Gyaru Miko - Chapter 8: Ấn định cho lễ hội!
Sự thật đã chứng minh, khi gặp phải tình cảnh ngặt nghèo, con người thường có xu hướng bấu víu vào thói quen hàng ngày để tự bao biện cho hành động của mình. Với cô vu nữ kia, nụ cười thông thường hơi lệch tông cũng là một phần trong sự thật đó.
"Sao chị lại đến lúc này vậy ạ? Lại còn muộn thế này..."
Minami nhìn lướt quanh Aya một hồi, tay cũng nhanh chóng cất điện thoại vào đai obi. Người phụ nữ đã gần hai tuần chưa gặp, khí chất tao nhã từ cô vẫn không đổi thay. Từ dáng đứng cho đến cách đi, mọi thứ đều là bằng chứng của một Geisha có thâm niên. Người phụ nữ đó, bật cười thành tiếng mà đáp lại Minami:
"Chị đến chơi thôi mà." Rồi cô hơi nghiêng đầu hỏi. "Nhưng cũng chỉ mới sáu giờ chiều thôi em? Chị không nghĩ là bây giờ mấy ngôi đền lại đóng cửa sớm vậy đấy?"
Minami gãi đầu, ngượng ngùng đáp:
"À không, chỉ là bình thường đền cũng chẳng có ai viếng nên em tưởng..."
Ánh mắt của Aya lại hướng về cái áo phao trên tay rồi lại đánh sang nhìn khuôn mặt của Minami. Ngoại trừ giọt mồ hôi lạnh đang chảy dần từ trán xuống, cô không thấy bất cứ dấu hiệu gì của việc nóng trong người. Thấy lạ, Aya bèn chỉ vào cái áo phao rồi hỏi:
"Em nóng hả?"
Minami nhìn xuống cái áo phao mình đang cầm, nhanh chóng hiểu ra câu hỏi của Aya hướng về đâu. Không suy nghĩ gì nhiều, cô nhanh chóng lấp liếm:
"Em cởi ra vì có chút nóng đó." Rồi, cô lại khoác cái áo phao rộng hơn nửa người mình lên. "Mà giờ em thấy lạnh rồi."
"Ờ..."
Aya đứng im nhìn Minami một lúc. Trông cô vu nữ trong chiếc áo phao rộng thùng thình kia chẳng khác nào một cục mochi[note85418] biết đi phồng lùng bùng. Giờ thì, đi chung với giọt mồ hôi lạnh kia, là nét mặt khó chịu vì sự ấm áp vội vàng. Aya chỉ cười trừ, tự nhủ trong lòng rằng chuyện của thiếu nữ cô không nên để tâm rồi cất lời:
"Công nhận ngôi đền trong tình trạng tốt hơn chị tưởng đó." Vừa nói, cô vừa nhìn xung quanh. "Ít nhất thì không đến nỗi là bị bỏ bê..."
Khi Aya quay đầu về lại chỗ Minami, cô chỉ thấy gương mặt của Minami trông khúm núm một cách lạ kỳ. Cái dáng vẻ gãi đầu, mồ hôi lia lịa cùng nụ cười sượng trân đó, Aya vừa quen cũng vừa không quen khi thấy trên gương mặt của một vu nữ. Thế là, cô đã chọn một chủ đề khác để bắt chuyện:
"Ngoài này có hơi lạnh nhỉ? Em mời chị vào nhà được không?"
Minami ngờ vực ra một lúc, cái áo phao cũng phát ra tiếng sột soạt như cô muốn mở rộng hơn ra tí để gió lùa vào. Dù mất một chút thời gian ngắn, nhưng cô vu nữ cũng nhanh chóng đáp lại Aya bằng giọng khẩn trương:
"À... à vâng!"
Minami sau đó cẩn thận dẫn Aya vào nhà ở bên gian phụ cạnh ngôi đền, cũng không quên ngó lên trên mái để tìm bóng dáng của ai đó. Cái người mà cô đang tìm đó, tự thân anh ta đã tự giác nép cả người theo độ dốc của mái ngói, ẩn mình đi trong đêm tối của nơi đây. Anh chỉ vừa mới ló cái đầu ra khi nghe thấy tiếng cạch cửa phát ra bên cạnh.
"Đi rồi à?" Atsushi lẩm bẩm.
Anh ta thở phào, nhưng cũng chẳng dám cử động mạnh dù cho hai người kia đã đi vào nhà. Atsushi lại nằm xuống cái mái ngói mà ngẩng mặt lên nhìn trời. Cái lạnh và sự gồ ghề dưới lưng, chẳng hiểu vì sao lại là một liều thuốc mát xa tận tâm cho cột sống của anh. Trong một khắc, anh đã nghĩ rằng nằm ở đây thêm chút nữa cũng không đến mức tệ.
"Kha! Kha! Kha!" Đấy là nếu không có tiếng kêu đó.
Atsushi nhanh chóng lăn người sang một bên, tránh xa cái thứ phát ra tiếng kêu đấy ở bên cạnh. Anh ta nheo mắt, nhìn rõ sinh vật đen thù lù đang đứng cạnh anh bên mái ngói dốc.
"Là ngươi sao?" Anh thốt lên.
Trước mắt anh là một con quạ mỏ lớn. Đôi mắt đen láy của nó cứ găm chặt vào Atsushi đang nằm nghiêng ra vẻ phòng bị. Nói không đâu xa, nó là một trong những con chim mà Atsushi đã đuổi đi lúc trước.
Nó ngoảnh đầu lại, nhìn vào cái tổ chim bằng rơm mình đã mất công xây dựng để tránh cái lạnh mùa đông đang nằm tả tơi dưới mặt đất. Trong lòng nó đang dấy lên một cơn giận dữ đáng quan ngại. Sự bực tức đó, nhanh chóng trở thành động lực để nó tiến từng bước đến gần người đàn ông kia.
"Uây uây, dừng lại đã nào!"
Atsushi hoảng hốt nói, nhưng cũng cẩn thận để không lỡ lời quá to. Rất may cho anh, con quả mỏ lớn đó thực sự dừng lại. Chỉ có điều, cái ánh mắt nó nhìn anh vẫn chan chứa nỗi niềm chưa thể dịu bớt kia. Những tưởng là con quạ có thể nói lý, Atsushi đã nhanh chóng bày vẽ:
"Giờ ngươi chậm đã, được chưa? Xong tao làm cho cái tổ ở trên kia kìa." Atsushi chỉ tay về phía cái cành cây trơ trọi gần đó. "Đấy, cái đấy đấy."
