Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 732: Đổi nghề (1)

Trương Kỳ cùng Ngô Đổng lại nói chuyện một hồi, nàng cố gắng năn nỉ một phen, đồng thời bảo đảm sau này sẽ không xin nghỉ, muốn giữ lại chức vụ điếm trưởng cửa hàng 4s, nhưng Ngô Đổng lại giữ vững quyết định của mình.

Sau khi Trương Kỳ từ trong phòng làm việc đi ra, cùng rất nhiều nghiệp vụ viên vời đến một tiếng, lần sắc suy sụp rời khỏi cửa hàng 4s, quay đầu lại nhìn cửa hàng một cái, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ lưu luyến.

Sau khi Trương Kỳ rời khỏi cửa hàng 4s, Ngô Đổng liền tuyên bố bổ nhiệm chức vụ mới, đồng thời đề bạt điếm trưởng mới, thay thế cho vị trí của Trương Kỳ, tuy rằng cũng có nghiệp vụ viên vì Trương Kỳ kêu oan, cũng không dám công khai lý luận với ông chủ.

Điếm trưởng mới nhậm chức không bao lâu, Ngô Dũng đã nghe nói chuyện này, nhanh chóng về tới cửa hàng 4s, nhưng Trương Kỳ cũng đã rời đi, Ngô Dũng gọi cho Trương Kỳ mấy cuộc điện thoại, nhưng Trương Kỳ không nghe máy.

Ngô Dũng thầm tức giận, nổi giận đùng đùng đi tới phòng làm việc tổng giám đốc, sau khi đẩy cửa đi vào, thấy Ngô Đổng ngồi ở ghế ông chủ, bèn hỏi:

- Mẹ, sao mẹ lại cho Trương Kỳ nghỉ việc!

- Cho nghỉ việc?

Sau khi nghe Ngô Dũng nói, Ngô Đổng cười lạnh một tiếng:

- Người nào nói cho con biết mẹ cho nàng nghỉ việc, mẹ chẳng qua là cho thôi chức vụ của nàng thôi.

- Nếu mẹ nói là thôi giữ chức, tại sao còn muốn bổ nhiệm điếm trưởng mới, hiện tại trong điếm lại thêm một điếm trưởng, mà sức khỏe ba mẹ Trương Kỳ ổn rồi, tại sao về đến thì bị thôi chức?

Ngô Dũng hỏi.

- Vậy cũng không có biện pháp, cũng không thế bởi vì việc tư của người khác, mà ảnh hưởng đến kinh doanh của toàn bộ cửa hàng 4s.

Ngô Đổng chẳng hề để ý:

- Đích thực không được, cần phải làm nghiệp vụ viên lần nữa chứ sao.

- Mẹ, câu ca dao “Hảo mã bất cật hồi đầu thảo”, mẹ đây không phải là buộc Trương Kỳ nghỉ việc đấy chứ.

Ngô Dũng trách cứ.

- Khẩu khí này của con là gì đây, cãi với mẹ, con còn biết mẹ là mẹ của con không!

Ngô Đổng vỗ bàn một cái, tức giận nói.

- Mẹ, đây không phải là mẹ trước kia…

- Tôi làm sao hả?

Ngô Đổng mở trừng hai mắt. Đứng dậy nói:

- Ba con đi theo gái, mẹ cực cực khổ khổ nuôi con lớn, mẹ làm sai rồi sao? Mẹ dễ quá rồi sao? Con bây giờ cứng cáp rồi, cũng muốn chạy theo gái chứ gì!

- Mẹ, mẹ đừng nóng giận, con không phải ý này. Trương Kỳ cũng không phải hồ ly, con cũng sẽ không chạy theo nàng ta.

Thấy mẹ của mình tức giận, Ngô Dũng chạy đến vội vàng khuyên nhủ.

- Mẹ chính là không thích cô ta, mẹ càng không thích mẹ cô ta!

Ngô Đổng vung tay phải, đẩy nhi tử ra.

- Mẹ, Trương Kỳ là một một cô gái tốt. Mẹ làm gì không thích nàng ta?

- Tại sao! Con còn không biết xấu hổ hỏi tại sao!

Ngô Đổng đưa ngón trỏ tay phải ra, chỉ vào mặt của con trai mà nói:

- Lúc trước, mẹ làm thủ tục du học cho con được rồi, con chết sống không chịu đi sang nước ngoài học, con thật làm cho mẹ không hiểu nổi nguyên nhân vì sao! Còn không phải là bởi vì không nỡ bỏ người nữ nhân này.

