kỳ không chỉ vì vị idol đến từ vùng Saitama mà cũng đôi phần vì dòng sông trong xanh cùng với khung cảnh rừng phong tuyệt đẹp. Một khung cảnh chỉ có người dân Arashiyama mới có thể chứng kiến quanh năm.
“Rina! Eikou! Ở đây này!”
Giữa dòng người đông nghịt, một thiếu nữ nhỏ nhắn hét lên về phía hai cô gái ở phía xa. Một cô đầu xanh, một cô đầu đỏ hơi thấp hơn cô đầu xanh kia một chút quay lại theo tiếng gọi, trông thấy cô gái tóc vàng óng đang vẫy tay. Họ len qua dòng người, đi đến bên cạnh người thiếu nữ đó.
“Cậu đến sớm thế? Còn việc ở đền nhà cậu thì sao?” Rina - cô gái đầu xanh dịu dàng cất tiếng.
“Cũng hòm hòm rồi. Tớ dậy sớm mà.” Minami - thiếu nữ tóc vàng đáp lại cô.
Đột nhiên, cô gái với cái đầu đỏ lắc lư hai bím tóc xinh xắn của mình mà tiến đến trước mặt Minami. Đôi mắt trong sáng của cô vẫn luôn lấp lánh sự phấn khích không giấu nổi mà chen lời.
“Nay đông thật đấy! Suýt thì Eikou lạc luôn!” Rồi cô lại quay sang Rina đang đứng bên cạnh. “May mà Eikou thấy cái đầu xanh nhô ra trong đám đông nên mới tìm thấy Rina đó!”
“Cậu nói cứ như tớ là cái biển báo ấy…” Lông mày Rina hơi trùng xuống mà nhìn sang phía Eikou.
Nói xong, cả ba nhìn nhau mà cười trừ. Minami thì mặc một bộ kimono truyền thống với tông màu chủ đạo là vàng như lúa, Rina thì giản dị hơn khi cô chỉ đơn thuần khoác lên người một chiếc áo len kèm theo một cái váy chữ A giản đơn cùng với một cái mũ nồi để giảm đi chiều cao nổi bật của mình. Trái ngược với họ, Eikou thì bùng nổ hơn với một bộ kimono cách tân màu hường sành điệu đi cùng với vô số trang sức lỉnh kỉnh. Bỗng đột nhiên, Minami nhận ra gì đó mà nhanh chóng hỏi hai người trước mặt.
“Tính ra không thấy nhóm kia nhỉ?” Minami hơi nghiêng sang bên nhìn về phía sau Rina và Eikou. “Có khi nào là lạc không?”
“Hể?” Cả Rina và Eikou đồng thanh cất tiếng. Sau đó, Rina hỏi lại. “Bọn tớ tưởng cậu đang chờ ai đó nên mới đứng đợi chứ?”
“Ừm ừm.” Eikou gật đầu lia lịa. “Hội kia đã đến từ đời nào rồi á. Bảo là muốn chiếm vị trí đẹp để chụp ảnh ấy?”
“Vậy á?” Minami nghiêng đầu.
Cả ba sau đó lặng người đứng nhìn nhau. Cũng chỉ được một lúc, một vài tiếng cười khúc khích đã không kìm được mà thoát ra khỏi miệng họ. Và rồi, Rina đặt một ngón tay lên trán Minami, mỉm cười nói:
“Thôi thôi, cũng sắp đến giờ du thuyền đi qua rồi đó. Không nhanh là muộn bây giờ.” Trong ánh mắt cô chứa chất một chút sự trìu mến. “Cậu thích nhất mấy cái này mà?”
Minami thốt lên một tiếng “A” như một chú sóc nhỏ vừa làm rơi quả thông. Cô nhanh chóng nắm lấy tay của Eikou và Rina mà thuần thục luồn qua dòng người đông nghịt phía trước. Khi này, cô còn hăng hái hơn cả Eikou đang loạng choạng bám theo phía sau.
Cả ba đến được một sạp thu phí đơn sơ, sau khi trả tiền thì họ nhận được con dấu đóng lên người làm chiếc vé tham gia lễ hội. Minami và Rina đều đóng dấu trên tay như thường lệ, riêng Eikou thì đóng đều ở cả hai bên má.
“Say cheese nào.”
“Cheese!”
Cùng với tín hiệu Eiko, cả ba người cùng nhau chụm đầu lại cho vừa khung hình mà tự sướng với nhau một bức. Tuy về cơ bản cả ba đều có tính cách khác nhau, song sự tươi tắn trong nụ cười lại chẳng có điểm nào lạc nhịp.
“Eikou gửi thẳng vào nhóm luôn nhé. Gửi luôn nè.”
Cô vừa dứt lời, cả điện thoại của Minami và Rina đều rung lên. Cả hai cũng cầm máy lên, lưu tấm ảnh vừa được gửi trên nhóm chung về máy mình.
“Vậy đi tập trung với hội kia nhỉ?” Minami đột ngột cất tiếng. “Tớ cũng thấy hơi bồn chồn rồi.”
Cả Eikou và Rina đều có thể nhìn thấy đôi mắt ánh lên vài phần mong đợi của Minami đang liếc nhìn qua khung cảnh lễ hội và dòng người dồn dập phía trước. Hai người họ khẽ gật đầu với nhau, rồi Rina mở miệng nói trước:
“Cũng chưa đến giờ mà, hay đi xem thử mấy hàng quán quanh đây đi?” Và Eikou tiếp nối theo sau đó. “Phải đó. Lâu lắm mới đi chơi thì bọn mình phải ăn nổ bụng luôn chứ.”
Minami chớp mắt lấy hai lần, khung cảnh trong mắt cô từ dòng sông Oi trong xanh xa xa trước mắt trở lại đối diện với hai người bạn thân của mình. Cái đầu nhỏ của cô hơi rung rung một chút, dường như đang suy tính chuyện gì đó.
“Chắc là vừa đủ… Ừm được.” Cô lẩm bẩm với bản thân. Sau đó, Minami mỉm cười mà đáp lại: “Vậy đi ăn tempura không?”
Nghe Minami nói thế, biểu cảm trên khuôn mặt của Rina và Eikou hơi đơ ra một lúc. Ngay khi họ còn đang nghĩ làm sao mà Minami đó lại cho ra đề nghị “sộp” như vậy thì đã bị nụ cười bất chợt của cô ấy làm cho lóa mắt.
“Không phải tempura đấy đâu. Cái này cơ.”
Cả hai nhìn theo hướng tay mà Minami chỉ lên trên đầu, vừa hay đáp ngay xuống mặt Rina là một chiếc lá phong đã lìa cành. Và cùng với đó, nỗi băn khoăn của cả hai cũng nhanh chóng tan biến.
“Minami cũng thật là! Eikou bất ngờ lắm đó nhé!” Nói rồi, Eikou lại khoanh tay, phồng má phụng phịu mà đối chất. “Cậu chê bọn tớ không phải dân Arashi gốc hả? Dỗi cho bây giờ. Hưm.”
“Ôi trời, ôi trời.” Minami lấy vạt áo, cố gắng che cái miệng đang tủm tỉm cười của mình lại mà nói tiếp. “Đại tiểu thư Kitaurawa[note82862] của tôi sao hôm nay nóng nảy quá ta?”
“Hồ hồ hồ…” Eikou cũng không thua kém gì, ngay lập tức đã vào đúng vai mà tiếp tục. “Cái cô vu nữ này hôm nay ăn nói kỳ cục dữ nha. Này chắc ngày thường quét lá chưa đủ đây mà.”
Cả hai đứng giữa đường, lời qua tiếng lại với nhau bằng những câu đùa giỡn châm chọc mà không thể giấu nổi nụ cười trên môi. Phải đến khi Rina hắng giọng, hai người mới quay ra phía cô gái trắng trẻo cao lớn đang giơ điện thoại lên trước mặt họ.
"Không nhanh lên thì không còn chỗ đứng đâu đó?"
Eikou và Minami nhìn vào chiếc điện thoại với các móc khóa hình hũ protein của Rina rồi lại quay sang nhìn nhau. Cuối cùng, họ bắt tay nhau, thầm tạm thời hòa hoãn màn bêu rếu bạn mình lại mà tiếp tục chuyến đi chơi.
Cả ba cùng nhau ghé qua vài quầy hàng, chụp vài tấm ảnh, đút vào miệng nhau những miếng momiji tempura[note82863] giòn tan rồi cười bật thành tiếng với nhau. Cứ vậy, chẳng biết từ khi nào họ đã đến được bên bờ sông Oi đang nhốn nháo người qua lại.
