Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Gyaru Miko - Chapter 5: - Kẻ tiểu nhân cũng có lúc là một người đàn ông

"Anh cảm thấy anh sắp không là đàn ông nữa rồi!"

"Tự nhiên mới sáng ra nói cái gì vậy...?"

Hiyori ngồi trên bàn ăn nhìn Atsushi đập bàn mà hét lớn trước mặt. Cô bé không khỏi cảm thán nội lực tiềm ẩn của người đàn ông trước mặt. Hôm nay là một buổi sáng thứ ba của mùa thu, hôm nay còn đặc biệt lạnh hơn thường ngày. Vậy mà anh ta, trong chiếc tạp dề màu hường chói mắt kia vẫn có đủ quyết tâm đập bàn mà nói ra những lời như vậy.

Cô bé Hiyori khẽ đung đưa bím tóc hai bên, đưa nốt miếng tempura trên đĩa vào miệng. Xong xuôi, cô mặc kệ Atsushi vẫn đang lù lù ngay cạnh bàn ăn mà đi ra đứng trước chiếc tivi đang tắt. Cô bé cẩn thận xoay người, tận dụng màn hình tivi làm chiếc gương mà chỉnh trang bộ đồng phục thủy thủ đang mặc.

"Giờ đến cả lời nói của anh cũng không có trọng lượng nữa rồi sao?" Atsushi trầm mặc lên tiếng.

"Hầy..." Hiyori thở dài, cái tay đang thắt nơ trên cổ cũng dừng lại. "Tôi không quan tâm việc anh là đàn ông thẳng hay cong hay gì đó hết. Thật sự đó, mới sáng ra tôi thực sự không muốn nổi cáu đâu đấy."

Trong cái giọng sắc như dao cạo đó của Hiyori, Atsushi bỗng quay ngắt ra, hùng hổ thốt lên những bất mãn trong lòng:

"Người nấu bữa sáng là ai? Là anh! Người giặt quần áo thì sao? Ừ thì là cái máy giặt... Mà anh bỏ tiền ra mua! Người dọn dẹp cái nhà nữa? Là anh chứ còn ai..." Nói đến đó, bỗng anh ta ngừng lại, mặt hơi ngơ ngơ mà hỏi về phía Hiyori. "Mà thẳng hay cong là thế nào?"

Hiyori lúc này đồng phục đã tươm tất, cũng đã bỏ hộp sữa thay cho bữa trưa vào cặp ở trên sô pha. Cô bé nghe Atsushi hỏi vậy, cũng thản nhiên xách cái cặp lên mà đáp lại:

"Thì ý mặt chữ đó. Tôi không có kỳ thị đâu."

"Em ấy, coi anh là loại người thế..."

Atsushi toan định phàn nàn thêm điều gì đó, nhưng khi cái lườm chết chóc của Hiyori lướt qua đã ngậm chặt miệng lại. Vừa hay lúc đó Minami cũng đã dọn dẹp bên ngoài đền vào trong nhà. Cô đứng ở cửa phòng khách nhìn đứa em gái đang cau mày và Atsushi ngồi gục trên bàn thở dài mà tự vấn bản thân. Nhưng rồi khi nhìn lên tờ lịch xé dở ở trên tường, cô đã hiểu ngay vấn đề.

"Hôm nay em cũng không đi hả, Hiyori? Cũng được vài năm rồi mà."

"Em phải tham gia hoạt động câu lạc bộ nữa. Tối em sẽ về, thế nhé."

Không để Minami kịp níu kéo thêm, Hiyori đã nhanh chân mà đi ra khỏi phòng khách bằng đường cửa trượt kính hướng ra ngoài đền. Minami nhìn theo bóng lưng đang hậm hực từng bước rời xa kia, lòng không ngừng phiền hà.

"Chị đã bảo bao lần là không được để giày ở ngoài bục cửa phòng khách rồi mà." Cô chán nản thốt lên.

Minami quay sang Atsushi. Lúc này anh ta đã giũ bỏ đi những phàn nàn của bản thân mà tiếp tục xới thêm một bát cơm nữa. Cô thở dài, chiếc dây Mizuhiki buộc gọn trên đầu cô lắc lư theo gợn gió luồn vào trong nhà từ cửa kính chưa đóng do Hiyori. Thế rồi, cô đi ra và đóng cánh cửa kính lại.

"Nếu hôm nay Hiyori có hơi nổi nóng một chút thì mong anh bỏ qua nhé." Cô bất chợt lên tiếng.

"Hử?" Atsushi hạ bát canh miso đang trực chờ bên đầu môi xuống mà quay đầu lại. "Hôm nay? Hôm nay có gì à?"

"Hôm nay ấy à..."

Minami đứng lặng bên cánh cửa kính vừa khép vào một lúc. Cô nhìn ra bên ngoài đền rồi khẽ liếc nhìn tờ lịch phía sau rồi đánh mắt sang Atsushi đang ngờ nghệch chờ đợi cô. Như đã quyết định điều gì, Minami quay đầu lại mà tiến vào bàn ăn.

"Hôm nay là ngày đền được phát trợ cấp đấy." Cô vừa nói vừa sắn tay áo Hakui lên. "Một khoản cũng kha khá."

Dứt lời, cô rút ra từ trong ống tay áo một phong bì khá dày. Đủ để nghe thấy tiếng bịch khi cô đặt nó lên bàn. Đó là cái phong bao mà cô vừa mới nhận ngoài cổng Torii do bưu điện gửi tới lúc dọn dẹp.

"Thế thì chuyện tốt rồi còn gì? Sao cái con bé đó lại nổi nóng gì nữa? Hay là nó chê tiền— Mà chắc không phải đâu."

Atsushi tự cười giễu cợt bản thân khi đưa ra kết luận quá vội vàng như vậy. Minami cũng không để tâm nhiều, cô chỉ nhẹ nhàng chắp hai tay lên trước mặt, nói câu "mời cả nhà dùng bữa" quen thuộc mà bắt đầu gắp lấy thức ăn. Khi miếng tempura vàng ươm đã nằm gọn trong cái bát sứ, Minami mới nói tiếp:

"Một phần thì dùng để duy trì sinh hoạt phí, phần thì để đóng học phí và phần nữa thì tiết kiệm. À ừ, phần sinh hoạt phí thì có anh Hagihara lo rồi nên đặt vào phần tiết kiệm cũng được nè."

Nói xong, Minami nhìn thấy dáng cười có chút không tự nhiên của Atsushi mà gượng gạo hắng giọng lại:

"T-thì, nói chung thì cũng không để dành được gì nhiều." Sau đó, cô lại nhìn về chiếc phong bao trên bàn. "Vì còn phải đóng viện phí nữa mà."

"Viện phí? Cho ai?" Cái bát miso vừa được nâng lên lại dừng giữa chừng trên không.

Atsushi buột miệng hỏi vậy, nhưng suy nghĩ của anh ta ngay sau đấy đã tự đưa ra câu trả lời. Anh thấy có chút khó xử nên đã đặt bát miso xuống mà cẩn thận nói:

"... Bố mẹ em à?"

Minami nuốt lấy miếng cơm còn đang trong cổ họng, cái đầu khẽ gật xuống kèm tiếng ừm be bé như đáp án cho câu hỏi vờ kia của Atsushi. Đôi đũa đang động kia cũng dừng lại mà đặt nằm trên chiếc bát, Minami xòe cả hai bàn tay ra mà bắt đầu lẩm nhẩm:

"Khoảng hai trăm ngàn yên cho viện phí nè, học phí của em với Hiyori thì khoảng—"

"Đợi đã đợi đã!" Trước khi Minami kịp nói thêm, Atsushi đã cắt ngang lời cô. "Anh nhớ là trợ cấp cho di sản văn hóa vật thể cùng lắm khoảng hai trăm ngàn yên thôi mà? Gì mà viện phí đã hốt sạch rồi thì hai đứa sống kiểu gì?"