Trời không phụ lòng người. Cái cành cây mà anh vừa chỉ đó, trông chắc chắn như vậy, chẳng hiểu sao lại bị gãy tạch cái một, rớt thẳng xuống đất. Atsushi và con quạ quay ra im lặng nhìn nhau.
"Cành khác!" Anh bất chợt thốt lên mà chỉ ra cái cây bên cạnh. "Cành này không được thì cành khác."
Con quạ nhìn theo hướng ngón tay của anh, chỉ để thấy rằng cái cành cây đung đưa theo gió rồi gãy rạp xuống trong mắt nó. Atsushi cũng ngoái lại nhìn, chỉ để thấy ngón tay mình đang chỉ vào nơi đã từng là một cành cây.
Và rồi, anh ta bất lực quay lại nhìn vào con quạ. Nó đứng đó, đôi mắt dành cho anh vẫn chứa chan cảm tình khó phai mờ. Atsushi ngậm ngùi chìa cái bàn tay vừa chỉ ra trước mặt con quạ. Nó cúi xuống, rồi lại nghếch lên nhìn vào người đàn ông đang ra vẻ cam chịu kia.
"Anh bạn à... nhẹ nhàng thôi, được không?" Anh ta xót xa nói.
"Kha..." Con quạ kêu lên.
Loài quạ mỏ lớn tuy rằng đủ thông minh để hiểu được ý đồ của con người, nhưng chúng cũng có một cái mỏ lớn.
"Ưm!"
Như một sự tôn trọng muộn màng, con quạ chỉ mổ cho Atsushi một cái, cào thêm vết, mổ nốt phát nữa rồi bay đi. Anh ta thì nằm đó, ôm cái tay vừa bị bạo hành bởi quạ kia mà cố nén những tiếng thét trong lòng. Giờ trông Atsushi nín thở lăn lộn trên mái nhà, chẳng khác gì những người sợ kim tiêm nhưng vẫn phải nhăn mặt chịu đựng xét nghiệm máu.
Phải bẵng qua một lúc lâu, khi cơn đau rát đã nguôi ngoai và vết xước do vuốt cào đóng vảy, Atsushi mới có thể lại thấy rõ vầng trăng khuyết sáng vành vạch trên trời kia. Anh ta thở dài não nề, mắt liếc sang gian nhà phụ. Nhận thấy ánh đèn từ phòng khách ở đó vẫn hắt sáng ra ngoài cùng cơn gió lạnh lùa đến, anh ta tự nói với bản thân:
"Xuống thôi."
Anh men theo mái mà tìm về phía bên hiên. Khá may cho Atsushi là cái cầu thang được đặt nằm khuất với mặt tiền của ngôi đền nên vẫn còn đó. Chứ nếu nó nằm ở nơi khác, anh ta còn chẳng dám tưởng tượng đến điều gì sẽ xảy ra khi người phụ nữ kia đến.
Atsushi rón rén từng bước đi xuống, lại nhấc từng chân nhè nhẹ mà men ra phía cửa kính của phòng khách. Rút kinh nghiệm từ trước, Atsushi không đứng lên bậc thềm bằng gỗ mà đứng dưới sân hơi ngó đầu vào, cũng muốn hóng hớt diễn biến câu chuyện trong nhà ra sao.
Qua tầm nhìn có chút hạn chế, chỉ vừa đủ lộ đôi mắt, Atsushi nhìn thấy cả ba người đang trò chuyện trên sô pha. Aya ngồi hướng đối ngược với khung cửa kính, hai chị em kia thì ngồi phía đối diện. Một trong số hai người, rất nhanh cũng phát giác ra người đàn ông đang lấp ló ngoài kia.
"Chào nhé." Atsushi nhỏ giọng, giơ hai ngón lên vẫy vẫy.
"Ừm. Em hiểu ạ."
Minami gật nhẹ đầu, tròng mắt hơi nghếch về phía cửa sổ ngoài phòng khách. Bất giác, cô cũng tự mỉm cười khi trông thấy cái đầu xoăn kia đung đưa qua lại trước mặt.
"Chuyện là thế đó. Mong là em có thể cho chị xem cái đó được không?" Không có hồi âm lại một lúc, Aya hơi nhăn mày hỏi lại. "Ừm, Minami ơi?"
Phân tâm vì người ngoài kia xong, lúc quay đầu nhìn lại, ánh mắt khó hiểu của cả Aya và Hiyori đều đã dán chặt vào Minami. Cô có chút bối rối, tự nhủ không biết mình vừa bỏ qua điều gì mà gượng cười đáp:
"À, hả? Chị nói lại được không ạ..."
"Cái trâm." Hiyori nói. "Chị ấy đang nói về cái trâm của mẹ đó."
Aya gật nhẹ đầu biểu thị sự đồng tình. Minami ngơ ra một chốc, xâu chuỗi câu chuyện dang dở trong ký ức ngắn ngủi rồi cũng à lên một tiếng mà đáp:
"Cái trâm... cái trâm mà em đeo lúc lễ hội ạ?"
"Ừm, một phần chị nghĩ em là con gái của cậu ấy cũng là nhờ cái trâm đó." Aya mỉm cười nhẹ, xoay ngang đầu sang phía bếp mà kể tiếp. "Đó là cái trâm mà chị tặng cho cậu ấy, kỉ niệm ngày bọn chị vừa thành geisha."
Và khi Aya quay lại, cô trông thấy cảnh tượng lạ lùng từ phía Minami. Cô vu nữ trẻ đó vừa mới nhón chân ra khỏi chỗ ngồi, toan vội vã hướng về phía Aya thì đứng hình. Cái nét có chút hốt hoảng đó, vẫn chưa kịp phai đi trên gương mặt hơi căng thẳng của Minami.
Aya bỗng chốc tự bật ra suy nghĩ trong lòng. Cô thầm tưởng, cứ bỏ đi không nhìn vào một chút thôi, đứa con gái của bạn thân cô lại ném cho mình toàn điều bất ngờ không lường trước được.
"Quả thật là rất giống." Cô tủm tỉm cười mà nghĩ.
