Phòng Thuật (Dịch) - Chương 298: Thu mua công ty (2)
- Ah, cô là muốn tôi làm một nhân viên bình thường, hay muốn tôi gia nhập cổ đông của công ty.
Trương Vĩ cũng không vội rời đi, nhìn chằm chằm Vương Mẫn nói.
- Tôi muốn anh gia nhập vào cổ đông của công ty chúng tôi, như vậy công ty mới có thế phát triển nhanh hơn, càng ngày càng thêm lớn mạnh.
Vương Mẫn nói.
- Tôi hỏi cô một vấn đề, cô sẽ không để tâm chứ.
Trương Vĩ cười nói.
- Có thế, anh hỏi đi.
Vương Mẫn nói.
- Công ty của cô có phải đang gặp vấn đề về tài chính không?
Trương Vĩ hỏi.
- Anh làm sao mà biết được?
Vương Mẫn có chút kinh ngạc nói, cô cũng không hề nhắc đến việc kinh doanh của công ty với Trương Vĩ, không biết Trương Vĩ làm sao có thế đoán được.
- Đoán.
Trương Vĩ trên mặt mang vẻ tươi cười, nói.
Vương Mẫn cùng Lý Chiêu Đệ có thế tự mình mở công ty, chứng minh hai người không phải chỉ đơn giản tình nguyện bỏ tiền ra, nhất định là muốn kiếm nhiều tiền hơn, còn nhiều cổ đông chia sẻ lợi ích với bọn họ, cái này cũng không phù hợp với lợi ích tối đa hóa mà họ dự tính ban đầu, chỉ vì hiện tại họ gặp vấn đề về tiền bạc, nên mới bất đắt dĩ kéo người khác gia nhập.
Còn Vương Mẫn lại không thế ngờ đến. Hoàn toàn là vì trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
- Quả thật vấn đề tài chính của tôi có chút khó khăn, nhưng cửa hàng này công trạng cũng không tệ lắm, anh đồng ý gia nhập sao?
Trương Vĩ nếu như đã đoán được tình huống của công ty, Vương Mẫn cũng không giấu diếm nữa, có chút mong đợi hỏi.
- Ha…
Trương Vĩ chần chờ, trầm tư một lát, nói:
- Tôi cũng muốn mở một công ty môi giới, nhưng tôi không muốn chung vốn với bất kỳ ai, tôi muốn vốn riêng!
- Anh là có ý gì? Cần vốn riêng.
Nghe lời nói của Trương Vĩ, Vương Mẫn cũng sửng sốt một chút. Một lát sau mới phản ứng được, kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, nếu như công ty của mọi người thật sự không có cách nào kinh doanh, có thế suy tính chuyển nhường lại cho tôi.
Trương Vĩ nói.
- Trương Vĩ, anh cũng quá tham lam rồi, tôi và Chiêu Đệ vì mở công ty môi giới này, mà đã dốc hết tiền bạc tích góp bao nhiêu năm, anh nói một câu liền muốn cướp nó đi.
Vương Mẫn có chút oán giận nói.
- Ha ha, cô không nên kích động. Tôi nói là muốn mở công ty bằng vốn riêng, cũng không có nói nhất định sẽ thu mua công ty của mọi người. Nếu như mọi người không đồng ý, có thế coi như tôi chưa nói gì.
- Chúng tôi sẽ chỉ tìm đối tác, chứ không bán công ty.
Vương Mẫn kiên định nói.
- Cô cũng không nên khẳng định như vậy, vì thực tế còn có nhiều thay đổi đấy, hơn nữa tôi có thế đáp ứng cô, tôi thu mua công ty môi giới này rồi, còn có thế mời cô đảm đương chức điếm trưởng.
- Làm điếm trưởng? Anh nghĩ đây là chức vụ tốt cho tôi?
Vương Mẫn hỏi ngược lại.
- Lấy tư cách là bằng hữu, coi như tôi bồi thường tổn thất cho cô vậy.
Trương Vĩ gương mặt chân thành nói.
Trương Vĩ ngoài mặt nói đường hoàng, giống như hắn xem trọng quan hệ giữa mình với Vương Mẫn. Nhưng thật ra là hắn không tìm được người thích hợp, còn Vương Mẫn về phương diện nghiệp vụ cũng không tệ lắm, cũng có năng lực quản lý một môn điếm, dễ dàng giải quyết vấn đề này của Trương Vĩ.
Trương Vĩ từ lúc làm nghề môi giới bất động sản này, liền có một tật xấu, sau khi xem đến vị trí, hình dáng căn nhà, trang thiết bị vật dụng tốt, phòng nguyên, trong lòng sẽ vô cùng vui sướng. Đồng thời cũng sẽ sinh ra một dục vọng ham muốn mãnh liệt.
Trương Vĩ thấy vị trí công ty bất động sản Mỹ Gia đẹp, hắn cũng thích môn điếm này, môn điếm ở vị trí vàng, khách hàng cũng rất nhiều, hơn nữa công ty bất động sản của Vương Mẫn cũng đã hoạt động kinh doanh rồi. Trương Vĩ chỉ cần thu mua là có thế kiếm tiền, không cần phải tự mình làm từng bước từng bước một.
Mấu chốt chính là vấn đề nhân tài, Trương Vĩ trong tay không có người tin cậy, hắn cần một người như Vương Mẫn giúp hắn trông coi công ty, giữa hai người tuy rằng thường xảy ra tranh chấp, nhưng hai bên vẫn có chút tín nhiệm nhau, nếu không lúc trước hai người cũng sẽ không có ý nghĩ cùng nhau thuê phòng.
- Công ty này là tôi và Chiêu Đệ cùng xây dựng, một mình tôi cũng không thế quyết định.
Nghe lời hứa của Trương Vĩ, Vương Mẫn thái độ có chút dao động, nói.
- Không quan trọng, hai người có thế cùng nhau thương lượng một chút, đem công ty bán cho tôi còn có thế cầm lại được một chút tiền đầu tư, so với việc công ty phá sản dẫn đến táng gia bại sản còn tốt hơn.
- Trương Vĩ, anh là đang uy hiếp chúng tôi sao?
Sau khi nghe lời nói của Trương Vĩ, Vương Mẫn có chút bất mãn nói:
- Người như anh thật làm cho người khác chán ghét.
- Không sao, nếu như có cơ hội trở thành cộng sự, từ từ rồi cô cũng quen.
Trương Vĩ chính là muốn kích thích đối phương một chút, chỉ có như vậy mới có thế khiến cho hai người nhanh chóng đưa ra quyết định.
- Vẫn là không nên làm cộng sự với anh thì tốt hơn, tôi cũng không muốn làm việc cho anh, vừa bị chèn ép lại còn bị bóc lột.
Vương Mẫn trừng Trương Vĩ một cái, trong lòng thầm thì nói.
- Đây là danh thiếp của tôi, nghĩ kỹ đi, sau đó gọi cho tôi!
Trương Vĩ đưa cho Vương Mẫn một tấm danh thiếp, cùng Vương Mẫn phất phất tay, lập tức ngồi lên ô tô rời đi.
- Haha, tôi đây là đang dẫn sói vào nhà sao?
Nhìn chiếc xe BMW đi nghênh ngang, Vương Mẫn có chút bất đắc dĩ nói.
Vương Mẫn cúi đầu nhìn danh thiếp của Trương Vĩ một chút, lúc đầu cũng không chú trọng đến việc này, sau đó đôi mắt của cô trừng to, có chút kinh ngạc nói to lên:
- Điếm trưởng Trương Vĩ ở … Nhã Uyển môn điếm của Công ty Trung Thông…!