"À, chuyện đó ấy à." Minami tự nhiên gắp lấy miếng rau cải mà bỏ vào bát. "Trong đây cũng bao gồm cả trợ cấp cho trẻ vị thành niên và tiền bảo hiểm nữa. Tính ra cũng được khoảng hơn ba trăm ngàn gì đó ấy."

"Tiền bảo hiểm...?"

Atsushi tự nhẩm câu hỏi đó trong lòng kèm theo nghi vấn vì sao lại gửi tiền trợ cấp theo bưu điện. Nhưng khi anh ta nhìn lại xung quanh căn nhà này, anh cũng tạm bỏ qua những khúc mắc đó bằng lý do "vùng hẻo lánh". Nhận thấy dáng vẻ ngẫm nghĩ rồi buông xuôi của Atsushi, Minami coi như anh ta không còn thắc mắc gì nữa mà mới yên tâm động đũa tiếp.

"Đợi đã nào!"

"Khụ!"

Atsushi bất ngờ thét lớn khiến Minami giật mình mà mắc nghẹn miếng cơm trong họng. Cô vội vàng cầm lấy bát miso trên bàn mà uống thẳng một hơi.

"Nóng— Lóng quá!"

Tuy cơn nghẹn đã qua nhưng sự bỏng rát ở đầu lưỡi cũng truyền đến ngay sau đó. Minami lè lưỡi ra, đôi mắt đáng thương nhìn vào đầu lưỡi đỏ rực lên của mình.

"Bỏng hết cả nưỡi rồi..."

Atsushi vẫn chẳng để tâm đến cô vu nữ đang thổi phù phù cho cái lưỡi đỏ hồng kia dịu đi. Anh giữ mặt nghiêm nghị, quay ra hỏi thẳng cô:

"Quay đi quay lại mất tong cái chủ đề chính luôn." Anh hắng giọng. "Rốt cuộc mấy chuyện đó thì liên quan gì đến đứa Jinja bé kia?"

Minami trùng mắt xuống là nhìn chừng chừng về phía anh, trong ánh nhìn có nhiều phần trách móc. Bầu không khí se lạnh của mùa thu cũng khiến lưỡi của cô đỡ hơn chút nên Minami đã rụt lưỡi vào, cái lườm hướng về phía Atsushi vẫn không đổi.

"Em đang định ăn xong nói cho anh luôn á! Anh không thể đợi..."

Cô bực bội lên tiếng nhưng rồi khi toan nói tiếp thì lại dịu xuống. Minami nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Atsushi, dường như trong tháng qua chẳng thể thấy một lần nào. Cô đảo ngươi ra chỗ khác, cái ý muốn trách mắng anh ta bỗng chốc gần như tan biến hẳn mà thay bằng một cảm giác nhộn nhào khó tả.

"Anh với Hiyori thân thiết ghê nhỉ? Quan tâm dữ ha? Chẳng lẽ..." Dứt lời, cô quay ra ghim chặt cái lườm vào Atsushi. "Có ý đồ gì hả?"

"Không không!" Anh ta ngay lập xua tay phủ nhận. "Rốt cuộc em nghĩ anh là thể loại gì thế?"

Atsushi nhăn mày, xoa xoa lấy cái thái dương hơi nhức của mình mà làu bàu:

"Đứa thì nghĩ anh đây là 'cong', đứa thì nghĩ anh đây là ấm dâu... Bộ không giống đàn ông đến vậy ư?"

"Hầy." Atsushi thở ra một hơi đầy phiền não. "Nói chung là anh cũng phải biết con bé giận dỗi cái gì chứ? Lần sau lỡ lại dây vào không khổ à?"

Anh ta nói thế, thì đúng thật ý anh là như vậy. Atsushi thực sự không muốn phải chịu mấy trò chơi khăm tinh quái của Hiyori như vụ tempura mấy hôm trước nữa. Là một người đàn ông, anh ta không chấp nhặt chuyện đó. Nhưng là một con người già hóa trước tuổi, cái lưng tội nghiệp của anh không chịu nổi những cú thúc ngựa của Hiyori nữa đâu.

Minami ngẫm lại một chút cũng thấy lời anh ta nói có lý. Cô chấn chỉnh lại cảm giác lạ trong lòng, ngại ngùng ho nhẹ vài tiếng rồi đáp lại anh:

"Cũng không phải chuyện gì to tát đâu. Ngày này hàng tháng là em hay đến bệnh viện để nộp viện phí với thăm bố luôn. Hiyori thì..." Minami chững lại một lúc rồi nói tiếp. "Con bé có chút hiềm khích với bố nên không muốn đi."

"Hiềm khích hử? Tuổi dậy thì à?" Atsushi chống cằm hỏi.

"Anh coi là vậy cũng được."

Minami như muốn lảng tránh chủ đề đã quăng câu trả lời có như không đấy ra mà tiếp tục cầm bát lên ăn. Atsushi thì vẫn chống cằm ở đó mà nhìn lên cuốn lịch trên tường kia mà tự nhủ:

"Cái tính cách oái oăm đó cũng là dậy thì nốt hả?"

Nghĩ vậy, khuôn mặt anh không khỏi hiện lên chút chua xót cho bản thân mình. Nhưng rồi chợt một ý tưởng nảy ra trong đầu anh. Nó nhanh chóng hình thành tiến trình logic của mình, từ tâm thức đi đến cổ họng rồi thoát ra khỏi miệng.

"Anh đi thăm bố mẹ em cùng em được không?"

"Khụ!"

Sự bất ngờ từ đâu ra lại khiến miếng cơm kẹt lại trong cổ họng Minami. Nhìn cô vô vọng đập bàn, Atsushi cũng tỏ ra có chút thương cảm mà đưa bát canh miso của mình cho cô. Vừa đón lấy, cô đã húp một cái ực.

"Lóng thé—!"

"..."

Sau tiếng thét đầy đau đớn của Minami là một khoảng lặng ngại ngùng giữa hai người. Cô vu nữ thì ngồi ngâm lưỡi vào cốc nước lạnh, ánh mắt hình viên đạn đang ghim vào Atsushi vẫn không dời. Còn Atsushi, anh ta chỉ dám gượng gãi đầu mà dọn dẹp bàn ăn, đôi lúc vẫn không quên liếc xem cô gái kia đã ngừng lườm anh chưa.

Đến khi đồng hồ điểm chín giờ đúng, khi ánh nắng ban mai bắt đầu mang theo chút ấm áp thì cái lưỡi sưng tấy của Minami kia mới đỡ hơn. Cô thu lưỡi lại, chẹp chẹp miệng một chút sau đó thì uống luôn cốc nước trên tay. Xong xuôi, cô mới quay sang nhìn Atsushi đang ngồi xem ti vi trên sô pha. Minami vẫn chỉ nhìn anh mà không nói gì, hai má cũng phồng lên trông thấy.

"... Anh xin lỗi. Thật sự đấy, anh xin lỗi."

Dù không quay đầu lại, Atsushi vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn "đắm đuối" của cô vu nữ đang ngồi trên bàn ăn phía sau.

