Chương 1412: Sủi Cảo
Nhà Thường Nhạc cách công viên cũng gần, đi bộ chừng mười lăm phút là tới cổng khu chung cư. Nhưng vừa đến nơi, hai người đã thấy một đám đông tụ tập ồn ào huyên náo, chỉ trỏ bàn tán xôn xao.
Thường Nhạc và Phương Chính liếc nhìn nhau, tò mò len vào xem có biến gì.
Chưa thấy người đâu đã nghe tiếng chửi bổng chửi trầm:
"Cái ông già này ngang ngược vừa thôi chứ! Tôi vừa bưng bát sủi cảo ra, chưa kịp húp miếng nước nào đã bị ổng lao vào cướp trắng trợn!"
"Đúng đấy, tôi đứng ngay đây cũng thấy mà. Ông Tôn bảo vệ khổ thân, con trai mới mang đồ ăn tới, quay đi quay lại đã mất tiêu. Giờ bắt được tận tay thì ổng giả câm giả điếc, ngồi im như tượng!"
"Nhìn già cả thế kia chứ manh động gớm. Nếu không phải thấy ổng lớn tuổi, tôi đã táng cho mấy cái rồi! Thời buổi này loạn lạc thật, cướp cả đồ ăn giữa ban ngày... à nhầm, ban đêm!"
"Gọi công an phường chưa?"
"Gọi làm gì cho mất công? Nhìn cái dạng lẩm cẩm này, động vào ổng lăn đùng ra đấy ăn vạ thì bán nhà mà đền. Ai dám dây vào hủi?"
...
Con Cá mặn (đang treo lủng lẳng bên hông Phương Chính) lén truyền âm:
"Sư phụ nhìn người ta kìa! Đói là đi cướp luôn, khí chất ngời ngời! Nhìn lại thầy trò mình xem, muốn ăn toàn phải dựa vào lừa gạt, mất mặt quá."
Phương Chính lén vỗ cái bốp vào đầu con cá, bắt nó câm miệng. Cái gì mà lừa gạt? Hắn là tùy duyên hóa duyên, lừa ai bao giờ?
Nhưng Phương Chính cũng tò mò. Thời đại 4.0 này, camera chạy bằng cơm ở khắp nơi, cướp giật thì còn thấy chứ cướp sủi cảo thì đúng là "hàng hiếm".
Thường Nhạc rẽ đám đông ra, nhìn vào trung tâm vụ việc. Vừa nhìn thấy người ngồi dưới đất, hắn hét lên thất thanh:
"Cha!"
Phương Chính cũng nhìn rõ. Giữa vòng vây người, một ông cụ mặc áo khoác xanh sờn cũ đang ngồi xổm ngay vạch kẻ đường. Hai tay ông ôm chặt khư khư một hộp xốp đựng sủi cảo, đầu cúi gằm, ánh mắt đờ đẫn nhìn xuống đất, mặc kệ tiếng chửi rủa xung quanh.
Nghe tiếng Thường Nhạc gọi, ông cụ vẫn trơ ra như đá.
Ông chủ quán sủi cảo thấy Thường Nhạc thì như bắt được vàng, kêu lên:
"Ôi trời, rốt cuộc người nhà cũng tới! Cậu xem ông già nhà cậu kìa, đói khát kiểu gì mà đi cướp sủi cảo của người ta? Cậu bỏ đói bố hay là ổng bị lẫn rồi?"
Thường Nhạc mặt đỏ bừng, rối rít cúi đầu xin lỗi:
"Xin lỗi các bác, xin lỗi anh, thật sự xin lỗi! Cha tôi lớn tuổi, đầu óc lúc nhớ lúc quên, giờ ông như đứa trẻ con không hiểu chuyện. Mong mọi người bỏ qua cho."
Nghe Thường Nhạc phân trần, ông chủ quán đang bực cũng dịu giọng, thở dài phẩy tay:
"Thôi được rồi, bỏ đi. Cậu mau đưa ông cụ về đi, coi như hôm nay tôi bước chân trái ra cửa."
"Cảm ơn anh, xin lỗi anh nhiều lắm."
Thường Nhạc nói xong vội chạy lại quỳ xuống trước mặt Thường Giang Hà, giọng run run:
"Cha... mình về nhà thôi."
Thường Giang Hà vẫn bất động, tay càng siết chặt hộp sủi cảo vào lòng, ánh mắt cảnh giác như sợ ai đó giật mất "kho báu".
Phương Chính thấy vậy, khẽ bước tới thì thầm:
"A Di Đà Phật. Ông cụ, dưới đất lạnh lắm, về nhà thôi."
Vẫn không có phản ứng.
Thường Nhạc nghẹn ngào:
"Cha ơi... về thôi cha."
Lần này, Thường Giang Hà chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đục ngầu nhìn Thường Nhạc đầy nghi hoặc:
"Cậu là...?"
Ánh mắt xa lạ ấy như mũi dao đâm thẳng vào tim Thường Nhạc.
Ký ức về người cha mạnh mẽ ngày xưa ùa về. Người từng nhấc bổng hắn lên cao, cười vang hỏi: "Con trai, cao không nào?". Khi đó, hắn là cả thế giới của ông.