Khi cô vu nữ còn đang cố gắng lấp liếm giải thích bằng sự gượng gạo phô diễn quá rõ ràng, Aya đã quay đầu nhìn về Hiyori nhăn mặt buông lời đùa cợt về hành động của người chị. Cô bé này, từ lúc được Minami giới thiệu qua đã luôn cho Aya một cảm giác lạ kỳ. Ngắm cũng được chục giây, cô vô tình thốt lên:
"Đứa em gái thì có vẻ giống bố nhỉ?"
Ngay sau lời nói đó, bầu không khí còn đang nhộn nhịp trong phòng khách lại chùng xuống một cách đáng sợ. Với kinh nghiệm của một geisha lâu năm, Aya hiểu rằng mình đã lỡ lời ban nãy khi nhìn vào ánh mắt dè dặt của Minami và dáng vẻ sượng sùng của Hiyori. Và bằng những trải nghiệm của tuổi đời, Aya đã nảy ra biện pháp mà cười nói:
"Tính ra chị đến tay không vậy cũng không ổn lắm nhỉ?" Cô rất nhanh cũng vươn tay vào túi áo của mình, rút ra một món đồ nhỏ đưa về phía hai cô gái. "Chị có món quà này tặng hai đứa nè."
Vì ở gần hơn nên Hiyori đã nhận lấy món đồ từ tay của Aya. Cái nét mặt vừa mới xị ra đó, rất nhanh cũng thả lỏng. Cặp lông mày dần được nâng lên cao, đôi môi cũng chớm mở khi nhận ra rõ thứ đang nằm gọn trong lòng bàn tay mình.
"Lược Tsuge?[note85419]" Hiyori sững sờ nói. "Lại còn là hàng xịn luôn?"
"Đùa à?" Minami cũng vô tình kêu lên mà nhìn sang.
Hai cô gái lúc nào tâm trạng còn đang trĩu lại, giờ đã ngồi sát vào nhau mà ngắm nghía cái lược Tsuge Aya vừa đưa. Thấy vậy, cô geisha kia cũng thở phào trong lòng đôi chút. Aya hướng về phía hai người, từ tốn giải thích:
"Cái lược Tsuge đấy là chị được một người khách quen tặng đó. Vì nhà chị cũng nhiều rồi nên tặng cho hai đứa cũng được." Nói rồi, cô nhìn nhanh qua hai chị em. "Mà tiếc là chỉ có một cái thôi, không chia được cho cả hai."
"C-chị nói gì vậy ạ?" Minami vội vàng đáp lại. "Riêng cái này thôi đã rất quý giá rồi!"
"Cái này... cũng phải hai chục ngàn yên đấy chị hai." Hiyori ngờ nghệch nói.
Chẳng biết từ lúc nào, Hiyori đã cầm điện thoại lên, chụp ảnh cái lược và tra giá của nó. Từ những chiếc răng được mài giũa tỉ mỉ cho đến thân lược rắn chắc với bông hoa đính kèm đá quý khảm trên đó, thật khó để trình tìm kiếm kia hạ thấp được giá trị thực. Sự sững sờ trên gương mặt của hai chị em khi nhìn vào tên người nghệ nhân có thể đã làm ra cái lược kia, vô tình cũng khiến Aya được phen giải trí.
"Giá trị cao thì cũng có đáng gì đâu chứ?" Aya buông lời cười đùa, ánh mắt sâu thẳm mà nhìn hai chị em kia. "Đáng giá phải là kỷ niệm và hồi ức kìa."
Điều Aya vừa nói, vô tình khiến Minami sực nhớ về chuyện gì đó.
"A!" Minami bất ngờ thốt lên. "Em quên mất vụ cái trâm nhỉ? Để em đi lấy cho chị xem."
Nói rồi, Minami vút bay thẳng ra khỏi phòng khách. Tiếng bước chân vồn vã, rầm rập khắp hành lang và cầu thang đó chỉ vừa kịp dừng lại khi tiếng cạch của cánh cửa phòng vang lên. Aya và Hiyori nhìn theo hướng cửa phòng khách, cả hai không sao mà giấu đi được nụ cười trên môi.
"Chị hai vội vàng thật đấy... Cứ như đi đánh trận không bằng." Hiyori buông lời giễu cợt.
Aya quay lại nhìn về cô bé tóc đen kia. Đúng là cô đã nói cô bé khá giống ông Jinja, nhưng khi nhìn kỹ, Hiyori lại mang nét trưởng thành của người bạn thân cô. Hoài niệm và day dứt, đó là những cảm giác hiện giờ của Aya. Lẽ vậy, cô đã cất lời:
"Chị xin lỗi vì lúc trước nếu có lỡ lời nhé. Chị thực sự không rõ về tình hình gia đình em." Mí mắt Aya hơi trùng xuống. "Chị đã không gặp lại cô ấy và cả anh Jinja nhiều năm rồi..."
"Không không, em đâu có trách chị gì đâu ạ." Hiyori nhanh chóng khua tay giải thích. "Chỉ là, em không muốn nhắc về chuyện gia đình thôi..."
"Vậy càng không được." Aya bất ngờ thốt lên. "Chị cũng phải bù lại lỗi lầm của mình chứ? Em có thích gì không?"
Hiyori ngẩng lên, nhìn vào vẻ mặt đầy quyết tâm kia của Aya. Cô bé không biết rằng sự kiên định đó đến từ cảm giác muốn tặng quà hay chuộc lỗi, cô chỉ biết, sau lời nói của Aya, vô vàn thứ đã tràn vào đầu óc trẻ thơ của mình.
Cô ngẫm về những mẫu thời trang mới xem hồi sáng, nghĩ về mấy món bánh wagashi ngọt lịm, tơ tưởng đến món trang sức bản thân đã để mắt từ lâu. Thậm chí, là cả những thứ không thể cầm nắm như tài sản kỹ thuật số.
"Em thích gì à..." Thế rồi, Hiyori đưa mắt nhìn ra ngoài ngôi đền, thầm nhớ về quang cảnh của nó thời xưa. "Chắc là..."
Lời cô bé hơi chậm lại, đôi môi mấp máy cũng thành ra một từ có nghĩa.
"Chim?"
"Chim á?" Aya nhướng mày khó hiểu. "Em thích chim sáo hay là chim hạc?"
"À không không!" Hiyori nhanh chóng xua tay, rồi đánh mắt về phía ngoài phòng khách. "Ý em không phải vậy..."