Đứng dưới tán lá phong đang đung đưa theo gió lành, dòng sông xanh mướt cũng hiện ra với từng tia nắng ban mai chiếu xuống. Đoàn thuyền cũng vừa hay đang theo từng nhịp chèo chậm rãi lướt ngang qua tầm mắt họ. Tuy vậy, niềm vui sướng của đám đông cũng nhanh chóng phai dần khi khuôn mặt mà họ mong đợi vẫn chưa xuất hiện. Chỉ có vài người, trong đó có Minami đây là vẫn đang tươi cười mà chụp từng bức ảnh đầy thích thú.
"Cứ tưởng anh Hisaka đi đầu chứ... Hơi chán nhỉ?" Eikou chán nản bộc bạch.
"Thì đương nhiên mà." Rina cất tiếng đáp lại cô. "Nhân vật chính mà đem ra ngay lúc đầu thì sau đấy còn ai xem nữa?"
Nói đến đó, cả hai bỗng nhận ra điều gì đấy. Eikou nhanh chóng che miệng lại, đồng thời cả hai cũng lén lút liếc sang phía bên cạnh. Rất may cho họ, Minami vẫn đang mải mê ngắm nhìn khung cảnh trước mắt nên không để ý những lời gió thoảng khi nãy. Eikou đã không chịu được mà vội vàng nói nhỏ với Rina:
"Tớ đi đây một chút nhé. Hội kia bảo là hình như có gì đó chơi ở trên thượng nguồn á."
Dù cô nói vậy, nhưng điện thoại của cô lại không có tiếng ting ting nào phát ra. Rina nhìn qua nụ cười có chút gượng gạo của Eikou. Cô cũng ngầm hiểu cho ý định của bạn mình mà gật nhẹ đầu. Sau đó, khách khứa xung quanh khu vực họ đứng cũng tản đi dần theo phía mà Eikou đã rời đi vì tin đồn ở đó đã thấy được người mà họ mong đợi.
Minami không hề để ý những điều kỳ lạ đó. Cô vẫn miệt mài chụp lấy từng bức ảnh đẹp, cũng không quên suýt xoa thêm vài lời khen cho thần thái của những người đóng vai lãnh chúa trên thuyền.
Bỗng một đợt gió bất thường nổi lên, Minami cũng vô thức mà lấy tay che đi cái trâm cài tóc trên đầu. Và chỉ đến lúc này, cô mới hoàn hồn lại mà ngó nghiêng xung quanh. Cô nhận ra cái đầu đỏ lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau đã mất dấu từ khi nào.
"Rina nè. Eikou—"
"Xin lỗi, Minami."
Không để Minami kịp thắc mắc, Rina đang ngẩn ngơ nhìn lên trời đã ngắt lời cô.
"Cậu chờ ở đây một tí được không? Tớ..." Trong giọng nói cô có chút lưỡng lự, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cành cây phong đang rung rinh theo gió. "Nói chung là cứ chờ tớ ở đây nhé. Đừng đi đâu đấy."
Trước cả khi Minami kịp hiểu ra chuyện gì, Rina đã biến mất trong dòng người của lễ hội mặc cho vóc dáng dễ nhận biết của mình. Giờ chỉ còn lại Minami đứng đó, bơ vơ không hiểu chuyện gì xảy ra.
Cô nhìn theo hướng mà Rina đã đi mất, sau đó lại quay về bên phía dòng sông Oi cùng đoàn thuyền vẫn đang miệt mài trôi qua. Hai bàn tay đang nắm lấy chiếc điện thoại của cô cũng siết chặt hơn trước, ánh mắt vô định mà nhìn về phía đồi phong đối diện. Đôi môi mím chặt khẽ hé mở, lí nhí nói ra những lời trong thâm tâm.
"Nếu không thích thì nói với tớ cũng được mà..." Và vế sau còn nhỏ hơn cả vế trước. "... Tớ không giận đâu."
Cô gái đấy đứng một mình ở đó, album ảnh vẫn chỉ dừng lại ở bức selfie chụp lén cả ba người khi đang hướng điện thoại về dòng sông. Phải cho đến khi dàn người ở trên thượng nguồn đổ xuống bắt đầu đông dần, chỗ đứng của cô bắt đầu trở nên chật chội thì Minami mới thở dài mà rời đi.
Minami chậm rãi rảo bước trên con đường quen thuộc. Đôi mắt ủ rũ của cô cũng bắt gặp từng bước chân nặng nề của mình. Đôi khi chúng khẽ liếc nhìn khung cảnh xung quanh, để rồi bắt gặp những ký ức còn tươi mới khi nãy mà lại cụp xuống nhìn đường.
Cái đầu mông lung của cô cũng đã nghĩ ra được vài viễn cảnh, tưởng tượng ra được vài tương lai vô định. Mỗi khung cảnh bất chợt xuất hiện trong đầu cô tựa như thêm một gánh nặng cho đôi chân của cô. Cho đến khi, một giọng nói mông lung giữa dòng người tấp nập qua lại lọt vào tai.
"Em gyaru đằng đó ơi! Lại đây nào!"
Đôi mắt mỏi mệt của Minami theo tiếng gọi là liếc sang bên cạnh. Ở đó có một cô gái cũng có vẻ bằng tuổi cô đang đứng trong một quầy hàng mà vẫy tay gọi lớn về phía cô. Minami chỉ tay vào mình, và cô gái đứng quầy đó cũng vui vẻ gật đầu.
"Phải phải, là em đó! Ở đây này!"
Tiếng chào hàng đó với cô gyaru lúc này tựa như đã cho cô một lý do để đứng lại. Không kịp để cho lý tính của mình kịp suy luận ra những lời từ chối lịch sự, đôi chân cô đã vô thức bước đến trước quầy hàng đó.
"Đây là... Xem bói hả?"
Đến đủ gần, cô mới kịp nhìn thấy tấm biển quảng cáo thô sơ được làm vội cùng vô số dụng cụ lạ mắt bên trong.
"Phải phải, trông em gái đây có vẻ đầy tâm sự lắm mà. Sao nào? Hứng thú làm một quẻ bói không? Chỉ năm trăm yên thôi."
"Ừm..."
Minami do dự nhìn lấy cô gái đang hưng phấn chào hàng với cô. Đó là một thiếu nữ trạc tuổi cô với mái tóc hồng bất thường xõa ngang vai. Trong ánh mắt tinh ranh đang nhìn mình, Minami chẳng thể thấy nổi một tia thành ý nào từ người trước mặt. Nhưng dù vậy, cái miệng nhỏ của cô qua một khắc lưỡng lự cũng bất ngờ cất tiếng:
"... Thực sự chỉ năm trăm yên thôi à?"
"Phải phải." Thiếu nữ tóc hồng đưa tay lướt qua khay nước nằm trên bàn. "Năm trăm yên và chị sẽ bói cho em gái cuộc đời trong tương lai gần luôn."
Minami nghe vậy, cô lấy tay lục lọi trong chiếc túi dây rút của mình ra một đồng năm trăm yên. Ánh sáng bóng lóa của đồng tiền trong tay cô gái trước mặt cũng khiến nụ cười thường trực trên miệng thiếu nữ tóc hồng rạng rỡ hơn nữa. Và ngay khi đồng tiền đó vừa đặt xuống dưới bàn, thiếu nữ đó đã nhanh tay cầm lấy mà không để cho khách hàng kịp hối hận. Cô thiếu nữ đưa tay lên, làm dấu hiệu ok mà hào hứng nói:
"Lựa chọn đúng đắn lắm đó. Đảm bảo chỗ chị làm ăn việc thật người thật luôn nhé."
Minami trông vậy cũng cười trừ ra tiếng. Cô chẳng mong đợi gì nhiều từ một sạp bói tồi tàn chẳng hiểu sao lấy được chỗ của lễ hội cả. Thiếu nữ tóc hồng cũng nhìn ra biểu hiện của Minami, cô rất nhanh đã sắp xếp lại biểu cảm của mình mà chìa tay ra.
"Chị là Rosea, tạm thời là chủ quầy của tiệm xem bói này. Em cứ tự nhiên gọi chị như vậy là ok."
Trước cả khi Minami kịp bất ngờ vì cái tên có hơi hướng ngoại và độ sành sỏi tiếng Nhật của chủ quầy kia thì bàn tay cô đã bị bắt lấy một cách vội vàng. Và thế là, Minami và Rosea đã miễn cưỡng bắt tay nhau để hình thành một niềm tin mỏng manh.
