(Đã dịch) Quan Tiên - Chương 124
Tuân theo quy tắc chốn quan trường tại thành phố Phượng Hoàng, sau buổi họp là tiệc chiêu đãi, các vị lãnh đạo của cả hai cơ quan Đảng ủy và Công an sẽ lần lượt ghé qua các bàn. Ngô Ngôn vốn chẳng mấy hứng thú với việc này, nhưng hôm nay nàng lại cùng Chủ tịch quận Hạng Đại Thông đi vòng quanh.
Chẳng mấy chốc, họ đã đến bàn của văn phòng khu phố thuộc khu kinh tế mới. Thấy Trần Thái Trung không có mặt, Ngô Ngôn cơ bản đã có thể khẳng định, tên này nhất định là cố ý lẩn tránh nàng. Tên khốn kiếp này, dám làm mà không dám nhận, còn ra dáng đàn ông sao?
Tuy nghĩ vậy, nhưng nàng vẫn giữ vẻ bình thản, gật đầu chào Trương Tân Hoa:
“Lão Trương, lần này văn phòng khu phố đã vất vả nhiều rồi. Khu kinh tế mới có thể duy trì ổn định, công lao của ông quả là không nhỏ.”
“Đâu có đâu có, tất cả đều nhờ sự chỉ đạo tốt của các vị lãnh đạo quận, lại có Bí thư Ngô và Chủ tịch quận Đại Thông chỉ đạo chính xác cùng sự quan tâm tỉ mỉ, khu kinh tế mới mới có thể duy trì ổn định. Các đồng nghiệp ngồi đây, à, cả mọi người ở đây đều đã hết lòng phối hợp. Tôi vô cùng vui mừng khi có những vị lãnh đạo và đồng nghiệp tốt như vậy...”
Lời khách sáo nói tới đây đã là quá đủ. Đôi mắt của Chủ tịch quận Hạng đã chuyển sang bàn tiếp theo. (Ông nghĩ bụng: "Lão Trương, ta biết ngươi giỏi ăn nói, nhưng chúng ta cũng còn ph���i ăn cơm chứ? Nói ít một chút thì cũng đâu làm ngươi nghẹn chết?")
“Đúng rồi, còn một người không thể không nhắc tới.”
Thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Ngô Ngôn, Trương Tân Hoa chợt nhớ ra. Mình và lão Phan từng bắt gặp Thái Trung và Bí thư Ngô cùng đi ăn. Lúc này mà không nhắc đến Tiểu Trần thì quả là mình chẳng biết cách đối nhân xử thế rồi.
“Người này chính là Bí thư Đảng ủy công an của chúng tôi, Trần Thái Trung, Phó chủ nhiệm Trần. Trong khoảng thời gian này, anh ấy luôn đi sớm về muộn, vì sự ổn định trật tự trị an của khu phố mà đã làm hỏng cả hai đôi giày. Tôi cho rằng tác phong làm việc hết mình này rất đáng để chúng ta học tập.”
(Ngô Ngôn thầm nghĩ: "Ngươi có thể đừng nhắc tới tên khốn kiếp đó hay không?") Nàng đã muốn nổi đóa lên, nhưng ngẫm lại có lẽ đối phương hẳn là muốn lấy lòng mình, thế nên nàng đành phải cắn răng nuốt cục giận này xuống, khuôn mặt không chút thay đổi mà gật đầu.
“Hả? Ai là Trần Thái Trung?” Lời nói này của Bí thư Trương ngược lại khơi dậy một chút hứng thú của Hạng Đại Thông. Y nhìn lướt qua những người ngồi trên bàn. Chủ tịch quận Hạng cũng có chút ấn tượng với người này, biết là một cán bộ trẻ tuổi, nhưng nhìn mãi mà vẫn không thấy hắn đâu.
“À, anh ấy không có ở đây.”
Chủ nhiệm Phan tiếp lời. Tâm địa gian xảo của Bí thư Trương làm sao qua mắt được y chứ? Y còn chưa kịp lấy lòng Bí thư Ngô, đang buồn bực, không ngờ Chủ tịch quận Hạng lại lập tức cho y cơ hội thể hiện.
