Phòng Thuật (Dịch) - Chương 260: Khách hàng (1)
- Reng reng reng…
10 giờ tối, Trương Vĩ mới đi ra cửa chính Trung Thông môn điếm, điện thoại di động trên người hắn liền vang lên. Trương Vĩ từ túi quần lấy điện thoại ra vừa thấy, phía trên cho thấy chính là điện thoại của Chu Bàn Tử.
- Xin chào, Bàn ca.
Trương Vĩ đi tới một bên dừng bước lại, bóp nút trả lời, nói.
- Ừ, tan sở chưa?
Chu Bàn Tử hỏi.
- Bận rộn cả buổi chiều, mới ra khỏi cửa tiệm.
Trương Vĩ trả lời một câu, lập tức hỏi:
- Chuyện đât xử lý ra thế nào rồi?
- Tôi ở Tĩnh Huyên Trai ghế số 3, ngươi qua đây chúng ta vừa ăn, vừa nói đi.
Chu Bàn Tử nói.
- Anh vừa nói như vậy tôi mới thấy thật đói bụng, bận rộn cả ngày thật đúng là không có ăn cơm.
Trương Vĩ vỗ vỗ bụng, nói:
- Vậy anh chờ một chút, giờ tôi qua liền.
Sau khi cúp điện thoại, Trương Vĩ đi thẳng tới Tĩnh Huyên Trai, đêm mùa hè ở kinh thành nếu so với mùa đông náo nhiệt hơn, mười giờ chính là cuộc sống về đêm mới vừa lúc bắt đầu, cửa ra vào Tĩnh Huyên Trai cũng là một khu ồn ào, náo nhiệt.
Trương Vĩ coi như là khách quen Tĩnh Huyên Trai rồi, sau khi đi tới Tĩnh Huyên Trai tự nhiên có người dẫn hắn đến ghế số 3, cửa vừa mở ra liền thấy Chu Bàn Tử hình dáng to lớn, cùng với một bàn phong phú rượu và thức ăn món ngon.
- Bàn ca, sao chỉ có mình anh, tẩu tẩu bọn họ chưa tới sao?” Người bán hàng sau khi ra ngoài, Trương Vĩ ngồi xuống một bên Chu Bàn Tử, hỏi.
- Tôi đều đuổi bọn họ trở về rồi, tránh khỏi cô em vợ phiền phức của tôi.
Chu Bàn Tử mở ra một chai Ngũ Lương Dịch, rót cho Trương Vĩ một ly, nói.
- Bàn ca, chuyện đất đai thế nào rồi, anh không có mua lại chứ hả!
Trương Vĩ hai tay nâng ly lên, để Chu Bàn Tử rót cho mình một ly rượu, hỏi.
- Ba người bọn hắn một lòng muốn ký kết hợp đồng, cuối cùng vẫn là bị tôi đè xuống rồi, không có mua!
Chu Bàn Tử bưng ly rượu lên, cùng Trương Vĩ tỏ ý một chút, đón lấy uống một hơi cạn sạch, nói.
Buổi trưa hôm nay sau khi Trương Vĩ đi, Ngô Nguyệt cùng Trương Minh Nghĩa lần nữa khuyên bảo Chu Bàn Tử vợ chồng mua đất, mà muội muội cùng muội phu khuyên bảo, Ngô Thiến cũng dần bị thuyết phục rồi, cuối cùng trở thành ba người cùng thuyết phục Chu Bàn Tử.
Bị ba người vây công, Chu Bàn Tử nói không có một chút dao động trong lòng, đó cũng hoàn toàn không có khả năng, thậm chí thiếu chút nữa bị ba người thuyết phục đi ký kết hợp đồng, nhưng mà cuối cùng vẫn là mang thái độ thà rằng tin là có, còn hơn là không, cứng rắn chịu áp lực của ba người không chịu mua mảnh đất kia.
- Bàn ca, anh yên tâm đi! Chuyện này anh làm đúng, chắc chắn sẽ không khiến cho anh hối hận.
Trương Vĩ nói như đinh chém sắt.
- Hướng Tiểu Manh công ty bất động sản Phát Đạt mua mảnh đất trống kia.
Chu Bàn Tử gật gật đầu, tiếp tục nói.
- Một ngày nào đó cô ta sẽ có hối hận đấy, tôi tin tưởng!
Trương Vĩ nghiêm túc nói.
