Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 190: Cạnh tranh

Thật ra, loại người trả giá như tình huống của Lý Cầm này trong ngành kinh doanh bất động sản sẽ thấy dài dài, rất lâu hợp đồng mới kí được. Thường là giữa khách hàng với chủ nhà vì kim ngạch mà không thế đồng ý, thậm chí đưa đến cả hợp đồng đàm phán không thành.

Lúc này là thời điểm tối quan trọng của hợp đồng, cũng là lúc rất tốt để khảo nghiệm năng lực của nhân viên môi giới. Loại tình huống này trên cơ bản mỗi loại hợp đồng đều có xuất hiện, chẳng qua là khác biệt góc độ, khác biệt số tiền mà thôi.

Trương Vĩ dùng Độc Tâm Thuật đọc ý nghĩ của Lý Cầm, nhận ra rằng ý nghĩ của cô ta cùng lời nói nói không khác nhiều, chỉ là muốn trả ít đi 2400 NDT, cô ta có cảm giác với tư cách là khách hàng cô ta có quyền được yêu cầu giảm giá tiền thuê nhà một chút.

Hơn nữa, theo cách nghĩ của cô ta, dù chủ nhà không giảm phí mướn phòng thì công ty môi giới cũng có thế giảm phí trung gian để đền bù chênh lệch. Huống gì bộ phòng này cô ta cảm thấy không tệ, nhưng chỉ là còn muốn tối về bàn cùng chồng một tiếng, nên mới không đáp ứng.

Trương Vĩ tuy rằng có thế nhìn thấu nội tâm cô ta nhưng lại không có cách nào khống chế ý nghĩ đối phương, Trương Vĩ cùng Phương Văn Quân có thế làm ở đây cũng chỉ là tận lực khuyên chủ nhà giảm giá thấp xuống hoặc là khiến cho Lý Cầm chấp nhận giá thuê cùng tiền hoa hồng, nhưng đích thực không thế dùng tiền hoa hồng chống đỡ sự chênh lệch đó.

Nói trắng ra, người mua nhà, người bán, và nhân viên môi giới có quan hệ tựa việc chơi cờ, đánh cược lẫn nhau, hoặc là một bên thỏa hiệp trước hoặc là một bên tìm được những đối tượng giao dịch khác. Trong đó nhiệm vụ của nhân viên môi giới trước khi song phương tìm được đối tượng giao dịch khác chính là phải thúc đẩy một bên hướng về hướng sự thỏa hiệp. Tuy nhiên đôi khi nhân viên môi giới vì muốn đạt được mục đích, không muốn cuộc đàm phán không thành, đành phải tự hạ mức hoa hồng của mình xuống.

Hợp đồng cho thuê lần này tuy tạm thời không thế kí, nhưng sai biệt trong đó cũng không phải quá lớn, nên vẫn có cơ hội nói chuyện. Buổi tối, lúc tám giờ, Phương Văn Quân lần nữa gọi điện thoại cho chủ nhà, muốn dò xét thái độ một chút xem có rộng rãi hay không.

Nhưng mà điều khiến cho Phương Văn Quân cùng Trương Vĩ không ngờ tới chính là chủ sở hữu nhà đã cho thuê nhà với giá tiền đúng bằng 7000 NDT mỗi tháng, điều này khiến Trương Vĩ cùng Phương Văn Quân không kịp ứng phó.

Hiển nhiên lần này ba phe phải chi tranh, chủ nhà đã tìm được giao dịch khác, trực tiếp đem công ty môi giới và khách hàng “đá” ra khỏi cục diện này.

Thật ra Trương Vĩ và Phương Văn Quân đã tính toán được rồi, nếu như đêm nay hai bên kia đều không chịu nhượng bộ, như vậy để tránh ngoài ý muốn, sáng mai họ sẽ liên lạc song phương nguyện ý nhường ra 2000 NDT phí hoa hồng triệt tiêu sai biệt, thúc đẩy hợp đồng kí kết thành công.

Nhưng không ngờ đến là trung gian xảy ra vấn đề, nhưng nghề môi chính là như vậy, đàm phán thành công hay đàm phán không thành công thường đều chỉ dựa vào một ý niệm. Muốn thu được đồng thời nhiều lợi ích, khó tránh khỏi mạo hiểm để rồi dẫn đến hiểm họa trắng tay.

- Được, nhà bị cho mướn rồi, làm sao bây giờ?

Phương Văn Quân thở dài, nói.

- Một chuyện chung quy có hai mặt, tuy rằng nhà cho mướn rồi, nhưng cũng tạo cho khách hàng cảm giác cấp bách, lần sau chỉ cần tìm được nhà không tệ, cô ta khẳng định sẽ không chậm trễ đặt cọc ngay.

Trương Vĩ trấn an nói.

- Anh nói không sai, chỉ sợ lần sau cô ta lại tìm được ở những công ty môi giới khác, vậy chúng ta chẳng phải làm để người khác hưởng sao?

Phương Văn Quân giang tay nói.

- Không sao, tôi sẽ gọi điện thoại cho Lý Cầm, làm cô ta ổn định để cô ta không vội vã tìm công ty môi giới khác.

Trương Vĩ vừa bấm số điện thoại Lý Cầm vừa nói.

- Xin chào, Lý tỷ phải không? Tôi từ công ty Trung Thông, Trương Vĩ đây.

Trương Vĩ nói.

- À, là Tiểu Trương à? Đã trễ thế này còn gọi điện có chuyện gì sao?

Lý Cầm trên cơ hỏi.