“Trên khu phố mới xuất hiện một vài sự cố nhỏ, Phó chủ nhiệm Trần Thái Trung vội vàng đi xử lý, chỉ cách đây mười phút thôi.”
Chủ nhiệm Phan cười dài giải thích với Chủ tịch quận Hạng, khóe mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn Bí thư Ngô.
“Ha ha, thực ra cũng chẳng có chuyện gì lớn, nhưng đồng chí này cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm xấu là làm việc đến quên thân!”
Hạng Đại Thông nghe tới mức trố mắt cứng họng. Nói thật, y có thể xem là người của phái Cát, thật sự cũng không chú ý lắm tới Trần Thái Trung. Lúc này lại nghe nói người này không ngờ không tham gia liên hoan mà lại đi làm việc, trong lòng y hơi kinh ngạc:
“Chà, đồng chí này... tính tình cũng hơi vội vàng nhỉ?”
Đồng chí Triệu Phác, Ủy viên Ban tuyên giáo ngồi một bên đã sớm tức giận bất bình rồi. Trần Thái Trung đã rời đi, thế mà lại có nhiều người nói tốt cho hắn như vậy sao? (Y thầm nghĩ: "Tôi khạc nhổ vào! Tôi ngồi sờ sờ ở chỗ này mà sao các ông chẳng thèm nói tốt cho tôi hả?")
Đợi tới khi Chủ tịch quận Hạng Đại Thông nói xong những lời nửa khen nửa chê, y rốt cục tìm được cơ hội, mỉm cười đáp lời:
“Ha ha, Chủ tịch quận Hạng nói lời này thật chính xác. Sự nhiệt tình của Phó chủ nhiệm Trần rất đáng khen ngợi, chẳng qua... anh ta dù sao cũng còn trẻ, bằng cấp lại không cao lắm, tác phong làm việc cũng hơi cẩu thả.”
Tất cả mọi người đều biết, tuổi còn trẻ cũng chẳng phải điều gì quá quan trọng, nhưng điểm độc ác nhất của y là nói ra chuyện Trần Thái Trung chỉ tốt nghiệp trung học. Điều này chẳng những gián tiếp phủ nhận giá trị sự bồi dưỡng mà Trần Thái Trung đã nhận được, mà còn mơ hồ chỉ ra rằng, trong trường hợp này, Trần Thái Trung không ngờ lại cứ thế mà rời đi, hiển nhiên là không phải một đồng chí biết đoàn kết!
Nói khó nghe hơn chính là chẳng coi ai ra gì. Điểm này trong chốn quan trường là hành vi phạm phải điều cấm kỵ nghiêm trọng!
Chủ tịch quận Hạng là người nào? Lời nói này có ý tứ gì y tất nhiên là hiểu rõ. Chẳng qua trong lòng y cũng rõ ràng, nếu so với những người trong cùng Ủy ban nhân dân quận, thì tố chất của nhân viên công tác văn phòng khu phố cũng không cao lắm, mà cái tên mặt đầy mụn nhọt này... hiển nhiên là một trong số đó.
Y cười độ lượng, không trả lời mà quay đầu nhìn Ngô Ngôn:
“Bí thư Ngô, chúng ta cũng nên tới bàn tiếp theo thôi nhỉ?”
Ai ngờ y lại thấy Bí thư Ngô đang dùng một ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm vào Triệu Phác.
Ngô Ngôn hướng về phía Triệu Phác gật đầu, lạnh lùng hỏi:
“Ngươi là ai?”
Giờ phút này trong lòng nàng thật sự hận đối phương thấu xương. Không sai, Trần Thái Trung là một tên khốn kiếp, rất khốn kiếp. Nhưng mà chỉ bằng cái mặt đầy mụn nhọt của ngươi mà xứng đáng để bàn luận sau lưng Trần Thái Trung sao? Diễn trò ư?
