Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 914: Ngọc ban chỉ

- Tôi không có đánh cuộc với anh đâu? Thắng rồi tôi cũng không có lợi gì, còn thua thì mang cả thân mình bồi thường vào trong đó.

Mộ Dung Huyên cười nói.

- Ha ha.

Nghe Mộ Dung Huyên nói thế, Vệ Khang không khỏi cười ha hả, nói:

- Vậy thì tốt, chúng ta vào xem lễ vật đi.

- Ừ, được thôi.

Mộ Dung Huyên gật gật đầu nói.

Tuy rằng trong nội tâm Mộ Dung Huyên còn mãi lo nghĩ đến chuyện Phó tổng giám đốc công trình, đồng thời muốn ngay lập tức nói việc này cho phụ thân biết, thế nhưng nếu như đã đến nơi này, cũng không tiện làm nghịch hảo ý của đối phương.

Hai người đi vào Phòng đấu giá Cảnh Đức, rất nhanh có một nam nhân tiến lên đón, nếu như Trương Vĩ ở tại nơi này, nhất định có thế nhận ra nam tử này, chính là Ngô quản lí trước có tiếp đãi qua hắn.

- Vệ tiên sinh, hoan nghênh đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa, mong thứ tội.

Ngô quản lí một đường chạy chậm tới.

- Ngô quản lí không cần khách khí, là tôi không nói trước cho anh.

Vệ Khang phất tay áo, không xem chuyện này là quan trọng nói.

- Vệ tiên sinh, có cần tôi thông báo một chút cho Lưu đổng hay không?

Ngô quản lí thận trọng cất tiếng hỏi.

- Không cần, anh trực tiếp đưa chúng tôi xem vật đấu giá là được rồi, hơn nữa chúng ta muốn xem chỗ cất chứa tinh phẩm.

Vệ Khang phân phó nói.

- Tốt, mời hai vị đi theo tôi.

Ngô quản lí vừa nói, vừa lấy ra hai sách quảng cáo, đưa cho Vệ Khang hai người, nói:

- Vệ tiên sinh, vị tiểu thư này, đây là sách quảng cáo của công ty chúng tôi, phía trên có hàng triển lãm của hội đấu giá lần này, hai vị có thế đại khái xem một chút, nếu như thấy được thứ thích đấy, tôi có thế đưa hai vị đi xem.

Ngô quản lí cười nói.

- Ừ, ngài có lòng rồi.

Vệ Khang gật gật đầu, thuận tay nhận lấy cuốn quảng cáo, đưa một bản cho Mộ Dung Huyên ở một bên.

Ngô quản lí dẫn hai người đi vào phòng đấu giá, đi thang máy xuống tầng ngầm dưới đất, chính là phòng trữ tàng lần trước y dẫn Trương Vĩ và Vương Siêu tới.

Trải qua từng tầng bảo an nghiêm mật, nhóm ba người đi tới một phòng bịt kín, bên trong đặt các loại các dạng vật phẩm trang sức, khiến cho người xem hoa cả mắt, không kịp nhìn.

Mộ Dung Huyên khi nhìn thấy nhiều vật đấu giá như thế, cũng lập tức bị chúng hấp dẫn, giống một một đứa bé tò mò vậy, đi vòng quanh vật sưu tầm quan sát, thưởng thức, còn không ngừng phát ra tiếng tán thưởng.

- Huyên Huyên, nhiều vật sưu tầm như vậy, em thích món nào nha?

Vệ Khang cười hỏi.

- Em thích món nào có ích lợi gì nha, anh cũng không phải là mua cho em.

Mộ Dung Huyên trêu ghẹo nói.

- Nếu là có thứ gì đó em thích, anh cũng có thế mua cho em nha.

Vệ Khang nói.

- Em coi như thôi vậy.

Mộ Dung Huyên khẽ lắc đầu, nói.

- Vậy em giúp anh nhìn một chút, cảm thấy phụ thân em thích món nào?

Vệ Khang hỏi.

- Ừ. Được thôi.

Mộ Dung Huyên gật đầu lên tiếng, rồi sau đó đi quanh rất nhiều vật sưu tầm xem xét.

Khi nàng đi tới trước một cái lồng thủy tinh, thấy được một cái nhẫn màu mặc lục, lập tức bị đồ án tinh mỹ bên trên đó hấp dẫn, phía trên điêu khắc một con rồng trông rất sống động, linh hoạt giống như vật sống, tinh xảo tuyệt trần, nhập mộc ba phân, khiến cho Mộ Dung Huyên trong lúc nhất thời có chút nhìn ngẩn cả người ra.

- Ngô quản lí. Cái vật đấu giá này có thể lấy ra xem một chút không?

Mộ Dung Huyên chỉ vào chiếc nhẫn màu xanh thẫm đó hỏi.

- Vị tiểu thư này thật là xin lỗi, công ty của chúng tôi có văn bản quy định rõ ràng, khách hàng khi tới quan sát vật đấu giá, không thế mở lồng thủy tinh của vật phẩm đấu giá ra.

Ngô quản lí khéo léo từ chối.

- Vậy à, thì ra là như vậy nha.

Trên mặt Mộ Dung Huyên lộ ra vẻ thất vọng nhàn nhạt.

