(Đã dịch) Quan Tiên - Chương 328
Trưa ngày 23 tháng 12, đoàn khảo sát về đến Tố Ba. Dù sao đi nữa, lần này mua một ít đồ ngoại quốc cho cha mẹ cũng coi như đã làm tròn chữ hiếu.
Trưa nay, hắn ăn cơm ở nhà, đến chiều mới mang đồ đi biếu tặng. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Trần Thái Trung quyết định đến tìm Dương Thiến Thiến trước, bởi cô ấy bình thường cũng đã giúp hắn không ít, lại thêm tình bạn học, đó cũng là một sự quý trọng.
Thẳng thắn mà nói, hắn muốn đến tìm những người khác, nhưng lại không thích hợp để đi vào ban ngày; những người thích hợp để gặp vào ban ngày chỉ có Dương Thiến Thiến và Mông Hiểu Diễm. Tuy nhiên, số quà cần mang theo quả thật khá nhiều. Nếu đã muốn mang nhiều đồ tặng Thiến Thiến, thì đi một mình lại không tiện. Thôi vậy, đành tìm Mã Điên mượn xe.
Khi đến xưởng sửa xe Hồ Tây, vừa đúng lúc Mã Điên đang ở đó. Y vừa nhìn thấy Trần Thái Trung đã mừng rỡ nói:
- Ha, anh Trần về rồi sao? Châu Âu thế nào, vui chứ?
- Cũng được.
Trần Thái Trung thấy vẻ mặt vui vẻ xuất phát từ tận đáy lòng của y, trong lòng cũng khá ngạc nhiên. Hắn khẽ sờ vào chiếc túi trong tay, rồi lấy ra một cái hộp đưa cho y:
- Ừ, mua được ít xì gà, cho anh một hộp này. Sau này bớt hút thuốc lá lại nhé.
Mã Điên trợn tròn mắt nhìn chằm chằm, y không ngừng nhìn vào chiếc túi trong tay Trần Thái Trung, trong lòng quả thực rất băn khoăn: “Cái gói nhỏ như thế này, sao lại được đặt vào một cái hộp to đến vậy?”
Chết tiệt… Hình như hắn đã không chú ý che giấu. Trần Thái Trung biết mình có phần hơi lộ liễu, nhưng điều này cũng không thể trách hắn được. Thật ra hắn cũng chẳng chuẩn bị gì cho Mã Điên, chỉ là nhất thời cao hứng mà thôi. Tuy nhiên, hắn tin Mã Điên không dám nói năng gì.
Chỉ có điều, kể từ đó, quyết tâm sở hữu một chiếc ô tô của hắn càng trở nên mãnh liệt hơn. Với bao nhiêu đồ vật cần phải vận chuyển ra vào như thế này, việc không có một chiếc xe làm phương tiện trung chuyển quả thực rất bất tiện.
- Nhìn gì thế? Xì gà Cristo đấy, quý lắm đó!
Hắn cốc vào đầu Mã Điên:
- Đừng coi thường cái hộp nhỏ này nhé. Cho tôi mượn chỗ anh một chiếc xe đi. Nếu làm tốt, mỗi ngày anh sẽ được rút một điếu.
Giá tiền mà hắn vừa nói ra là bịa đặt. Hiệu quả của việc dạo phố mua sắm quả thực rất cao, nhiều món đồ cơ bản hắn chẳng cần xem giá đã lấy rồi. Hắn chỉ biết nhãn hiệu của hộp xì gà này là “Cristo”, cũng coi như là không tệ.
- Một chiếc xe?
Mã Điên l���p tức giật mình kinh hãi, sự chú ý của y ngay lập tức chuyển hướng – bất cứ ai cũng sẽ như vậy thôi. Y nhìn chiếc hộp đang cầm trong tay. Lúc này, y không còn cảm thấy nó quá lớn nữa:
- Cái hộp nhỏ bé này, giá phải năm sáu chục ngàn?
- Có gì mà ngạc nhiên thế?
Trần Thái Trung liếc nhìn y một cái:
- Gần đây việc bán xe thế nào rồi?
- Xe thì bán vẫn ổn. Chỉ là… chỉ là Đại Bưu, Đại Bưu toi đời rồi.
Mã Điên cẩn thận nhìn Trần Thái Trung, phát hiện ra anh Trần cũng không mấy hứng thú với đề tài này:
- Anh đã biết từ sớm rồi sao?
- Toi thì cứ toi thôi. Cổ phần và nợ nần còn lại của hắn, hai chúng ta cứ chia nhau, anh ba tôi bảy.
Trần Thái Trung thản nhiên nói một câu. Trước mặt Mã Điên, hắn cơ bản không cần phải quá để tâm đến việc lựa chọn từ ngữ hay giọng điệu.
Nghe những lời này, Mã Điên vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng. Tiền của Bưu Mặt Chó cũng đều là mượn từ chỗ Trần Thái Trung. Quyết định này nghe có vẻ rất hống hách, nhưng y lại rất rõ, anh Trần là muốn giúp đỡ mình một phen.
