Phòng Thuật (Dịch) - Chương 452: Mâu thuẫn nội bộ (2)
- Làm sao biết chứ, tôi chỉ là lo lắng mà thôi.
Dương Quang nói.
- Có gì mà lo lắng, anh không nói, tôi không nói, Vương Mẫn không nói, ai biết được?
Lý Chiêu Đệ nói:
- Hơn nữa, Trương tổng là đại lão bản về tiền bạc, mua cái nhà hơn chục triệu trong nháy mắt, làm gì để ý đến mấy đồng tiền lẻ của chúng ta.
- Nhưng tôi vẫn cảm thấy lo lắng lắm.
Lời nói của Dương Quang có chút khó khăn.
- Có cái gì mà lo lắng nữa? Tôi sao có thế để anh thua thiệt sao? Tôi đưa trước cho anh một phần tiền, anh cứ cầm đi.
Lý Chiêu Đệ vừa nói, vừa rút tiền từ trong túi ra, dúi vào tay Dương Quang.
- Vương tỷ, cô xem này…
Dương Quang cầm tiền trong tay, không biết nói làm sao.
- Dương Quang, anh về tiệm trước đi nha, tôi có chút việc với Lý Chiêu Đệ, chuyện là việc riêng nên anh không cần biết.
Lý Chiêu Đệ càng nói càng không thế tưởng tượng nổi, sắc mặt Vương Mẫn có chút âm trầm.
- Tốt, vậy tôi đi về trước.
Dương Quang gật gật đầu, lấy tiền bỏ lại trên bàn đá, đi ra phía ngoài.
- Tiểu tử này thật là một kẻ lỗ mãng, tiền mà không cần.
Ban đầu Lý Chiêu Đệ còn lúng túng nhưng bây giờ đã thoải mái hơn nhiều, lúc đầu còn sợ là có kẻ mật báo, lo lắng đem tiền chia làm ba phần, thì không lo sẽ có người đi mật báo.
- Chiêu đệ, cái hợp đồng thuê nhà này là sao, vẫn còn một bản hợp đồng trong điếm, cô tính toán chuyện công trạng với công ty như thế nào đây.
Vương Mẫn trầm tư một lát.
- Cô ngốc thật, cái này hợp đồng nếu coi là công trạng của công ty, chúng ta làm gì có thế lấy được tiền!
Lý Chiêu Đệ có chút bất mãn nói:
- Tôi hiểu được cô lo lắng cái gì, không phải là sợ Dương Quang mật báo sao? Cô cứ yên tâm đi, chúng ta chia cho hắn một phần tiền, sẽ không có chuyện gì đâu.
- Tôi không phải sợ Dương Quang mật báo, mà sợ bản thân không thế làm như vậy được.
Vương Mẫn đích thực không lo lắng việc Dương Quang đi mật báo, bởi vì Dương Quang là do một tay Vương Mẫn đào tạo ra, độ trung thành nhất định phải cao hơn những nghiệp vụ viên khác, với Trương Vĩ lại không có quan hệ gì nhiều, không thế nào tố giác sự việc.
Hơn nữa, Dương Quang vẫn còn là một tân nhân, cần điếm trưởng tài bồi dạy thêm, nếu như hắn ngay cả Vương Mẫn mà có thế phản bội, sau này sẽ không có người nào trọng dụng hắn, có thế nói Dương Quang là một người biết điều.
- Vương Mẫn, tại công ty này nhỏ này, không đi tư đan sao có thế kiếm tiền?
Lý Chiêu Đệ hỏi ngược lại.
- Chiêu đệ, cô phải biết nhìn xa trông rộng chứ, Trương Vĩ là một người có năng lực, đi theo hắn làm rất tốt, chúng ta nhất định có thế kiếm nhiều tiền.
Vương Mẫn khuyên nhủ.
- Vương Mẫn, cô bị hắn tẩy não rồi hả?
- Chiêu đệ, cô nghe lời của ta, cũng đừng buôn lậu đan, đưa cái này hợp đồng này cho công ty, bằng không, tôi cũng không giúp cô được đâu.
Vương Mẫn nói như đinh chém sắt.
Vương Mẫn không muốn Lý Chiêu Đệ buôn lậu đan, cũng không muốn cô ta bị Trương Vĩ phát hiện, đồng thời cũng không muốn vì mấy ngàn khối tiền này, hư mất tiền đồ của mình, Trương Vĩ đã muốn nhận cô ta vào làm việc, cô ta không muốn bỏ cơ hội tốt này.
- Vương Mẫn, ý của ngươi là nói, việc ta đi tư đan cô muốn tố giác tôi với Trương Vĩ, để anh ta trực tiếp sa thải tôi?
Lý Chiêu Đệ trừng đôi mắt to.
- Nếu như cô vẫn muốn làm chuyện này, không nghe lời của tôi, tôi cũng chỉ có thế làm như vậy.
Vương Mẫn nói.
- Được, ngươi là điếm trưởng công ty Trung Vĩ, rất là tài giỏi đấy!
Lý Chiêu Đệ trầm tư một lát, đồng ý đưa cái hợp đồng này cho công ty, tháng này tiền lương của cô ta tăng thêm hơn 4000, không cần thiết vì bảy ngàn khối tiền mà bị đuổi việc.
- Còn có, công trạng của cái hợp đồng này, cô cùng Dương Quang mỗi người một nửa.
- Không được, dựa vào cái gì phân cho hắn một nửa?
Lý Chiêu Đệ có chút bất mãn.
- Được, vậy ý của cô như thế nào?
Vương Mẫn cùng Lý Chiêu Đệ dù sao cũng là bằng hữu, không muốn bất hòa.
- Số tiền này cô cầm trước đi, đợi ngày mai người vào công ty, tôi sẽ đem một phần của hợp đồng, giao tiền lại cho điếm.
Vương Mẫn phân phó.
- Tôi đã biết rồi.
Lý Chiêu Đệ nói, xoay người rời đi nhưng trong lòng vô cùng uất ức, vất vả lắm mới có được cái hợp đồng, giờ mọi việc lại thành ra như thế này.
Sau khi xử lý tốt chuyện này, Vương Mẫn hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng quá trình giải quyết sự việc có chút quanh co, nhưng dù gì thì cũng có thêm một cái hợp đồng cho công ty, coi như là cô ta có 1 phần công lao.
Vương Mẫn trên đường trở về công ty, thuận tiện ăn một chút đồ ăn, chờ cô ta về tới công ty Trung Vĩ đã hơn nửa canh giờ rồi, vừa vào đến cửa, liền phát hiện trên ghế sa *** có hình ảnh quen thuộc… Trương Vĩ.
- Trương tổng, ngài làm gì ở đây vậy?
Sau khi thấy được Trương Vĩ, Vương Mẫn nhanh chóng nghênh tiếp, có chút chột dạ.
- Tôi có một chút chuyên muốn nói với cô, chúng ta vào phòng làm việc nói chuyện.
Sắc mặt Trương Vĩ không thay đổi.
Trình Hâm làm quản lý khu vực, khiến cho Trương Vĩ cực kỳ căm tức, trên đường về Nhã Uyển môn điếm, lại nhận được điện thoại của Dương Quang, với quan hệ giữa hai người, Dương Quang không nghĩ đến tình nghĩa mà đã đem sự việc nói với Trương Vĩ.
Sau khi nghe được chuyện này, Trương Vĩ lập tức đón xe chạy tới, có thế nói trong lòng hắn vô cùng tức giận!
- – – – – oOo- – – – –