Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1037: Vết nứt (2)
Trương Bình Hoa là phó tổng tài của khu vực ở trung tâm, tuy việc thành lập Hội đồng quản trị của 8 Công ty Hoa Dương cũng sẽ đem lại cho hắn chút
ảnh hưởng nhất định, thế nhưng, ảnh hưởng này cho với Lưu Quảng Vĩ vẫn nhỏ hơn rất nhiều, phần lớn trách nhiệm vẫn là do Lưu Quảng Vĩ đảm đương.
- Vậy con nghe theo lời bố.
Trương Vĩ cười nói.
- An, hai bố con chúng ta cứ an binh bất động, nghêu có tranh nhau ngư ông đắc lợi, Lưu Quảng Vĩ và Uông Thần Vũ tất phải tranh đấu một trận, không quan tâm hai người đó ai là người thua cuộc, chuyện này đối với chúng ta mà nói vẫn là một chuyện tốt.
Trương Bình Hoa cười nói.
Nhìn theo cách mà Trương Bình Hoa sắp xếp, nếu như Lưu Quảng Vĩ bị thua cuộc rồi, bản thân mình sẽ có khả năng được thăng chức, neeys như là Uông Thần Vũ bị hạ rồi thì Trương Vĩ lại có khả năng được thăng chứng, dù sao thì hai cha con bọn họ cũng không phải chịu thiệt thòi gì cả.
- Được, Uông Thần Vũ bên này có động tĩnh gì con sẽ nói ngay lập tức cho ba biết.
Trương Vĩ nói.
Trong lúc bố con Trương Vĩ đang gọi điện thoại, tổng tài Lưu Quảng Vĩ ở khu vực trung tâm của tập đoàn Hồng Đỉnh đồng thời cũng đang nhận điện thoại, mà ngữ khí nói chuyện v
- Alo, là Lưu tổng tài sao, tôi là Miêu Lộ đây.
Giọng một người con gái truyền từ trong điện thoại ra, nói.
- A, xin chào Miêu tiểu thư.
Sau khi nghe thấy thân phận của người con gái đó, Lưu Quảng Vĩ vội vàng đáp lời.
Cái cô gái tự xưng là Miêu Lộ này không phải là một nhân vật đơn giản, cha ruột của cô chính là
5 Phó thị trường thường vụ của thành phố, cũng T chính là người bạn mà Lưu Quảng Vĩ đã nói với ũ Uông Thần Vũ đó.
- Xin chào Lưu tổng tài, trước đây tôi đã từng đề – nghị qua với ngài rồi, tôi muốn hợp tác với Công I ty Hoa Dương, không biết là đã có manh mối gì
chưa?
Miêu Lộ hỏi ngược lại.
- Miêu tiểu thư đừng vội, tôi hiện tại đang khai thông với Công ty Hoa Dương bên này.
Lưu Quảng Vĩ nói qua loa.
- Lưu tổng tài, nếu như có ai làm khó ngài, tôi cũng có thể đi nói chuyện với người phụ trách của Công ty Hoa Dương.
Miêu Lộ nói.
- Không có khó khăn gì cả, cô cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giúp cô đàm phán. Chuyện này cứ để cho tôi lo đi.
Vừa nghe đến Miêu Lộ muốn gặp mặt người phụ trách của Công ty Hoa Dương, Lưu Quảng Vĩ đã vội vàng cam đoan.
Lưu Quảng Vĩ không dễ gì mới nối được sợi dây với Phó thị trường thường vụ của thành phố, nếu như không giúp đối phương làm cho tốt công việc này, ngược lại sẽ đem cơ hội này trao cho kẻ khác rồi, như vậy thì bao nhiều công sức của hắn không phải là mất trắng hay sao.
Trước khi Miêu Lộ và Uông Thần Vũ quen biết, Lưu Quảng Vĩ đã đem chuyện này xác định rồi, nếu như bảo đảm cho việc hợp tác giữa Miếu Lộ và Công ty Hoa Dương, như vậy thì Miêu Lộ sẽ cho chuyện này là công lao của mình, cũng sẽ đem phần ân tình này ghi nhớ lên bản thân mình.
Nếu như việc hợp tác vẫn chưa xác định được, bản thân đã để cho Uông Thần Vũ và Miêu Lộ gặp mặt nhau vậy thì Uông Thân Vũ chỉ cần đem lại lợi ích cho Miêu Lộ, Miếu Lộ sẽ đem phần ân tình này ghi nhớ lên người Uông Thần Vũ, vậy thì Lưu Quảng Vĩ bận rộn cả nửa ngày trời há không phải là đem gán lên thân cho người khác hưởng hay sao.
