Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1045: Anh hưởng (2)
Một nhân viên nữ hỏi.
- Tôi thấy anh ấy tuổi còn trẻ, không có kinh nghiệm, làm việc căn bản là không hề nghĩ đến hậu quả.
Một nhân viên nam khác nói.
- Đúng thế, tôi nếu như mà bay lên được chức phó tổng bộ phận công trình thì tuyệt đối sẽ không thừa nhận công ty chúng ta sử dụng nguyên vật liệu xây dựng kém chất lượng đầu, và sẽ tìm mấy người quen làm trong chính trị, tìm mây mối quan hệ tổ trong giới truyền thông, làm một vài bài báo có lợi cho công ty, chuyện này không phải cứ như vậy mà xong rồi hay sao?
Nữ nhân viên đó xem thường nói.
- Ai nói là không phải chứ? Những lời hôm qua anh ấy nói thật sự là quan trọng, đã đem huỷ hết đi danh tiếng của công ty chúng ta rồi.
Hạng mục địa sản ở tiểu khu Danh Viên thành phố của công ty Hoa Dương, một khoảng thời gian trước đây vừa mới bắt đầu phiên giao dịch, bởi vì ảnh hưởng của thế vận hội ô lym pic nên đã không dễ dàng mà bán ra. Bây giờ sau khi xảy ra vấn đề về chất lượng này càng là vắng như chùa bà Đanh, vắng vẻ khác thường.
Một người con gái đứng bên ngoài đại sảnh, mặc một thân quần áo công sở màu đen, gọi đi một cuộc điện thoại, nói:
- Alo, xin chào, là dì Điền sao, tôi là Tiểu Đàm của tiểu khu Danh Viên
- Xin chào Tiểu Đàm, cô tìm tôi có chuyện gì hay sao?
Dì Điền hỏi.
- Dì Điền, có phải là hôm qua dì nói dẫn chú đi xem phòng không. Sao sáng nay không thấy qua đây thế?
Tiểu Đàm hỏi.
- Tiểu Đàm, cô cũn đừng gọi điện thoại cho tôi 3 nữa, tôi đã quyết định không mua nhà ở hạng mục
của các cô nữa rồi.
Dì Điền nói.
- Vì sao thế di Điền, không phải là hôm qua chúng ta đã nói chuyện rất tốt sao? Không phải là dì rất thích căn phòng đó hay sao?
Tiểu Đàm ngạc nhiên.
- Tiểu Đàm, chuyện địa sản Hoa Dương của các cô sử dụng nguyên vật liệu xây dựng kém chất lượng tôi đã nghe nói đến rồi, nhà của công ty các cô tôi thật sự là không dám mua nữa.
- Dì Điền c, dì đã nghĩ nhiều rồi, chúng tôi đây đâu phải là cùng chung một hạng mục chứ.
Tiểu Đàm nói.
- Không phải là cùng chung một hạng mục thì cũng là cùng chung một công ty, neeys như công ty Hoa Dương đã sử dụng nguyên vật liệu xây dựng kém chất lượng thì tôi cũng không dám mua nhà chỗ các cô nữa.
Dì Điền đáp một tiếng sau đó lập tức ngắt điện thoại.
- Tu tu. . .
Sau khi nghe thấy tiếng máy bận, Tiểu Đàm lộ ra vẻ mặt tức giận nói:
- Thật là, cái gì mà phó tổng bộ phận công trình của công ty Hoa Dương cơ chứ, đơn giản chỉ là một tên đại ngu đần mà thôi, bao nhiêu mối hàng tốt đẹp đều bị hắn huy hết đi rồi.
Một màn này xuất hiện ở rất nhiều nơi, công ty Hoa Dương bởi vì một câu nói này của Trương Vĩ không những là những toà nhà lớn không có cách nào bán ra được mà cả những căn nhà đã bán ra rồi cũng đều phải giảm giá một mức độ nào đó, rất nhiều tiểu khu mà địa sản Hoa Dương phát triển,
õ Tức khắc khiến cho rất nhiều người mắng chửi Trương Vĩ, cái tên của Trương Vĩ cũng trở thành có tiếng tăm, chỉ có điều cái tiếng tăm này chẳng phải – là loại tốt đẹp gì, mà là bị đại bộ phận mọi người
phỉ nhổ.
Trong phòng làm việc tổng giám đốc của công ty Hoa Dương, Uông Thần Vũ vò đầu bứt tóc ngồi
trên ghế, hai con mắt tràn đầy tia máu, thần kinh cũng tiều tuỵ bất thường, điện thoại của ông ta liên tục có điện thoại gọi đến, suýt nữa đã bị người ta làm cho nổ tung lên rồi.
- Cốc cốc cốc. . .
Đúng vào lúc này tiếng gõ cửa phòng đột nhiên vang lên, Uông Thần Vũ ngẩng đầu lên, hai tay xoa xoá má, nói:
- Mời vào.
Kẽo kẹt một tiếng, Trương Vĩ thần thanh khí sảng đẩy cửa bước vào, mặt lộ ra nét cười khe khé, nói:
- Uông tông,
- Trương tổng, cậu định lúc nào mới chịu xuất hiện hả, anh có biết là anh làm ra tai hoạ lớn như thế nào không hả.
Uông Thần Vũ vỗ lên mặt bàn, mắng.
- Uông tổng, ngài đừng tức giận, tôi chỉ là thực thi theo chức trách của mình mà thôi
Trương Vĩ nói.
- Cái gì mà thực thi theo chức trách của mình, chuyện này có thể có rất nhiều cách để giải quyết,
mà anh lại chọn cái cách ngu ngốc nhất để làm.
Uông Thần Vũ tức giận mắng.
- Uông tổng, ngài bình tĩnh lại một chút, nếu như tôi đã làm như vậy thì đương nhiên tôi sẽ có cách giải quyết.
ty mẹ ở tập đoàn đều gọi điện thoại cho tôi để hỏi – chuyện này, anh bảo tôi làm sao mà khai báo với họ – được đây.
Uông Thần Vũ mắng.
- Uông tổng, có lẽ là ngài biết rất rõ, chuyện này đã bị đem lên báo rồi, muốn giấu nhẹm đi căn bản là không thể có khả năng.
- Vậy thì sự tình phát triển đến bước này, cậu tính giải quyết như thế nào.
Uông Thần Vũ trừng hai mắt nhìn Trương Vĩ nói.
- Nếu như ung nhọt đã lớn lên rồi, tự nhiên phải triệt để thanh trừ sạch sẽ.
Trương Vĩ lộ ra vẻ mặt kiên định, nói.
- Cậu. . . Cậu là đang có ý gì đây?
Sau khi nghe Trương Vĩ nói xong, Uông Thần Vũ chỉ tay vào mặt Trương Vĩ hỏi.
- Uông tổng, ý của tôi có lẽ là ngài đã biết rồi, bây giờ cũng chỉ có cách duy nhất này thôi mới có thể vãn hồi được danh tiếng của công ty chúng ta.
- Cách nghĩ của anh quá to gan rồi, các đồng sự khác của công ty chưa chắc sẽ đồng ủ đầu.
Uông Thần Vũ than thở một tiếng, nói.
- Uông tổng, ngài vẫn là lo chuyện khôi phục lại Hội đồng quản trị đi, chuyện này cứ giao cho tôi là được rồi.
Trương Vĩ định liệu kỹ lưỡng trong lòng, đáp.