Phòng Thuật (Dịch) - Chương 299: Diêu đại sư (1)
Ngày hôm sau, là ngày cùng Trần Kiến Sinh chính thức ký hợp đồng, buổi sáng sau khi họp xong Trương Vĩ bắt đầu chuẩn bị đi ký hợp đồng, vì tránh để Trần kiến Sinh nhìn thấy Văn Phương, Tô Ngưng, Lưu Vân Long, nên Trương Vĩ trực tiếp đem hợp đồng đến biệt thự Song Bích.
Việc ký kết hợp đồng hết sức thuận lợi, cũng không xuất hiện tình huống bất ngờ, chỉ mất một giờ đã xong, mà Trương Vĩ cũng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, ký được cái hợp đồng này với công trạng gần trăm vạn, vị trí của hắn trong điếm cũng có thế kiên định.
Còn Lưu Thành lại vô cùng hưng phấn, sau khi ký hợp đồng xong miệng cười suốt không thế khép lại được, thời gian hắn đến Công ty Trung Thông cũng chưa được nửa tháng, mà đã ký được hợp đồng bán biệt thự, mang đến thu nhập ba mươi vạn NDT cho hắn.
Cái hợp đồng này giá sau cùng là 3520 vạn nguyên, tiền hoa hồng trong hợp đồng là ba phần trăm, mà Trương Vĩ lại đánh phí trung gian 90%, như vậy lần này phí trung gian là 95 vạn nguyên.
Tiền phí trung gian 80% là của khách hàng công trạng, 20% là phòng nguyên công trạng, mà căn nhà này là Vương Kiến Phát tìm được, nên Lưu Thành chỉ có thế có được 76 vạn nguyên công trạng, mà 76 vạn nguyên công trạng trên cơ sở trích theo phần trăm là 40%, nên Lưu Thành tháng này tổng cộng thu nhập là 30 vạn nguyên.
Lưu Thành làm binh trong quân đội mấy năm, cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy, khoản tiền này đối với hắn có thế nói giống như khoảng tiền cao ngút trời, mà trong lòng Lưu Thành cũng hết sức rõ ràng, cái hợp đồng này có thế ký được đều là nhờ công lao của Trương Vĩ.
Trên đường trở về, Lưu Thành vô cùng trịnh trọng nói:
- Vĩ ca, may mắn nhờ có anh hợp đồng này mới có thế ký được, tôi thật không biết làm thế nàocảm ơn anh.
- Lưu Thành, cậu không cần khách khí, đây đều là việc tôi phải làm, chúng ta không chỉ là đồng nghiệp, mà còn là bằng hữu, giúp đỡ nhau cũng là việc nên làm.
Trương Vĩ cười nói.
- Vĩ ca. Anh nói rất đúng. Sau này anh có chuyện gì chỉ cần phân phó. Tôi- Lưu Thành tuyệt đối sẽ không phản đối.
Lưu Thành vỗ bộ ngực, nói như đinh chém sắt.
- Tốt, có câu này của cậu là đủ rồi.
Trương Vĩ cười cười, vỗ vỗ bả vai Lưu Thành. Rồi hướng đến hắn nói một câu khích lệ.
Sau khi về đến Nhã Uyển môn điếm, mọi người bên trong môn điếm đều chúc mừng Lưu Thành, trong ánh mắt tràn đầy sự hâm mộ và đố kỵ, Lưu Thành ngay từ đầu chỉ biết cười ngây ngô. Sau đó mới nhìn về mọi người mà tính toán đến việc mời cơm họ.
Thấy bộ dáng này của Lưu Thành, Trương Vĩ dường như nhớ đến tình cảnh của mình, so với hiện tại cũng chỉ vừa mới hai tháng thôi, đang lúc hắn có chút thất thần, điện thoại di động trên người đột nhiên vang lên.
- Reng reng reng…
Trương Vĩ cầm điện thoại lên thấy, hiện trên màn hình chính là số điện thoại của Dương Quang, Trương Vĩ đi ra Nhã Uyển môn điếm, nhấn nút trả lời, nói:
- A lô, Dương Quang.
