Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1038: Ngoài ý muốn (1)

thời gian hạ thấp giọng để thuyết phục Trương Vĩ – duy trì sự cố gắng hết mức, đợi đến lúc Uông Thần

. Vũ và Lưu Quảng Vĩ đọ sức một trận.

Buổi tối, Trương Vĩ và mấy vị đồng nghiệp của công ty cùng ăn cơm xong mới quay về nhà mình, vừa mới bước vào cửa đã nhìn thấy Trương Kỳ đang ngồi trên ghế sô pha, mặc một thân áo choàng tắm màu trắng, mái tóc ướt át xoã trên vai, dường như là mới từ phòng tắm ra không lâu.

- Đã ăn cơm chưa?

Trương Vĩ đặt túi xách sang một bên, cởi áo khoác ngoài ra, hỏi.

- Không muốn ăn. Trương Kỳ khẽ lắc đầu nói. – Có cần gọi mua ở bên ngoài không.

Trương Vĩ hỏi.

- Không cần đâu, em thật sự là không muốn ăn.

Trương Vĩ khẽ nâng lấy ly rượu vang ở trên bàn, uống một ngụm.

- Tuỳ em thôi.

Trương Vĩ khe khẽ lắc đầu, lộ ra vẻ mặt đành chịu, sau đó bước vào phòng vệ sinh tắm rửa một trận rồi mới ra ngoài.

- Hắt xì, mẹ em đã có tin tức gì chưa?

Trương Vĩ bước đến bên ghế sô pha, ngồi cách Trương Kỳ không xa, hắt hơi một cái nói.

- Không có, một chút tin tức cũng không có.

Trương Kỳ mặt lộ ra vẻ lo lắng nói.

- Uống ít rượu thôi, bụng rỗng mà uống rượu thì không tốt cho cơ thể đầu.

Trương Vĩ vừa nói vừa cầm lấy cái ly bên cạnh, rót sang ly của mình một nửa.

- Không uống rượu thì em không ngủ được, vừa ẽ nghĩ đến mẹ em đang lưu lạc bên ngoài là trong lòng em lại khó chịu muốn chết.

- Trương Kỳ uống một ngụm rượu lớn, mang theo 2chút thanh âm nghẹn ngào nói.

- Người tốt tự có thiên tướng, em không cần quá lo lắng đâu.

Trương Vĩ an ủi.

- Haiz. . .

Sau khi nghe thấy lời Trương Kỳ nói, Trương Vĩ cũng không khuyên nhủ cô thêm nữa, lúc trong lòng Trương Vĩ buồn bực cũng phải là dựa vào rượu vang mới có thể ngủ được.

- Anh nói xem mẹ em cả đời này đều không ra khỏi thành phố Bảo, đây lại là lần đầu đến thủ đô, bà có thể chạy đến chỗ nào cơ chứ?

Trương Kỳ nghẹn ngào.

- Không phải là đã báo cảnh sát rồi sao, anh tin là rất nhanh sẽ có tin tức thôi.

Trương Vĩ giơ tay phải ra, vỗ vỗ vào vai Trương Kỳ nói.

- Vậy nếu như mẹ em vạn nhất xảy ra chuyện gì không may vậy thì em nên làm như thế nào đây?

Trương Kỳ hai tay bưng lấy mặt, nức nở khóc.

Nhìn thấy Trương Kỳ lại bắt đầu khóc, Trương Vĩ cũng cảm thấy có chút to đầu, có điều hắn cũng có thể hiểu được nỗi khổ tâm của Trương Kỳ, mẹ ruột mắc phải bệnh nan y và mất tích, bố ruột thì hiện tại vẫn đang nằm viện, không quan tâm là đổi thành ai thì trong lòng cũng đều không có chỗ dựa.

- Đừng khóc nữa, em đi vào phòng ngủ ngủ đi, đợi sau khi em ngủ rồi tự nhiên sẽ quên mất mấy chuyện không vui này thôi.