Nhưng cái chết của Bưu Mặt Chó rất kỳ quái. Mã Điên cơ bản không tin Đại Bưu lại chết một cách đơn giản như vậy, trong đó nhất định có vấn đề. Y vốn vẫn đang định nhờ anh Trần giúp điều tra xem rốt cuộc có chuyện gì.
Nhìn bộ dạng thất thần không nói lời nào của y, Trần Thái Trung vỗ vai y:
- Ừ, tên đó không giống anh đâu, Mã Điên. Danh tiếng của anh tốt hơn hắn nhiều. Vẫn là câu nói đó, chỉ cần anh nghe lời một chút, chuyện của anh tôi sẽ giúp.
- Bưu Tử ra đi như vậy, tôi đúng là có chút lo lắng.
Mã Điên cười cay đắng:
- Anh Trần, bây giờ chúng ta… xe có chút không bán được, tôi muốn xả một ít hàng sang bên Tố Ba.
Thị trường buôn lậu xe vào năm 1997 khá là lớn, nhưng cũng đang cận kề giai đoạn cuối. Thoáng chốc nhập về tám mươi chiếc xe, khiến thị trường nhanh chóng bị bão hòa.
Vốn dĩ thành phố Phượng Hoàng có không ít người buôn lậu, tuy nhiên phần lớn là trung gian. Thời điểm Mã Điên bán xe, giá vẫn còn khá công khai, cho nên y đã âm thầm chiếm lĩnh một phần thị trường.
Nhưng những chiếc ô tô này, rốt cuộc đều là hàng của Trần Thái Trung. Mặc dù buôn lậu xe có lợi, nhưng người mua được cũng không phải là nhiều. Lượng hàng tích trữ trong tay Mã Điên quả thực rất lớn. Nếu nói một năm bán hết tám mươi chiếc hay nửa năm bán hết tám mươi chiếc thì cũng chẳng phải vấn đề quá lớn, nhưng lại khiến thị trường nhất thời bị bão hòa.
Cho tới bây giờ, Mã Điên mới bán xe được hơn một tháng, lượng xe bán ra cũng không quá ba mươi chiếc. Hơn nữa, cơ bản là lúc này không bán được nữa rồi.
Y không thể không suy nghĩ đến việc mở rộng thị trường. Không có cách nào khác, số xe này không thể bỏ phí được:
- Anh Trần, tôi cũng không muốn nợ tiền anh mãi như thế, tiền lãi đó cũng không thấp đâu.
- Từ hôm nay về sau không tính lãi nữa.
Trần Thái Trung vung tay lên ngắt lời y:
- Anh muốn bán như thế nào là chuyện của anh. Làm xong vụ này, chúng ta không làm nữa.
- Không làm nữa ư?
Mã Điên thiếu chút nữa thì con ngươi nhảy ra ngoài:
- Anh Trần, hơn một tháng nay đã có sáu triệu tệ trong tay rồi, không làm nữa thì chúng ta làm gì đây?
- Sau này hãy nói. Đi theo tôi, anh còn sợ sao?
Trần Thái Trung liếc y một cái.
- Được rồi, Mã Điên, chỗ anh có sẵn xe nào, giấy tờ đầy đủ, loại khiêm tốn một chút không?
- Có mấy chiếc Lincoln, khoang xe cũng được, mới lắp ráp xong.
Mấy chiếc xe này đã có người đặt mua, giấy tờ cũng đã xong, bán được giá tốt. Song, Trần Thái Trung đã lên tiếng, Mã Điên đương nhiên biết phải ưu tiên bên nào hơn:
- Anh Trần….
- Ừ?
Trần Thái Trung liếc y một cái, hơi mất hứng:
- Có chuyện gì thì cứ nói!
- Tôi muốn tiến vào Tố Ba.
Xe có thể không vội bán, nhưng nếu có thể bán được sang Tố Ba, tiền lời cũng sẽ nhiều hơn, không phải sao?
- Nhưng người ở bên đó, tôi không quen lắm….
- Chuyện này….
Trần Thái Trung trầm ngâm một chút, rồi thở dài:
- Thôi được rồi, anh cứ bán từ từ thôi. Đợi khi nào tôi đi, sẽ nghĩ cách khác giúp anh. À đúng rồi, cho tôi lấy ít tiền.
Bảng Anh trong tay hắn không ít, nhưng Nhân dân tệ thì quả thực không nhiều. Trong nhẫn Tu Di có rất nhiều hàng hóa, nhưng không thể tùy tiện lấy tiền ra được.
Đem năm trăm nghìn tệ Mã Điên đưa cho bỏ vào xe Lincoln, Trần Thái Trung liền lên xe rời đi. Chiếc xe Lincoln này được Mã Điên xử lý tỉ mỉ, sơn sửa cũng rất bóng loáng đẹp đẽ, trong xe không ngờ còn được trang bị nệm ghế êm ái cùng dàn âm thanh chất lượng.
Hôm nay là thứ ba, chiều nay là giờ học của Cục Quản Lý Sự Vụ. Phòng Lao Động Học Tập cũng phải kéo dài hơn một tiếng. Dương Thiến Thiến vốn định cân nhắc xem có thể trốn về sớm một chút hay không, thì Trần Thái Trung gọi điện thoại đến:
- Thiến Thiến, nói với bảo vệ ở cổng một tiếng, họ không cho tôi vào.