Giờ đây, nhìn người cha tiều tụy, bất lực và ngơ ngác trước mặt mình, Thường Nhạc đau đến không thở nổi. Hắn hiểu ra, hắn là tất cả của cha, từ quá khứ, hiện tại cho đến tương lai, dù cho cha có còn nhớ hắn hay không.
Thường Nhạc cố nén nước mắt, dịu giọng dỗ dành:
"Cha, là con đây mà. Con là con trai của cha. Cha theo con về nhà nhé?"
"Nhà? Nhà... nhà!"
Từ "Nhà" như công tắc kích hoạt thứ gì đó trong não bộ ông cụ. Thường Giang Hà đột ngột bật dậy, la lên:
"Đúng rồi! Nhà! Tôi muốn về nhà! Con trai tôi còn đang đợi tôi ở nhà! Nó chưa ăn cơm!"
Ông giơ hộp sủi cảo lên, ánh mắt sáng rực niềm vui ngây ngô:
"Tôi mang sủi cảo về cho nó! Thằng bé thích ăn sủi cảo nhất!"
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt ông lại chuyển sang hoảng loạn tột độ:
"Tôi muốn về nhà... Nhưng nhà... nhà ở đâu? Nhà tôi đâu rồi? Đây là đâu? Sao lạ thế này? Có ai biết nhà tôi ở đâu không?"
Ông cụ xoay vòng vòng, mờ mịt nhìn bốn phía, nỗi sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt nhăn nheo.
Nhìn ông cụ ôm hộp sủi cảo méo mó, miệng lẩm bẩm mang về cho con trai, đám đông ồn ào bỗng im bặt. Nhiều người lén quay đi lau mắt.
Thường Nhạc không kìm nén được nữa, nước mắt vỡ đê. Hắn lao tới ôm chầm lấy cha mình, khóc nức nở:
"Cha! Con sai rồi! Con không nên to tiếng với cha, không nên bỏ đi! Cha nhìn con đi, con là con trai cha đây! Con là Thường Nhạc! Là Nhạc Nhạc của cha đây mà!"
Thường Giang Hà nghe cái tên quen thuộc thì sững lại. Ông cúi xuống, nheo mắt nhìn kỹ chàng thanh niên đang ôm chân mình khóc lóc, rồi ngây ngô hỏi:
"Thường Nhạc? Nhạc Nhạc á? Nhưng... Nhạc Nhạc của tôi mới có chút xíu mà?"
Ông đưa tay đo ngang đùi mình:
"Sao tự nhiên con lại to đùng thế này?"
Thường Nhạc nức nở:
"Cha ơi, con lớn rồi. Giờ đến lượt con chăm sóc cho cha."
"Cậu thật sự là Nhạc Nhạc à? Để tôi xem nào..."
Bàn tay chai sạn của Thường Giang Hà sờ lên mặt Thường Nhạc, vuốt ve từng đường nét. Một lúc sau, ông cười toét miệng, nụ cười trẻ thơ:
"Đúng là Nhạc Nhạc rồi! Nhạc Nhạc, con về rồi đấy à?"
Thường Nhạc đau đớn gật đầu. Hóa ra cú sốc khi hắn đóng sầm cửa bỏ đi đã khiến bệnh tình của cha trở nặng, khiến ông lao ra đường tìm con trong vô thức. Ông quên đường về, quên cả thời gian, nhưng chưa bao giờ quên con trai mình thích ăn gì.
Thường Nhạc khóc tu tu như một đứa trẻ, không còn chút sĩ diện nào của một gã đàn ông trưởng thành. Hắn ôm chặt lấy cha giữa phố đông người.
Thường Giang Hà cũng rơm rớm nước mắt vì vui mừng:
"Con trai, con về là tốt rồi! Mau mau, cha có sủi cảo cho con này! Sủi cảo nhân thịt con thích nhất đấy! Còn nóng hổi, ăn đi con!"
Ông run run mở hộp xốp, chìa ra những chiếc sủi cảo đã nguội ngắt, dính bết vào nhau.
Khoảnh khắc ấy, cả con phố như lặng đi.
Ông chủ quán sủi cảo lẳng lặng bê một cái bàn nhựa ra, giọng khàn khàn:
"Hai cha con ngồi đây mà ăn."
Thường Nhạc gật đầu đầy biết ơn:
"Cảm ơn anh."
Ông chủ quán thở dài, nhìn bóng lưng hai người:
"Cha tôi mất sớm. Cậu còn cha là còn may mắn đấy, còn cha là còn nhà. Chờ khi cha mẹ đi rồi, cậu mới thấm cái cảnh trời đất bao la nhưng chẳng có nơi nào thực sự là chốn về."
Nói xong, anh ta lắc đầu đi vào trong.
Trong thế giới của Thường Giang Hà lúc này, đám đông ồn ào đã biến mất, chỉ còn lại đứa con trai bé bỏng. Ông hí hửng mở hộp, gắp một miếng sủi cảo vỡ nát lên:
"Nhạc Nhạc, nhìn xem, sủi cảo nè! Haha, hôm nay con ăn cho nhiều vào, ăn cho mau lớn, cho khỏe mạnh như siêu nhân nhé."