(Đã dịch) Quan Tiên - Chương 79
- Tôi làm sao dám chứ.
Cổ Hân nghe Trần Thái Trung nói vậy, lập tức kêu lên:
- Thái Trung, sao cậu lại nói những lời này? Chẳng phải cậu muốn vu oan cho tôi sao? Dĩ nhiên tôi muốn làm một lúc hai việc, nhưng chỉ cần tôi thích thì bất cứ lúc nào cũng có thể kiểm tra những chốn ăn chơi kia.
Chuyện này là do hắn không coi Trần Thái Trung là người ngoài, lời nói vô cùng chân thành.
- Vậy ư?
Trần Thái Trung liếc nhìn hắn một cái rồi gật đầu.
- Chuyện này tôi vẫn chưa rõ. Ngày mai tôi sẽ đến chỗ làm việc hỏi về tiến trình một chút, nếu có thể thì tôi sẽ giao cho ông giải quyết.
Dù sao hắn cũng không quan tâm nhiều chuyện như vậy, chỉ là hắn vẫn rất coi trọng việc không để người khác cảm thấy mình dễ bị lừa gạt. Nếu không, sẽ vô cùng mất mặt.
Nói một cách lương tâm, tư duy này có vẻ hơi hồ đồ, thật không thích hợp, giấu dốt như vậy quả là không tốt. Nhưng đáng tiếc, trước mắt Trần Thái Trung vẫn chưa ý thức được điều này.
Vào tối ngày thứ ba, Phó sở trưởng Lý dẫn theo năm nhân viên cảnh sát trực tiếp xông vào một quán bar, bắt giữ mười tiểu thư và khách làng chơi. Dĩ nhiên trong lúc đó, họ cũng “vô tình” lục soát được một số ảnh chụp.
Quán bar này không thuận theo lệnh khám xét có nhiều nguyên nhân. Tuy nhiên, có thể khẳng định, phía sau chúng phải có thế lực chống lưng mới có thể khiến Sở trưởng Cổ phật lòng lâu như vậy.
Cho nên, Sở trưởng Cổ đang rung đùi ngồi cùng Trần Thái Trung tại sở công an.
Mục đích của hắn hôm nay không đơn thuần vì chỗ dựa của sở công an, mà quan trọng hơn là, hắn tự nguyện muốn phát triển “sự kiện tấm ảnh” này.
Điều này sẽ gửi một ám hiệu đến Triệu Mậu Bân.
- Này, đây chẳng phải là cửa sau của mày sao? Hôm nay tao cho mày nếm thử mùi vị bị người khác chơi. Thế nào? Không phục ư? Không phục thì mày cắn tao đi.
Đúng vậy, cho tới bây giờ, Trần Thái Trung vẫn chưa phải là người có thể kìm nén được sự tức giận trong lòng mình. Vì vậy, chủ trương của hắn là cho dù phải đắc tội với bất kỳ ai trên quan trường cũng không thể để tổn hại đến uy nghiêm của mình.
Hơn nữa, không thể không thừa nhận, bản thân Trần Thái Trung đối với chuyện này vẫn có một chút độc ác.
Hắn không có hứng thú theo dõi cuộc thẩm vấn những người kia, mà vào thẳng văn phòng của Phó sở trưởng Lý ngồi, tay cầm xấp ảnh chụp.
- Lão Lý, quán bar này, tại sao lại để bọn loạn dâm tụ tập như vậy?
Phó sở trưởng Lý là người tinh tế. Ông tùy cơ ứng biến, thấy hắn đặt câu hỏi này thì chần chừ một lúc, rồi nghiêm mặt lớn tiếng trả lời:
- Bí thư Trần, cậu không thể võ đoán như vậy. Tôi cho rằng loạn dâm tụ tập chưa hẳn đã xuất hiện ở quán bar này. Vụ án đang được thẩm tra, chúng ta không thể vu oan cho bất kỳ người tốt nào.
Cửa không khóa, giọng nói của hắn khá to nên những người trên hành lang đều nghe được.
- Nhưng mà, cũng không thể buông tha bất cứ kẻ xấu nào.
Trần Thái Trung vỗ mạnh bàn, thuận tay giơ ngón tay cái lên. "Được lắm, Lão Lý, ông dám nói những lời này thì quả nhiên là chính khí lẫm liệt, vô cùng có khí phách!"
- Tôi đi thẩm vấn đây!
Phó sở trưởng Lý ra vẻ muốn đứng dậy.
- Ừ, đi đi. Khoan đã, Lão Lý, người này… tôi thấy hình như đã gặp ở đâu rồi.
Trần Thái Trung cau mày chìa tấm ảnh ra, trong lòng hơi đắc ý: "Kiểu hành động này của tôi, không tệ chứ?"