- Là muốn nói với chị một chút về chuyện căn nhà chiều chúng ta xem.

- Có phải là chủ nhà đồng ý cho thuê với 6800 NDT rồi không.

Lý Cầm có chút mừng rỡ suy đoán.

- Căn đó, chỉ sợ là không mướn được nữa.

Trương Vĩ có chút nuối tiếc nói.

- Chuyện gì xảy ra? Chủ nhà không chịu xuống giá sao?

Lý Cầm hỏi thăm một tiếng, lại nói tiếp.

- Tiểu Trương, cậu như vậy không thế làm nghiệp vụ được, nếu chủ nhà không chịu xuống giá, các người chịu thiệt 2000 phí hoa hồng không được sao?

Thật ra, ý nghĩ Lý Cầm rất đơn giản, nếu như chủ nhà không xuống giá, vậy trung gian môi giới sẽ thấy mất tiền mà chịu thiệt ít tiền, cô ta tin tưởng trung gian nhất định sẽ nhượng bộ, đây cũng là loại tâm lí thuê phòng phổ biến.

Tại bọn họ xem công ty môi giới bất động sản là tay không bắt sói, chỉ cần nhúc nhích chút mồm mép là có thế kiếm tiền, đó là lí do bọn họ không cam lòng cấp cho công ty môi giới toàn bộ tiền phí. Dù sao công ty môi giới nhiều như vậy, cạnh tranh có kịch liệt thì chung quy vẫn nguyện ý giảm phí trung gian.

- Lý tỷ, hiện tại phí trung gian không phải là vấn đề, mà là căn nhà đã cho mướn rồi. Trương Vĩ thở dài nói.

- Cái gì? Nhà cho thuê rồi?

Lý Cầm có chút ngạc nhiên.

Lý Cầm bây giờ mỗi ngày ở khách sạn cùng chồng phải tốn mấy trăm NDT, nên mới vội vã tìm nhà. Hơn nữa cô ta xem căn nhà đó cũng không tệ, cũng tính toán mướn căn đó, chỉ có điều xuất phát từ chuyện lòng tham, muốn giảm 2000 NDT, mà lại không ngờ nhà đã bị cho thuê rồi.

Nghe tin nhà đã bị cho thuê, Lý Cầm vội vàng hỏi:

- Vậy, các người giờ còn căn nào khác không?

- Còn, nhưng chủ căn này đang ở nước ngoài, ngày kia mới trở về.

Trương Vĩ muốn ổn định tâm lí Lý Cầm, tránh cho cô ta tìm công ty trung gian khác, nên nói bừa một căn nhà.

- Vậy căn đó so với căn hôm nay thì thế nào?

Lý Cầm hỏi.

- Lý tỷ, nhà tôi cho người tìm nhất định là nhà tốt, nhưng mà để giống căn hôm nay thì không chắc được, chỉ sợ dù tìm được nhà tốt rồi cũng sẽ bị người khác tranh thuê mất.

- Cậu yên tâm, chỉ cần lần này có thế tìm được, tôi sẽ đặt cọc.

Lý Cầm có chút hối hận nói.

Lý Cầm ở trong khách sạn một ngày mấy trăm nên nói thật không kém 2000 NDT là bao, chỉ là vì chút lợi nhỏ mà thế, nếu như bị chồng phát hiện nhất định sẽ thuyết giáo một trận.

- Lý tỷ, chị cứ yên tâm, ngày mai tôi sẽ giúp chị liên lạc chủ nhà, chỉ cần họ vừa về là khẳng định có thế cho chị xem nhà.

- Chỉ cần chủ nhà vừa về, cậu thông báo cho tôi là được rồi, tôi có thế đến xem phòng ngay.

Lý Cầm nói.

- Vâng, vậy chúng ta giữ liên lạc nhé.

- Trương Vĩ, anh có căn nhà nào sao, còn cố ý lừa khách hả?

Thấy Trương Vĩ vừa ngắt điện thoại, Phương Văn Quân nghi ngờ hỏi.

- Tôi không có nhà, cũng không gạt cô ta, tôi chỉ muốn trì hoãn thời gian thôi, chỉ cần ngày mai có thế tìm được nhà, ngày kia có thế đem cho cô ta xem rồi, chẳng phải sao?

Trương Vĩ thản nhiên nói.

- Trương Vĩ, có một vấn đề tôi muốn đề nghị với anh, nhưng sợ ngươi nghe xong sẽ không vui, không biết có nên nói không.

Phương Văn Quân ngập ngừng.

- Nếu là vậy thì không nói là được rồi.

Trương Vĩ cười nói.

- Anh…

Phương Văn Quân bị lời nói của Trương Vĩ làm cho bị nghẹn, cô ta vốn nghĩ mình nói như vậy, Trương Vĩ nhất định sẽ hào hứng nghe, nào ngờ bị cự tuyệt.

- Trương Vĩ, mặc dù nghe xong không vui nhưng mà tôi vẫn muốn nói.

Phương Văn Quân chần chừ một chút, tiếp tục.

- Tôi cảm thấy chúng ta hợp tác hiệu suất thấp, không bằng từng người tự làm việc

- Ừ, cách này cũng không tệ, hiện tại tổng công ty cũng đề xuống cạnh tranh giữa các nhóm nhỏ, hai người các ngươi lại là đại biểu của một nhóm nhỏ, đồng thời cùng dẫn một người khách, để xem ai giỏi hơn.

Lưu Tử Kỳ từ phía sau Phương Văn Quân đi tới, vẻ mặt hung phấn nói.

- – – – – oOo- – – – –

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free