Khung cảnh mà cô bé trông thấy, quái lạ hơn bất kỳ bộ trang phục nào của một buổi trình diễn thời trang. Trước cánh cửa kính, chếch ra ngoài sân đền, là hình ảnh một người đàn ông cao ráo đang vung vẩy cành cây khô đối đầu với một tập thể loài chim không xác định.
Người đàn ông với bộ tóc xoăn đó, Hiyori đương nhiên phải nhận ra cái tên vô lại ở nhà mình. Atsushi trong ánh mắt cô bé, đang khua từng đường chém bừa bãi chống lại những cú vồ của lũ chim kia. Hầu hết, đều là những con quạ mỏ lớn.
Atsushi ngước lên, nhìn thẳng cái bóng đen lù lù giữa một tập thể quạ. Anh không kìm được mà ấm ức hét lên, vẫn phải cố gắng nhỏ giọng:
"Đồ khốn! Tưởng mày tha cho tao rồi mà? Ai lại đi gọi cả bè lũ đến hội đồng như này bao giờ!"
Con quạ mỏ lớn nhếch mỏ một cái, như một sự khinh bỉ ra mặt của chim ném thẳng vào người đàn ông đang khốn đốn phía dưới. Có thể là nó đã hả giận khi cho Atsushi ba đòn kia, nhưng bạn bè của nó thì không. Khi được nghe kể rằng tên con người đó rất dễ chịu trận, nỗi uất ức trong lòng của chúng hừng hực lên thành một làn khí thế vô hình. Với sự dẫn đầu của con quạ mỏ lớn, cả đàn chim bay từ phương xa đến đây như một cuộc diễu hành giữa trời đêm.
'Mà tính ra nhá!" Atsushi bức bối chỉ cái que lên hai con chim bên cạnh con quạ. "Bọn bay là cu cu[note85420] mà? Chúng mày không có tổ thì sao tìm tới tao trả thù làm cái gì?"
Hai con cu cu đực và cái nghe vậy thì nhìn nhau. Hơn cả lời nói của Atsushi, chúng còn chẳng phải loài chim sống ở khu này. Chúng chỉ biết qua lời kể của quạ mỏ lớn, rằng có một con người sẵn sàng hứng chịu móng vuốt của mình nên bám theo.
"Kha." Con quạ mỏ lớn ở giữa khẽ cất tiếng.
Theo sau đó, những con chim xung quanh cũng lần lượt lao xuống phía Atsushi. Có con dùng mỏ, dùng vuốt hoặc dùng cánh. Mỗi đòn tấn công như vậy, Atsushi đều cố gắng vung vẩy cái que nhặt được trên tay lên, may mắn gạt phăng đi bọn chúng.
"May mà tường nhà mình cách âm tốt..." Hiyori nghĩ thầm, mắt vẫn dán chặt vào cuộc chiến bất thình lình kia.
"Em sao vậy? Đằng sau chị có gì à?" Aya bất chợt hỏi, rồi, cô hơi quay người về đằng sau.
"Chim nướng!" Hiyori hoảng hốt kêu lên.
"Ui, dã man vậy?"[note85422]
Aya vì bất ngờ, động tác quay người ra đằng sau cũng đã dừng lại. Nhưng vì không muốn cái vẻ mặt ngỡ ngàng đó của Aya chuyển thành khinh miệt, Hiyori đã nhanh chóng lên tiếng:
"Ý em là gà nướng[note85423] ấy!"
Khuôn mặt hốt hoảng của cô bé trước mặt, Aya chẳng hiểu sao lại thấy được quan hệ huyết thống giữa cô bé này và Minami. Dù rằng cái cảm giác đang bị giấu nhẹm đi một chuyện gì đó không mấy dễ chịu, Aya vẫn bỏ qua điều đó mà tiếp tục chủ đề còn đang dang dở.
"Một con gà nướng thật sự là đủ chứ? Chị muốn bù đắp cho em cái gì nó thực dụng hơn tí..."
"Đủ rồi chị ạ! Thế là đủ rồi!"
Sự bồn chồn bất an của Hiyori, Aya lẽ dĩ nhiên cũng nhận ra ngay. Từ cử chỉ đến lời nói, đều vụng về như người chị và người mẹ của cô bé. Aya thở ra một hơi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉm. Cô sờ vào túi của mình, rút điện thoại ra và gõ gõ gì đó.
"Quán này chắc là được..." Cô lẩm bẩm.
Đúng lúc đó, Minami trở lại với cái hộp gỗ đã xỉn màu. Hiyori thì ngước sang bên, trông thấy cuộc chiến người và chim kia mất hút vào trong bụi cỏ mới thở phào nhẹ nhõm. Cô vu nữ cẩn thận đặt chiếc hộp gỗ đến trước mặt Aya rồi mở ra.
"Đây là những món đồ mà mẹ em đã để lại." Cô nói, với nét mặt có chút đượm buồn. "Cả những món đồ mà em khá trân quý nữa."
Aya bỏ điện thoại xuống bàn rồi nhìn vào trong chiếc hộp. Đôi mắt vốn nên mang dáng vẻ tĩnh lặng của một geisha phải rúng động lên từng hồi. Cặp lông mi hơi chùng xuống, theo sau là đôi tay không biết từ khi nào đã nâng cây trâm lên.
"Được giữ gìn rất tốt." Aya cất tiếng. "Cậu... rất biết giữ lời."
Aya nhắm nghiền mắt lại, để lại hai cô gái vẫn đang ngơ ngác chưa hiểu điều gì. Họ sẽ chẳng thể biết được, hình dáng và gương mặt người bạn thân yêu đang thử chiếc kimono cưới[note85424] đã mờ nhạt trong ký ức, chỉ riêng cây trâm cùng tiếng cười khanh khách vẫn in hằn trong tiềm thức của Aya. Khi trông thấy cây trâm này, nụ cười rạng rỡ đó lại càng rõ ràng hơn nữa.
"Chị Aya..." Minami đan chặt tay mà thốt lên.
Chẳng biết từ khi nào, một giọt lệ hiếm khi rơi của geisha đã lăn dài trên gò má của Aya. Sự lưu luyến còn đang âm ỉ trong lòng của cô lại bắt lửa mà bùng lên một cách rực cháy. Với cơn xúc động khó kìm nén, Aya vô tình bật cười khe khẽ, hỏi một câu đùa vu vơ:
"Thật sự không định bán lại cho chị sao?"