“Tôi là cán bộ Đoàn Thanh niên Cộng sản của thành phố được điều xuống, tên là Triệu Phác.”
Triệu Phác cười gật đầu với Ngô Ngôn. Y không thèm so đo với ngữ khí của vị Bí thư đại nhân. Cán bộ trong quận Hoành Sơn đều biết, đừng ai hi vọng nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Bí thư Ngô. Đó chính là tác phong của nàng.
Về phần nói mình là đoàn viên ưu tú gì đó thì Triệu Phác cũng không muốn khoe khoang, căn bản là không cần thiết.
Cán bộ là đoàn viên Đoàn Thanh niên Cộng sản được thành phố cử xuống vô cùng ít. Trên thực tế, Đoàn Thanh niên Cộng sản vốn không phải một tổ chức có tính độc lập cao, vị trí lãnh đạo trong đó thường là do cán bộ khác kiêm nhiệm hoặc làm bước đệm thăng tiến cho một cán bộ nào đó, thích hợp trong thời kỳ quá độ mà thôi.
Hành động của y thì không có vẻ khoe khoang, nhưng ngụ ý trong lời nói đã diễn đạt quá rõ ràng: "Tôi là một nhân vật đi ra từ hệ thống trung ương, khởi điểm chính là Đoàn Thanh niên Cộng sản, so với người khác cao hơn rất nhiều đó."
Ngô Ngôn hờ hững gật đầu, vẻ mặt vẫn lạnh như băng nói:
“À, đồng chí Triệu Phác nhận thức vấn đề rất toàn diện, đúng rồi, ngươi ở văn phòng khu phố cụ thể phụ trách vấn đề gì?”
Lúc này, ngay cả Hạng Đại Thông cũng cảm thấy hơi kỳ quái. Y liếc nhìn Ngô Ngôn một cái. (Y nghĩ bụng: "Vì sao xưa nay ta không biết, nàng lại có sở thích thích mặt mụn ư? Một cán bộ kém cỏi thế này mà cũng đáng để nàng xem trọng sao?")
Triệu Phác trong lòng lại đang vui mừng khôn xiết:
“Tôi ở văn phòng khu phố là thành viên của Ban tuyên giáo, à, còn phụ trách công việc vệ sinh môi trường. Nơi này là nơi rèn luyện rất tốt. Tôi rất thích công việc này.”
“Ồ.”
Ngô Ngôn gật đầu, không thay đổi sắc mặt liếc nhìn Trương Tân Hoa một cái:
“Tốt lắm, cán bộ trẻ tuổi mà, ở vị trí đó rèn luyện mấy năm sẽ rất có ích đối với anh ta.”
Triệu Phác được Bí thư Ngô coi trọng, rất "thẹn thùng" cười cười, không nói gì nữa. (Y thầm nghĩ: "Thể hiện mà, phải khiêm tốn mới tốt.")
Nhìn Bí thư Ngô và Chủ tịch quận Hạng rời đi, Trương Tân Hoa đưa ánh mắt ra hiệu với Phan Kha Mân: "Lão Phan, ông cũng thấy rồi đó, Bí thư Ngô rất không hài lòng với thằng nhóc này, trước khi đi còn không quên ám chỉ với tôi một chút."
Theo Trương Tân Hoa nghĩ, chính mình có ý tốt tận lực tiến cử Trần Thái Trung, Bí thư Ngô tuyệt đối sẽ cảm nhận được, cũng bởi vì thế nên Bí thư Ngô mới rất yên tâm ám chỉ với mình: "Thằng nhãi này dám ở trước mặt ta và Hạng Đại Thông nói xấu Trần Thái Trung, ngươi thấy thế nào thì làm thế ấy."
Phan Kha Mân lại không nhìn Trương Tân Hoa, trong tay cầm chén rượu, mân mê nó như có suy tư. Nhưng đầu của Chủ nhiệm Phan lại hơi gật gật vài cái mà người khác không chú ý.
Hết thảy mọi chuyện đều không cần nói rõ.