- Ngô quản lí, nếu như ta tìm Lưu đổng của các vị hỗ trợ, không biết có thể mở cái lồng này ra được không?

- Cái này. . . Lưu đổng.

Nghe Vệ Khang nói thế, Ngô quản lí sửng sốt một chút, nói:

- Vệ tiên sinh, hay là tôi gọi điện thoại hỏi giúp ngài một chút.

- Ừ, vậy anh hỏi một chút đi.

Vệ Khang lên tiếng, cũng cúi đầu xuống quan sát cái ngọc ban chỉ ấy.

- Huyên Huyên, em thật đúng là có mắt, anh cũng cảm thấy cái ngọc ban chỉ này thật đẹp mắt.

- Cũng không biết giá tiền có thích hợp hay không, nếu như quá mắc, hay là thôi đi.

Mộ Dung Huyên nói.

- Huyên Huyên, lời này của em nói không đúng rồi, anh là đang nịnh bợ cha vợ tương lai, nếu mua một thứ kém cõi gì đó, lão nhân gia chịu gả con gái cho anh sao?

Vệ Khang cười trêu ghẹo nói.

- Nói hươu nói vượn, ai là cha vợ của anh chứ.

Nghe lời nói của Vệ Khang, Mộ Dung Huyên dẫu môi như phun nước bọt.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên bước vào một nam tử. Nam tử này vóc người mập mạp, cái đầu trọc lóc, mặc quần áo thường, một đường chạy chậm đến.

- Ôi!!!, Vệ lão đệ, cậu đi tới phòng đấu giá, vì sao cũng không cho ta biết một tiếng, may mà ta ngày hôm nay vừa khéo ở tại nơi này, nếu không không thế gặp được cậu rồi.

Nam nhân mập mạp kia nói.

- Lưu đổng, ngài phải nói là người bận rộn thân kiêm mấy chức, tôi cũng không dám quấy rầy ngài.

Vệ Khang cười nói.

- Ôi chao ôi!!! Tôi đây coi như là cái người bận rộn gì nha, còn không phải ở dưới tay ngài kiếm cơm ăn.

Nam nhân mập mạp kia dùng tư thái vô cùng thấp.

Nam nhân mập mạp này gọi là Lưu Hữu Lượng, hắn là cổ đông của phòng đấu giá Cảnh Đức, đồng thời còn đang làm ngành kinh danh vật liệu xây dựng và công viên cây xanh, mà còn rất nhiều hạng mục lớn đều là hợp tác với Hoa Dương Địa Sản.

Vệ Khang là người quản lí mua hàng của Hoa Dương Địa Sản, vật liệu xây dựng sử dụng trên công trường kiến trúc, thường thường đều là do hắn trực tiếp phụ trách , có thế nói cũng coi là tài thần gia của Lưu Hữu Lượng, cho nên đối phương mới có thế nịnh bợ hắn như thế.

- Lưu đổng, tôi muốn xem một chút cái ngọc ban chỉ này, không biết có thế mở cái lồng đem ra hay không?

Vệ Khang chỉ vào cái ngọc ban chỉ kia nói.

- Có thế, đương nhiên là có thế.

Lưu Hữu Lượng cười lên tiếng, rồi sau đó xoay người nói với Ngô quản lí, nói:

- Lão Ngô, anh không nghe lời nói của Vệ tiên sinh hay sao? Còn không mau mỡ lồng thủy tinh ra.

- Hảo hảo hảo, tôi mở ra ngay.

Ngô quản lí lên tiếng, nhanh chóng lấy ra một cái chìa khóa từ trong túi, tìm kiếm một phen ở trong đó, cuối cùng lấy ra một chìa khóa, mở cái lồng thủy tinh ấy.

Lồng thủy tinh sau khi mở ra, Lưu Hữu Lượng tự mình cầm lấy ngọc ban chỉ, rồi sau đó đưa cho Vệ Khang, còn Vệ Khang thì lại đưa cho Mộ Dung Huyên, Mộ Dung Huyên cầm thưởng thức một phen, cảm thấy vô cùng yêu thích.

- Vị tiểu thư này thực sự có ánh mắt, cái ngọc ban chỉ này phải nói là vật phẩm mà phòng đấu giá chúng tôi đánh chính, rất nhiều khách tới phòng đấu giá này thăm, đều chỉ cần liếc mắt một cái liền nhín trúng nó.

Lưu Hữu Lượng cười nịnh nọt nói.

- Vậy à, phải không đó? Cái ngọc ban chỉ này có chỗ gì đặc biệt sao?

Mộ Dung Huyên tò mò hỏi.

- Cái ngọc ban chỉ này phải nói là có lai lịch rất lớn, là ban chỉ do Thanh triều cung đình ngự chế ra, chuyên môn cung phụng cho hoàng đế sử dụng, hơn nữa cái ngọc ban chỉ này đặc biệt nhất chính là đã từng được một vị đắc đạo cao tăng khai quang, tuyệt đối là một vật sưu tầm vượt xa giá trị vốn có của nó!

Lưu Hữu Lượng nói.

- Huyên Huyên, em cảm thấy mua cái ngọc ban chỉ này, đưa cho bá phụ chúc thọ lễ như thế nào?

Thấy Mộ Dung Huyên có chút yêu thích cái ngọc ban chỉ này, Vệ Khang cười đề nghị.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free