"... Không ạ." Minami cúi đầu, hàng mi nặng trĩu dường như cũng kéo theo cả nụ cười duyên dáng trên mặt xuống.
"Đó chỉ là một phút bốc đồng của em thôi."
Aya thầm chấp nhận, bản thân cô biết đáp lại yêu cầu này, luôn là một sự phủ định. Điều đó, khi cô vô tình thấy hình ảnh của cây trâm trên mạng và nhắn tin hỏi mua, vốn đã được xác định với bài đăng bị xóa. Cùng với sự buông xuôi trong tâm, Aya nhẹ nhàng đặt lại cây trâm vào hộp gỗ.
Cái bầu không khí mãi mới kéo về lại được, bỗng chốc lại rơi xuống lần nữa như đi trên một con dốc. Hiyori đã lờ mờ đoán ra tình tiết này qua cuộc trò chuyện của Aya và Minami khi họ vào nhà, nhưng cô bé không thể chịu được nỗi day dứt trong lòng cả hai, càng không muốn sự nặng nề bao trùm căn phòng này tiếp tục. Và đã quyết định, Hiyori chỉ vào cái hộp rồi nói:
"Cái gì kia chị hai?"
Nhìn theo hướng Hiyori chỉ, Aya và Minami thấy được một tấm bùa nhỏ nằm khuất đi dưới mấy món trang sức và vài tấm ảnh. Minami đưa tay vào, lấy ra tấm bùa mà hỏi:
"Ý em là cái này á?" Hiyori gật nhẹ đầu, và Minami giải thích tiếp. "Đây là tấm bùa mẹ cho chị đó. Lúc đó em còn bé nên không biết cũng phải."
"A, là cái bùa này hả?" Aya cũng thốt lên khi nhìn vào tấm bùa đang phe phẩy trên tay Minami. "Cái bùa 'tào tháo đuổi' đây mà."
"... Dạ?" Cả hai chị em đồng thanh kêu lên.
Aya thấy thế, chợt phì cười rồi giải thích:
"Cái bùa này là hồi xưa chị với mẹ các em đi đến đền Fushimi cầu may được tặng đó." Nói rồi, cô nhìn vào tấm bùa, sự niềm nở trên khuôn miệng rõ ràng đến mức phải lấy tay che đi. "Khi biết mẹ các em đang quen anh Jinja thì một đại sư trong đó đã đưa cho cô ấy. Nói là nếu anh Jinja mà có ý đồ xấu thì dán tấm bùa này lên người là được."
"Dạ... vậy sao lại gọi là bùa 'tào tháo đuổi' vậy?" Hiyori nghiêng đầu hỏi.
"Tác dụng như tên của nó đó. Người bị dán vào sẽ bị đau bụng mỗi khi có ý nghĩ đen tối nào đấy. Không kiểm soát được thì chỉ có nước ôm bồn cầu thôi."
Dứt lời, đôi tay thon dài của Aya cũng chẳng thể che đi được nụ cười khúc khích của chính cô. Minami nhìn vào tấm bùa trên tay, lời nói của Aya khiến cô hơi gợi nhớ về câu mà mẹ mình đã truyền cho cô khi trao lại tấm bùa.
"Tính ra mẹ em bảo là không cần nữa nên cho em..." Minami gãi đầu, lăn tăn về hình vẽ trên tấm bùa rồi nói tiếp. "Mà nó có hiệu quả thật không vậy chị?"
Aya đè nén lại cơn buồn cười bất chợt đó, rất nhanh cũng quay về được dáng vẻ nghiêm trang của một geisha. Chỉ là, nụ cười mỉm đấy không dễ dứt ra như vậy được.
"Chị cũng không biết đâu?" Cô nói bằng giọng châm chọc. "Hay em kiếm ai đó chuột bạch thử xem?"
"Em thì làm gì có đối tượng..."
Nửa chừng, Minami bỗng dừng lại. Một bóng dáng không thân quen bỗng hiện lên trong tâm trí. Nụ cười nhạt trên miệng cô cứng đờ khi cái bóng lưng giống cột đèn thu lôi đó dần hiện rõ ra. Thấy dáng vẻ Minami có hơi là lạ, Aya bèn hỏi:
"Bộ em có ai..."
"Không có ai hết!" Không để cô nói hết, Minami chợt cắt lời, nói lớn. Rồi, cô nhanh chóng nhận ra bản thân hơi to tiếng mà giảm âm lượng. "Không có ai đâu ạ..."
Bỗng, đầu cô nảy số mà đùng cái quay sang trách móc hỏi ngược lại Aya:
"Tính ra em là vu nữ mà? Chưa kể đến em còn vẫn còn cao trung luôn đó? Chị thấy cấn cấn không ạ?"
"Ha ha ha." Aya cười như biết trước câu trả lời rồi nói tiếp. "Chị xin lỗi nhé, trêu em thật sự vui quá."
Giọt nước còn vương lại trên khóe mi Aya, không biết là của sự hoài niệm hay vui vẻ. Chỉ biết, cô đã lấy ngón tay gạt nó đi, chấp nhận buông bỏ đi những thứ mà giọt lệ đó còn mang.
Khi phòng khách bắt đầu có những tiếng cười xen kẽ, điện thoại của Aya bỗng có một tin nhắn gửi đến và sáng lên. Cô nhìn vào màn hình, thấy rõ ràng thời gian bây giờ.
"Ối chà, đã đến giờ này rồi." Aya bất chợt nói.
Cô lắc nhẹ đầu, bày tỏ một nỗi tiếc nuối khó nhận biết. Aya đưa điện thoại vào túi rồi đứng dậy.
"Cảm ơn vì đã mời chị vào nhà nhé." Cô nhìn vào cái bàn khách rồi mỉa mai một chút. "Chỉ tiếc là không có trà."
"A!" Minami kêu lên. "Em quên mất! Thường cũng không có khách nên em không hay pha trà..."
"Thôi thôi mà." Aya cười khẽ, vẫy tay về phía Minami. "Chị cũng chỉ ngồi một lúc thôi."
Nói rồi, cô đi về hướng cửa phòng khách. Khi Aya lướt qua hai chị em, Minami mới sực nhận ra mà ngoái đầu lại gọi người chị gái kia. Tiếng gọi bất chợt đó khiến đôi tay Aya đang toan vặn tay nắm cửa dừng lại. Cô quay đầu, cặp lông mày hơi nhướng lên. Minami vội vàng đặt tấm bùa trên tay xuống hộp gỗ rồi quay sang nói với Aya:
"Để em tiễn chị ra đến cổng ạ."