Cậu dĩ nhiên là biết. Nếu không biết thì mọi người còn phí sức làm chuyện này hay sao? Trong lòng Phó sở trưởng Lý tuy nghĩ như vậy nhưng trên khuôn mặt vẫn lộ vẻ ngạc nhiên.
- Sao? Không thể nào. Loại người cặn bã này, Bí thư Trần làm sao quen biết được?
- Để tôi nghĩ một lúc đã.
Trần Thái Trung nhắm mắt lại, vỗ nhẹ trán, ra vẻ trầm tư. Bỗng nhiên, hắn vỗ mạnh trán mình một cái.
- A, tôi nhớ ra rồi, đây chẳng phải là Triệu Mậu Bân sao?
Ánh mắt của Phó sở trưởng Lý đảo quanh bốn phía, thấp giọng khuyên bảo hắn:
- Thái Trung, bên ngoài không có ai, cậu không cần phải mạnh miệng như vậy…
Trần Thái Trung hung hăng trừng mắt nhìn hắn, tiếp tục lớn tiếng nói:
- Tôi với hắn không có giao tình gì hết. Các ông cứ theo luật pháp mà xử, ngàn vạn lần phải công tư phân minh!
Linh cảm mách bảo hắn, bên ngoài đang có người đến văn phòng. Không chỉ vậy, bước đi còn khá vội vàng.
Một lúc sau, một cảnh sát đi đến, trên khuôn mặt lộ vẻ kinh hoàng.
- Phó sở trưởng Lý… Có người đến, bọn họ muốn mang đám người ở quán bar đi.
Phó sở trưởng Lý đang định hỏi hắn thì Trần Thái Trung đã cười lạnh một tiếng đứng lên, mặt hắn trầm xuống.
- Sao? Không biết ai mà có uy phong lớn như vậy, dám chạy tới sở công an, ngang nhiên cản trở việc thực thi pháp luật?
- Là người của khu Thanh Hồ, người của chính phủ.
- Được rồi, đưa tôi đi xem.
Trần Thái Trung nghe nói chỉ là một khu nhỏ trong chính phủ thì chẳng muốn nghe thêm những lời của viên cảnh sát này nữa, vỗ bàn đứng lên.
- Tôi không tin có kẻ nào dám ngang nhiên “chơi gái điếm”, ngang nhiên “dâm loạn” mà có thể thoát khỏi lưới pháp luật!
Trần Thái Trung đi vào phòng thẩm vấn thì đã thấy một hàng các tiểu thư ngồi xổm trên mặt đất. Những khách làng chơi thì kẻ đứng kẻ ngồi. Sắc mặt bọn họ đều tái xanh, rõ ràng là những kẻ tửu sắc quá độ.
Một gã thân hình cao lớn quay lưng về phía Trần Thái Trung, đang lớn tiếng nói:
- Phiền toái các vị, tên tiểu tử này đui mù khiến cho các vị phải phiền phức. Được rồi, các vị cứ làm thủ tục đi, tôi bảo lãnh cho.
Những viên cảnh sát này đều không lên tiếng, nhưng khi nhìn thấy Bí thư Trần và Phó sở trưởng Lý thì đều nhất tề đưa ánh mắt hướng tới họ. Ý tứ rất rõ ràng: ngài là lãnh đạo, chuyện này do ngài quyết định thôi.
Gã có vóc dáng cao lớn đó cảm thấy khác thường, theo ánh mắt của bọn cảnh sát mà quay đầu lại. Nhìn thấy Phó sở trưởng trong đồng phục cảnh sát, hắn lớn tiếng nói:
- A, anh là Phó sở trưởng phải không? Hân hạnh, tôi là người của khu Thanh Hồ.
Hắn vừa nói vừa làm vẻ muốn bắt tay. Tuy nhiên, tay của Phó sở trưởng Lý vẫn để sau lưng, không một chút ý muốn vươn ra. Điều này đã thấy rõ lập trường của ông.
Hắn vẫn còn chưa nói hết, Trần Thái Trung đã cảm thấy vui mừng. Tên này hắn từng gặp ở tiệm “Hoa Anh Thảo” của Thái Đức Phúc vào ngày khai trương. Hắn ta chính là lái xe của khu trưởng khu Thanh Hồ!
- Anh đừng lôi khu Thanh Hồ ra, chỗ này là khu Hoành Sơn.
Trần Thái Trung không hề khách khí cắt đứt lời của hắn.
- Tôi chỉ muốn biết, anh đại diện cho ai mà tới đây?
Bản dịch này được thực hiện độc quyền bởi truyen.free, nghiêm cấm sao chép dưới mọi hình thức.