Trương Vĩ hiểu được Chu Bàn Tử mặc dù không mua đất, trong lòng cũng chưa chắc hoàn toàn tin tưởng mình nói, thậm chí trong lòng có thế mơ hồ có chút đã hối hận, Trương Vĩ hiện tại cần phải làm là dùng giọng kiên định nhất động viên Chu Bàn Tử.
- Huynh đệ, chuyện ở Nhã Uyển môn điếm các người thế nào rồi, việc đập phá cửa hàng có phải là chỉa mũi dùi vào cậu hay không?
Chu Bàn Tử ăn một miếng thức ăn, buông đôi đũa trong tay xuống, hỏi.
- Ừ, đích thật là ghim ta.
Trương Vĩ vốn liền muốn nói cho Chu Bàn Tử chuyện này một chút, để Chu Bàn Tử nghĩ kế cho mình, thế nào mới có thế làm cho Vương Chấn một bài học nhớ đời, bây giờ Chu Bàn Tử chủ động nhắc đến chuyện này, ngược lại đỡ mất công Trương Vĩ.
- Có thể xác định là ai làm không?
Chu Bàn Tử ân cần hỏi han.
- Có thể, chính là cái người lần trước đánh tôi ngất xỉu, buổi trưa còn chạy tới môn điếm chúng tôi diệu võ dương oai một phen, lúc đó song phương chúng tôi thiếu chút nữa đã đánh nhau.
Trương Vĩ sắc mặt tỏ ra âm trầm, nói.
- Được, biết là người nào thì dễ làm rồi, chuyện này giao cho Bàn ca ta đi, không việc gì phải lo, tôi gặp nhiều rồi.
Chu Bàn Tử cười lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra một chút tàn nhẫn.
Thấy được bộ dáng này cảu Chu Bàn Tử, Trương Vĩ không khỏi có chút ngây người, từ sau khi biết Chu Bàn Tử, Chu Bàn Tử làm cho Trương Vĩ có cảm giác giống như là phật Di Lặc cả ngày thường cười ha hả, không nghĩ tới hắn còn có một mặt hung ác cứng rắn.
Sau khi nói chuyện chính xong rồi, Trương Vĩ cùng Chu Bàn Tử hai người rãnh rỗi hàn huyên, vừa nói tới nghề đồ cổ, Chu Bàn Tử mấy ngày này lại tái phát cơn ghiền, đòi cho bằng được Trương Vĩ đi tới Phan gia viên đi lòng vòng quan sát tìm kiếm đồ cổ thử.
Trương Vĩ không lay chuyển được hắn, cuối cùng cũng chỉ có thế đáp ứng, đôi mắt này của hắn không có bản lãnh vớ được món bẫm, nhưng phân biệt thiệt giả một chút vẫn không vấn đề, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết của ông chủ bán đồ là phải phân biệt được thiệt giả.
Bữa cơm này hai người ăn đến hơn mười hai giờ khuya mới giải tán, về đến nhà rửa mặt một phen, lúc nằm trên giường đã gần tới một giờ rồi, làm hại Trương Vĩ sáng ngày hôm sau lúc tỉnh lại đều là một bộ dạng thế thảm.
Sáng sớm chính là do Từ Minh đến mở đấy, lần nữa cổ vũ sĩ khí hai tổ một chút, Từ Minh làm điếm trưởng thời gian rất dài, kinh nghiệm quản lý vô cùng phong phú, một người sáng sớm biết lái sĩ khí mọi người đều như cầu vồng, làm gì còn có tư thế đê mê như hôm qua.
Sáng sớm, Trương Vĩ sau khi phát mấy đăng tin thông báo tuyển dụng nghiệp vụ viên, thì tự mình mang dẫn Lưu Thành đi ở chạy bàn lân cận, theo đạo lý nói chuyện người mới chạy bàn như vậy là không tới phiên điếm trưởng dẫn đi đấy, nhưng nghiệp vụ viên cấp dưới của Trương Vĩ quá ít, Trương Vĩ còn trông cậy bọn họ tìm khách hàng cho mình, dứt khoát Trương Vĩ chỉ có tự mình dẫn Lưu Thành chạy bàn.
Một nguyên nhân khác, Trương Vĩ cũng muốn nhân cơ hội cùng Lưu Thành kéo gần quan hệ lại, mặc dù không thế nói gì nghe nấy với mình, nhưng ít nhất cũng phải tôn kính cấp trên như mình, chỉ cần Lưu Thành đối Trung Thông môn điếm đã có lòng trung thành, bất quá lần sau những .