Trong giọng cô có chút khẩn trương, như muốn bù lại phép tắc tối thiểu. Tuy nhiên, đề nghị đó lại ngay lập tức bị bác bỏ bởi cái lắc đầu của Aya.
"Không cần đâu." Cô nói rồi đánh mắt sang bàn ăn và quần áo hai chị em. "Mấy đứa chắc chưa tắm rửa ăn uống gì mà? Không cần tiễn chị đi vậy. Mà với lại..."
Aya đặt một ngón tay lên cằm, bơ vơ nhìn lên cuốn lịch ở trên tường rồi nói:
"Đằng nào Shukaku Matsuri chị chả đến? Thế nhé."
"Ơ? Lễ hội thì...!"
Câu nói còn chưa thành hình được câu hoàn chỉnh của Minami đó bị cắt ngang tiếng cạch của cánh cửa phòng khách. Lời chào tạm biệt quá đỗi bất thình lình đó, khiến cổ họng Minami cứng lại. Cho đến khi chúng mềm dần với tiếng cạch phát ra từ cửa chính, những chữ còn lại mới kịp tuôn ra.
"Em đã định tổ chức đâu..."
Những lời đó giờ đây chỉ còn Hiyori nghe thấy. Còn Aya, tuy còn hơi băn khoăn về tiếng sột soạt đâu đó cùng với đồ đạc lạ kỳ trong căn nhà, nhưng lần nữa, cô vẫn nghĩ rằng bản thân nên bỏ qua và từng bước rời khỏi ngôi đền. Khi Aya đã khuất bóng dần sau cánh cổng torii, Minami mới chấp nhận sự thật này. Khi cô định rằng sau lúc này sẽ nhắn lại để đính chính với Aya, cô nhận ra một sự thật vô tình.
"Lại quên xin số của chị ấy rồi..." Tâm trí cô xịu xuống một nhịp.
Minami thở dài thườn thượt, đành tạm thời bỏ qua điều đó mà quay sang cô em gái bên cạnh.
"Em đi tắm trước hay chị đi tắm trước?" Cô không nhận được hồi âm, thấy lạ nên bèn gọi thêm hai tiếng nữa. "Hiyori? Hiyori ơi?"
Hiyori bây giờ, ánh mắt vẫn dán chặt vào món đồ ở trong hộp gỗ. Thâm tâm phức tạp của cô bé không được biểu lộ rõ qua đôi mắt nghiền ngẫm kia. Một cách bất thình lình, cô cất lời hướng về phía Minami:
"Mẹ để lại cho chị nhiều phết nhỉ?" Trong giọng có chút giễu nhại loáng thoáng.
Minami nhìn theo hướng em gái mình đang nhìn, nhanh chóng nhận ra cô bé đang ghim chặt vào bức ảnh cháy góc cạnh của cô. Cô nhăn mày, trong lòng dâng lên sự ngứa ngáy khó tả do hồi ức không mấy vui vẻ mang lại.
"Em lớn rồi." Minami đóng mạnh hộp lại. "Hãy tự biết chấp nhận sai lầm của mình đi."
Sự gay gắt bất ngờ và hiếm thấy này của người chị khiến Hiyori phải đờ ra đấy một phen. Cũng không quá lâu, cô bé nhanh chóng đáp lại:
"Em không có ý đó." Hiyori tặc lưỡi, ngoảnh mặt đi mà gãi đầu. "Chỉ là... em thấy hoài niệm chút thôi."
Minami cầm cái hộp lên rồi nhìn xuống Hiyori đang bắt chéo chân tỏ vẻ khó chịu. Vì sao cô phải để riêng đồ đạc mà mẹ để lại, bản thân cô còn không muốn nhớ đến nguyên do của sự việc đó. Minami nói vậy vì muốn Hiyori hiểu rằng, sai lầm mà cô bé đã gây ra không thể bao biện bằng câu nói "vì em còn nhỏ" được.
"Vậy thì tốt rồi." Minami thở hắt ra, bờ vai đang căng cứng cũng rũ xuống rồi cầm lấy hộp gỗ.
Khi cô định quay đi để trở lại trên lầu, một tiếng động lớn ở ngoài cửa kính khiến cô giật thót mà quay ngoặt lại. Cả Hiyori đang trầm ngâm ngồi trên ghế kia cũng phải há mồm mà nhìn ra phía ngoài. Khi tiếng rầm lớn của cánh cửa kính do bị đóng lại một cách vội vã vang lên, một giọng nói đầy hống hách vọng ầm lên trong phòng khách:
"Sao? Vào đi! Giỏi thì sà xuống tiếp đi! Sợ à? Chúng bay sợ rồi. Sợ là rõ. Đúng là mấy con chim."
Trong sự ngỡ ngàng của hai chị em, Atsushi với bộ quần áo xộc xệch đang giương que gậy đã gãy phân nửa hướng ra ngoài cửa kính. Ở ngoài hiên theo hướng anh chỉ là một đàn chim với bộ lông đen đang hầm hầm nheo mắt. Con quạ ở giữa đàn găm chặt ánh mắt vào người đàn ông sau lớp kính một lúc. Thế rồi, nó kêu lên vài tiếng, ngay sau đó, cả bầy bay đi mà không một lời chào từ biệt.
"Ha ha! Cũng chỉ có vậy!" Atsushi đắc thắng chống hông mà nói lớn, không hay sự khúm núm từ hai người phía sau.
"Ờm... Anh Hagihara?"
Người đàn ông đang tự mãn kia chưa được bao lâu, câu hỏi bất chợt từ Minami ở phía sau đã kéo anh về hiện thực. Atsushi quay lại, nhìn vào nét mặt của hai chị em rồi cúi xuống trông bộ dạng tả tơi của mình. Thế rồi, anh quay ra ngoài nhìn đàn chim đang bay xa. Lúc này, khi que gậy rớt xuống khỏi tay, Atsushi mới chấp nhận sự thật rằng bản thân vừa phải chật vật để chống lại một bầy chim. Trông thấy dáng vẻ phủ phục đến một cách bất ngờ này, Minami không chịu được mà phải khe khẽ hỏi:
"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? Mái đền khó nhằn vậy sao...?"