"Anh cứ tưởng để lâu như vậy thì bát miso cũng nguội rồi nên mới đưa em..." Anh ta ngại ngùng gãi đầu, bàn tay đang cầm điều khiển toan định chuyển kênh tránh quảng cáo cũng dừng lại. "Nói chung thì anh xin lỗi."

Minami cũng không phải một cô thiếu nữ khó nuông chiều như em gái cô. Nghe một người đàn ông trưởng thành nói xin lỗi những ba lần, bản thân cô cũng mủi lòng đôi chút. Cuối cùng cô cũng quyết định chấp nhặt với anh nữa. Cô đứng dậy khỏi bàn ăn, vừa đi vừa bỏ tay áo đã sắn ra mà ngồi bịch xuống bên cạnh Atsushi. Trông vậy, Atsushi cũng thả lỏng mà bấm nút chuyển kênh, vừa hay sang luôn kênh dự báo thời tiết.

"Lúc nãy anh hỏi vậy là ý gì đấy?" Minami đột nhiên hỏi.

"Thì anh sống ở đây cũng phải tháng hơn rồi, không chào chủ nhà một tiếng em có thấy bất lịch sự không?" Anh ta nhanh chóng trả lời như đã chuẩn bị từ rất lâu. "Với lại anh cũng phải đi mua chút quần áo mùa đông nữa."

Minami nhìn ra chỗ bản tin thời tiết đang chiếu lên, cô cũng thấy nó đang nói về cơn mưa giông kéo dài hơn tuần sắp tới. Cô ngẫm lại một chút về lời của anh. Không hẳn là vì những lý do anh ta đưa ra hoàn toàn hợp lý mà là do điều khác. Mỗi lần nhớ về những kỷ niệm một mình đi lên bệnh viện, cô cũng không khỏi có chút cảm giác lạc lõng so với người khác. Nghĩ được một lúc lâu, Minami mới cất tiếng:

"Chưa nói tới việc em có đồng ý cho anh đi cùng hay không..." Cô đưa tay chọc vào vai Atsushi. "Thân phận anh đi ra ngoài đường có tiện không đó?"

Atsushi liếc sang nhìn ngón tay rụt rè của cô thiếu nữ chạm vào vai mình, vùng bụng cũng có thoáng chút nhói lên nhưng rất nhanh cũng dịu đi theo giải pháp vừa nhảy ra trong đầu anh.

"Về chuyện đó thì anh có cách rồi nên em không phải lo." Nói rồi, anh ta nhếch mép mà túm lấy ngón tay của Minami. "Mà em nói vậy tức là muốn anh đi cùng rồi hửm?"

Đang định rút cái tay về thì bị tóm lại, Minami bất giác ồ lên trong thâm tâm. Cái mặt có chút đê tiện đang cười đểu cô kia, đôi khi lại có chút cơ hội mà lân lê bàn tay của mình, chẳng hiểu sao cô lại thấy như bản thân vừa thua cuộc vậy. Minami giật phăng tay ra, chỉ tiếc rằng bản thân vẫn chưa đeo mấy chiếc móng giả vào mà nhân tiện cấu cho anh ta một phát.

"Đầu giờ chiều nay em sẽ đi nên không cần nấu cơm trưa đâu."

Nói xong Minami liền đứng phắt dậy mà rời khỏi phòng khách. Đến được bên cánh cửa, chân cô dừng lại. Minami hơi khẽ quay đầu, chỉ vừa đủ để người đằng sau không thấy được nét mặt hiện giờ của cô.

"Nhớ mặc ấm vào đấy nhé, ngoài kia lạnh lắm."

Không kịp để người đang ngồi trên sô pha kịp phản ứng, Minami đã nhanh chóng đóng cánh cửa phòng khách lại mà bỏ đi lên tầng. Nghe tiếng bước chân bình bịch đang nhỏ dần, Atsushi nhìn ra cánh cửa đã đóng chặt mà lỡ bật lên một tiếng "ha!" đầy ẩn ý.

Anh ta cười mỉm, quay lại mà gác chân lên xem tiếp bản tin thời sự về thị trường chứng khoán gần đây. Atsushi vẫn đang xem ti vi, nhưng tâm trí thì đã bị phân tâm bởi điều khác. Khi cái bản mặt phụng phịu thêm chút hờn dỗi không nỡ của cô vu nữ lại hiện về trong tâm trí, anh ta không khỏi giấu nổi nụ cười xuất hiện trên môi mà tự lẩm bẩm:

"Cũng dễ thương phết."

o0o

Tuy bầu trời trong xanh vẫn đang hừng lên ánh vàng nhưng những cơn giá lạnh mang theo làn hơi ẩm của tiết trời này vẫn vậy, thổi phù phù qua từng kẽ lá, qua từng kẽ hở. Dù có mặc như nào thì cũng vậy, khó ai có thể rớt được một giọt mồ hôi mặn chát dưới cái thời tiết như vậy. Có lẽ, là ngoại trừ Atsushi.

"Em hỏi thật này, không nóng hả?" Minami nhướng mày. "Mà với lại anh lôi đâu ra cái áo phao đó thế?"

Trước mắt cô đây là một người đàn ông có vóc dáng cao ráo, đáng lẽ là sẽ thon gọn nhưng cái áo phao khoác bên ngoài không cho phép vậy. Hai gò má của anh ta đỏ ửng bởi cái khẩu trang che kín mít nửa khuôn mặt, giọt mồ hôi hiếm thấy của mùa thu cũng lộ ra khỏi vành mũ lưỡi trai mà lăn dài trên trán.

"Anh thấy trong kho."

Atsushi đáp lại cụt lủn, giọng cũng hơi ồm ồm, dường như không muốn nhịp thở của bản thân bị gián đoạn thêm chút nào nữa. Cô thiếu nữ bên cạnh thì có phần thoải mái hơn với chiếc áo măng tô ngắn màu nâu đã sẫm màu kèm theo cái khăn quàng cổ chấm bi đen sờn vải. Tuy vậy, đôi bốt và cặp tất đen dài vừa đủ đến chân váy có vẻ khá mới, cứ như mới được ai đó mua mấy ngày trước.

Minami nhìn lên xuống đánh giá Atsushi một hồi. Nhìn anh, cô mường tượng ra một viên dango[note83703] phồng hơi, cứ mỗi lần thở ra là y như rằng sắp cất cánh bay mất. Nghĩ vậy, cô tự giễu cười bản thân một tiếng mà khóa cửa lại rồi kéo chiếc khăn quàng lên mà quay đầu đi về phía cổng Torii.

"Sao vậy?" Minami ngoảnh đầu lại. "Đứng im một chỗ nóng lắm, đi đi lại lại một chút để gió lùa vào cho mát."

Cùng với lời mời gọi vang lên mơ hồ trong tai, Atsushi cũng đã điều chỉnh được hơi thở của mình và rảo bước cùng cô. Hai người họ cùng nhau men theo con đường bên sườn mà đi xuống chân núi. Giữa đường họ không nói gì nhiều, chỉ qua lại vài lời hàn huyên với nhau khi những chiếc xe ô tô tiện đường đi qua.

Những tưởng con đường đi học mà cô vu nữ đi hàng ngày có vẻ bình thường, Atsushi đã sớm phải hối hận khi đã xuống được thị trấn dưới chân núi.

"Em... Cái đường xuống núi... Dài... Vậy... Xong chưa...?"

Cứ mỗi khoảng nghỉ là anh ta lại thở hồng hộc thêm mấy lần. Khác với người đàn ông đang khom người khuỵu gối kia, Minami vẫn có dáng vẻ thư giãn như lúc ở trên đền, cứ như chưa từng cuốc bộ cả một quãng đường bên sườn núi vậy. Hai gò má của cô vẫn hồng hào trắng trẻo, khi cô thở ra vẫn có chút hơi lạnh bám lấy.