Nếu không có một cái liếc mắt cực kỳ bí ẩn của Ngô Ngôn, Trương Tân Hoa vẫn còn chưa hiểu. Bởi vì y thật sự vẫn chưa rõ ràng quan hệ giữa Trần Thái Trung và Bí thư Ngô rốt cục là mật thiết tới mức nào. Hơn nữa những lời vừa rồi Ngô Ngôn nói với Triệu Phác cũng có thể giải thích theo rất nhiều cách, nhưng một cái liếc mắt tưởng như không quan trọng lại đủ nói rõ tất cả mọi vấn đề.
"Khi trở về sẽ viết báo cáo với quận!" Trương Tân Hoa liền quyết định. Triệu Phác đúng là tự tìm đường chết rồi. "Long lân" của Bí thư Ngô, ngươi cũng dám xúc phạm sao? Thằng nhóc này, ta sẽ điều ngươi tới quận Hoành Sơn, để cho Bí thư Ngô từ từ "chơi đùa" ngươi!
Y nào có biết rằng Trần Thái Trung chẳng những đã xúc phạm đến long lân của Bí thư Ngô mà còn làm cho chỗ vảy đó lộ ra cả "thịt rồng" – hoặc nói cách khác là "thịt hổ". Thời buổi này thật là mỗi người một vận mệnh.
Ngay lúc này, Chủ nhiệm Phan quay đầu cười hì hì hàn huyên vài câu với y, rồi không nóng không lạnh nói một câu:
“Quan hệ của Triệu Phác tốt nhất là nên điều chỉnh đi. Chỉ có điều có thể cho tới văn phòng khu phố khác làm thì tốt hơn. Anh ta ở chỗ này không riêng gì ông thấy nản mà tôi cũng thấy phiền.”
Y vừa nói vừa cười cười, người không biết còn tưởng là hai nhân vật số một Đảng ủy công an của văn phòng khu phố đang nói chuyện gì vui vẻ lắm.
"Đúng vậy. Lời này của lão Phan không sai!" Trương Tân Hoa cười cười không nói gì. (Y thầm nghĩ: "Một số cán bộ trẻ khi thấy không còn hi vọng thăng tiến thì thường là buông xuôi phá đám, ừ, sẽ ảnh hưởng không tốt... Thôi bỏ đi, vậy thì cho y tới văn phòng khu phố khác mà phá hoại vậy...")
Trần Thái Trung sau khi đi ra trong lòng lại hơi buồn bực. Mặc dù ăn một bữa cơm cũng không phải chuyện gì trọng yếu – đ��i với hắn mà nói, vài ngày không ăn cơm cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng mà một cơ hội tiếp xúc với đồng nghiệp tốt như vậy lại bị bỏ lỡ, ôi, thật là cũng đáng tiếc thay.
Còn nữa, hắn phải len lén mà chuồn đi, không phải như lời Chủ nhiệm Phan nói là chào hỏi mới đi. Đợi khi hắn đi ra rồi mới cảm thấy việc mình làm dường như... có chút vô tổ chức vô kỷ luật rồi!
Khi nhận ra điều này lại càng khiến hắn buồn bực hơn. Năng lực giao tiếp của mình chẳng lẽ thực sự kém cỏi tới vậy sao?
Nếu trong lòng đã không vui thì hắn phải tìm người để trút hết giận mới được. Đúng, đúng rồi, phải đi tìm Quách Tấn Bình, Tổng giám đốc Quách, để gây phiền toái mới được!
Quách Tấn Bình là Tổng giám đốc của công ty công trình thị chính, một nhân vật số một. Trần Thái Trung từ khi đồng ý giúp Lữ Cường đòi nợ, đương nhiên liền ghi tạc trong lòng rồi. Khoảng thời gian trước bận đón nghi lễ Hồng Kông trở về Trung Quốc, không tiện gây sự, lúc này coi như là đã có thời gian rồi!
Bản chuyển ngữ đặc sắc này được truyen.free hân hạnh mang đến độc quyền.