"Phì." Không chịu nổi, Hiyori bỗng nhiên bật cười thành tiếng. "Chẳng là anh ấy vừa nhận ra sự thật tàn khốc thôi."
"Sự thật gì?" Minami khó hiểu hỏi lại.
"Sự thật là anh ta vừa đấu với một bày chim ấy. Lại còn phải bỏ chạy nữa chứ... Ha ha ha."
Nụ cười chế giễu đó của Hiyori như xát muối vào lòng kiêu hãnh và cả những vết xước xát trên người Atsushi. Từng tiếng "ha" mà cô bé thả ra, là từng cơn đau vô hình đâm vào anh. Khác với Hiyori vẫn đang cười ngặt nghẽo kia, Minami không chứng kiến cuộc chiến trong lời kể của cô bé. Bản thân cô chỉ biết, người đàn ông đã lợp ngói cho đền, chịu đựng cái lạnh rồi khi vào lại nhà, khắp người đã toàn là vết thương.
"Đừng có cười anh ấy chứ?"
Minami nói rồi đặt cái hộp gỗ xuống bàn, tiến tới tủ thuốc trong phòng khách. Cô lấy ra hộp băng cá nhân rồi đưa cho Atsushi.
"Nè, anh đi rửa vết thương rồi dán vào đi."
Đầu gối sắp chạm đất của Atsushi khi trượt dài trên kính bỗng dừng lại. Cùng với sự nâng đỡ từ bàn tay của Minami, anh ta vô thức đứng dậy khi nhận lấy hộp băng cá nhân từ tay cô. Nhìn cô gái vẫn đang mặc bộ đồ vu nữ trước mặt. Lòng anh không thể không có chút rung động vì nụ cười hiền dịu chất phác của cô. Nghĩ vậy, Atsushi ngại ngùng quay đầu đi nói nhỏ:
"Cảm ơn em."
"Sai hết! Sai hết rồi!" Cắt ngang hai người họ là Hiyori đã đứng dậy, giơ tay làm dấu X to đùng. "Rất sai luôn!"
"Cái gì sai?" Minami nhướng mày hỏi về phía Hiyori.
"Cái hộp băng cá nhân!" Hiyori chỉ vào thứ trên tay của Atsushi. "Cái đó là em mua mà!"
Minami chợt liếc nhìn lại, nhận ra bản thân đã lấy nhầm hộp băng cá nhân của Hiyori. Cô gượng cười, nhận lấy cái hộp từ tay Atsushi rồi nói:
"Xin lỗi xin lỗi, chị lấy nhầm."
Trong lúc Minami đi lại về phía tủ thuốc, Atsushi đờ đẫn quay sang chỗ Hiyori. Ở đó, cô bé chỉ vừa mới ngồi phịch xuống, đang lấy hai ngón tay chỉ qua chỉ lại giữa mắt mình và mắt anh. Không quên kèm theo sự thù địch rõ ràng.
"Cái quái...?" Anh ta tự hỏi.
"Mà tính ra sao anh bị thương vậy?" Minami chợt lên tiếng, lần này đã đem đúng hộp băng cá nhân để lên bàn. "Nghe Hiyori kể qua thì em chưa hiểu rõ đầu đuôi lắm."
"Múa khá đẹp." Hiyori cười khẩy, móc mỉa Atsushi. "Tiếc là kỹ thuật không đủ."
"Hơ, em cứ thử bị cả một bầy chim bao vây đi là hiểu nhé."
Atsushi cũng nhếch mép đáp lại Hiyori, đá cái que gậy kia ra mép cửa kính. Anh ta cầm lấy hộp băng cá nhân trên bàn rồi nhanh chóng đi vào bếp, tận dụng nước từ vòi rửa sạch vết thương. Trong lúc đó, vẫn không quên dỏng tai nghe câu chuyện đằng sau của hai chị em.
"Quạ à?" Minami ngồi xuống ghế sô pha mà ngẫm nghĩ. "Mùa thu hoạch qua rồi thì chúng đến làm gì nhỉ?"
"Ai mà biết được?" Hiyori nhún vai, tiện thể vươn tay tới điều khiển, bật lại ti vi. "Chắc là chúng ăn no ở đâu đấy xong rồi đến chỗ nhà mình làm tổ hay sao á?"
"Hừm... nghe cũng có lý nhỉ?" Minami nhìn vào chương trình thời sự trên ti vi. "Hay là treo mấy cái chuông gió ta? Chị thấy hồi xưa hay dùng cách này. À, và cả mấy lễ hội thu hoạch nữa."
"Thôi đi chị hai, bọn quạ giờ khôn lắm." Hiyori nói, mắt lại liếc về người đàn ông phía sau. "Kiểu như biết đàn đúm để hội đồng ai đó chẳng hạn?"
"Anh nghe thấy đấy nhé." Atsushi hằn giọng mà đáp lại.
Lúc này, anh đã dán xong những vết xước lộ ra mà quay trở lại phòng khách. Trước khi ngồi xuống, anh không quên phủi đi chút bụi với lá còn vương trên áo. Atsushi hắng giọng, nhìn nhanh qua bản tin thời sự rồi nhìn sang Minami, anh hỏi:
"Shukaku Matsuri của nhà em cũng là một loại lễ hội thu hoạch đúng không? Sao tổ chức muộn vậy?"
Minami liếc nhanh ra phía tờ lịch rồi quay về trả lời Atsushi:
"Lễ hội thu hoạch thì đúng, nhưng mà hoàn cảnh nó khá đặc biệt ấy." Nói rồi, cô bất giác nhìn ra que gậy mà Atsushi đã đá đi. "Mùa này cũng qua mùa thu hoạch rồi. Nếu anh có ý định tổ chức để xua đuổi quạ thì..."
Chỉ đến đó, Atsushi ngay lập tức cắt ngang lời Minami.
"Ý anh không phải thế." Rồi, anh ta tự ngẫm lại lời mình đôi chút. "Ừm thì công nhận cũng có mong chờ, nhưng mục đích chính thì không phải."
Dứt lời, Atsushi quay đầu lại nhìn ra ngoài chiến trường cũ của mình. Ý tuỏng vô tình bộc phát lúc phải chống lại bầy chim đó đột nhiên lại trồi lên trong đầu anh.
"Anh muốn hỏi xem em định tổ chức không? Vì anh vừa nghĩ ra một cái này hay ho lắm."