"Chưa xong đâu." Minami thản nhiên đáp lại. "Từ đây đến ga Saga còn khoảng vài phút đi bộ nữa."

"Lại... Đi bộ... Nữa à..." Anh ta thở hổn hển, nặng nhọc thốt ra từng câu. "Nghỉ chút... Đi..."

Phải bẵng qua vài phút nghỉ ngơi thì Atsushi mới có thể đứng dậy bình thường. Tuy cơn nóng hầm hập bên trong người vẫn còn chưa ngoai, nhưng khi nhìn thấy những kẻ lêu lổng định tiến đến cô thiếu nữ bên cạnh anh, Atsushi đã mạnh mẽ đứng dậy mà nói to:

"Đi thôi."

Tiếng gọi lớn của anh ta khiến mấy thanh niên kia giật nảy mình đôi chút, cả Minami cũng vậy, khiến cô suýt rơi chiếc điện thoại xuống đất.

"Anh không cần nghỉ thêm à?" Cô hỏi.

"Không." Anh ta nhanh chóng phủ định. "Trên con đường thành công của một người đàn ông không thể có chặng nghỉ được."

"Hửm?" Minami nheo mắt. "Thế vừa nãy không phải anh ngồi ngh—"

"Đi thôi đi thôi!"

Không kịp để Minami nói hết câu, Atsushi đã vội vàng vụt lên phía trước cô. Khi đi qua hai thanh niên lêu lổng kia, anh ta cũng cố tình lườm hai cậu ta một phát. Không biết vì cái vẻ ngoài dango phồng hay hơi thở gấp gáp của mình, hoặc có lẽ là cả hai đã thực sự dọa mấy thanh niên đó phải nhanh chân đi ra chỗ khác.

Ngầu thì cũng chẳng được bao lâu, anh ta sau đó rất nhanh đã lạc đường và phải đợi Minami đến rước. Sau đó cả hai người đã lên được một chuyến tàu ở ga Saga và thẳng tiến tới ga Kyoto. Chuyến tàu có hơi xóc nảy vì đường ray đã có chút tuổi đời, song điều đó cũng không ngăn được Atsushi nằm ườn người ra trên hàng ghế trống man mát.

"Nhìn kìa, trông đáng nghi quá..."

"Cái con bé đi cùng kia có phải bị bắt cóc không...?"

"Nên báo cảnh sát không nhỉ...?"

Minami ngồi bên cạnh anh ta cũng chỉ dám cười gượng mà đối đáp lại những lời xì xào đó bằng cách khẳng định đó là anh họ cô. Xử lý xong những bà thím nhiều chuyện đó, Minami lại quay ra nhìn Atsushi đang nằm hướng đầu về phía mình mà phàn nàn:

"Đi ra ngoài đường thế này mà nhận người quen ngại lắm luôn á."

Atsushi chỉ ựm ờ một tiếng rồi khẽ cựa mình nép vào thành ghế, vang lên tiếng sột soạt. Minami trông vậy cũng chỉ đành bất lực mà bỏ qua. Cô ngoái lại, nhìn ra ngoài khung cảnh của phố xá Arashiyama đang chuyển động qua cửa sổ. Thế rồi, cô bỗng lên tiếng:

"Cũng lâu rồi em mới đi tàu đấy. Cảnh đẹp thật."

"... Không phải tháng nào cũng đi à?" Atsushi bất chợt đáp lại.

"Không." Minami lắc đầu. "Tháng nào cũng đi thì tốn kém quá. Em đi bộ thôi."

Nghe vậy, Atsushi cũng phải bất ngờ mà quay đầu ra nhìn lên phía Minami mà thốt lên:

"Người nhà Jinja mấy em đứa nào cũng là quái vật hết hả?"

"A, anh đang chê em là quái vật hả? Ăn này."

Minami giơ nấm đấm lên rồi bất ngờ vươn người đấm vào bụng Atsushi. Cú đấm đó không có dồn lực, nhưng vẫn đủ để nghe tiếng bụp khe khẽ phát ra. Trong sự ngỡ ngàng của Minami, Atsushi chỉ liếc mắt lên nhìn thẳng vào mặt cô. Trong ánh mắt mà cô thấp thoáng thấy qua viền lưỡi trai có thể thấy sự giễu cợt rõ ràng.

"Hừm. Coi như cái áo phao vẫn tốt."

Minami thu nắm đấm lại, thầm tự nhắc bản thân rằng lần sau sẽ dùng nhiều lực hơn. Cũng vừa hay lúc đó, tiếng loa phát thanh của tàu vang lên, cảnh vật qua khung cửa sổ cũng chậm dần, sau đó là dừng hẳn.

"Này." Minami vỗ nhẹ vào vai Atsushi. "Đến ga Kyoto rồi đó."

"Hầy, mới nằm được có tí đã đến rồi. Tàu ở vùng chưa hội nhập cũng nhanh quá đấy."

Atsushi thở dài đầy bất mãn nhưng vẫn nhanh chóng ngồi dậy mà cùng Minami rời khỏi tàu. Minami toan định đi tiếp thì dừng lại, cô đưa mắt liếc nhìn sang bên cạnh, thấy giọt mồ hôi bên trán của Atsushi vẫn đang chảy xuống đều đều. Thế là cô rút điện thoại ra, đứng bấm máy một hồi.

"Em làm gì đấy?" Atsushi hỏi.

"Tra tuyến xe buýt... A, đây rồi. Cũng gần đó."

Cô giơ điện thoại ra cho Atsushi xem. Tuy trên đó vẫn hiện phải đi bộ thêm một hai phút nữa nhưng nhìn chung đều không quá cực nhọc. Atsushi nhìn ra khuôn mặt của cô thiếu nữ, dường như vẫn chẳng có tí dấu hiệu thấm mệt nào. Anh ta chỉ thầm cười trong lòng mà gật đầu với cô. Thấy vậy, Minami cũng thu điện thoại về mà tiếp tục đi.

Cả hai đợi ở bến xe chỉ khoảng vài phút ngắn đã có tuyến họ cần. Chuyến xe buýt ở trung tâm Kyoto cũng rất khác biệt, đi êm hơn hẳn cả cái chuyến tàu vừa nãy. Họ băng qua khu vực đông đúc của trung tâm, đi tiếp về phía Đông. Cho đến khi một dãy núi khác hiện ra sừng sững trước mặt họ, cái xe mới dừng lại mà thả họ ở một ga gần đó.

Cả hai tiếp tục đi bộ thêm một đoạn để rồi đến được một bệnh viện nhỏ nằm trong thị trấn gần sông Kamo. Cái bệnh viện tuy có hơi tồi tàn một chút nhưng nhìn chung vẫn ra dáng một cái bệnh viện. Ít nhất là đứng từ cửa vẫn ngửi được mùi thuốc khử trùng.

"Mà anh thắc mắc cái này." Atsushi lên tiếng. "Sao lại từ khu Arashi ra tận Higashi này làm gì? Ở trung tâm Kyoto kia thì anh còn hiểu."

Minami nghe vậy cũng chỉ kéo chiếc khăn cổ lên che đi cái miệng nhỏ, đầu hơi thấp xuống nhìn về dưới đất. Cô lí nhí nói:

"Vì viện phí nó rẻ hơn mà."

Atsushi sau đó cũng không hỏi thêm gì. Minami biết vậy cũng tiếp tục bước về phía cửa bệnh viện.