- Vậy được thôi, chuyện này đành nhờ ngài vậy, – vả lại, công trình này tốt nhất là không phải ở thành ô phố, đến lúc đó bớt đi được mấy chuyện lung tung.
- Cô yên tâm đi, địa sản Hoa Dương ở cả phía bắc này đều có công trình, trừ ở thành phố ra vẫn còn rất nhiều hạng mục lớn nữa.
Lưu Quảng Vĩ bảo đảm nói.
- Vậy thì tôi cám ơn ngài trước nhé, Lưu tổng tài.
Miêu Lộ cười lộ ra tiếng nói trong trẻo.
- Ha ha, không cần khách khí, đây là việc tôi nên làm mà, thuận tiện hỏi luôn cho Miêu thị trường thôi.
Lưu Quảng Vĩ nói.
- Được thôi.
Miêu Lộ đáp một tiếng, tuỳ tiện cúp điện thoại.
- Tu tu tu. . . .
Sau khi nghe thấy tiếng máy bận trong điện thoại, Lưu Quảng Vĩ không nhịn được mà thở phào một hơi, trong lòng vẫn còn đang tính toán chuyện này, tuy rằng hắn đáp ứng mười phần sảng khoái nhưng vẫn chưa thông được việc hợp tác với Uông Thần Vũ, điều này khiến cho hắn không nhịn được mà có chút bất an trong lòng.
Sau khi nghĩ đến điều này, Lưu Quảng Vĩ cầm lấy điện thoại di động của mình lên, gọi một cuộc điện thoại cho Uông Thần Vũ, sau khi điện thoại nối thông rồi liền nói:
- Alo, tôi là Lưu Quảng Vĩ.
- Xin chào Lưu tổng tài, ngài tìm tôi có chuyện gì sao?
Uông Thần Vũ hỏi.
- Uông tổng, anh đây không phải là rõ ràng đã biết rồi còn cố ý hỏi sao, chuyện ngày hôm qua tôi có nói với anh đó, anh suy nghĩ thế nào rồi?
Sau khi nghe thấy lời Uông Thần Vũ nói, Lưu Quảng Vĩ có chút bất mãn nói.
- Lưu tổng tài, thật là ngại quá, chuyện đó tôi – vẫn còn đang bàn với bộ phận công trình, nhất thời ẽ vẫn chưa quyết định xong được.
Uông Thần Vũ than thở một tiếng, nói.
Uông Thần Vũ đã quyết định thành lập lại Hội đồng quản trị, từ đó thoát khỏi sự khống chế của khu vực trung tâm, đương nhiên sẽ không chịu khuất phục Lưu Quảng Vĩ nữa, có điều trước khi việc này vẫn chưa thành công, hắn cũng không đối đầu với đối phương, chỉ có thể không nóng không lạnh mà qua loa cho xong.
- Uông tổng, tôi muốn nhắc nhở ngài một câu, đầu không phải là chuyện nhỏ mà là có quan hệ đến sự phát triển của cả khu vực trung tâm của tập đoàn Hồng Đỉnh, tôi hy vọng anh có thể suy nghĩ đến toàn đại cục, vì lợi ích của cả khu vực trung tâm mà suy nghĩ.
Lưu Quảng Vĩ lời nặng ý nhẹ nói.
- Lưu tổng tài, ngài yên tâm đi, tôi sẽ lại đến làm việc ở bộ phận công trình lần nữa, đảm bảo sẽ mau chóng cho ngài một thông tin chính xác, tôi bên này có chút việc gấp cần phải xử lý, ngày khác sẽ báo cáo công việc với ngài sau, tôi cúp trước nhé.
Uông Thần Vũ nói xong một câu liền cúp máy luôn.
- Alo. . . Tu tu tu. . .
Lưu Quảng Vĩ vẫn muốn nói thêm chút nữa nhưng lại chỉ có một trận tiếng máy bận truyền tới làm cho hắn không nhịn được mà phát cáu, âm thầm mắng một câu:
- Giỏi cho cái tên Uông Thần Vũ anh, thật sự cho rằng có thể làm đến chức vua một cõi của Công ty Hoa Dương hay sao, cũng phải hỏi qua một tổng tài khu vực trung tâm như tôi có đồng ý hay không đã nhé!