- Mẹ, cái này đã qua lâu rồi, mẹ còn nói ra chuyện này làm gì!

Ngô Dũng khuyên nhủ.

- Sự tình mẹ đã quyết định. Tân điếm trưởng đã bổ nhiệm rồi, con chính là nói toạc trời cũng vô dụng.

Ngô Đổng hừ lạnh một tiếng, nói như đinh chém sắt.

Thật ra, bởi vì Ngô Đổng không đồng ý quan hệ của hai người, chủ yếu hơn chính là cảm thấy không môn đăng hộ đối, Ngô Đổng nghĩ rằng phải tìm một cô gái, mà nữ nhân đó có thế trợ giúp sự nghiệp của hắn, và bà ta đã đã tìm được một nữ nhân như vậy.

Nếu như không hoàn toàn chia rẻ hai người. Con bà ta lại làm sao có thế nghe lời của bà!

..

Sau khi Trương Vĩ về tới thành phố Bảo Thành, gom góp tiền bạc đầy đủ, trong lòng thêm nắm chắc, trực tiếp gọi Lưu Thành cùng Dương Quang đến nhà, chuẩn bị cùng bọn họ thương lượng một chút chuyện mua đất.

Bên trong phòng ngủ Trương Vĩ, Trương Vĩ, Dương Quang, Lưu Thành ngồi chung một chỗ, Trương Vĩ đạt bản đồ trên bàn. Dùng bút đỏ phác thảo ra một lộ tuyến trên bản đồ, chính là lộ tuyến xây dựng cao tốc.

- Đại Vĩ, đây là thứ gì vậy, làm thần thần bí bí.

Dương Quang nhìn thoáng qua bản đồ. Tò mò hỏi.

- Giữ Bảo Thành và Bắc Kinh, có thế sẽ xây dựng một cao tốc, còn đường màu đỏ tôi phác thảo đây, chính là lộ tuyến xây dựng cao tốc ở Bảo Thành, ta chuẩn bị mua đất ở xung quanh nó, sau đó ngồi chờ những thửa đất này tăng giá trị.

Trương Vĩ nói.

- A, anh muốn mua đất à!

Sau khi nghe được lời nói của Trương Vĩ, Dương Quang kinh ngạc nói:

- Sau khi mua đất, anh là muốn để chờ gia tăng giá trị, hay là tự khai thác kinh doanh?

- Cái này phải xem tình hình hình cụ thế rồi.

Trương Vĩ khẽ lắc đầu.

Nếu như thời gian xây cao tốc xong sớm, Trương Vĩ nhất định là mở bán bất động sản, nhưng tin tức hắn theo dõi được là, xây cao tốc cần phải thật lâu mới có thế làm xong, như vậy sẽ làm giảm ít nhiều lợi nhuận, còn không bằng trực tiếp đầu cơ đất trục lợi để kiếm nhiều hơn.

- Vĩ ca, anh gọi hai chúng tôi đến đây, là muốn cho chúng tôi làm gì?

Lưu Thành hỏi.

- Kế hoạch xây dựng cao tốc đã biết, hiện tại chúng ta cần phải xác định đúng là, mua một lô đất thổ cư có nhiều lợi nhuận, phiền toái ít nhất.

Trương Vĩ chỉ vào đường màu đỏ trên bản đồ.

- Tôi xem một chút!

Dương Quang cúi đầu xuống, khom người, chổng mông lên, nhìn chòng chọc vào đường màu đỏ trên bản đồ, nghiêm trang nói:

- Đại Vĩ, anh xem vị trí này ra sao, phía trên đường phác thảo này có trạm xe.

- Tôi cũng muốn đất ở quanh đó, không biết có mua được dễ dàng không.

Thấy địa điểm Dương Quang chỉ, Trương Vĩ trầm tư một lát.

- Nhìn bản đồ không cũng không có tác dụng gì, chỉ có thế là chúng ta lái xe đi một chuyến, tự mình xem tình huống khu vực lân cận một chút.

Lưu Thành đề nghị.

- Ừ, Lưu Thành nói có lý, chúng ta đi thôi.

Thật ra, Trương Vĩ cũng nghĩ như vậy, có điều hắn cũng là lần đầu tiên làm chuyện như vậy, muốn hai người tham mưu cho hắn một chút, hiện tại mọi người cơ bản nhất trí, Trương Vĩ cũng chính vì thế càng thêm yên tâm mấy phần.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free