Phòng Thuật (Dịch) - Chương 916: Hội đấu giá (2)
- Sao hả? Nữ nhân đó có tìm em không? Anh không phải là bbảo Lưu Thành phái người bảo vệ em rồi sao?
Trương Vĩ cởi âu phục ở phía ngoài, vừa cởi nút cổ tay áo sơmi, vừa hỏi.
- Vậy thì không có, nhưng mà cái tin tức kia vẫn còn đang lan truyền trên mạng, hơn nữa số lượt clicj vẫn cao không hạ xuống.
Trương Kỳ nói.
- Đó không phải là tốt hay sao? Chính là kết quả mà anh mong muốn.
Khóe miệng Trương Vĩ nhếch lên vẻ tươi cười, nói.
- Chung Kiến Hoa dù sao cũng là đại biểu nhân dân toàn quốc, anh không sợ hắn tìm ngươi gây phiền toái sao, hơn nữa anh cuối cùng chuẩn bị làm như thế nào để giải quyết kết thúc vụ này?
Trương Kỳ hỏi.
- Anh còn chuẩn bị tố cáo hắn một lần tại cơ quan tư pháp đây. Chuyện này càng náo loạn lớn càng tốt, như vậy mới tận hết khả năng đề cao sự nổi tiếng của công ty.
Trương Vĩ nói.
- Vậy cũng được, gần nhất bên trong môn điếm khách hàng tới cửa nhiều thêm không ít, hơn nữa nhân viên ứng sinh cũng nhiều lên, rất nhiều môi giới của công ty khác cũng đang thảo luận về công ty chúng ta.
Trương Kỳ khẽ gật đầu, nói.
- Vậy không phải ổn rồi hay sao, đây chính là kết quả mà anh mong muốn.
Trương Vĩ giang tay ra, nụ cười trên mặt càng đậm, mượn cái cơ hội này lăng xê lên, Công ty Trung Vĩ sẽ nhanh chóng khuếch trương, Trương Vĩ há lại dễ dàng bỏ qua cơ hội này?
- Đúng rồi, hai ngày trước công ty phát một thông báo tuyển dụng, dường như bảo là muốn tuyện một trợ lý cho anh, hơn nữa tiền lương đãi ngộ vô cùng cao.
Trương Kỳ vội hỏi với một chút tò mò.
- Đúng nha, làm sao hả?
- Không sao, chính là rất nhiều đồng nghiệp đang chú ý chuyện này, cũng có không ít người muốn ứng sính.
- Vậy à, vậy rất tốt nha, nếu như là người trong nội bộ công ty, xem ra khi sử dụng dễ dàng hơn.
Trương Vĩ gật đầu nói.
- Thế nhưng, tiền lương trợ lý tại sao lại cao như vậy nha?
Trương Kỳ có chút không hiểu hỏi.
- Ý gì đây? Tiền lương cao còn không được hay sao chứ? Chẳng lẽ những ngày tháng năm này còn có người ngại tiền nhiều?
Trương Vĩ cười nói.
- Cái đó cũng không phải, chỉ là có chút nhân viên nghị luận nói, ngay cả công việc cụ thế có nội dung gì cũng không biết, hơn nữa thời kỳ thực tập mà đãi ngộ đã cao như vậy rồi, nói anh không giống như là đang tìm trợ lý, mà giống như là tìm tình nhân cho mình.
Trương Kỳ ngước con ngươi sáng quắc lên nhìn chằm chằm Trương Vĩ.
- Vậy sao?
Nghe Trương Kỳ nói thế, Trương Vĩ ngược lại cũng không bực mình, ngược lại còn cười trêu ghẹo nàng:
- Như Trương Vĩ ta, thường tới buổi quên ăn, ý quên, tuổi trẻ tài cao, phong lưu nho nhã, tài sản có hàng tỷ, xem ra phải có không ít nữ nghiệp vụ viên muốn ứng sính rồi.
- Haha, anh bộ tìm tình nhân thật chứ?