Và rồi, như vừa nhớ ra điều gì đó rất hệ trọng, Atsushi chợt thốt lên:

"Đợi đã nào!"

"Oái!"

Lần bất ngờ tiếp theo trong ngày của Minami chính là việc cô suýt bị trượt chân trên bậc thềm. Khi lấy lại được thăng bằng sau mấy lần loạng choạng, Minami ngay lập tức quay người lại trách mắng:

"Em cảm thấy là anh đang cố tình đấy nhé! Lần thứ ba rồi đấy!"

"À không không, lần này anh không cố tình."

"Vậy mấy lần trước không phải vô tình à?" Minami chợt nghĩ.

Atsushi hắng giọng, ho lên vài cái hèm hèm vô nghĩa để tránh né cái săm soi của Minami rồi giải thích:

"Ý anh là, đấy, đi thăm người bệnh mà không có quà cáp gì nó cũng không phải phép mà?" Sau đấy, anh ta chỉ tay về phía sạp hoa quả ở gần đó. "Anh qua đó mua chút trái cây nhé."

Minami nghe Atsushi nói vậy, cái sự bực tức vừa dâng trào lên trong lòng cô đã nhanh chóng bị dập tắt mà thay vào đấy là một mặc cảm không nói nên lời. Cô bấu víu lấy ống tay áo măng tô, qua nếp gấp lúc này mới thấy cái áo dường như không hề vừa với người cô cho lắm.

"Không cần đâu." Minami nói, tông giọng có chút trầm xuống. "Anh cứ vậy mà đi cùng em là được."

"Nếu em nói vậy thì..."

Minami ngoảnh mặt lại mà tiếp tục đi vào trong bệnh viện, Atsushi cũng chỉ lẽo đẽo đi theo sau như một chú chim cánh cụt. Bệnh viện hôm nay khá vắng, hoặc là vốn ban đầu nó đã vắng như vậy. Cô y tá đang nẳm ngửa ra ghế xem phim trông thấy hai người họ thì tặc lưỡi một cái mà ngồi thẳng dậy. Cô ta vơ đại chiếc bút bi ở đâu đó mà hờ hững hỏi:

"Cho hỏi hai người đến khám gì ạ?"

Vừa hỏi, cô ta cũng vừa dùng ánh mắt dò xét cả hai người. Không biết điều gì đã nảy ra khỏi tâm trí cô khi thấy Atsushi, chỉ biết cô ta cười khẩy một cái mà không thèm che giấu.

"Không không, bọn em đến thăm bệnh. Ông Jinja ạ."

Cô ý tá nghe vậy, cái sự hào hứng nửa vời khi nãy cũng nhanh chóng biến mất mà lại thay về vẻ rũ rượi ban đầu.

"Ông Jinja à?" Cô ta nhìn vào máy tính bên cạnh, tay còn lại gõ lạch cạch lên bàn phím. "Em là gì của ông Jinja?"

"Hể?" Minami ngơ ngác. "Em là con gái ông ấy, Jinja Minami ạ. Hẳn phải có lịch sử thăm khám chứ?"

Nghe Minami nói vậy, cô y tá tỏ ra hơi bực bội, day day thái dương mà khó chịu đáp lại:

"Trước hệ thống của bệnh viện gặp vấn đề nên mất hết lịch sử thăm khám rồi, phải hỏi lại để lập danh sách mới. Phiền em cung cấp một chút thông tin."

"À vâng..."

Tuy có chút khuất tất trong lòng, nhưng Minami vẫn quyết định không biểu lộ nó ra ngoài. Trước khi cô cung cấp thông tin cho cô y tá, Atsushi ở phía sau đã vội vã chen vào:

"Xin lỗi, có thể cho tôi biết nhà vệ sinh ở đâu được không ạ?"

Đôi mắt đầy quầng thâm của cô y tá lướt qua anh ta, dường như lại đang đánh giá anh một lần nữa. Xong rồi, cô cũng nghiêng cái bút về bên trái mà trả lời:

"Cuối hành lang, sau chậu cây. Làm ơn nhớ vứt giấy vệ sinh vào thùng rác nhé."

Atsushi gật nhẹ đầu với cô y tá rồi quay sang phía Minami vẫn đang khó hiểu nhìn anh mà giải thích:

"Anh đi vệ sinh chút."

"Ừm..." Cô lơ đãng trả lời anh.

Atsushi cũng không để tâm nhiều mà bước từng bước vội vàng tiến về cuối hành lang bên trái. Anh ta mở banh cửa nhà vệ sinh, nhìn nhanh một hồi không thấy có ai thì nhanh chóng khóa trái cửa lại. Anh ta cởi cái mũ ra rồi nhanh tay bỏ luôn chiếc khẩu trang.

"Ha! Mãi mới được thở!"

Anh ta cho chiếc khẩu trang vào cái mũ rồi đặt bên bệ rửa mặt. Bản thân anh thì kéo cái khóa của chiếc áo phao ra, để lộ một tập tài liệu được giấu bên trong dính sát người anh. Atsushi đặt tập tài liệu lên trên bệ rửa, rõ ràng những trang giấy đầu đã ướt đẫm mồ hôi của anh ta.

"Mấy trang này ướt hết rồi, phải bỏ đi thôi."

Vừa nói, anh vừa dùng tay giật những trang giấy đã ướt rồi bỏ ra một bên. Loáng thoáng có thể thấy qua những từ ngữ đặc trưng như "chuyển nhượng", "rao bán", "Chuyển giao" trong các trang đó. Dù cách dùng từ có khác nhau song điểm chung của chúng vẫn là "khu đất của đền thờ Shukaku".

Atsushi lấy ra kha khá tờ giấy vệ sinh. Một phần dùng để cuộn chung với đống trang ướt kia đem vứt, một phần dùng để lau mồ hôi trên mặt và phần còn lại để lau người. Xong xuôi, anh chỉnh trang lại tóc tai qua gương, không quên tạo chút vẻ mặt tươi cười.

"Tuy cũng hơi khó khăn..." Anh ta bộc bạch, trong mắt ánh lên một sự tự tin đầy quả quyết. "Nhưng nhìn chung sắp làm được rồi."

Chiêm ngưỡng thêm vẻ đẹp trai của người trong gương thêm vài phút rồi anh đem toàn bộ số giấy vệ sinh kia ném vào thùng rác. Khóa áo kéo lại, hơi hở ra một chút để tiện rút tập tài liệu ra khi cần, cái mũ và khẩu trang cũng không thể thiếu. Cuối cùng, anh ta trở ra lại chỗ quầy tiếp khách của bệnh viện. Vừa hay Minami cũng lấy được hai chiếc thẻ thăm khám từ tay cô y tá. Minami thấy Atsushi đi tới liền đưa cho anh rồi nói:

"Phòng 203 đó." Cô đeo cái thẻ còn lại lên rồi nói tiếp. "Em nộp xong viện phí rồi nên đi thôi."

Atsushi ngoan ngoãn cúi chào cô y tá mà đi theo Minami. Khi cả hai đã bỏ xa cô ý tá ở quầy, Minami mới bất chợt thở dài mà nói:

"Tính ra xin thẻ thăm khám cho anh dễ lắm, bảo anh là anh họ em là xong." Nói đến đó, cô lại cười khổ. "Chẳng biết nên thấy biết ơn hay trách cứ cái hệ thống quản lý của bệnh viện này nữa."

