Phòng Thuật (Dịch) - Chương 256: Môn điếm bị đập (1)
- Từ ca, anh nói cái gì?
Nghe được lời nói của Từ Minh, Trương Vĩ sửng sốt một chút, dường như cho là mình nghe lầm.
- Nhã Uyển môn điếm bị người ta đập rồi, cậu nhanh đi về một chuyến đi!
Từ Minh nói lại lần nữa.
- Ngươi nói môn điếm bị người ta đập phá, ai làm nha?
Trương Vĩ nhíu mày, vội vàng hỏi nói.
- Các đồng chí Cục Công an đang điều tra, bây giờ chưa thế xác định.
Từ Minh thở dài một cái, nói.
- Môn điếm bị đập là lúc nào, không ai bị thương chứ?
Trương Vĩ hỏi.
- Chúng ta sáng sớm đi làm đã thấy bị đập rồi, hẳn là làm đêm qua.
Từ Minh nói.
- Từ ca, sáng sớm các người đã biết, vậy sao đến trưa mới cho ta biết nha!
- Cậu đừng hỏi nhiều như vậy, cậu về tiệm sẽ biết, tôi hiện tại đang làm tờ khai ở Cục Công an, tắt điện thoại đây!
Từ Minh sau khi nói xong, bất thình lình cúp điện thoại.
Từ Minh vẫn luôn điếm trưởng là Nhã Uyển môn điếm, sáng sớm sau khi khi thấy Nhã Uyển môn điếm bị đập, trực tiếp thực hiện chức trách làm một điếm trưởng, lập tức trấn an nhân viên cửa hàng một chút, đồng thời bấm điện thoại 110 báo cảnh sát, nhưng sửng sốt không có chú ý báo cho Trương Vĩ biết chuyện cái tiệm này.
Lý Lâm, Quách Bân, Vương Kiến Phát ba người cũng đã quen lãnh đạo Từ Minh rồi, chỉ lo theo phân phó của Từ Minh làm việc, cũng không có nhớ đến Trương Vĩ là vị điếm trưởng của cái tiệm này, còn về phần người của tổ Tô Ngưng lại không thuộc quyền quản lý của Trương Vĩ rồi.
Cho đến khi Từ Minh muốn đi Cục Công an làm giấy tờ, hắn mới nghĩ tới môn điếm không thế không có một chủ quản, còn Tô Ngưng tuy rằng năng lực nghiệp vụ không tệ, nhưng dù sao cũng là một nữ nhân, lỡ như có cái gì đột phát bất ngờ vị sao có thế ổn định cục diện, lúc này mới vừa nhớ tới đảm nhiệm vừa lên Trương Vĩ.
- Xin chào, Từ ca…
Trương Vĩ lại hô một tiếng, không ai đáp lại, nói:
- Nói thế nào liền tắt rồi. Sự việc còn chưa biết rõ mà. Đây không phải là làm cho người ta lo lắng suông sao?
Sau khi cúp điện thoại. Trương Vĩ sinh ra một bụng buồn phiền, cảm giác mình ở cái tiệm lớn này thật là uất ức, rõ ràng là sáng sớm đã phát sinh sự tình, vậy mà đến trưa mình mới biết chuyện. Một điếm trưởng như hắn có cảm giác không tồn tại!
- Huynh đệ, làm sao vậy. Trong điếm các ngươi đã xảy ra chuyện hả?
Chu Bàn Tử đi tới, hỏi.
- Ừ, vừa rồi quản lí khu vực nói Nhã Uyển môn điếm bị người ta đập phá.
Trương Vĩ nói.
- Cậu bây giờ là điếm trưởng của Nhã Uyển môn điếm, có khi nào là chỉa mũi dùi vào cậu không vậy?
Chu Bàn Tử hỏi.
- Bây giờ còn không rõ lắm, tôi cũng sờ soạng không rõ đầu mối.
Trương Vĩ lắc lắc đầu, nói.
- Được rồi, đừng lo lắng, chuyện như vậy Bàn ca ta gặp nhiều rồi, chờ ngươi biết sự tình rõ rồi, nói với Bàn ca ta một tiếng, tôi thay cậu giải quyết.
