Phòng Thuật (Dịch) - Chương 915: Hội đấu giá (1)
- Cũng không tệ lắm, Em thích nó lắm.
Mộ Dung Huyên vuốt vuốt chiếc nhẫn trong tay, gật gật đầu nói.
- Lưu chủ tịch, cái ngọc ban chỉ này của ngài bao nhiêu tiền nha?
Vệ Khang chỉ vào ngọc ban chỉ, hỏi.
- Cái này. . .
Nghe Vệ Khang nói thế, Lưu Hữu Lượng con ngươi đảo một vòng, nhìn thoáng qua ở Ngô quản lí bên cạnh, lộ ra một chút thần sắc hỏi thăm.
- Lưu chủ tịch, cái ngọc ban chỉ này có giá khởi điểm là 1 triệu, nhưng mà, đây là sản phẩm đấu giá chính của chúng tôi, công ty quy định không thế bán ra trước.
Ngô quản lí dán sát bên tai Lưu Hữu Lượng, nhỏ giọng nói.
- Ừ.
Lưu Hữu Lượng khẽ hừ một tiếng, rồi sau đó trên cái mặt mập mạp cố nặn ra vẻ tươi cười, đi tới trước mặt Vệ Khang nói:
- Vệ tiên sinh, thật là thật xin lỗi a, cái ngọc ban chỉ này là phòng đấu giá chúng tôi đưa ra làm vật đấu giá chính, thật đúng là không thế bán ra sớm trước cho ngài.
- Hừ. . .
Nghe Lưu Hữu Lượng nói thế, Vệ Khang không khỏi thở dài một cái, hỏi:
- Lưu chủ tịch, không thế nghĩ một chút biện pháp nào sao?
- Vệ tiên sinh, đây là công ty quy định bằng văn bản rõ ràng, tuy rằng tôi là đổng sự của công ty, thế nhưng cũng không tùy tiện vi phạm.
Lưu Hữu Lượng gương mặt khổ não nói.
Catalogue quảng cáo sớm đã phát ra ngoài rồi, có không ít người đều coi trọng cái ngọc ban chỉ này, đồng thời rất nhiều người đi tới Phòng đấu giá Cảnh Đức, vốn chính là nhắm tới việc đấu giá để mua cái ngọc ban chỉ này.
Nếu như, Lưu Hữu Lượng bán ra sớm cái ngọc ban chỉ này, như vậy đắc tội không chỉ có riêng một người, mà là một số lớn khách hàng thậm chí có thế sẽ đập phá chiêu bài của Phòng đấu giá Cảnh Đức.
- Vệ Khang, nếu Cảnh Đức công ty có văn bản quy định rõ ràng, vậy hay là không nên làm khó Lưu chủ tịch nữa.
Mộ Dung Huyên ở một bên khuyên nhủ.
- Huyên Huyên, em đừng có quản.
Vệ Khang phất tay áo.
Mộ Dung Huyên lúc không nói chuyện còn may, hiện tại Mộ Dung Huyên lên tiếng nói vào, ngược lại khiến cho Vệ Khang cảm thấy càng không có mặt mũi, cảm thấy ở trước mặt nữ nhân mình thích làm mất mặt mình.
- Lưu chủ tịch, có thế nghĩ một chút biện pháp gì hay không, cái ngọc ban chỉ này tôi nhất định muốn mua.
Vệ Khang nói như đinh đóng cột.
Nghe Vệ Khang nói thế, trên mặt Lưu Hữu Lượng lộ ra một vẻ bị làm khó, trầm tư hồi lâu sau, mới chậm rãi nói:
- Vệ tiên sinh, ngài xem như vậy có được không, chỉ cần ngày mai ngài tham gia hội đấu giá, tôi nhất định nghĩ biện pháp để cho ngài đấu được cái ngọc ban chỉ này.
- Ừ. Anh có biện pháp gì?
Vệ Khang nghi ngờ hỏi.
- Cái này tạm thời không thế nói.
Lưu Hữu Lượng trên mặt lộ ra một nụ cười khổ, lắc lắc đầu, nói.
- Vậy anh có thế bảo đảm, chỉ cần tôi tham gia hội đấu giá, là có thế khiến cho tôi mua được cái ngọc ban chỉ này?