Lúc Trần Thái Trung lái xe vào, Dương Thiến Thiến đã đợi sẵn ở dưới lầu:
- Ha, Thái Trung, anh mua xe mới rồi sao?
- Mượn của bạn thôi.
Trần Thái Trung bước ra khỏi xe, tùy ý phủi phủi đầu xe. Giấy tờ chiếc xe này đứng tên một thuộc hạ dưới trướng Mã Điên, y khẳng định sẽ không sang tên cho hắn:
- Dùng đến khi hỏng nát sẽ trả lại cho anh ta, ha ha…
- Nếu đã thế, làm cái giấy thông hành đi, đỡ phải phiền toái.
Dương Thiến Thiến cũng chẳng hỏi vì sao hắn đến:
- À đúng rồi, tôi nghe nói một chuyện, anh đã chọc giận Lưu Lập Minh sao?
- Xì, tên đó bị mắc chứng hoang tưởng.
Trần Thái Trung khinh thường, chẳng thèm để ý đến lời nói này:
- Giấy thông hành ư? Cũng được đấy nhỉ, cô làm giúp tôi là được rồi.
- Anh đừng có mà không thèm để ý như vậy chứ. Cha nuôi tôi nói, hai năm nay Lưu Lập Minh đã kiềm chế hơn nhiều rồi, trước kia hắn ta rất hiểm độc đấy.
Dương Thiến Thiến liếc mắt nhìn hắn:
- Giấy tờ của anh, dựa vào cái gì mà tôi phải làm giúp chứ?
- Bằng phần quà mà tôi đây mang về cho cô.
Trần Thái Trung dương dương tự đắc mở cửa sau xe, đằng sau chất đầy những món đồ:
- Cô xem, có khăn lụa, ví, túi xách, đồng hồ, giày da… À, cả áo da nữa…
Dương Thiến Thiến nhất thời ngây người ở đó, mãi sau mới không thể tin được nhìn hắn:
- Chỗ này… tôi có thể chọn mấy thứ sao?
- Cô muốn cái gì nào?
Trần Thái Trung khẽ cười đẩy cô một cái:
- Ha ha, tất cả chỗ này đều là của cô mà. Chúng ta còn khách sáo gì nữa, cứ lấy hết đi là được rồi.
- Anh đây là làm giàu rồi sao?
Dương Thiến Thiến mặt đỏ hồng hào, giương mắt nhìn chằm chằm đống quà. Cô quả thực ngượng ngùng không dám quay đầu lại nhìn hắn:
- Chỗ này hết bao nhiêu tiền vậy?
- Không sao cả, chỉ có mấy trăm nghìn tệ thôi.
Nhìn phản ứng của cô ấy, trong lòng Trần Thái Trung tương đối đắc ý. Cô giúp tôi lấy căn phòng, tôi trả cô mấy trăm nghìn tệ, đó cũng là lẽ thường tình mà.
Hai ngư��i đang nói chuyện, bên cạnh có một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đi tới. Dung mạo không tệ nhưng thân hình có chút đầy đặn:
- Ha, Thiến Thiến, cô đang làm gì ở đây thế… Ôi, nhiều đồ thế này?
- Ừm…
Dương Thiến Thiến gật đầu, sắc mặt có chút không tự nhiên:
- Trưởng phòng Thương, đây là bạn học của tôi – Trần Thái Trung. Anh ấy vừa đi khảo sát ở nước ngoài về, mang hộ tôi một ít đồ đến.
- Khảo sát ư?
Trưởng phòng Thương nhìn cô, nhìn Trần Thái Trung, rồi lại nhìn chiếc xe Lincoln bóng loáng. Trong mắt bà ta hiện lên vài phần ý cười:
- Ha, thảo nào tôi giới thiệu cho cô nhiều đối tượng như thế, mà cô đều không chịu gặp mặt.
Được lắm, thật tốt! Dương Thiến Thiến lại càng đỏ mặt hơn.
- Hermes? Hình như tôi đã từng nghe qua thương hiệu này rồi?
Trưởng phòng Thương nhìn thấy chiếc khăn lụa, ánh mắt sáng lên:
- Chắc là đắt lắm đó?
- Giá cái này… tôi cũng không chú ý lắm.
Trần Thái Trung có chút thẹn thùng, nhưng Dương Thiến Thiến biết rõ:
- Khăn lụa Hermes… Ừm, cũng không nhiều tiền đâu. Thái Trung, đây là Trưởng phòng Thương – Trưởng phòng Lao động của chúng tôi.
- Ồ, cô là lãnh đạo của Thiến Thiến sao?
Trần Thái Trung lập tức trở nên nhiệt tình hẳn lên, giơ tay ra bắt tay đối phương, tiện thể với lấy một cái hộp:
- Thứ này chỉ có mấy trăm tệ thôi. Lần đầu gặp mặt, chút thành ý, ha ha…
Toàn bộ bản dịch này được công bố độc quyền tại truyen.free.