Nghe thấy điều đó, Minami bất giác cũng bị cuốn hút mà gặng hỏi:
"Ý gì vậy?"
Atsushi không đáp lại ngay. Anh ta đưa một ngón tay lên trước miệng, đầu lắc đi lắc lại vài cái rồi mới nói:
"Em phải nói em có tổ chức hay không thì anh mới nói."
Minami bỡ ngỡ đôi chút. Cô quay sang phía Hiyori tìm một câu trả lời thì nhận lại là sự tán đồng của cô bé. Cô kiếm tìm một ý kiến khác, nhưng Aya đã về. Minami quay hẳn ra chỗ người đưa tin trên ti vi, rất tiếc cho cô, họ cũng lắc đầu ngao ngán, hẳn là vì thời tiết năm nay.
"Ừm..." Minami hơi thấp đầu, dè dặt nói. "Nếu tổ chức thì nhiều bất cập lắm..."
"Tiền nong không thành vấn đề." Atsushi giơ ngón cái lên đáp lại.
"Ừm... còn vũ điệu..."
"Em sẽ dạy chị." Hiyori quay mặt đi, ngón tay vuốt đi vuốt lại trên má. "Ít nhất thì em vẫn nhớ cái vũ điệu."
Mọi lý do Minami đưa ra đều nhanh chóng bị phản bác. Bản thân cô cũng vậy, khi lý do đã không còn nữa, mong muốn bị chôn vùi kia vì vậy mà lộ lên. Nhớ về hình ảnh của lễ hội, nhớ về những kỷ niệm đã lâu chưa được nhắc lại. Bất giác, cô cũng chột dạ mà muốn tổ chức lễ hội. Dù có hơi dè dặt, mong muốn đó đã hiện rõ trên gương mặt.
"Vậy... mai bàn nhé?" Nói rồi, cô ôm chiếc hộp gõ lên. "Em đi tắm trước đây."
Nghe vậy, cả Hiyori và Atsushi đều thầm cười trong lòng. Chẳng biết vì nguyên do nào, hai người lại quay sang nhìn nhau. Hiyori thì thấy đống băng cá nhân lởm chởm kia, tự nhiên cũng bật cười ra tiếng. Atsushi thì nhìn vào cái lược Tsuge lộ ra trong túi áo hoodie thì nhướng mày, rồi chợt mở to mắt. Anh ta chỉ vào cái lược rồi hỏi:
"Cái lược kia... em kiếm đâu vậy?"
"Hửm?" Hiyori rút cái lược trong túi mình ra. "Cái này? Được tặng đó."
Tư duy một doanh nhân cấp tiến đã khiến Atsushi nhanh chóng hiểu ra giá trị của cái lược. Ít, cũng phải hơn hai chục ngàn yên. Nhận thấy một tiềm năng khó có thể bỏ qua, Atsushi nhanh chóng hỏi Hiyori một cách tới tấp.
Cuộc đối thoại sau đó, Minami không nghe được gì thêm khi cánh cửa phòng khách đóng lại. Cô chậm rãi lên lầu, mở cửa phòng và cẩn thận để gọn cái hộp gỗ vào một góc. Xong xuôi, Minami tiến tới tủ quần áo, chọn ra một bộ trang phục mùa đông ấm áp rồi để lên giường.
Minami đụng tới đai obi, toan định mở đai thì bên trong đó lại rung lên một nhịp. Cô bất ngờ một chút rồi thò tay vào, cầm lấy cái điện thoại lên xem là ai vừa gửi tin nhắn cho mình. Khi nhìn vào cái tên nhóm chat đậm chất nổi loạn, cái miệng Minami mở rộng ra trông thấy.
"Thôi chết rồi..."
Cô thốt lên vậy khi nhìn vào tin nhắn được thả biểu tượng like liên tục của Eikou, chỉ vừa mới gửi vài giây trước:
[Mấy người biết cái gì về Kitaurawa mà nói]: Vậy chốt ở nhà Minami nhé. Cuối tháng là đẹp rồi ha?
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!
Mochi (餅) là bánh gạo truyền thống của Nhật Bản, làm từ gạo nếp Nhật (mochigome) được hấp chín rồi giã nhuyễn, tạo thành khối bánh dẻo, dai, dính đặc trưng.
Lược Tsuge (柘植櫛 - Tsugegushi) là một loại lược truyền thống của Nhật Bản, được chế tác chủ yếu từ gỗ cây tsuge (Buxus microphylla var. japonica), một loài hoàng dương bản địa. Loại lược này đã được sử dụng rộng rãi từ thời kỳ Edo và gắn liền với văn hóa chăm sóc tóc truyền thống của Nhật. Món này có giá giao động từ vài nghìn yên đến hơn năm mươi ngàn yên lận đó.
Chim cu cu là tên gọi chung ở Việt Nam để chỉ các loài chim thuộc họ Cuculidae, phân bố rộng rãi ở châu Á, châu Âu, châu Phi và châu Úc. Loài này nổi tiếng với tập tính ký sinh sinh sản, tức là đẻ trứng nhờ vào tổ của các loài chim khác. Hầu hết các chi trong họ này toàn bọn ký sinh tổ nên là nổi tiếng vì đó, chứ thực chất cũng có chim cu cu xây tổ nha.
Đoạn này mị sẽ làm rõ nghĩa hơn cho các ní. Ở đây, văn hóa ăn thịt chim tuy có phổ biến (thường là chim sẻ nướng nguyên con, đặc sản ở đền Fushimi) nhưng với một geisha thanh lịch, món ăn nướng nguyên con này hơi ghê rợn.
Đoạn này là cách chơi chữ từ Yakitori (焼き鳥). Theo cuộc đối thoại, khi Hiyori lần đầu nói về yakitori, hiển nhiên Aya sẽ nghĩ đến chim nướng trước. Sau đó, cô bé nhanh chóng lấp liếm bằng việc nói nó là gà nướng.
Kimono cưới là trang phục cưới truyền thống của Nhật Bản, được cô dâu (và đôi khi cả chú rể) mặc trong các nghi lễ hôn nhân theo phong tục Nhật. Kimono cưới mang tính nghi lễ cao, biểu trưng cho sự thuần khiết, khởi đầu mới và sự gắn kết gia đình. Có các loại như: Shiromuku (白無垢), Iro-uchikake (色打掛), Hikifurisode (引き振袖). Nếu có thắc mắc, chú rể thường mặc hakama nhé.