Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Quan Tiên - Chương 385

Khi Trần Thái Trung rời khỏi văn phòng Ngô Ngôn, đã quá bốn giờ chiều. Hắn đang suy tính cách thu hút khách hàng mà không cần tổ chức liên hoan thì nhận được điện thoại của Tạ Hướng Nam.

Sẽ không có liên hoan nữa, nhưng chiều nay sẽ phát rất nhiều đồ. Nhiệm vụ khảo sát của cán bộ công vụ phải được quyết toán theo lịch dương. Tuy nhiên, thành tích của văn phòng năm nay cũng không tệ, chi tiêu thoải mái một chút vẫn hợp lý. Bởi vậy, dịp Tết Dương lịch năm nay, tiền thưởng Tết mỗi người cũng xấp xỉ sáu đến bảy nghìn tệ.

Đồ trong nhẫn Tu Di vẫn còn rất nhiều. Trần Thái Trung bỗng cảm thấy hơi đau đầu, nhưng số tiền thưởng này không nhận thì không được, đồ của công ty không lấy thì thật lãng phí. Nếu quả thật không lấy, người khác lại bàn tán này nọ: “Chà chà, người họ Trần ngay cả mấy nghìn tệ tiền thưởng cũng không nhận, vậy rốt cuộc là muốn kiếm bao nhiêu đây?”

Hắn vừa dập máy bên này, điện thoại của Mã Phong Tử đã vang lên. Mã Phong Tử nói rằng Thiết Thủ tìm hắn vào buổi chiều để hẹn đi uống rượu, người ấy còn mong được mời Trưởng phòng Trần cùng đi.

Tại Phượng Hoàng Thành, Thiết Thủ và Tam Thường là hai cái tên vô cùng nổi tiếng. Ngay cả tay súng Lưu Lập cũng từng bại dưới tay hai người này. Bởi vậy, lần này Tam Thường thất bại thảm hại, khiến toàn Phượng Hoàng Thành chấn động, trong lòng Thiết Thủ chắc chắn đã có tính toán.

Về cuộc gặp gỡ lần này với Thiết Thủ, mặc dù Mã Phong Tử vừa đánh bại Tam Thường, nhưng cũng khó tránh khỏi vừa được ưu ái vừa e ngại. Đánh bại Tam Thường tốn khá nhiều công sức, điều đó gã cũng rất rõ. Vì thế, khi Thiết Thủ muốn gặp Trần Thái Trung, gã thật sự không tiện từ chối, đành thay mặt chuyển lời.

– Gặp gỡ gì mà gặp gỡ?

Trần Thái Trung chẳng có chút hứng thú nào với việc gặp Thiết Thủ. Nếu nói thật, ta vốn dĩ chẳng muốn quản chuyện của hắn. Còn nếu nói không thật lòng, thì gặp hắn cũng chẳng có tác dụng gì.

– Ta là cán bộ nhà nước, phải giữ gìn thân phận của mình. Phong Tử à, ta thấy ngươi cũng được nên mới giúp thôi, Thiết Thủ kia là cái thá gì chứ?

– Hắn có quan hệ ở Tố Ba, có thể giúp việc đưa xe buôn lậu qua hải quan đấy.

Phong Tử đương nhiên không phải kẻ ngốc, giúp Thiết Thủ chuyển lời tất nhiên phải có lý do. Tham vọng của gã là chiếm được thị trường ở Tố Ba, chuyện này cũng không phải ngày một ngày hai.

– Trần huynh, huynh xem chuyện này…

– Hừm. Ta không rõ ngươi vội vàng kiếm tiền như vậy để làm gì.

Lời này Trần Thái Trung nói ra, quả thực không chút khách khí.

– Ngươi muốn làm thế nào là việc của ngươi, dù sao tiền lãi ta cũng miễn cho ngươi rồi. Nếu ngươi muốn chia tiền cho hắn, hãy cân nhắc kỹ phần của bản thân mình, còn tiền của ta, đừng có nhòm ngó.

Vẫn là câu nói ấy. Hắn không để tâm tiền bạc, nhưng khi tiêu tiền thì luôn có lý do.