Bản thân cái bệnh viện cũng chẳng lớn là bao, Atsushi chưa kịp đáp lời Minami thì cả hai đã dừng chân trước cửa của một phòng bệnh riêng. Anh nhìn lên bảng số, rồi lại nhìn thẳng về phía trước. Atsushi lấy một hơi dài, cẩn thận nặn ra được một nụ cười công nghiệp ẩn dưới cái khẩu trang.

Minami mở cánh cửa trượt ra, căn phòng bệnh đơn sơ cũng hiện ra trước mắt. Tiếng tít tít của chiếc máy điện tâm đồ vẫn lãnh đạm vang lên, bình hoa cúc tươi tắn mới được y tá thay vẫn nằm bất động trên tủ đầu giường. Ở giữa hai thứ đó, nằm yên bình trên giường bệnh với bình nước dinh dưỡng vẫn đang lẳng lặng chuyền vào, là một cơ thể gầy gò mỏng manh.

"Con đến thăm bố nè, bố ơi." Minami nhỏ giọng lên tiếng.

Cô cởi chiếc áo măng tô và khăn quàng ra rồi treo lên giá, từ tốn tháo cúc áo ở hai bên gấu tay áo sơ mi, nhẹ nhàng tiến đến bên giường bệnh rồi kéo ghế ra để ngồi xuống. Minami cẩn thận nắm lấy bàn tay khẳng khiu trắng bệch như sáp đó, tưởng chừng như có thể gãy nát bất kỳ lúc nào mà dịu dàng hỏi thăm:

"Bố vẫn sống tốt chứ? Mấy chị y tá bọn họ không làm phiền gì đâu ha?" Nói rồi, cô mỉm cười mà chỉ vào bản thân. "Bọn con vẫn bình bình thôi ạ. Gần đây cuộc sống đúng là có tốt hơn một chút đó." Nói xong, cô quay sang Atsushi. "Cũng nhờ ơn anh này đấy ạ."

Atsushi giật nảy mình lên, cánh tay đang luồn vào trong áo phao cũng rất nhanh mà rút lại. Anh ta thận trọng tiến đến bên cạnh giường bệnh, hơi nghiêng đầu về phía trước mà khẽ lên tiếng:

"Chào bác, cháu là Hagihara Atsushi ạ."

Atsushi lén đưa mắt lên nhìn vào gương mặt của người đang nằm trước bệnh. Gương mặt xanh xao với hai bên má đã hóp vào đó vẫn chẳng đổi sắc, đôi mắt nhắm nghiền đó thậm chí vẫn chẳng lay động nổi một cọng lông mi. Người đàn ông gầy trơ xương đó vẫn bất động nằm trên chiếc giường bệnh đơn côi.

"Vâng, nhờ ơn anh Hagihara đó ạ." Minami dùng ánh mắt trìu mến nhìn vào bên giường. "Cũng nhiều chuyện lắm đó... Bố muốn nghe không?"

Ông vẫn vậy, người bố của Minami không hề động đậy dù chỉ một chút khi con gái rượu dẫn một người đàn ông lạ đến thăm. Mắt ông không hé, không thể thấy, miệng ông không mở, sao mà nói? Người đàn ông đó, giờ đây cũng như những bông hoa cúc kia, nằm yên trong bình đợi đến khi lụi tàn.

Không có lời hồi đáp nào, ấy vây mà Minami vẫn nở một nụ cười mỉm đầy vui vẻ, khẽ gật đầu như thể tỏ vẻ biết rồi. Cô quay sang Atsushi, người giờ đây còn chẳng dám ho he thêm một lời nào trừ câu chào hỏi rập khuôn kia.

"Như anh thấy đấy, bố em..." Giọng cô hơi nghẹn lại, nhưng vẫn phải mở miệng mà nói nốt những từ đó. "Nằm bất tỉnh ở đây khá lâu rồi."

"..."

Atsushi không cất tiếng đáp lại, chỉ lẳng lặng ngoảnh ra chỗ khác. Minami cũng hiểu, cô chỉ dịu dàng cười trừ cho qua rồi nói tiếp:

"Cũng được gần năm năm rồi, kể từ hồi đó." Cô vuốt ve bàn tay người bố mà mình đang nắm. "Khi chiếc xe đấy mất lái và đâm vào bố mẹ em. Đó quả thực một vụ tai nạn kinh hoàng hiếm khi xảy ra ở vùng Arashiyama, đã tước đi mạng sống của hai người, một người thì bất tỉnh không thể tỉnh lạ. Ha ha, cũng trớ trêu lắm."

Tiếng cười khẽ vang lên đó, lại chẳng hề mang theo chút hạnh phúc hay vui vẻ nào. Trái lại, nó kêu vang sự bất lực của một cô bé nhỏ tuổi khi mất cả thân nhân cùng một ngày. Thế rồi, cô lại quay sang Atsushi, dùng giọng điệu như thường ngày mà nói với anh:

"Khi có người đến thăm bệnh thì y tá thường không vào trong đâu. Anh cứ cởi cái áo phao ra cho mát cũng được."

Atsushi bỗng lắc đầu rồi đột ngột lên tiếng trước:

"Anh hơi khát nước nên đi mua đây."

"Vậy à..." Minami bình thản nói, trong giọng có chút hụt hẫng thoáng qua. "Máy bán nước tự động ở bên phải phòng này đó."

Atsushi gật nhẹ đầu rồi quay người bước ra khỏi phòng, không thèm ngoái lại nhìn lấy một lần. Ngay khi cánh cửa phòng bệnh khép lại, anh ta tức tốc chạy thẳng vào nhà vệ sinh, rút tập tài liệu trong áo ra rồi xả mạnh nước vào nó. Khi nó đã thấm đẫm nước, những trang giấy trở nên mềm nhũn và dễ bóp nát thì anh mới vo lại và ném vào trong thùng rác.

Anh đưa tay ra bệ rửa, cố gắng gột sạch đi những mảng giấy vụn còn bám lại trên tay. Lúc này, anh mới nhìn thấy những vết hằn vẫn còn đang hơi đỏ ở lòng bàn tay khi nắm chặt lại. Atsushi chững lại một lúc, nhìn vào những vết hằn đó mà tâm trạng lại trầm xuống thêm một khoảng.

Atsushi tạt vào mặt bản thân bằng dòng nước mát lạnh đang chảy ra từ vòi, Nhanh chóng gạt bỏ đi những tâm tư phát sinh không đáng có. Khi bản thân đã ổn định, anh ta lấy thêm vài tờ giấy nữa để lau mặt rồi bình thản rời khỏi nhà vệ sinh. Nhưng rồi, khi đứng trước máy bán nước, tâm trí anh lại trở nên rối bời.

"Cái này... Không nhận tiền mặt hả?" Anh bộc bạch.

Chiếc máy bán nước như bước ra từ cuối thập niên 90, bên trong xếp đầy những món chai lọ với cái tên lạ hoắc. Và ở nơi Atsushi đang cố nhét tờ tiền một nghìn yên vào thì chỉ có mỗi cái khe nhét xu đã rỉ sét. Rồi, vọng ra từ đằng sau, một cái chất giọng u ám và đầy mỏi mệt bỗng thốt lên:

"Nó chỉ nhận xu thôi."

"Oái!"

Chẳng biết từ đâu ra phía sau anh là một cô y tá với mái tóc xuề xòa, hai bọng mắt đen sì trông còn thiếu sức sống hơn cả bệnh nhân nguy kịch trên giường phòng mổ. Atsushi hơi bất ngờ, nhưng khá nhanh anh cũng nhận ra đó là ai.

"Cô tiếp tân?"