Sau khi bắt tay xong, Rosea cũng không chần chừ mà thực sự chú tâm vào công việc xem bói của mình. Cô lấy từ trong hộc bàn ra một tờ giấy trắng, rất nhanh cũng gấp nó một chiếc thuyền nhỏ xinh mà đặt lên một đầu của khay nước trên bàn. Minami nhìn chiếc thuyền đang nổi dập dềnh cũng không nhịn được mà tò mò chỉ tay hỏi:
"Đây là kiểu xem bói gì vậy chị? Em chưa thấy bao giờ."
Nghe vậy, Rosea khẽ bật cười mà nói vu vơ:
"Kiểu của phù thủy đấy."
"Phù thủy á..."
Cái niềm tin mà Rosea đã xây dựng với Minami qua cái bắt tay giờ đến cả hạt bụi cũng chẳng thấy đâu. Quả thật Minami là một người theo đạo, nhưng khoa học cũng đã dạy cho một thiếu nữ tuổi dậy thì nhận thức đúng đắn của xã hội hiện đại. Nghe hai từ "phù thủy" đó, cô gyaru chỉ biết cười khổ mà xót thương cho năm trăm yên của mình.
"Nào nào, ghé đầu vào đây đi."
Minami cũng hiểu năm trăm yên của cô đã không còn có thể trở lại, vậy nên cô vẫn miễn cưỡng làm theo lời của Rosea. Chủ yếu, là để năm trăm yên không hi sinh vô ích.
Rosea đặt tay lên đầu Minami, miệng lẩm bẩm những câu thần chú bằng một ngôn ngữ kỳ lạ. Khi cái miệng đang mấp máy của Rosea dừng lại, cũng là lúc Minami cảm thấy một cơn đau nhói nhẹ ở đỉnh đầu. Ngay trước mắt của cô, Rosea cầm lấy sợi tóc màu vàng vừa nhổ ra mà vo tròn nó lại rồi đặt gọn vào trong chiếc thuyền giấy.
"Giờ là lúc chứng kiến ma thuật nè."
Nói rồi, Rosea búng tay. Cùng với tiếng tách giòn tan vang lên, chiếc thuyền giấy nhỏ hơi khẽ chuyển động tiến về phía trước. Không một ngọn gió, không một rung động nhưng chiếc thuyền giấy vẫn đang miệt mài đi lên bất chấp những cơn sóng kỳ lạ bất ngờ nổi lên trên khay nước.
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Minami, con thuyền bỗng dừng lại khi chuẩn bị chạm đến đầu bên kia của chiếc khay. Nó đứng im ở đó, mặt nước cũng trở nên tĩnh lặng đến kỳ lạ. Và rồi, phần đế của con thuyền trở nên mềm nhũn, dần dần mất lực nổi mà chìm xuống một cách chậm chạp. Đến khi nước sắp tràn vào trong thuyền thì nó dừng lại, không chìm nữa.
"Cái này..." Minami bối rối nhìn vào con thuyền đang lửng lơ giữa trạng thái chìm và nổi. "Là tốt hay xấu vậy?"
"..."
Trái ngược với vẻ nhiệt tình khi trước, Rosea không đáp lại lời Minami mà chỉ lặng lẽ chống tay nhìn con thuyền. Con ngươi của cô hơi lay động, nhưng rất nhanh cũng trở lại dáng vẻ bình thường.
"Minami à." Rosea bất chợt cất tiếng. "Thế giới của em thật sự tràn ngập rất nhiều sự dối trá."
"... Hể?"
Cô thiếu nữ đứng lặng thinh, hai tay siết chặt lấy vạt áo kimono.
"Con người xung quanh em đều là những kẻ đeo mặt nạ. Kể cả bản thân em cũng vậy." Rosea khua tay. "Mà đấy cũng là tình hình chung của thế giới hiện tại rồi. Không đáng nói, không đáng nói."
Vị thiếu nữ tóc hồng đó ngồi thẳng lại, giương cặp mắt phán xét nhìn thẳng về phía Minami. Với một mặc cảm không thể nói thành lời, Minami cũng bất giác tránh né ánh nhìn đó. Thấy vậy, Rosea cũng chỉ cười nhẹ rồi tiếp tục diễn thuyết:
"Cuộc đời của em sắp tới sẽ gặp khá nhiều sóng gió. Có cái là nhỏ, có cái lớn,... Nhưng nhìn chung vẫn không ảnh hưởng đến 'cái kết' của em. Tuy chỉ có..." Nói rồi, cô chỉ vào chỗ con thuyền đang nằm im. "Lần này. Đúng đó, lần này là quyết định."
Minami nhìn vào con thuyền vẫn đang bất động ở đó. Trong lòng cũng len lỏi một cảm xúc khó tả. Để mà miêu tả thành hành động, thì Minami thật sự không muốn đứng trước cái quầy xem bói này thêm một giây nào nữa. Nhưng như có một lực đẩy vô hình, cô cũng bất giác nói ra thành lời:
"Lần đó... Lần đó, ý chị là gì? Là em sẽ làm sao?"
Cái liếc nhìn trong sự tò mò của cô cũng vô tình đụng phải ánh mắt sắc sảo của Rosea. Minami cũng rất nhanh đảo mắt sang chỗ khác.
"Hừm hừm." Rosea gật nhẹ đầu.
"Nói chung là những lời nói dối xung quanh em sẽ thoát ra khỏi cái bọc của nó. Mà không chỉ có một cái thôi đâu." Cô đưa tay nhúm lấy cái buồm của con thuyền, miệng cười mỉm. "Phải là rất nhiều đó. Từng cái từng cái một đến mức khiến em phải dừng lại mà tự chất vấn bản thân mình."
Không để cho Minami tiếp tục có thêm thời gian tiêu hóa những lời vừa nãy của mình, Rosea rất nhanh đã nói tiếp:
"Tùy vào lựa chọn em đưa ra. Con thuyền có thể tiếp tục tiến lên..." Và rồi, cô bỗng chợt thả tay ra. "Hoặc là chìm xuống."
Cùng với lời ấn định của Rosea, dòng nước cuộn trào đổ vào bên trong con thuyền nhỏ, rất nhanh cũng nhấn chìm nó hoàn toàn. Cuối cùng, cái khay chỉ nhả ra sợi tóc vàng đã phai màu nổi lềnh bềnh vô định trên mặt nước.
Chứng kiến một màn như vậy, Minami cũng cạn lời mà nhìn sợi tóc của bản thân đang trôi dạt như một mảnh rác thải nhựa trên biển khơi. Tâm trí của cô trở nên rối bời bởi những lời dụ hoặc đội lốt tiên tri của Rosea. Lần xem bói này, đúng hay sai cũng không còn quan trọng nữa.
Lẽ vì, trong mắt cô đã nhìn thấy những dòng chữ ấn định cho cái kết của mình rồi.
"Vậy..." Rosea ngửa một tay ra. "Của em hết một nghìn yên."
"Chị ơi..." Miệng Minami hơi run run. "Có thể giảm giá cho em được không? Em mới là học sinh..."
"Không được không được. Giá niêm yết rồi."
Minami nhìn vào những đồng một trăm yên ít ỏi nằm trong chiếc túi rút rồi lại nhìn xuống cái biển quảng cáo thô sơ. Ở đó có ghi rõ ràng: "Xem bói chỉ năm trăm yên!" kèm theo một dòng chữ nho nhỏ ở bên dưới "hỏi một câu năm trăm yên".
Đối diện với nụ cười thảo mai cùng bàn tay đang ngửa ra của Rosea, hai khóe mắt của Minami cũng bắt đầu ngấn lệ. Đã lâu lắm rồi cô mới tham gia một lễ hội, và cũng lâu lắm rồi cô mới gặp một màn tư bản bất ngờ như vậy. Ngay khi Minami sắp không chịu nổi, khóe mũi sắp trở nên cay nồng vì những giọt nước mắt mặn chát thì một tiếng động lớn ở bên cạnh vang lên.
"Cái này rõ ràng là gian thương mà!" Người phụ nữ đập bàn nói lớn.
Bất ngờ bên cạnh Minami xuất hiện một chị gái xinh đẹp với mái tóc nâu xoăn dài. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, khoác bên ngoài là một chiếc ghi lê màu đen đi cùng với chiếc quần jean đơn giản. Người chị gái đấy vẫn tiếp tục giận dữ mà quát mắng Rosea:
"Tôi chứng kiến hết rồi đấy nhé. Đừng tưởng nhỏ tuổi đi lừa đảo mà được người ta thông cảm." Chị gái đó chỉ thẳng tay vào mặt Rosea. "Có tin tôi gọi ban quản lý lễ hội đến dẹp quầy luôn không?"