Chu Bàn Tử vỗ vỗ vai Trương Vĩ, an ủi.
Chu Bàn Tử là mở mỏ than đá lập nghiệp, đồng thời thu được ích lợi to lớn.
Cũng khó tránh khỏi khiến cho những người khác đố kỵ, nếu hắc bạch lưỡng đạo không có huynh đệ quen biết. Làm sao có thế lăn lộn trong cái nghề này lên như diều gặp gió.
-cảm ơn, Bàn ca.
Trương Vĩ trên mặt cố nặn ra vẻ tươi cười, chân thành tha thiết nói lần nữa:
- Bàn ca, anh nếu tin tưởng lời nói của huynh đệ, mảnh đất trống này tuyệt đối không thế mua lại.
- Được, cậu yên tâm đi, tôi biết rồi.
Chu Bàn Tử cô cùng hiểu lòng người nói:
- Trong điếm các ngươi đã đã xảy ra chuyện, cậu hãy về trước đi!
- Ừ, vậy tôi đi trước vậy.
Trương Vĩ gật gật đầu, xoay người lên tiếng chào cùng Ngô Thiến bọn họ, rồi vội vã đi ra phòng họp.
Trương Vĩ đi ra phòng họp, dọc theo hành lang hẹp đi về hướng thang máy, nhưng lại thấy được một nam một nữ hướng mình xông trước mặt, nữ tử dung mạo xinh đẹp, vóc người cao gầy, chính là bạn gái cũ của Trương Vĩ – Lý Uyển.
Còn tên nam tử kia vóc người bậc trung, làn da hơi đen, chải tóc phía sau lưng đầu, dung mạo có vài nét giống Đổng Bưu, cùng Lý Uyển vừa đi vừa trò chuyện, xem ra quan hệ của hai người có chút thân cận.
- Trương Vĩ, sao chỉ có một mình anh, Chu tổng bọn họ không ở cùng anh sao?
Lý Uyển là đặc biệt đến thỉnh cầu đám người Chu Bàn Tử ăn cơm, thấy Trương Vĩ một mình đi qua, kinh ngạc hỏi.
- À, ta có chút việc gấp, phải đi xử lý trước một chút.
Trương Vĩ nhìn lại hai người một cái, nhìn mặt tên nam tử kia, hỏi:
- Không biết vị tiên sinh này xưng hô như thế nào?
- Xin chào, ta tên là Đổng Thiên Thành.
Nam nhân gật gật đầu với Trương Vĩ, thản nhiên nói.
- Thì ra là công tử của Đổng tổng, thất kính thất kính!
Trương Vĩ cười cười, hắn quả thật nhìn đối phương có vài nét rất giống Đổng Bưu, vì vậy mới hỏi thăm thân phận của đối phương.
- Không quấy rầy anh làm việc, tôi cáo từ trước.
Trương Vĩ đối với hai người gật đầu tỏ ý, sau đó vòng qua hai người hướng về thang máy bên cạnh đi.
- Uyển Nhi, cô cùng vị Trương tiên sinh này có quen biết sao?
Đổng Thiên Thành quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng lưng Trương Vĩ, hỏi.
- Ừ, hắn là bạn cùng đại học với tôi.
Lý Uyển cúi đầu, ánh mắt lập lòe, cắn môi, nói.
- Lần trước tôi đi tham gia họp lớp các người, sao không thấy hắn!
Đổng Thiên Thành nghi ngờ nói.
- Bạn đại học chúng ta đâu chỉ có 60, 70 người đâu? Lần trước mười mấy người không đi, anh chưa từng thấy rất nhiều.
Lý Uyển giải thích.
Trương Vĩ vào trong thang máy, hai tay ôm ngực, hồi tưởng lại thần thái hai người Lý Uyển, cử chỉ, trầm ngâm một lát, thầm nói:
- Quản lí tiêu thụ! Không có quan hệ, không phải thì không dễ làm như vậy.
Lúc này Trương Vĩ cũng là độc thân, tự nhiên cũng không có công phu quản đời sống tình cảm của bạn gái cũ, tuy trong lòng ít nhiều có chút ghen tuông, nhưng trong thiên hạ không có tiệc nào không tan, một vài người chỉ là người đi ngang qua cuộc đời ta.