Đi cùng với sự xuất hiện bất thình lình của cô y tá, Atsushi đã mua được hai lon nước có vẻ là vẫn dùng được. Anh ta ngồi phịch xuống băng ghế gần đó, một hơi nốc cạn cái lon mát lạnh trên tay. Anh chép chép môi, cảm nhận được vị ngọt thanh và cảm giác gắt gỏng ở cổ họng.

"Vị đào hả? Nhìn không ra luôn." Atsushi nhìn vào lon nước màu xanh lục trên tay cảm thán.

"Anh cũng may đấy, không bốc trúng lon hỏng."

Cái cô y tá đó đột nhiên lại ngồi xuống bên cạnh anh, trên tay đung đưa lon cà phê vừa mới mở ra. Cô nhấp lấy một ngụm rồi cứ thế vắt chéo chân mà lật giở hồ sơ bệnh án mỏng dính trên tay.

"À ừm..." Atsushi dè chừng lên tiếng.

"Sao?"

Cứ như đang đợi anh ta bắt chuyện, cô y tá rất nhanh quay sang mà dùng vẻ mặt bơ phờ đó đáp lại anh. Atsushi thoáng chút bất ngờ, anh liếc nhanh quanh cái hành lang trống vắng của bệnh viện.

"Chỉ có cô làm y tá ở đây thôi à?"

"Không?" Cô y tá đáp lại, trong giọng nói lại có chút nghi hoặc. "Mấy người khác đang bận đi team building của bệnh viện rồi. Cũng phải cỡ ba tháng?"

"Ồ..." Atsushi gật gù lấy lệ rồi lại hỏi tiếp. "Thế giám đốc bệnh viện có ở đây không? Tôi muốn trao đổi với người ấy một vài chuyện."

Nghe vậy, lon cà phê toan chạm vào bờ môi nhợt nhạt của cô y tá sững lại. Cô đưa ánh mắt kiệt quệ sang nhìn anh, thản nhiên trả lời:

"Ổng là người tổ chức team building đó."

"..."

Atsushi câm nín cả trong tâm lẫn ngoài mặt, anh ta giờ còn chẳng muốn đoán xem trong cái bệnh viện này còn y đức không. Cái lương tâm từ đâu đó trồi lên của anh lại bị nhấn nhẹm xuống bởi cái sự thảnh thơi trong biển lửa mà cô y tá kia biểu hiện ra.

Khi Atsushi còn chưa kịp xử lý cái thông tin rắc rối đó, cô y tá kia đã uống xong lon cà phê từ đời nào. Cô tự nhiên cầm lấy lon nước đã rỗng tuếch của Atsushi và của mình theo rồi đứng dậy ném vào thùng rác, để lại anh "ô" lên một tiếng rõ bỡ ngỡ.

"Vậy tôi đi đây, anh họ của 'cổ đông lớn'."

Dứt lời, cô y tá đã rời đi mà không nấn ná lại thêm chút nào. Dù mỗi bước của cô đều rề rà lướt đi trên hành lang nhưng khi Atsushi kịp định thần lại thì đã khuất bóng từ bao giờ. Anh ta nhìn sang lon nước mát đang chảy nước ở trong tay, cười nhạt mà tự lẩm nhẩm một mình. Cũng ngay sau đó, một giọng nói trong trẻo vang lên ở đằng xa:

"Anh Hagihara ơi." Ở đó, là Minami đang tiến lại gần Atsushi. "Anh ngồi ở đây hả?"

Cô thiếu nữ đã lại khoác lên mình chiếc áo măng tô, cuốn chặt chiếc khăn quàng mà từ tốn bước đến bên anh. Atsushi ngước lên nhìn cô. Gương mặt đó vẫn như khi gặp anh, vẫn cái vẻ thơ ngây xen lẫn chút chín chắn gượng ép, dù vậy, lại không chân thật một chút nào.

"Đây." Atsushi đưa lon nước cho Minami. "Từ lúc ở đền đến giờ em cũng chưa uống ngụm nước mà? Anh mời."

"Ô-Ồ..." Cô có hơi trầm trồ nhưng vẫn đưa tay đón nhận nó. "Em cảm ơn."

Atsushi cũng đứng dậy, ưỡn ngực giãn vai một chút rồi cứ thế bỏ đi. Minami thấy vậy, loạng choạng đi theo anh ta ra đến cổng bệnh viện. Hai người họ đi ra ngoài, bầu trời đã ánh lên một màu đỏ hồng dịu nhẹ, đem những cơn ấm áp cuối cùng của ngày hôm đó đi.

Minami mở lon nước, uống thử một ngụm. Cô chép miệng thật duyên, cảm nhận được một vị chua nhẹ và cảm giác đắng gắt trong cổ họng.

"Cái này là trà chanh đen mà? Không nhìn ra luôn." Minami giơ lon nước màu hồng nhạt lên mà cảm thán.

Atsushi lúc này đứng phía sau mà trông thấy nét ửng hồng trên vành tai cô. Anh toan định đưa tay ra kéo giúp cô cái khăn quàng thì bỗng dừng lại. Một nội lực nào đó ngăn cản anh làm vậy, đến cả anh cũng chẳng biết vì sao. Atsushi thở dài, đưa ánh nhìn sang chỗ khác.

Ở cạnh một cửa hàng Dagashiya[note83705] trong góc phố, có một cô bé đang cười toe toét khi nhận được một túi bánh kẹo của một người đàn ông đứng tuổi. Có thể thấy giữa họ có chút nét tương đồng, dường như có quan hệ huyết thống. Atsushi đắm chìm vào nụ cười hồn nhiên đó, bất giác thốt lên suy nghĩ của mình:

"Em thích món gì không, Jinja?"

"Hả?" Minami bất ngờ quay đầu. "Ý anh là sao?"

"Cũng không có ý gì." Atsushi hơi ngả đầu sang phải. "Suy cho cùng anh không tặng quà cho chủ nhà trước được thì cũng phải tặng cho chủ nhà bây giờ chứ?"

"Ờm..." Minami bấu nhẹ vào cái khăn choàng. "Hình như cũng có lý."

Thế rồi, cô đứng ngẫm nghĩ một lúc, thực sự nghiêm túc về món quà mà Atsushi vừa nói. Khi ánh hoàng hôn rọi qua gương mặt cô, soi sáng cho gương mặt và tâm trí người vu nữ, một ý tưởng bất ngờ xuất hiện trong đầu.

"Vậy thì em biết chỗ này cũng tốt lắm, tiện mua cả quần áo mùa đông cho anh nữa."

Nói rồi, cô kéo chiếc khăn quàng lên, che đi được cái miệng cùng hai gò má. Cặp mắt cô hơi trùng xuống, nhìn về phía người đàn ông đang đứng ngơ ra phía sau. Atsushi không biết vì lý do gì, trái tim lại hơi giật thóp lên như vừa bị ai đó chích điện nhẹ một phát. Cùng với ý tưởng của Minami, hai người đến khi về nhà thì trời đã tối hẳn.

Cũng không cách qua lâu khi họ về nhà, cô bé Hiyori cũng đang lủi thủi từ ngoài cổng Torii vào. Cô ngó vào trong, thấy phòng khách sáng đèn kèm theo mùi thơm lan ra từ trong đó. Cái gương mặt nhặng xị lúc nãy đâu chẳng thấy, giờ chỉ còn vẻ mong đợi với dáng đi đủng đỉnh về phía cửa chính.

"Em về rồi."