Nghe đến hai "dẹp quầy", khuôn mặt tươi cười của Rosea bỗng chốc trở nên cứng nhắc, có thể thấy cả giọt mồ hôi đang lăn dài trên trán cô. Dù vậy, với tư cách là chủ quầy tạm thời, cô không thể rút lui trong màn cãi tay đôi này được.
"Gian thương gì mà gian thương." Rosea hùng hổ đáp lại. "Giá tôi để niêm yết rõ ràng hết rồi. Có trách thì trách con bé không đọc kỹ mà thôi."
"Ô hay nhỉ?" Khuôn mặt xinh đẹp của chị gái tóc nâu cũng xuất hiện thêm vài nếp nhăn. "Giờ thì cô đổ lỗi cho nạn nhân luôn? Biết cái câu 'khách hàng là thượng đế' không hả?"
"Thượng đế?" Rosea nhếch mép cười mẩy. "khách hàng mà chưa trả tiền thì thượng đế cái nỗi gì. Ăn quỵt thì có ấy."
"Cô...!"
Chị gái tóc nâu bỗng dừng lại vì một lực kéo nhỏ ở bên tay. Cô quay ra, thấy Minami đang cúi thấp mặt xuống, hai tai đỏ lên trông thấy. Cái tay nhỏ nhắn kia vẫn đang cố kéo lấy tay áo cô bằng một lực rất nhẹ. Chị gái đó nhìn xung quanh, trông thấy cũng kha khá người đi đường đã dừng lại và nhìn về phía họ, cũng bắt đầu có những lời xì xào qua lại.
"Chậc."
Chị gái tóc nâu tặc lưỡi, đôi mắt đen láy của cô đảo qua đảo lại giữa bản mặt khó ưa của Rosea và nét ngại ngùng trên gò má của Minami. Sau đó, cô rút từ trong chiếc túi xách đeo ở bên tờ mười nghìn yên mà đập mạnh lên bàn.
"Không cần thối."
Sau đó cô quay ra phía người thiếu nữ bên cạnh, giọng điệu có phần trở nên nhẹ nhàng trước.
"Đi thôi em."
Chị gái tóc nâu ngoảnh đầu lại và rời xa khỏi sạp xem bói. Minami đứng đó bâng khuâng một lúc, nhưng rất nhanh chân cô cũng rời bước theo bóng lưng của chị gái kia.
"Cái giao ước mà em đã lập..."
Cùng với tiếng gọi bất thình lình của Rosea, Minami cũng vô thức mà quay đầu lại. Cô chủ quầy đó một tay giữ chặt tờ mười nghìn yên, tay còn lại nhúm lấy sợi tóc đang trôi trên khay nước lên. Tuy vậy, đôi mắt sắc lẻm tựa như nhìn thấu tâm can đó vẫn nhìn thẳng về phía Minami.
"Không đáng tin đâu." Rosea nháy mắt. "Coi như phần thêm cho tiền thừa."
Gương mặt tươi cười đầy bí ẩn của Rosea cũng bị che mất bởi dòng người đang qua lại trước mắt. Minami đờ đẫn đứng nhìn về phía đó, nơi mà cô đã suýt bị lừa mất hơn một nghìn yên. Đến khi tiếng chị gái tóc nâu gọi cô từ phía xa cất lên, Minami mới thoát ra khỏi những suy nghĩ phức tạp đó mà quay người rời đi.
Hai người họ đi đến bên vệ đường, vừa hay cũng có một băng ghế đang đơn độc nằm ở đây. Theo lời mời gọi của chị gái tóc nâu tốt bụng, Minami đã cẩn trọng mà ngồi xuống bên cạnh. Sự ngượng ngùng ban nãy dần chuyển thành một cảm giác bồn chồn. Đôi lúc Minami lại liếc mắt sang nhìn chị gái bên cạnh, rồi cũng nhanh chóng nhìn xuống đùi mình.
"Đúng là gian thương mà." Chị gái tóc nâu bất ngờ cất lời trước. "Không biết ban quản lý lễ hội nghĩ gì khi để một kẻ như cô ta lập sạp ở đây nữa."
Minami lúc này mới nhìn rõ gương mặt của người tốt bụng đã giúp mình. Sống mũi cao cùng bờ môi căng mọng như một người mẫu chỉ có thể thấy trên màn ảnh đập ngay vào mắt cô. Trên người chị gái đó cũng có một hương thơm nồng, phảng phất theo làn gió bay ngang qua mà đọng lại trong mũi. Tuy có chút sững sờ vì một người xinh đẹp như vậy đang ngồi cạnh mình, Minami vẫn không quên phép lịch sự tối thiểu đã được dạy. Cô hơi cúi đầu về phía chị gái bên cạnh, mấp máy môi mấy lần mới nói được lời trong tâm trí ra.
"Cảm ơn chị đã giúp em. Em biết ơn lắm. Thật sự đấy ạ." Nói rồi, cô lại chếch mắt nhìn sang túi tiền của mình mà có chút không nỡ. "Về tiền của chị..."
"Thôi thôi nào, em không cần bận tâm đâu." Chị gái tóc nâu cũng nhận ra được sự khó xử trong cử chỉ của Minami. Cô nhanh chóng đáp lại với một nụ cười để xóa tan hiểu lầm. "Cứ coi như lòng tốt của chị đi. Kiểu tiền cúng viếng đền ấy."
"... Ể? Cúng viếng..."
Minami bất chợt ngẩng cao đầu lên mà đụng phải nụ cười dịu dàng cùng ánh mắt ân cần của người chị gái trước mặt.
"Em là vu nữ mà? Coi như tiền cúng viếng mấy năm nay chị nợ ngôi đền đi."
Sự thật hiển nhiên trong lời buột miệng nhằm xoa dịu cô thiếu nữ đang ỉu xìu lại thực sự chạm được đến tâm trạng đang trùng xuống đó của cô. Bất ngờ ập đến đó khiến khuôn mặt Minami thoáng hiện nét kinh ngạc. Nhận thấy vậy, nụ cười tươi của chị gái tóc nâu đó cũng lệch đi vài phân. Con ngươi đen trong đôi mắt của cô cũng rung động lên một chút. Chị gái tóc nâu nhanh nhảu đính chính mà ngượng ngùng gãi đầu.
"À à em không phải vu nữ hả? Chị, chị xin lỗi nhé. Chị cứ tưởng..."
"Em là vu nữ ạ."
Minami giương cặp mắt to tròn mà long lanh đó mà vội vàng khẳng định. Sau đó, cô cảm thấy có chút ngại mà đảo mắt sang chỗ khác, lí nhí nói tiếp.
"Em là vu nữ mà."
Chị gái tóc nâu sững sờ trong giây lát, nhưng rồi thâm tâm cô cũng trở nên bình tĩnh lại. Cô bộc bạch, không thể giấu nổi niềm vui mừng đang dần hiện hữu trên khuôn mặt.
"Vậy là đúng rồi ha? Giống đến vậy mà." Cô đưa tay, vuốt lấy tóc mái đang rũ xuống của người thiếu nữ trước mặt. "Em là Jinja Minami nhỉ?"
"Sao chị..."
Chưa kịp để Minami giải đáp nghi vấn tiếp theo. Chị gái tóc nâu đã đặt tay lên ngực, dõng dạc mà giới thiệu bản thân:
"Chị là Sasaki Aya, bạn thân của mẹ em đó."
"Mẹ sao..."
Những hồi ức bất chợt ùa về trong tâm trí của Minami khi từ ngữ thân thương đó lọt vào tai cô.
Chúng là những kỷ niệm xưa cũ, những hình ảnh mờ nhạt của một người dịu dàng và ân cần, của người mà cô bé nhỏ nhắn đó gọi là "mẹ". Và rồi, Minami lùi về bên phía mạn ghế, tránh xa khỏi tầm tay của Aya.
"Em rất biết ơn vì chị Sasaki đã giúp em, nhưng mà..." Cô hơi rụt rè, nép bản thân vào góc mà nói tiếp. "Mẹ em chưa từng kể về chị Sasaki bao giờ cả."
Minami nói xong, cũng tự hiểu rằng bản thân đang tỏ ra hơi bất lịch sự. Cô nhanh chóng khua tay, bối rối làm rõ ý mình.
"Ý-ý em không phải là chị Sasaki là người xấu gì đâu ạ! Chỉ là em không hiểu nhiều về mẹ lắm nên người quen của mẹ em cũng không rõ đâu..."
Aya đã ngồi đơ ra đó kể từ lúc Minami nói về việc mẹ cô bé chưa từng kể về bản thân. Cô lấy tay xoa trán, nếp nhăn được giấu kín sau lớp phấn son cũng hơi lộ ra một chút. Suy nghĩ lộn xộn trong đầu cô cũng theo đó mà trở nên ổn định mà rõ ràng hơn. Khi đã vững vàng, Aya chỉ buồn bã mà thở dài một tiếng.