Đến Phòng Chiêu Thương nhận tiền thưởng, Trần Thái Trung gặp thêm năm người ở đó. Quay người đi, hắn lại suy nghĩ về vấn đề vừa rồi:

– Kỳ lạ thật, tại sao lại không tổ chức tiệc liên hoan nhỉ?

Tạ Hướng Nam mang cấp phó cục, nhưng trên danh nghĩa là biên chế của Phòng Chiêu Thương. Ngoài mặt thì mọi người thường lén gọi hắn là “Trưởng phòng”, dù sao thì, so với việc gọi là “Phó trưởng phòng”, thì hai chữ “Trưởng phòng” nghe vẫn oách hơn nhiều.

Tiểu Chu chen lời:

– Năm ngoái, khi tổ chức tiệc liên hoan, Phùng La Tu của phòng kinh doanh và một người phụ trách hậu cần đã cãi vã ầm ĩ, cuối cùng suýt chút nữa thì kéo bè kết phái đánh nhau. Bởi vậy, Chủ nhiệm Tần liền tuyên bố từ nay về sau sẽ không tổ chức tiệc liên hoan nữa.

Thì ra, biên chế của Phòng Chiêu Thương cũng có hạn, không chỉ vượt quá số lượng người được biên chế, mà số lượng nhân sự tạm thời cũng rất lớn. Bình thường, ngay cả trong nội bộ phòng ban cũng có thể sắp xếp các vị trí, nhưng giờ thì mọi thứ trở nên không rõ ràng.

Thực ra, ngày thường những người không đến cũng chẳng cần thiết phải báo cáo lên cấp trên. Có những người đơn thuần chỉ nhận lương mà không làm gì. Cho dù giao cho họ một chức vị, mời họ đến làm việc, họ cũng chưa chắc đã đến.

Phòng Chiêu Thương giống như một cơ quan đa ngành. Trong tình huống này, quan hệ giữa người với người thực sự quá nhạt nhẽo. Cộng thêm việc mọi người chẳng hề quen biết nhau rõ ràng, vậy nên xảy ra chút chuyện trong tiệc liên hoan cũng là điều rất bình thường.

Lúc ấy, Phùng La Tu vừa mới được đề bạt làm phó phòng, tự cảm thấy mình không hề kém cỏi. Lại thấy một kẻ ăn lương không làm gì uống rượu với thái độ kiêu ngạo khi mời rượu, y cảm thấy chướng mắt. Thế là hai người trực tiếp cãi vã ầm ĩ, cuối cùng suýt chút nữa thì biến thành cuộc ẩu đả.

Trong cơn bực tức, Tần Liên Thành liền tuyên bố ngay tại chỗ rằng từ sau sẽ không tổ chức bất kỳ tiệc liên hoan hay vui vẻ nào nữa.

– Ồ, hóa ra có chuyện như vậy sao?

Trần Thái Trung gật đầu nhìn hai ba cấp dưới lèo tèo, ngây người một lúc rồi hắng giọng một tiếng:

– Phòng không tổ chức, vậy chúng ta tự mình tổ chức. Ừm… Cái này gọi là tăng cường sức gắn kết. Mọi người còn ý kiến gì không?

– A?

Cả ba người cùng thốt lên, nhưng một lúc lâu sau Dư Phượng Hà mới lên tiếng:

– Nhưng Trưởng phòng Trần, hôm nay tôi đã hứa với người nhà là tối nay sẽ về nhà cùng gói sủi cảo rồi.

– Vậy thì thôi phần của cô.

Trần Thái Trung lắc đầu cười hì hì nói:

– Ừm, tiêu chuẩn mỗi người trong buổi tiệc không dưới 5000 tệ. Ai không muốn đi thì cứ nói nhé.

– 5000 tệ?

Tiểu Chu sửng sốt kêu lên. Tất cả mọi người đều ngơ ngác, bởi trong phòng có một khoản tiền, dù là tiền vay mượn nhưng lấy ra một ít để chi dùng cho phí tiếp đãi thì cũng chẳng sao. Nhưng vấn đề là:

– Trưởng phòng, ăn gì mà mỗi người tới 5000 tệ vậy?