Cô bé tiến vào trong phòng khách theo lời mời gọi của hương thơm không tên. Cánh cửa không khóa nên cô bé cũng có thể thấy toàn cảnh phòng khách. Ở bên bàn ăn, là chị hai mặc tạp dề đang dọn bát đũa ra. Ở bên ghế sô pha, là cái tên vô lại ngồi chăm chú nhìn vào biểu đổ xanh đỏ trong laptop. Giữa hai người, Hiyori đã chọn được ra người để bắt đầu trước.

"Chị hai nay mặc đồ mà em mua hôm bữa nè!" Cô bé tiến lại gần, đi vòng quanh dò xét Minami. "Đúng là gu thẩm mỹ của mình. Tuyệt không khỏi chê!"

"Hôm nay chị về cũng muộn quá nên chưa kịp thay đồ." Minami đặt đĩa thịt lợn chiên xù xuống bàn. "Anh Hagihara còn tranh tắm trước nữa chứ. Nên chị đành phải vào bếp thôi."

"Ồ hố~" Hiyori hào hứng thốt lên, hai bím tóc cũng khẽ đung đưa. "Nay được ăn tonkatsu[note83706] của chị hai luôn. Hiếm thấy lắ..."

Cô bé đang vui vẻ nói thì bỗng dừng lại, do một thứ sáng lấp lánh đã lọt vào trong mắt cô.

"Cái vòng tay đâu ra thế chị hai?" Hiyori chỉ vào cái thứ đang phát ra ánh bạc kia.

"À, cái này hả?" Minami đưa tay trái lên, cái vòng tay cũng lắc lắc một chút. "Có người tặng chị đó~"

Trong lời nói của cô không khỏi giấu đi được vẻ niềm nở hiếm khi vào ngày này hàng tháng. Hiyori còn chưa kịp hỏi là ai đã tặng thì đã nghe thấy tiếng ho khụ khụ giả trân từ người đàn ông phía sau. Cô bé theo đó mà quay lại, cũng rất nhanh xâu chuỗi được tình hình.

"Hể? Tốt tính ghê nhỉ?" Cô bé đi ra cạnh sô pha. "Hay là có ý gì với chị hai đấy?"

"Không không!" Atsushi trong chiếc áo len trắng cổ cao nhanh chóng phủ nhận. "Em coi anh là loại người gì chứ?"

Hiyori cười khẩy, định mỉa mai anh ta tiếp thì tiếng "e hèm" của Minami phát ra từ phía sau. Khi cô bé quay lại, người chị gái đã cởi tạp dề mà bắt đầu chia bát đũa ra.

"Thực ra anh Hagihara cũng mua quà cho em nữa đó. Trên bàn nè."

Cùng với cái bát đặt xuống, Hiyori nhìn theo đó mà phát giác ra bên cạnh là một thứ màu bạc cũng đang sáng bóng như vậy. Cô bé đặt cặp sách xuống ghế ăn, cẩn thận cầm thứ đó ở trên bàn lên. Đôi môi sững sờ khi nãy của cô bé khẽ mấp máy, nhìn vào thứ mình đang cầm trên rồi theo xúc cảm mà thốt lên:

"Uôi, xấu thế."

Tiếng "ặc" phát ra từ phía sau của ai Hiyori cũng chẳng cần đoán. Cô bé nhìn vào chiếc kẹp tóc độc mỗi màu bạc trên tay, tiếp tục sổ ra một tràng nhận xét từ trong thâm tâm:

"Trời ơi cái gu thẩm mỹ gì thậm tệ quá thể. Độc mỗi một cái màu, hình thù thì như con gián đầu nhọn giang cánh ra bay ý. Chẳng nhìn ra nổi con chim luôn. Lại còn..."

Mỗi lời nhận xét đó như những mũi tên mang tên sát thương chí mạng đánh thẳng vào gu thẩm mỹ của Atsushi. Cứ mỗi một mũi tên như vậy, lòng tự tôn của anh ta lại hạ xuống một chút, còn biểu đồ trước mặt thì tăng lên. Hệt như một trò đùa của tạo hóa.

Phải cho đến khi cái biểu đồ trên màn hình laptop bay cao chót vót, Hiyori mới ngừng những lời nhận xét chí mạng của mình lại. Cô bé hai tay vẫn nắm chặt lấy kẹp tóc, nhưng vừa rồi đã có chút thả lỏng. Cuối cùng, Hiyori lại lấy ngón tay vuốt nhẹ lên nó.

"Mà đã lỡ mua rồi thì hơi phí. Để ở đây thì cũng chẳng ai dùng..." Cô bé vừa nói, vừa cởi dây buộc tóc hai bên ra. Khi đã xong xuôi, Hiyori lại cẩn thận từng li từng tí cài lên mái tóc. "Nên em sẽ nhận vậy. Cảm ơn nhé."

Atsushi lúc đó đang lén dòm từ ghế sô pha ra, lại vô tình đụng phải đôi mắt long lanh có chút phấn khởi của Hiyori. Atsushi đờ người ra một chút rồi nhanh chóng quay người về phía cái laptop, ngượng ngùng ho nhẹ vài tiếng rồi nói:

"N-Nếu em thích thì được rồi."

"Ai bảo thích?" Hiyori đã nhanh nhảu ngồi vào bàn ăn. "Miễn cưỡng mới nhận đấy."

"Hầy..."

Atsushi tuy có thở dài, nhưng lại chẳng chút phiền muộn nào trong đó. Trái lại, hiện tại trên mặt anh còn nên nở ra một nụ cười chân thành hiếm có. Anh ta bấm vào nút tên "đóng lệnh" rồi gập laptop lại, xoay người mà đi về bàn ăn.

Ngày hôm đó, Atsushi lần đầu tiên trong đời hiểu được đỉnh cao nhân sinh khi đi vệ sinh nặng một cách mượt mà. Anh ta không ghét cảm giác đó, là thật lòng.

Dango (団子 Đoàn tử?) là một loại bánh trôi của ẩm thực Nhật Bản được làm từ bột nếp (mochiko), tương tự như bánh dày Nhật Bản mochi (餅, bính). Bánh này thường được ăn với trà xanh. Dango được ăn quanh năm, tuy nhiên theo truyền thống mỗi giai đoạn nhất định trong năm sẽ ăn một loại dango khác nhau. Người ta thường ghim 3, 4 viên dango vào que tre.

Dagashiya là các cửa hàng bán đồ ăn vặt giá rẻ ở Nhật Bản, tương tự như các cửa hàng kẹo xu Mỹ. Chúng thường được tìm thấy gần trường tiểu học và là nơi vui chơi, tụ tập của trẻ em sau giờ học. Cửa hàng này từng rất phổ biến trong thời kỳ hoàng kim kinh tế bong bóng Nhật Bản (1986-1991).

Tonkatsu (Nhật: 豚カツ (豚勝) (đồn thắng)/ とんかつ/ トンカツ? hoặc とんカツ, phát âm [toŋkatsɯ]; "thịt lợn cốt lết") còn được gọi là thịt lợn chiên xù kiểu Nhật hay thịt heo cốt lết tẩm bột là một món ăn Nhật Bản bao gồm một miếng thịt lợn chiên giòn tẩm bột, đây là một món ăn phổ biến ở Nhật, chúng thuộc típ thịt chiên xù. Món ăn này từ Bồ Đào Nha mà du nhập vào Nhật Bản và ban đầu nó được coi như một loại yōshoku tức là một dạng ẩm thực phương Tây xuất hiện từ cuối thế kỷ 19 đầu thế kỉ 20 và được gọi là Katsuretsu (côtelette) hoặc đơn giản là Katsu (カツ? côte). Thuật ngữ "Tonkatsu" (katsu là thịt sườn) được gọi từ những năm 1930.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free