"Không sao mà, lỗi chị cả. Chị cũng có chút đột ngột quá." Aya lén nhìn lên cái trâm cài tóc của Minami, khóe miệng đang mỉm cười cũng hơi trũng xuống một chút. Trong ánh mắt có chút xa xăm như đang nhìn về một nơi khác.
"Em muốn nghe chuyện của chị và mẹ em không? Coi như là để chị giới thiệu bản thân một chút?"
Minami nghe vậy cũng dần thả lỏng bản thân mà ngồi thẳng lại. Ánh mắt của cô thiếu nữ tuy vẫn còn đôi phần kiêng dè, nhưng so với lúc trước thì vẫn tốt hơn. Aya ngả lưng mà dựa vào băng ghế rồi cầm chắc lấy chiếc túi của mình, mắt thì dán vào chiếc lá phong đang gồng mình bám trụ trên cành cây mà bắt đầu kể về những kỷ niệm xa xôi.
"Hồi đấy, mẹ em..."
Tuy là gọi đó là câu chuyện của Aya, nhưng từ góc nhìn của Minami thì giống như kể về thời xuân xanh của mẹ cô qua góc nhìn của Aya thì đúng hơn. Cô phì cười vì những rắc rối khi hai người vừa mới tập tễnh trở thành maiko[note82864], yên lặng lắng nghe vì những cuộc cãi vã lớn nhỏ, khóe mắt hơi cay vì những sự bất công đến đau lòng của xã hội đối với họ. Và thế là chẳng biết từ lúc nào, cả hai đã ngồi ngay sát gần nhau.
"Vậy ra lúc đó mẹ em làm vậy à..." Minami vô thức lấy vạt áo che mặt, khóe miệng hơi nhoẻn lên. "Chẳng trách mẹ không nói về việc từng làm geiko[note82865] bao giờ."
"Ừm, hồi đó bọn chị cũng vất vả lắm. Cãi nhau um sùm luôn."
Aya nhún vai, sự bất lực muộn màng cũng hiện lên trên khuôn mặt dài của cô. Cô quay đầu nhìn sang, hơi đờ người ra một chút khi thấy cô bé vu nữ yêu kiều kia đang cố gắng che đi nụ cười tủm tỉm của mình. Aya cười trừ, cẩn thận lấy tay đặt lên đầu Minami.
"Chị không ngờ con gái của cậu ấy lớn lên lại xinh đẹp như vậy đấy."
Minami giật thót nhìn lên phía Aya. Trái tim cô bé đập hơi nhanh nhưng cũng ổn định lại khi trông thấy đôi mắt ánh lên vẻ cưng chiều của người phụ nữ trước mặt. Minami đưa hai tay cầm lấy bàn tay đang đặt lên đầu, chếch mắt sang phía khác mà ngượng ngùng nói:
"Xinh đẹp gì chứ... Cô Sasaki cứ khen em mãi thôi."
"Xinh đẹp là xinh... Đợi đã nào." Bỗng Aya dừng lại, cô cảm thấy điều gì đó không đúng. "Sao lại thành 'cô' rồi?"
Minami cũng tranh thủ lúc đó mà đặt tay của Aya ra chỗ khác, ngây thơ nhìn thẳng vào mắt cô mà dõng dạc trả lời:
"Thì cô Aya cũng ngang mẹ em mà, gọi cô cũng có gì lạ đâu? Tính ra em không gọi là cô thì có chút vô lễ đấy."
"Thôi thôi thôi." Aya nhanh chóng phủ nhận. "cứ gọi chị như cũ là được rồi. Gọi thế nghe già quá." Nói đến đó, một ý nghĩ cũng tiện nhảy ra khỏi đầu cô và nhanh chóng trở thành lời nói. "À phải phải, tiện đó cũng đừng gọi chị là Sasaki làm gì. Aya thôi là được."
"A..."
Minami thẫn thờ đôi chút, nhưng rồi cũng mỉm cười mà đáp lại Aya.
"Vậy chị Aya cứ gọi em là Minami đi."
Aya nhìn hai bàn tay đang đan xen vào nhau của mình và cô bé trước mặt, bất chợt khiến cô thực sự nhớ về người bạn thân của mình. Trong lòng cô dâng lên chút nghẹn ngào khó thấy, chỉ biểu hiện qua sự âu yếm của bàn tay đang nắm lấy Minami. Trong lòng cô cuộn lên những ý nghĩ mới mẻ, và một trong số đó vô tình bật ra khỏi đầu môi.
"Vậy thì, Min—"
"Minami ơiiiiii!"
"Oái!"
Chen ngang vào cuộc trò chuyện của hai người là một vòng tay bất thình lình ôm chầm lấy Minami từ phía sau. Trước khi Minami kịp thốt lên bất kỳ từ gì khác, miệng cô đã bị bịt lại bởi một vật thể lạ màu vàng bóng loáng. Hương vị của nó nhanh chóng lan ra đầu lưỡi cô, kích thích cả hàm trên và hàm dưới cùng nhau nhai nát thứ đó mà nuốt xuống.
"Đây là... Tempura?" Minami ngẩn ngơ sờ vào miệng mình mà cảm thán.
"Đúng rùi đó. Xin lỗi vì bỏ cậu lại nhé Minami~"
Tròng mắt cô đi xuống, nhìn vào đôi tay với bộ móng sặc sỡ đang cầm lấy chiếc xiên vừa nãy đưa miếng tempura vào miệng cô. Minami thở dài, cầm lấy bàn tay đó mà hơi ngoảnh đầu lại phía sau thốt lên.
"Cậu làm gì vậy Eikou?" Trong lời nói pha lẫn chút vui vẻ và bực bội.
Lọt vào trong tầm mắt của cô là một Eikou đang bày ra vẻ mặt buồn tủi thân ít khi thấy. Hai gò má in dấu chiếc vé của lễ hội cũng nhạt đi trông thấy.
"Thì Eikou mua cho Minami tempura để xin lỗi nè. Bộ không ngon hả?"
"Không phải không ngon mà là..."
Đến đó, khuôn mặt của Eikou lại như chảy xệ ra thêm vài phân nữa. Nhìn một cảnh như vậy, chút trách móc đọng lại trong lòng Minami cũng theo lời định nói sau đó mà bay đi theo làn gió vừa thổi qua.
"Nói chung là cậu thả tớ ra cái."
Eikou nghe thấy thế liền giương hai đôi mắt to tròn lên nhìn Minami. Cặp má cô phồng lên, lông mày hơi trùng xuống mà bày ra vẻ mặt đáng thương mà nhõng nhẽo nói:
"Vậy Minami tha thứ cho Eikou hả?"
"Ừm ừm, tha thứ rồi, tha thứ rồi. Thả tớ ra cái, đau cổ quá."
Nhận được lời tha thứ của Minami, cái bộ dạng đầy đáng thương và tủi thân lúc trước cứ như chưa từng tồn tại mà ngay lập tức chuyển sang nụ cười rạng rỡ thường ngày. Eikou thả Minami ra rồi hào hứng vịn tay vào lưng ghế, bật nhả một phát qua mà ngồi phát bộp xuống bên cạnh Minami.
"Vui quá, Minami không còn giận Eikou nữa rồi!" Cũng không quên lắc lắc chiếc túi tempura nóng hổi vừa mua lên.
"A! Hai cậu đây rồi!"
Trước cả khi Minami cất lời trách móc vụ Eikou nhảy qua ghế thì cả hai đã bị một giọng nói từ phía xa lấy đi sự chú ý. Ở hướng gần chỗ bờ sông Oi là một bóng dáng cao khều với chỏm tóc màu xanh đang vội vã chạy về phía họ. Khi đã đến đủ gần, những giọt mồ hôi nhễ nhại trên cô gái đó mới rõ ràng hơn.
"Rina ới, sao mồ hôi nhễ nhại thế?" Eikou bất chợt lên tiếng.
"Còn phải hỏi sao..." Rina cố gắng lấy lại nhịp thở, không khỏi khiến lời nói của bản thân có chút ngắt quãng. "Sao cậu không ở yên chỗ tớ bảo vậy Minami? Tìm cậu suốt đấy."
Minami mở miệng định nói gì đó, nhưng khi câu đầu tiên của Rina là trách móc cô thì cặp môi đó đã mím chặt lại lúc nào không hay. Lông mày Minami nhíu lại, trong đôi mắt ánh lên vài phần trách móc khó thấy.
"Tớ cũng là con người đó Rina. Không ai đứng im ở đó suốt vài tiếng đồng hồ được đâu."