Đúng vậy, mức chi tiêu ở Phượng Hoàng Thành chắc chắn không phải thấp, nhưng năm người ăn hết 25000 NDT thì quả là quá lãng phí.

– Có thể gói mang về mà, dù sao thì tính bình quân mỗi người là 5000 tệ.

Trần Thái Trung hiểu ý điều này. Rượu Mao Đài trong nhà hàng đó, chỉ cần có là có thể mang về.

– Để tôi gọi về nhà cái đã.

Dư Phượng Hà vừa quay người ra cửa, vừa lục tìm điện thoại.

– Trưởng phòng Trần, tôi đổi ý rồi, 5000 tệ cơ mà, phải đi chứ!

Mọi người nghe vậy đều bật cười vang. Cũng không phải ác ý gì, đều là thanh niên với nhau. Dịp Tết đến, ai chẳng có kế hoạch riêng? Đáng lẽ chẳng ai thiết tha đi liên hoan đâu, nhưng giờ thì… không cần nói nữa rồi.

Lúc bình thường Trần Thái Trung không có mặt ở văn phòng, Tạ Hướng Nam nghiễm nhiên đại diện cho trưởng phòng. Kết quả là, khi trưởng phòng chính thức ra tay, hiệu quả không hề nhỏ.

Điều khiến mọi người kinh ngạc hơn vẫn còn ở phía sau. Trong bữa tiệc, Trần Thái Trung nhìn Tiểu Cát uống rượu thật thoải mái, liền quay sang nghĩ đến đơn hàng:

– Phải rồi, Tiểu Cát à, qua Tết Nguyên Đán có thể sẽ có đơn hàng từ bên Anh. Đến lúc đó ta mà bận, thì cậu nhận giúp nhé, coi như đó là thành tích của cậu…. Người đó tên gì nhỉ?

Hắn vỗ vỗ đầu, nghĩ nát óc mà không ra, đành lôi điện thoại ra dò tên, rồi nói:

– Ừm, người đó là Hình Kiến Trung, phụ trách hạng mục sản phẩm công nghệ cao.

– Hạng mục đó bao nhiêu tiền?

Mắt Tiểu Chu bỗng nhiên sáng lên:

– Trưởng phòng Trần, có phải lúc huynh đi Anh khảo sát đã liên hệ được không?

Trần Thái Trung thờ ơ đáp lại:

– Không nhiều, mấy chục triệu tệ, dù sao cũng chẳng vượt quá con số hàng trăm triệu.

– Tiểu Cát, cậu có thể giúp ta được không?

Tiểu Cát mừng rỡ khôn xiết. Nhân viên kinh doanh bọn họ đều có chỉ tiêu khảo sát. Riêng Trưởng phòng Trần thì không có chỉ tiêu, mặc kệ là ai ký, cũng không thể thiếu phần của cậu ấy. Có điều, nếu cậu ấy tự tay ký thì cũng là cống hiến cho phòng rồi, nhưng phần lợi ích cá nhân thu được thì chẳng đáng là bao, dù danh tiếng thì có vẻ rất tốt.

– Trưởng phòng Trần, như vậy là không công bằng!

Tiểu Chu lại cằn nhằn, đôi mắt ngân ngấn nước nhìn chằm chằm Trần Thái Trung.

– Đơn hàng của Tiểu Dư sắp được ký rồi, của Tiểu Cát cũng có rồi. Sao huynh lại không chiếu cố tôi chứ?

Chắc hẳn ả không hề hay biết rằng Trần Thái Trung vốn dĩ đã định giao cho ả rồi. Chỉ là lần trước không biết vô tình hay cố ý mà chọc giận Trưởng phòng Trần, nên hắn không muốn dính dáng gì đến ả nữa, đành giao cho Tiểu Cát vậy.

– Đơn hàng kế tiếp, không chừng Trưởng phòng Trần sẽ chiếu cố cô đấy.

Tiểu Cát lườm ả một cái. Cậu ấy cũng là nam nhân, gia cảnh không tệ, làm việc lại có nghĩa khí.

– Nếu không được, đơn hàng kế tiếp của tôi do cô chịu trách nhiệm nhé, được không?