Trương Vĩ an ủi nói.

- Em không ngủ được, anh cùng em uống rượu đi.

Trương Kỳ ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, có 8 chút tội nghiệp nhìn về phía Trương Vĩ.

Lúc này trong lòng Trương Kỳ kỳ thực là cảm ẽ thấy bơ vơ lạc lõng vô cùng, cô không biết có thể – tìm thấy mẹ mình hay không, không biết có thể I giúp mẹ mình chữa khỏi bệnh hay không, cũng

không biết sau này phải sống tiếp như thế nào, trong lòng cô chỉ muốn tìm một chỗ dựa mà thôi.

- Được rồi.

Nhìn thấy kẽ hở từ áo choàng tắm của Trương Kỳ, nước da trắng như tuyết lộ ra trần trụi cùng với mùi hương thoang thoảng từ trên người toả ra khiến cho Trương Vĩ rất khó mà cự tuyệt sự mê hoặc này.

Sáng sớm tinh mơ, một tia sáng mặt trời chiếu vào trong phòng khách, trên số pha trong phòng khách có một người đàn ông đang nằm trên người người đàn ông là một người phụ nữ đang trần trụi nằm đè lên, da thịt của người phụ nữ trắng như tuyết, lộ rõ ra thân thể yêu kiều.

Một nam một nữ đang nằm trên ghế sô pha đó chính là Trương Kỳ và Trương Vĩ uống rượu sau, quan hệ của hai người vốn dĩ có chút mập mờ, có điều vẫn luôn luôn chưa đi quá ranh giới, tối hôm qua trong lúc kích thích và xung động uống rượu say, cuối cùng vẫn là phát sinh quan hệ rồi.

- Reng reng reng. . .

Đúng vào lúc đó, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, làm cho Trương Vĩ từ trong mộng tỉnh lại, sau khi nhìn thấy người đang dán trong lòng mình, Trương Vĩ ban đầu hơi ngẩn ra một chút, sau đó mới cầm lấy điện thoại di động.

- Alo, tôi là Trương Vĩ.

Trương Vĩ ấn nút nghe điện thoại, nói. – Trương tổng, tôi là Điền Hải Văn.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói có chút gấp gáp.

- Sao thế? Có chuyện gì à?

Trương Vĩ nghi hoặc hỏi.

-Trương tổng, ngài không xem tin tức ngày T hôm nay sao?

Một hạng mục ở khu Phong ở thành õ phố của công ty chúng ta

xảy ra vấn đề rồi, mà còn Z bị người khác đăng lên báo nữa.

Điền Hải Văn nói.

- Rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì?

Nghe thấy lời Điền Hải Văn nói, Trương Vĩ ngữ khí trang nghiêm hỏi.

Lúc này Trương Kỳ cũng bị tiếng điện thoại làm cho giật mình mà tỉnh dậy, sau khi nhìn thấy hai người thân thể trần trụi, trước là kinh ngạc hà hốc miệng, sau đó mới giống như nhớ lại điều gì, trên mặt lộ ra vẻ thẹn thùng.

- Trương tổng, trên báo nói hạng mục ở khu Phong độ của chúng ta nguyên vật liệu xây dựng có vấn đề.

- Nguyên vật liệu xây dựng của hạng mục khu Phong?

Sau khi nghe thấy Điền Hải Văn nói, Trương Vĩ không kiếm được mà hỏi ngược lại:

- Chỗ nguyên vật liệu đó là lúc nào được phê thế, là trước khi tôi nhậm chức hay là sau khi tôi nhậm chức?

- Trương tổng, trước khi ngài nhậm chức đã được phê rồi.

- Hừm. . .

Trương Vĩ thở phào ra một hơi, nói:

- Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ lập tức tới công ty, anh đem chuẩn bị cho tốt những tài liệu liên quan đến chuyện này đi, đợi sau khi tôi đến sẽ lập tức xem ngay.

- Trương tổng, ngài yên tâm đi, tôi biết rồi.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free