Vệ Khang hỏi.
- Ngài yên tâm đi.
Nhất định không có vấn đề.
Lưu Hữu Lượng bộ dáng thành khẩn nói.
- Tốt.
Vệ Khang lên tiếng, rồi sau đó lại xoay người lại, cười nói với Mộ Dung Huyên:
- Huyên Huyên, xem ra ngày mai chúng ta còn phải đi thêm một chuyến đến đây rồi.
Mộ Dung Huyên gật đầu.
- Thôi, vậy chúng tôi nhìn thử xem còn những vật sưu tầm khác không, mua cho em một món mà em thích.
Vệ Khang cười nói.
...
Chung cư Lạc Thành. Trong phòng khách của căn hộ số 3606. Chiếc TV Lcd 42 inches đang phát hình tiết mục luyện tập sức khỏe, trên TV truyền ra tiếng của huấn luyện viên yô-ga, còn trước TV là một nữ tử đang học làm theo như trong TV.
Bởi vì trong nhà có mở máy điều hòa không khí, trong phòng ấm áp giống như mùa xuân, cô gái này chỉ mặc Bikini toàn thân, trên người phơi bày một mảng lớn da thịt, chỉ che khuất những vị trí riêng tư mà thôi.
Nữ tử này chính là Trương Kỳ mượn ở chỗ này. Bởi vì Trương Vĩ ra khỏi nhà còn không có trở về, cho nên nàng mặc quần áo cũng vô cùng tùy ý. Cái mông tròn đẫy đà căng gắt vung cao, hai đùi đẹp thon dài hiện lên sáng bóng.
Nghề Trung gian môi giới không những mệt mỏi, áp lực công việc cũng rất lớn, tập yô-ga có thể làm cho Trương Kỳ phóng ra áp lực rất tốt, sở dĩ đoạn thời gian này sau khi tan ca về đến nhà, nàng đều theo dõi tiết mục trên ti vi, học tập luyện yô-ga.
- Két. . .
Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng mở cửa, khiến cho Trương Kỳ không khỏi sửng sốt một chút, theo bản năng quay đầu qua nhìn.
Cửa phòng mở ra từ bên ngoài, lộ một thân ảnh quen thuộc, chính là Trương Vĩ sau khi ngồi bốn tiếng phi cơ, mới vừa từ Hồng Kông trở lại Bắc Kinh, sau khi đưa Lý Mông Dao về nhà, hắn kéo thân mình mệt mỏi về tới Chung cư Lạc Thành.
Trương Vĩ sãi bước tiến vào trong phòng khách, thấy được thân ảnh gần như lỏa lồ của Trương Kỳ, cũng đồng dạng cảm thấy có chút bất ngờ, trên mặt lộ ra một chút vẻ tán thưởng, nói:
- ái chà chà, vóc người không tệ đó nha! Có thế đi làm người mẫu được rồi.
- Đáng ghét, anh vì sao bây giờ đã trở về, không phải nói còn mất mấy ngày nữa mới có thế trở về sao?
Nhìn thấy người đi vào cửa chính là Trương Vĩ, mặt Trương Kỳ đỏ ửng, nhanh chóng đứng lên, cầm lấy khăn tắm màu trắng ở một bên che lên thân thế mềm mại.
- Tôi thật ra thì muốn trở về chậm đây? Mấu chốt là Bắc Kinh có chuyện phải xử lý, hừ.
Trương Vĩ khẽ hừ một tiếng, nói.
Trương Kỳ quấn khăn tắm màu trắng lên trên người, bởi vì khăn tắm cột ở sau lưng, nên hai con Ngọc Thố căng tròn như muốn nhào ra, phía dưới cũng chỉ có thế che khuất cái mông tròn, cái đùi đẹp thon dài vẫn trần trụi lộ ở bên ngoài như cũ, khiến cho Trương Vĩ cũng không nhịn được nhìn thêm mấy cái.
- Đúng rồi, cái hợp đồng của Mạnh Quảng Vân đó, anh chuẩn bị làm sao bây giờ nha?
Trương Kỳ ngồi xuống một bên trên ghế sa ***, hỏi.