"A..."
Rina bất ngờ thốt lên, nhịp thở cô cố gắng mãi mới lấy lại cũng lệch đi vài đoạn. Cô lấy tay gãi đầu, không dám đối mặt với Minami mà quay đi chỗ khác rồi ngại ngùng nói:
"Là lỗi tớ thật. Xin lỗi cậu..."
Quay sang nhìn Rina đang thẹn thùng rồi quay lại nhìn Minami đang khoanh tay trừng mắt, Eikou bỡ ngỡ khi thấy vai vế thường ngày của họ lại đang hoán đổi cho nhau. Nhưng nhìn lâu thì cũng chẳng quen mắt, Eikou lấy hai chiếc xiên còn lại trong túi giấy mà nhanh như cắt đã đem hai miếng tempura nóng hổi đặt vào miệng họ.
"Ực. Cái này là, tempura?" Rina bất ngờ cất tiếng.
"Cứ để cho tempura cuốn trôi đi!"[note82866]
Eikou thẳng lưng, dõng dạc mà nói lên câu thành ngữ trong lòng mình. Dù bản thân cũng có hơi ngại khi người qua đường dừng lại mà nhìn mình, cô vẫn giữ nguyên tư thế chống hông đầy tự tin đó như một chiếc cột không thể lay chuyển.
"Eikou nè, thầy Tachibana mà biết cậu dùng thành ngữ như này thì chắc rụng nốt chỗ tóc còn lại mất." Minami bất lực mà nói.
"Ể? Thầy Tachibana mà hói thêm nữa thì sao mà kiếm vợ được?" Eikou đưa tay lên miệng để che đi sự bất ngờ vừa vụt qua trên mặt. "Chẳng lẽ là do Eikou ư!?"
"Đùa thôi mà. Ha ha ha."
Tiếng cười hồn nhiên cứ thế không kìm được mà phát ra từ miệng Minami. Trông vậy, Eikou cũng lén quay ra phía Rina mà giơ ngón cái lên đầy hãnh diện. Cái phương pháp giảng hòa nghe thì vô lý mà khi thực hành thì lại vô lý nhân hai này thế mà chẳng hiểu sao lại thành công.
"À chết!" Bỗng Minami thốt lên. "Chị Aya, đây là bạn e..."
Khi Minami quay sang, cô đã không còn thấy bóng dáng của Aya đâu nữa. Những tưởng người chị gái vừa mới quen đã rời đi không nói gì thì Minami đã bị giọng nói đứng ở bên đầu kia của chiếc ghế gọi lại.
"Chị Aya! Em cứ tưởng chị đi mất rồi chứ."
"Ha ha." Aya đứng đó, cất lại chiếc điện thoại vào trong túi. "Chị vừa nghe điện một lát thôi mà."
Nói rồi, cô lại nhìn quanh chỗ Minami một hồi và nhận thấy có hai cô bé khác cũng đang ở đây.
"Đây là bạn em hả?"
Minami gật đầu với Aya, sau đó cô cũng ngoảnh lại mà điên cuồng ra tín hiệu mắt với hai người phía sau. Nhận được tín hiệu, Rina rất nhanh cũng hơi cúi đầu xuống mà cất lời:
"Em chào chị. Em là Watanabe Rina ạ."
Eikou sau đó nhìn theo Rina cũng rất nhanh mà cúi gập cả người xuống.
"Em là Murata Eikou ạ! Hân hạnh được gặp chị đẹp ạ!"
Thấy hai cô bé lễ phép trước mặt, Aya cũng vui vẻ mà mỉm cười đáp lại.
"Chị là Sasaki Aya. Cứ gọi chị là Aya cũng được nhé."
Sau khi chào hỏi xong, cái túi của Aya cũng rung lên một phát. Cô khẽ liếc nhìn lên mặt trời đã qua thiên đỉnh từ bao giờ. Cô thở dài, cẩn thận chỉnh trang lại quần áo của bản thân rồi hướng về phía Minami nói:
"Giờ chị có việc đột xuất nên không tiện lắm. Minami, em cứ đi cùng bạn em đi." Sau đó cô lại quay ra phía Eikou và Rina rồi nói tiếp. "Hai đứa nhớ coi chừng bạn mình cẩn thận đấy. Con bé suýt thì bị gian thương lừa đó."
"Thật luôn?" Eikou hơi dè chừng mà quay sang nhìn Minami. "Không ngờ còn có người ngốc hơn Eikou đó."
Nhận ra Aya và Eikou đều đang châm chọc mình, hai gò Minami đã đỏ lên từ lúc nào không hay. Cặp lông mày cô nhăn lại, vẫn chẳng giấu nổi nét mặt ửng hồng kia mà đáp lại Eikou:
"Tớ thật sự chẳng muốn nghe điều đó đâu. Nhất là do Eikou nói ra nữa."
"Ít nhất Eikou cũng không bị lừa tiền~"
Nói xong, Eikou cũng lè lưỡi ra mà trêu chọc Minami. Dù vậy, cô vu nữ vẫn không thể phản bác sự thật hiển nhiên mà chỉ lẳng lặng cúi đầu, mong sao có một gò đất là cắm mặt xuống.
"Ha ha, đúng là tuổi trẻ mà." Aya bộc bạch, trên miệng cũng nở một nụ cười duyên. "Vậy nhé, khi nào rảnh chị sẽ ghé qua đền chơi nha. Tạm biệt."
Nói xong, Aya cũng bước từng sải dài mà đi về hướng cổng lễ hội. Khi Minami đã dứt được cơn xấu hổ lúc trước mà ngẩng mặt lên thì người chị gái đó đã khuất bóng từ đời nào. Cô nhìn vào điện thoại trong tay, bất ngờ mà thốt lên một tiếng "A".
"Quên xin số điện thoại chị ấy mất rồi..."
Trong lúc Minami vẫn còn đang thẫn thờ nhìn theo hướng Aya đã đi. Eikou đã nhanh nhảu mà nói nhỏ với Rina đang đứng bên cạnh.
"Tính ra chân chị ấy dài phết nhỉ?"
"Ừm thì, như người mẫu ấy." Rina đáp.
"Phải đó. Rina sau này lớn thêm nữa thì chắc một phát bước qua đầu Eikou luôn nhỉ?"
"Ê." Rina cáu kỉnh trả lời lại.
Sau đó, cả hai lại quay sang nhìn đứa bạn vẫn đang đứng như trời trồng nhìn vào người qua đường lại. Eikou lại là người bắt đầu trước, lấy hông huých nhẹ vào người Rina rồi nghiêng nghiêng đầu về phía Minami. Rina cũng thầm hiểu ý cô mà gật nhẹ đầu. Biết thế, Eikou cũng cầm túi tempura bằng cả hai tay, ra vẻ khách sáo mà cố tình nói lớn:
"Hình như Rina bảo là tí nữa sẽ bao bọn mình đi ăn sập lễ hội luôn ấy!"
"Tớ nói vậy hồi nào đấy?"
Trước cả khi những lời phàn nàn tiếp theo của Rina phát ra, Minami đã quay cả người về phía họ.
"Thật hả?" Đôi mắt cô lấp lánh lên vài tia mong đợi, vội vàng xác nhận lại câu nói vừa nãy của Eikou.
"Thật thật." Eikou gật gù. "Cậu ấy bảo là đền bù cho việc lỡ bỏ rơi Minami lúc nãy á!"
Thế rồi, ánh mắt mong đợi đó lại chuyển sang người Rina. Đôi môi đỏ hồng có hơi chút hé mở như đang chờ mong sự xác nhận từ người bạn đang bối rối này. Rina nhìn qua Eikou để tìm kiếm sự giúp đỡ và nhận lại được gương mặt tươi cười tự tin của cô. Cuối cùng, Rina thở dài, đưa tay rút ra từ trong túi váy một tờ tiền mới toanh.
"Thôi vậy, nãy tớ cũng mới nhặt được mười nghìn yên luôn." Cô lấy một tay chống nạnh, nét mặt áy náy khi nãy cũng không còn. "Để bao cả hai đứa tham ăn các cậu một bữa vậy."
Nhìn thấy thứ vật chất đã ngầm như một câu trả lời đang phe phẩy trên tay Rina, cả Eikou và Minami cùng nhau vui vẻ mà đập tay với nhau. Rina lại thở dài thêm một lần nữa, nhưng lần này trên môi cô cũng hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng.
Cả ba lại như hồi sáng sớm, cùng nhau ghé qua các quầy hàng khác nhau. Nhưng khác với lúc đó, lần này không phải để ngắm nghía mà là để tiêu tiền.