Nghe Trương Vĩ nói thế, Trương Kỳ gương mặt đầy vẻ kinh ngạc hỏi.
- Sao hả? Em muốn ứng sính sao?
Trương Vĩ từ chỗ ngồi đối diện ở trên ghế sa ***, nhìn chằm chằm vào gò má phấn nộn của Trương Kỳ, cười hỏi.
- A. . . Anh thật ghê tởm, tôi không có thèm đâu.
Trương Kỳ trợn ngược đôi mắt đẹp, trừng lưuờm Trương Vĩ một cái, gương mặt chề ra nói.
- Anh đùa với em thôi mà.
Trương Vĩ nhún vai, cười giải thích:
- Qua một đoạn thời gian, trọng tâm công tác của anh có thế phải thay đổi, muốn thuê một trợ lý cao cấp, giúp anh coi sóc Bách Ức và Trung Vĩ công ty một chút.
- A, anh muốn đi làm cái gì nha?
Trương Kỳ nghi ngờ hỏi.
- Đi tìm một cái nền tảng phát triển rộng lớn hơn!
Trên mặt Trương Vĩ lộ ra vẻ khát khao mong, nói.
- Ah.
Nghe Trương Vĩ nói thế, Trương Kỳ kêu khẽ một tiếng, có chút không yên lòng, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Vĩ và Vương Siêu gặp nhau xong, liền lái ô tô cùng đi đến Phòng đấu giá Cảnh Đức, bởi vì hôm nay là ngày chính thức cử hành hội đấu giá, sở dĩ toàn bộ phòng đấu giá có thế nói là xe cộ chen chúc nhau.
Trương Vĩ tìm chỗ đậu ô tô xong, liền cùng Vương Siêu cùng đi ra khỏi ô tô, nhìn xem rất nhiều người tràn vào phòng đấu giá, không khỏi khẽ nhíu mày, hỏi:
- Vương ca, ngày hôm nay sao tới nhiều người như vậy, những người này đều là tham gia hội đấu giá sao?
- Cái đó cũng không phải, phần lớn đều là chỉ nhìn không mua, còn có một số giống như ta vậy, dẫn đám bằng hữu theo để rửa mắt.
Vương Siêu nói.
- Vậy à, vậy cũng tốt.
Trương Vĩ đáp một tiếng.
- Lão đệ, chúng ta đi thôi, tôi cố ý nhờ Ngô quản lí chuẩn bị một gian phòng, người bình thường không có loại đãi ngộ này đâu.
Vương Siêu cười nói.
- Vậy à, vẫn còn là Vương ca mặt mũi lớn.
Chính cái gọi là thuật nghiệp có chuyên công, nhiều một người bạn là có thêm một con đường làm ăn, nếu không có Vương Siêu hỗ trợ, Trương Vĩ thậm chí căn bản không biết có một cái ngọc ban chỉ như vậy, hơn nữa không có cách nào tham gia cái hội đấu giá này.
Đối với Phòng đấu giá Cảnh Đức, Vương Siêu dường như hết sức quen thuộc, vội dẫn theo Trương Vĩ thông thạo đi vào, đồng thời tìm được phòng VIP riêng ở lầu hai, ở vị trí trung bộ của hành lang, phòng VIP này có ghi số phòng là 022.
- Hai vị tiên sinh, xin lấy ra thẻ khách quý.
Trước cửa phòng VIP có đứng một phục vụ viên, hơi hơi khom người nói với hai người.
- Đây.
Vương Siêu khẽ gật đầu, rồi sau đó rút từ trong túi ra một cái thẻ tinh xảo, giao cho viên phục vụ đối diện.
Trương Vĩ còn đang đánh giá hoàn cảnh chung quanh, trong lúc lơ đãng nhìn thấy được cách đó không xa đi tới hai nam một nữ. Hai nam tử ấy Trương Vĩ thật ra thì cũng không nhận ra, nhưng mà cô gái kia thì chính là một người quen, là người mà Trương Vĩ thật lâu chưa từng gặp lại – Mộ Dung Huyên.