- Trương Vĩ. Hai ngày nữa tôi đến Bắc Kinh, công ty cậu còn tuyển người chứ.
Dương Quang hỏi.
- Hai ngày nữa. Anh sao không đợi đến sang năm luôn.
Trương Vĩ trách mắng.
-Gấp gáp gì chứ! Vất vả lắm mới được nghỉ ngơi một thời gian ngắn, ai lại muốn trực tiếp đi làm liền đâu!
Dương Quang nói.
- Tiểu tử ngươi đúng là lười biếng, tôi có thế nói cho anh biết, quản lý của chúng tôi không muốn mướn anh nữa rồi.
Trương Vĩ nói.
- Tại sao vậy! Lần trước cậu không phải nói môn điếm vẫn còn nhận người sao?
Dương Quang có chút lo lắng nói.
- Môn điếm chúng tôi cảm thấy anh không đáng tin cậy, đã qua hơn nửa tháng cũng không có đến môn điếm nhận việc, nên đã cự tuyệt mướn anh rồi.
- Vậy làm sao bây giờ! Mẹ tôi nửa tháng trước đã nói cho cả tiểu khu biết tôi muốn đến Bắc Kinh, hiện tại nếu không đi nữa, thì xấu hổ chết mất.
Dương Quang có chút thất lạc nói.
- Đáng đời, ai bảo tiểu tử ngươi linh tinh lang tang, thái độ của anh, đến Bắc Kinh rồi cũng không thế làm được.
Trương Vĩ khiển trách.
- Nếu môn điếm Nhã Uyển của cậu không thế làm, vậy cậu có thế tìm giúp tôi một công ty môi giới khác được không, lần này tôi bảo đảm sẽ đến sớm để nhận việc.
Dương Quang bộ dáng thành khẩn nói.
- Ừ…
Trương Vĩ thở dài một cái, trầm mặc một lát, nói:
- Loại người như anh tính tình lười biếng không thích hợp với những công ty lớn, chi bằng tìm một công ty môi giới có quy mô nhỏ đi.
- Đáng tin cậy không?
Nếu không phải là công ty chính quy, tôi cũng sẽ không đi.
Dương Quang nói.
- Được rồi, đợi anh đến rồi nói sau, anh cho dù không có việc làm, tôi cũng sẽ nuôi dưỡng anh tốt.
Trương Vĩ không muốn nhiều lời cùng Dương Quang, có chút không nhịn được nói.
- Được, tôi hai ngày sau sẽ đi, đến lúc đó cậu đừng quên ra trạm xe đón tôi, tôi đây là lần đầu tiên đến Bắc Kinh đấy.
- Quên không được, anh yên tâm đi.
Trương Vĩ đáp lại một câu, lập tức cúp điện thoại.
Trương Vĩ ngay từ đầu chỉ là muốn dọa Dương Quang một chút, để hắn bỏ tính lười biếng, sau này đến Bắc Kinh nổ lực làm việc, thành tay trái tay phải của mình, nhưng giờ Trương Vĩ lại không muốn để Dương Quang đến môn điếm Nhã Uyển nữa, mà còn chuẩn bị cho Dương Quang đến công ty bất động sản Mỹ Gia.
Trương Vĩ dùng Độc Tâm Thuật theo dõi qua tâm tư của Vương Mẫn, biết được công ty bất động sản Mỹ Gia đang thiếu tài chính nghiêm trọng, nếu như trong khoảng thời gian ngắn không có tiền bên ngoài rót vào, công ty bọn họ có thế sẽ phá sản, Trương Vĩ tin rằng mình có tỷ lệ lớn sẽ thu mua được công ty bất động sản Mỹ Gia.
Còn sau khi thu mua công ty xong, Trương Vĩ cùng Vương Mẫn khó mà giữ lại chút tin tưởng, để Dương Quang đến bất động sản Mỹ Gia, có thế nói là lựa chọn tốt nhất.