"À phải rồi." Rina chợt thốt lên, trên tay vẫn đang cầm một que yuba cheese[note82867] nóng hổi. "Tính ra Eikou cũng phải bao cả lũ nữa chứ? Sao có mình tớ vậy?"
"Ể, sao Eikou phải làm thế?" Nói rồi, cô hơi ngả người về bên phía cô gái bên cạnh. "Minami đã tha thứ cho Eikou rồi mà, nhỉ?"
"Phải đó." Minami cũng nhân đấy mà cắn tiếp một miếng Taiyaki[note82868] nhỏ rồi chìa ra trước mặt Rina. "Tớ còn phải cảm ơn vì sự hào phóng của cậu đấy Rina."
Eikou và Minami sau đó nhìn nhau mà cười lên, để lại Rina đang bất lực trước cơn háu ăn của hai cô bạn này.
"À Eikou, cậu mua đống tempura đấy ở đâu thế? Ăn cũng ngon đó."
Nghe Minami nói vậy, Eikou cũng nhanh nhảu mà chỉ tay về phía thượng nguồn sông Oi mà đáp lại.
"Ở trên đó đó. Ở đấy còn nhiều hàng ngon lắm á mà Eikou hổng có tiền."
Cả hai bỗng dừng chân lại, quay đầu nhìn về Rina vẫn đang cố kéo sợi que yuba cheese trên tay. Trông thấy ánh mắt săm soi nhìn chằm chằm vào mình của hai người bạn phía trước, Rina cũng đành bất đắc dĩ nói:
"Biết rồi biết rồi. Hôm nay cho cả tiểu thư và cô vu nữ đây ăn thỏa thích luôn."
Nhận được sự đồng thuận yếu thế của Rina, đôi chân của hai người lại trở nên ăn ý đến kỳ lạ mà cùng nhau bước đi những bước dài và nhanh hơn về phía trước. Rina ở phía sau thở dài mà tiếp tục với nhịp đi bình thường của mình. Cả ba người cứ thế mải rong ruổi khắp cả lễ hội, niềm vui của thiếu nữ luôn hiện hữu trên gương mặt của cả ba người cho đến cả khi chia tay nhau mà ra về.
Khi Minami đứng trước cánh cổng Torii quen thuộc của nhà mình nằm trên sườn núi thì màn đêm đã phủ xuống nơi đây. Đứng ở ngoài, cô cũng có thể liếc thấy ánh đèn đang phát ra trong phòng khách ở gian nhà phía bên trái của chính điện. Cô lấy tay sờ bụng rồi lại nhìn vào chiếc túi giấy còn duy nhất một miếng tempura.
"Chắc là bảo với anh Hagihara là mình không ăn tối vậy." Cô tự nhủ.
Minami bước đi trên con đường sando, lướt qua nhanh những ụ lá phong mà cô đã quét ra từ hồi sáng mà chếch về phải. Rất nhanh cô cũng đã đến trước cửa nhà. Cô cầm lấy tay nắm cửa, vặn nhẹ theo chiều kim đồng hồ mà đẩy vào.
"Chị về rồi."
"Ô, mừng chị về."
Từ trong phòng khách, tiếng của Hiyori vọng rõ mồn một ra ngoài cửa chính. Minami nhanh chóng cất giày vào trong tủ, lấy đôi dép đi trong nhà ra mà tiến về phòng khách ở bên tay phải.
"... Cái tình huống gì đây?"
Sau mở cánh cửa phòng khách ra, thứ đập vào mắt cô đầu tiên là Hiyori đang ngồi ngả lưng xoa bụng trên bàn ăn. Ở phía đối diện thì là Atsushi đang nằm sập trên bàn. Anh ta nằm đó, bất động như một khúc củi khô nằm gọn trong kho bếp.
"Mất hết rồi!" Anh ta bất ngờ hét lên. "Cuộc đời này chấm hết rồi! Cho thiên thạch lao vào rồi nổ tung đi! Sóng thần đâu bay vào đây đê! Gọi cả động đất nữa cho đủ bộ! Giờ một hạt gạo còn đán—"
Chưa để cho Atsushi kịp than phiền thêm gì về thảm họa thiên tai thế giới thì một miếng màu vàng óng ánh đã bay thẳng vào miệng của anh.
"Ực. Tempura?"
Anh ta ngơ ngác nhìn lên cô gái vừa cắm miếng tempura vào miệng mình. Trên trán cô có chút mồ hôi đang chảy xuống, vành tai hơi đỏ lên, bờ môi căng mọng đó cũng in rõ trong con ngươi anh. Khuôn mặt của cô gần đến mức anh có thể cảm nhận được hơi thở âm ấm có chút vội vã đang phả vào mặt.
"C-Cứ để Tempura cuốn đi..."
Giọng nói khe khẽ đó vang lên, kéo theo đó là khuôn mặt đang đỏ dần lên như trái cà chua đang chín của Minami. Atsushi đờ người ra một lúc, miệng sau đó cũng vô thức đáp lại cô.
"Cuốn đi gì? Tài khoản ngân hàng của anh hả?"
Minami cũng nhận ra lời nói đùa vu vơ của mình khi nãy dường như không thành công cho lắm. Cô lấy tay che miệng mà ho nhẹ vài tiếng nhằm giấu đi sự xấu hổ đã biểu lộ rõ ràng trên gương mặt.
"N-Nói chung ấy. Em không ăn tối đâu nên anh Hagihara không cần để phần đâu nhé."
Vì pha nữa nãy nên kể cả khi nói ra câu đó cũng chẳng dám đối diện thẳng mặt Atsushi nên đành quay mặt nhìn ra phía ngoài đền thờ. Lúc đó cô mới để ý là cơn gió vừa thổi qua đã khiến vài chiếc lá phong bay ra khỏi ụ lá mà rải đầy trên đường sando.
"Em nữa em nữa! Chị hai ơi! Em cũng muốn ăn tempura!"
Hiyori đột ngột bật dậy khỏi bàn ăn mà giơ tay lên đã thu hút sự chú ý của Minami. Cô nhìn qua đứa em gái đang háo hức thèm thuồng rồi lại vào chiếc túi giấy trống không.
"Cái đó, là cái cuối cùng mất rồi Hiyori."
Tiếng "ể" của Hiyori kéo dài như cách cô bé lại ngồi sập xuống bàn ăn mà phụng phịu. Trông vậy, Minami cũng chỉ cười gượng đáp lại:
"Em cũng ăn cơm rồi mà, ăn nhiều không tốt đâu."
Đáp lại Minami chỉ là một tiếng "hưm" đầy hờn dỗi của Hiyori. Cô bé khoanh tay, bực bội mà đạp mạnh chân xuống dưới sàn, vừa hay lại trúng vào chân của Atsushi. Cái đau đột ngột đó cũng khiến cả người anh ta dựng thẳng lên, tách ra xa khỏi chiếc bàn ăn. Sau đó, còn xoáy thêm phát nữa.
"Đinh đóng ván, ván sẽ khóc đó." Atsushi nghẹn ngào thốt lên.
"Cái thành ngữ kiểu 'tiểu thuyết mạng' gì vậy..."
Hiyori cạn lời nhìn Atsushi mà dần buông lỏng cho bàn chân khốn khổ của anh. Minami đứng đó, nhìn lại khuôn mặt tủi thân của Atsushi. Chẳng biết vì lý do gì, cô lại thấy như vậy trông cũng khá đẹp, cũng điển trai. Nhìn khá là muốn bắt nạt.
"Mình đang nghĩ gì vậy chứ!?" Nội tâm cô chợt gào thét.
"E-Em đi tắm đây! Vậy nhé!"
Không muốn bản thân có thêm những ý nghĩ xấu xa nào nữa nên Minami đã vội vàng thốt lên vậy mà nhanh chóng đi ra khỏi phòng khách, để lại Hiyori và Atsushi bơ vơ ở đó. Cũng vào tối hôm đó, cô có hơi khó vào giấc vì những ý niệm không đáng có. Nhưng sự mệt mỏi của cả ngày hôm đấy cộng lại, cũng rất nhanh khiến cô lịm đi trên chiếc giường in hình những chú thỏ của mình.
o0o
"Giờ nhớ lại cũng xấu hổ thật..."
Nghĩ vậy, khuôn mặt vừa mới tỉnh giấc sau lần ngủ nướng hiếm hoi này của Minami tự nhiên lại đỏ thêm vài phần. Đột nhiên khi cô hoàn hồn lại lúc đó, một bóng dáng hùng hổ đã lao ra từ phòng khách về chỗ cô.
"Không vui gì hết!"
