Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 1107: Đêm trăng mông lung (1)

không thể ở Hương Giang lâu được cho nên ngày thứ ba liền bay trở về thành phố Bắc Kinh.

Lúc Trương Vĩ về đến thành phố Bắc Kinh, tùy tiện ăn vài thứ ở phố Kim Dung, đầu giờ trưa liền chạy về công ty Hoa Dương, Trương Vĩ qua Hương Giang mấy ngày, đương nhiên rất nhiều văn kiện sẽ bị tồn đọng lại, thắng cho đến buổi chiều mới giải quyết xong hết các văn kiện công việc.

Đợi lúc Đặng Hữu Tài ra khỏi phòng làm việc, Chu Cuồng Sinh liền đi vào phòng làm việc của Trương Vĩ, đồng dạng cũng là báo một vài chuyện của công ty Bách Ức, đồng thời nói tới chuyện thông báo tuyển dụng giám đốc tiêu thụ.

- Trương đổng, mấy ngày nay anh rời đi, công ty chúng ta đã bắt đầu đăng tin tuyển dụng tổng giám đốc tiêu thụ, trước sau có bảy tám người đến phỏng vấn, đến vòng hai chỉ có còn lại có ba người, ngày mai còn định tiến hành phỏng vấn vòng ba, không biết anh có muốn tham gia một chút hay không?

Chu Cuồng Sinh hỏi.

Như vậy đi, trưa mai tôi sẽ qua một chuyến, đến lúc đó gặp ba người được mời kia một chút.

Trương Vĩ trầm tư chốc lát, nói.

mình đến gặp một lần.

- Được, sáng sớm ngày mai tôi sẽ để phòng nhân sự sắp xếp.

Chu Cuồng Sinh nói.

Sau khi Trương Vĩ và Chu Cuồng Sinh bàn bạc xong liền đến cửa hàng Lục Châu của công ty Trung Vĩ, tự mình xem tình hình cửa hàng một chút, cũng muốn trao đổi một phen với các nhân viên nghiệp vụ.

Sau khi Trương Vĩ bật đèn phòng khách, phát hiện trên màn có một ít đồ ăn thừa, góc bàn tròn còn có một nửa bình rượu đỏ, trên chén rượu còn lưu lại dấu son môi.

- Ôi, hôm qua lúc mình gọi điện, Kỳ Kỳ không phải nói ngày mai mới trở về sao? Lẽ nào tối hôm nay đã về rồi?

Trương Vĩ nhỏ giọng thầm thì một câu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nói.

Trương Vĩ và Trương Kỳ đã nửa tháng chưa gặp mặt, trong lòng đương nhiên cực kỳ nhớ nhung. Trương Vĩ cởi chiếc áo khoác trên người, đi về gian phòng của Trương Kỳ. Lúc mở cửa phòng quả nhiên phát hiện một cô gái đang nằm ngủ trong phòng.

Bên trong phòng ngủ cũng không bật đèn, nương theo ánh trăng bên ngoài cửa sổ có thể thấy loáng thoáng một bóng hình xinh đẹp. Lúc cùng Trương Kỳ thân thiết mỗi tối, chưa bao giờ cho phép Trương Vĩ bật đèn.

Cho nên Trương Vĩ trực tiếp khép cửa phòng

xuống, nhất thời một thân thể mềm mại, trắng trẻo 2 lộ ra loáng thoáng.

chỉ mặc một chiếc quần lót viền tơ phơi bày từng

mảnh da thịt trắng như tuyết.

Lúc này, nhìn cơ thể mềm mại mê người trước mặt, Trương Vĩ cũng không đoái hoài đến những chuyện khác, trực tiếp xoay người nằm lên giường, ôm lấy thân thể mềm mại của người đẹp từ sau lưng, thân thể hai người dán chặt lại vào một chỗ.

Trương Vĩ ôm thân thể mềm mại của người đẹp từ phía sau, hai tay cố sức nhào nặn bộ ngực của người đẹp, thân dưới thăng tiến dọc theo bờ mông của người đẹp, đứng vững trong bộ vị thần bí, nhạy cảm của người đẹp.

- ừm.

Dưới sự xoa nắn mạnh mẽ của Trương Vĩ, giai nhân trong lồng ngực phát ra một tiếng rên nhẹ.

Lúc nghe được thanh âm tiêu hồn này, Trương Vĩ không khỏi ngây ngẩn cả người. Bởi vì thanh âm này tuy dễ nghe động lòng người nhưng lại khác với thanh âm của Trương Kỳ, trái lại giống như thanh âm của Tô Phỉ.

Vừa rồi Trương Vĩ bị dục vọng choáng váng đầu óc, hơn nữa hai nàng lại cao gần như nhau, ánh sáng trong phòng hết sức lờ mờ cho nên lúc đầu cũng không phát hiện dị thường, bây giờ tinh tế quan sát mới cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.

Đầu tiên, vóc người của Trương Kỳ càng thêm tinh tế mà vóc người của Tô Phỉ thì đây đà, kiện

Trương Vĩ ngẩng đầu lên nhìn sang bên, thấy – được gương mặt giai nhân trong lồng ngực, tuy a rằng ánh sáng vẫn mười phần lờ mờ như trước,

nhưng Trương Vĩ vào đây đã được một đoạn thời gian, đã dần thích ứng với loại bóng tối này cho nên có thể nhận ra rõ ràng gương mặt tươi cười của Tô Phỉ.

Trương Vĩ trải qua một trận thất thần, trong đầu suy nghĩ trăm vòng trong chốc lát, mặc dù biết giai nhân trong ngực không phải Trương Kỳ mà là Tô Phỉ có chìa khóa nhà mình.

Thế nhưng hiện tại Trương Vĩ cũng không lập tức rời đi mà hạ thân vẫn chỉa vào bờ mông đầy đặn của Tô Phỉ như trước, hai tay càng thêm dùng sức xoa nắn bộ ngực của Tô Phỉ, trong miệng nhỏ giọng nói lầm bầm:

- Bảo bối, đã lâu không gặp, nhớ anh không?

- A…

Cảm thấy được Trương Vĩ càng thêm dùng lực tập kích, Tô Phỉ rên một tiếng theo bản năng, đang chuẩn bị giãy dụa yếu đuối, phản kháng thì nghe được tiếng nói chuyện của Trương Vĩ!

Lúc nghe Trương Vĩ nói chuyện, Tô Phỉ tuy rằng vẫn giãy dụa thân thể mềm mại như cũ, thế nhưng cũng không có phản kháng kịch liệt mà dưới sự tàn sát bừa bãi của hai tay Trương Vĩ, tiếng rên trong miệng cũng ngày càng trở nên gấp rút.

Hạ thân của Trương Vĩ chỉa vào bờ mông của Tô Phỉ, tay phải xoa nắn bộ ngực Tô Phỉ, tay trái dọc theo bụng dưới lần xuống, xoa nắn vùng đất xinh đẹp, thơm tho giữa hai đùi của Tô Phỉ, chỗ đó vậy mà đã có chút ướt át.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free