Phòng Thuật (Dịch) - Chương 886: Xua đuổi (2)
Mạnh Nghiễm Vân có chút bất mãn nói.
- Mạnh Nghiễm Vân cô bỏ thái độ đanh đá đó đi, thật không xứng nói chuyện với tôi.
Trương Vĩ hừ lạnh một tiếng.
- Cậu ở đây vênh váo cái gì, có biết chồng tôi là ai không?
Mạnh Nghiễm Vân hỏi ngược lại.
- Nếu cậu không gỡ tin tức kia xuống, đừng trách chúng tôi không khách khí.
- Đầu óc cô có vấn đề rồi sao, những tin tức kia là do đám ký giả đưa lên, liên quan gì đến tôi!
Trương Vĩ cười lạnh nói.
- Trương đổng, tôi hi vọng anh có thể tĩnh táo một chút, nhiều bạn, dù sao cũng tốt hơn nhiều kẻ thù.
Chung Kiến Hoa nhìn chằm chằm Trương Vĩ.
- A, anh cảm thấy chúng ta có cơ hội làm bằng hữu sao?
Trương Vĩ hỏi ngược lại một câu, sau đó cầm điện thoại trên bàn lên, bấm số gọi đi.
- Lưu Thành, vào đây đi!
- Trương đổng, Chung tiên sinh, mọi người nên bình tĩnh một chút, có chuyện gì thì từ từ bàn bạc.
Trương Kỳ khuyên bảo một câu.
Nếu như nói, người mào muốn chuyện này lắng xuống nhất, thì đó chính là Trương Kỳ, bởi vì hợp đồng này cô được trích từ 30 đến 40 vạn, khoản tiền này đối Trương Vĩ hay Chung Kiến Hoa tuy chẳng là bao, nhưng đối với cô lại vô cùng quan trọng.
- Răng rắc…
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Lưu Thành dẫn theo ba người nữa từ bên ngoài đi vào, khom người chào Trương Vĩ.
- Vĩ ca!
- Ừ, đưa vị Chung tiên sinh và Chung phu nhân này, ra khỏi phòng làm việc cho tôi, tôi không có thời gian tiếp đãi người hung hãn như họ.
Trương Vĩ cười lạnh một tiếng.
- Được, Vĩ ca.
Lưu Thành lên tiếng, sau đó vẫy vẫy tay, gọi ba người kia vào, một nhóm bốn người vây vợ chồng Chung Kiến Hoa vào giữa.
- Hai vị, xin mời đi cho!
- Họ Trương kia, cậu làm vậy là có ý gì, chúng tôi đến đây đưa tiền cho cậu, cậu lại dám tìm người đuổi chúng tôi đi.
Thấy tình cảnh bức bách quen thuộc, Mạnh Nghiễm Vân trách cứ một câu.
- Ở đâu ra mà nhiều lời như vậy, bảo các người ra ngoài, thì ra ngoài liền cho tôi.
Mắt Lưu Thành trừng lên, gắt gao nhìn chằm chằm hai người, đến nỗi nước bọt văng vào mặt hai người bọn họ.
- Trương đổng, hi vọng cậu sẽ không hối hận vì chuyện hôm nay.
Chung Kiến Hoa nhìn chằm chằm Trương Vĩ, lạnh lùng nói một câu.
- Yên tâm đi, tôi chưa bao giờ hối hận chuyện mình làm.
Trương Vĩ cười một cái nói.
Thật ra, từ lúc Mạnh Nghiễm Vân nhảy đơn, hắn và Chung Kiến Hoa đã đối đầu nhau rồi, bây giờ có đắc tội với Chung Kiến Hoa, thì cũng không cần phải sợ hãi rụt rè.
Trương Vĩ sau khi nói xong, liền đến gần ghế ông chủ của mình, nhìn Lưu Thành phất tay áo, bốn người Lưu Thành đứng ở bốn góc, vây vợ chồng Chung Kiến Hoa vào giữa, khiến hai người không thế không rời khỏi phòng làm việc.
- Họ Trương kia, Xem như ngươi lợi hại!
Lúc Mạnh Nghiễm Vân rời phòng làm việc, thẹn quá thành giận mà quát lên.
Lần trước, Trương Vĩ và Trương Kỳ đến đòi phí hoa hồng, Mạnh Nghiễm Vân sau khi cùng hai người giằng co, liền gọi bảo an của tiểu khu Long Uyển, bức hai người họ ra ngoài, bây giờ vô luận thế nào cô cũng không nghĩ đến, ngày hôm nay lại gặp tình cảnh tương tự.
- Chồng à, cái tên họ Trương kia chắc chắn là bệnh rồi, chúng ta tự mình mang tiền đến cho hắn, hắn lại không nhận.
Mạnh Nghiễm Vân nói.
- Tiền tiền tiền, em suốt ngày chỉ biết tiền! Trên thế giới này chút tiền ấy thì có nhằm nhò gì!
Chung Kiến Hoa hiện tại cũng nhìn ra, người gọi là Trương Vĩ kia, cũng không phải là một cái đèn cạn dầu.
Mặc dù, trong lúc nhất thời Chung Kiến Hoa không đoán ra được suy nghĩ của Trương Vĩ, nhưng hắn vẫn cảm thấy Trương Vĩ có mưu đồ khác, nếu không sẽ không thế nào mạo hiểm mà đắc tội với hắn, đuổi hắn và vợ hắn ra ngoài, chuyện này đối với đại biểu nhân dân toàn quốc mà nói, quả thật là một sự nhục nhã lớn.
..
- Kỳ Kỳ, nhìn xem màn kịch vừa rồi, có phải có chút tương tự hay không.
Trương Vĩ cười nói.
- Anh là nói, chuyện lần trước chúng ta bị đuổi khỏi tiểu khu Long Uyển.
Trương Kỳ cau mày, hỏi lại.
- Đúng rồi, anh làm như vậy, cũng coi như trút giận cho em.
Gương mặt Trương Vĩ chân thành tha thiết nói.
- Thôi đi, có quỷ mới tin lời anh!
Trương Kỳ hừ một tiếng.
- Người ta tự mình đến dâng tặng tiền hoa hồng, tại sao anh lại không nhận, anh có biết đó là một triệu không.
- Vậy em có biết, cái danh hiệu đại biểu nhân dân toàn quốc này rất hot không, tin tức này, mỗi giờ đều có hơn trăm triệu lượt xem, danh tiếng của công ty Trung Vĩ cũng không ngừng tăng lên.
- Chỉ cần công ty Trung Vĩ được nhiều người biết đến, đừng nói là tổn thất 1 triệu NDT, cho dù có tổn thất hai triệu NDT thì cũng không sao.
- Một ông chủ lớn có giá trị hơn một tỷ như anh, đương nhiên là không sao rồi.
Sau khi nghe được lời nói của Trương Vĩ, Trương Kỳ càng thêm kích động.
- Em cực khổ dẫn người ta xem nhà, cuối cùng chỉ vì thái độ vừa rồi của anh, mà giờ không còn gì nữa!
- Sao lại có thế không còn? Để bồi thường tổn thất lần này, anh sẽ tặng em một món quà.
Trương Vĩ nói.
- Em không thèm quà tặng của anh, anh căn bản là không để ý đến cảm nhận của em.
Trương Kỳ có chút bất mãn lầm bầm nói, bất kỳ là món quà nào, đối với cô cũng không đáng giá bằng 30 40 vạn.