Cũng chẳng lạ gì, đó là Hiyori đang bực bội dậm từng bước mạnh mẽ mà đi ra khỏi phòng khách. Cô bé vụt nhanh qua chị mình, tiếp tục dẫm bình bịch đi lên cầu thang.
"Em đi đâu thế?" Minami hỏi.
"Đi ngủ nướng tiếp ạ!"
Sau câu trả lời của Hiyori là một tiếng rầm lớn phát ra từ trên tầng hai. Minami nhìn lên trên đó một lúc rồi lại quay đầu trông vào trong phòng khách. Atsushi vẫn nằm đó, nhưng bàn tay đang trực chờ trên phím laptop lại tạm dừng. Minami chậm rãi đi vào trong phòng khách, đến bên Atsushi vừa ngáp lấy một cái mà tiếp tục công việc của mình.
Hai tay cô đưa về phía sau, bộ đồ ngủ vẫn chưa thay khẽ vang lên tiếng sột soạt thật nhỏ. Lọn tóc mai cũng rơi từ trên vành tai xuống mà dừng lại cách vài thước với mặt người đàn ông đang nằm trên sô pha kia. Anh ta không hề để ý, trong mắt vẫn là những hàng đỏ đang nhảy lên xuống liên tục.
"Anh cãi nhau với Hiyori hả? Vì tempura?" Cô khẽ cất tiếng hỏi.
"Cãi nhau thì cũng đúng nhưng tempura thì không hẳn là lý do khiến anh đây bực..."
Anh ta nói nhưng mắt vẫn dán chặt vào chiếc laptop. Thấy vậy, Minami cũng không ngại ngần gì mà cúi xuống thấp hơn nữa, muốn xem trong laptop mà Atsushi đang chú tâm có những gì. Cô cũng chẳng để ý, lọn tóc mai lúc nãy đã vô tình chạm lên má của Atsushi.
"Mong anh cũng đừng chấp nhặt với con bé quá. Một phần cũng là lỗi của em mà."
"Ha." Anh ta cười khẩy rồi đưa tay sờ lấy bên má đang hơi ngứa ngáy. "Ai mà dám chấp nhặt với con khủng long bạo ch..."
Những lời chưa nói ra đã bị chặn lại ở cổ họng khi ánh mắt mệt mỏi của anh bắt gặp gương mặt của cô gái trên đầu. Đôi mắt long lanh ngây thơ đó đang nhìn thẳng vào những quầng thâm dưới bọng mắt anh. Cái nết ngái ngủ đờ đẫn kia như một nhát dao chí mạng đâm vào tinh thần đang kiệt quệ, thức tỉnh Atsushi. Ánh mắt anh ta lướt lên như muốn trốn tránh khỏi tình huống hiện tại thì cái xương quai xanh đang lộ ra ngoài bộ đồ ngủ của cô thiếu nữ lại phang tiếp cho anh một cái tát mà bừng tỉnh.
Anh ta phản ứng khá tốt, adrenaline trong não cũng bơm căng đầy trong phút mốt. Atsushi giật người xuống dưới, ngón tay đang me mẩn lọn tóc mai kia cũng bỏ ra rất nhanh. Sau vài thao tác lộn xộn, anh cũng ôm được chiếc laptop vào lòng mà ngồi nép về phía bên kia của chiếc sô pha.
"... Anh làm sao thế?" Minami nghiêng đầu hỏi.
"Anh..." Atsushi nhìn vào chiếc laptop, cảm nhận nhịp tim rồi lại nhìn xuống bụng mình. "Anh không muốn bị đau bụng."
Sau câu trả lời khá là hỏi chấm của Atsushi, cả hai đã rơi vào một bầu không khí im lặng mùi mẫn đến đáng sợ. Đến khi tiếng chim hót ở ngồi sân đền vọng vào trong nhà, Minami nhìn ra mới chợt nảy số mà đứng thẳng dậy nói:
"Nếu anh muốn ăn sáng thì cứ nói thẳng ra chứ? Chắc anh đói rồi đúng không? Để em nấu cho."
Atsushi đơ người ra nhìn Minami trước mặt. Rõ ràng, cô thiếu nữ mà ngày thường anh ta không để tâm giờ đã có một hình dáng khác trong mắt anh. Bản thân anh cũng cảm thấy im lặng vậy không thỏa đáng nên đành vội đáp lại:
"Trong tủ lạnh có đồ thừa từ hôm qua nên cũng không cần đâu."
"Không được." Minami ngay lập tức ngắt lời anh. "Sáng sớm mùa thu phải ăn miso mới được chứ."
Không để anh kịp phản bác thêm một câu nào, Minami đã nhanh chóng tiến vào gian bếp mà khoác lên mình chiếc tạp dề mà bật bếp lên. Atsushi nhìn bóng lưng cô gái đang miệt mài tập trung vào việc bếp núc, chẳng hề để tâm gì đến cái tình huống vừa nãy mà thở dài.
Anh ta quay ra nhìn vào chiếc laptop. Biểu đồ đỏ chót từ lúc nào đã hóa xanh mà bay thẳng lên mấy tầng, chỉ vừa mới bình ổn lại mà lững chững chạy ngang. Atsushi nhìn vào đó, thầm cười khổ.
"Thật là, suýt là thót tim như mấy hôm trước rồi." Anh ta cũng thầm thở phào trong lòng.
Atsushi sờ lấy vành tai có hơi nóng lên rồi lại sờ xuống bụng, cụ thể là chỗ hình xăm kỳ lạ ở bên hông. Anh ta mấy hôm trước còn chưa chắc chắn, nhưng sau pha vừa nãy thì anh ta đã khẳng định được bảy tám phần. Cơn đau bụng bất thường vùng lên mỗi khi tim anh đập nhanh là bất thường. Khả năng cao cái hình xăm kia cũng liên đới nốt.
"Hầy..." Anh ta thở dài não nề.
Atsushi ngoảnh đầu nhìn lại Minami đang bắc nồi lên bếp rồi lại từ cánh cửa kính phòng khách nhìn ra ngoài đền thờ. Anh nghiêng đầu, lấy tay xoa lấy hai vầng thái dương đang nhức lên mà tự hỏi chính mình:
"Rồi sẽ đi về đâu đây..."
Trường tiểu học Kitaurawa ở tỉnh Saitama. Mọi người có thể google maps để biết thêm chi tiết nhé.
Momiji tempura là món đặc sản mùa thu Nhật Bản, làm từ lá phong được ủ muối một năm, tẩm bột ngọt và chiên giòn, phổ biến nhất ở vùng Minoh, Osaka. Món này không có vị chát của lá vì đã qua xử lý, thay vào đó là vị ngọt dịu, giòn tan và thơm mùi mè.
Maiko (舞妓 – Vũ Kỹ) là danh xưng dành cho những người học việc của một Geisha (hay Geiko) ở khu vực Kyoto, thường trong độ tuổi từ 15 đến 20. Bên ngoài Kyoto, họ được biết đến với cái tên "Hangyoku" (半玉), nghĩa đen là “một nửa viên ngọc”.
“芸者 Geisha” (Nghệ Giả) là từ dùng để chỉ nữ giới làm những công vệc góp vui cho các buổi yến tiệc bằng cách nói chuyện, nhảy múa, hát,…trong trang phục Kimono. Thực ra, sự khác biệt giữa “芸者 Geisha” (Nghệ Giả) và “芸妓 Geiko” (Nghệ Kỹ) chỉ là cách gọi khác nhau theo vùng miền ở Nhật. Ai cũng biết Kyoto nổi tiếng với “芸者遊びGeisha-Asobi,” nhưng từ “Geisha” không được sử dụng ở Kyoto.
Bản chế của thành ngữ 水に流す (mizu ni nagasu) tức là "cho nước cuốn trôi". Mang hàm nghĩa bỏ qua chuyện cũ, để chúng theo dòng nước mà trôi đi.
Yuba cheese là một món ăn đặc sản của Kyoto, Nhật Bản, bao gồm lớp đậu phụng tươi bên ngoài bọc lấy nhân phô mai mềm trộn với bột cá, sau đó chiên giòn. Món này có kết cấu giòn tan bên ngoài, bên trong dai và đậm đà hương vị umami, có thể mua tại các quầy hàng hoặc địa điểm chuyên biệt như Yuba Cheese Honpo ở Arashiyama.
Taiyaki là một loại bánh nướng truyền thống hình cá tráp biển của Nhật Bản, có vỏ ngoài làm từ bột mì giòn dai và lớp nhân ngọt truyền thống là đậu đỏ nghiền (anko). Ngày nay, bánh có nhiều biến thể với các loại nhân khác như custard, sô cô la, matcha, phô mai, hoặc thậm chí là kem lạnh.