Bởi vậy, không khí buổi tiệc càng hòa hợp hơn. Đến ngay cả Dư Phượng Hà, người vốn chẳng mấy khi lên tiếng, cũng phải thở dài một tiếng:

– Xem ra phòng số Hai chúng ta hòa hợp hơn phòng số Một nhiều đấy.

Nói xong, ả lại thở dài:

– Đáng tiếc chỉ là biên chế tạm thời thôi.

Đáng lẽ, khi cô vừa đến phòng số Hai, vì Trưởng phòng Trần và Trưởng phòng Tạ đều không có mặt, nên đã gặp phải thái độ lạnh nhạt từ Tiểu Chu và Tiểu Cát. Có điều, trong lòng ả biết rất rõ mọi người ở đây sợ ả không có bản lĩnh, không hoàn thành được công trình, mà lại vẫn được chia phần tiền thưởng cùng mọi người. Chuyện này, gặp phải ai cũng đều phải suy nghĩ kỹ càng thôi.

Mà nói đến người mới đến, khi tới một môi trường mới cũng phải chịu đựng chút thờ ơ, lạnh nhạt, điều này vốn rất bình thường. Cũng chính vì vậy mà cô mới cố nén cơn bực tức, muốn làm nên thành tích gì đó để mọi người thấy được năng lực của mình.

Nhưng giờ đây, ả thực sự đã hơi thích cái tập thể nhỏ bé này rồi. Nói không chừng, ả còn cảm thấy nuối tiếc đối với cái biên chế tạm thời này nữa ấy chứ.

– Biên chế tạm thời thì có sao chứ? Trương Linh Linh của Phòng Nghiệp vụ cũng chưa được biên chế chính thức mà.

Mặt Tiểu Cát đột nhiên đanh lại:

– Tỉnh xử lý biên chế không hề có yêu cầu gì đối với Phòng Chiêu Thương. Phòng Chiêu Thương của Tố Ba căn bản không có Phòng Nghiệp vụ, chỉ là các Phòng Tiếp Đãi số Một, số Hai, số Ba thôi.

Người này quả thật biết không ít. Hèn gì y dám cả gan thu xếp Phùng La Tu, chắc chắn có người đứng sau chống lưng.

– Đúng vậy đó Tiểu Dư, Phòng Nghiệp vụ chưa cho phép về sau gộp về phòng số Hai đâu.

Tiểu Chu cũng gật đầu, ả hừ nhẹ một tiếng:

– Trương Linh Linh coi đồng tiền còn to hơn cả miệng bát, đừng hy vọng ả nhường đơn hàng cho ai. Ả không cướp đơn hàng của nhân viên khác đã là may lắm rồi, không thể nào so sánh với Trưởng phòng Trần của chúng ta được. Một phòng ban như vậy thì làm sao giải tán được?

– Phụ nữ mà, trời sinh đã tham lam tiền bạc, điều này cũng rất bình thường thôi.

Tạ Hướng Nam lắp bắp tiếp lời. Vốn dĩ chỉ muốn thể hiện sự tồn tại của mình mà thôi, nhưng không ngờ lại cùng lúc đắc tội cả Tiểu Chu và Dư Phượng Hà. Thế là hai người đó cũng chẳng buồn nói nhiều, chỉ bắt hắn uống rượu — mà ai cũng biết Phó trưởng phòng Tạ không biết uống rượu.

– Mọi người cố gắng làm việc nhé, cái gì nên có thì sẽ có cả, hehe.

Trần Thái Trung khẽ cười, cũng chẳng thể khuyên hai người bọn họ dừng lại.

– Lão Tạ thực ra uống giỏi lắm, mấy người đừng để bị lừa đấy.

Đến lúc này, không khí bàn tiệc càng trở nên náo nhiệt, và đây cũng là lệ của Phòng Nghiệp vụ số Hai sau này.

Bỗng nhiên, điện thoại của Trần Thái Trung đổ chuông, là mẹ hắn gọi đến.

– Thái Trung, lát nữa Chủ tịch thành phố sẽ đến nhà chúng ta đấy, con nhanh về nhé.

Độc giả yêu mến, đây là bản dịch tinh tuyển, chỉ dành riêng cho bạn tại truyen.free.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free