(Đã dịch) Quan Tiên - Chương 92
Thái Trung và Dương Thiến Thiến vừa bước vào phòng chưa đầy một phút, điện thoại cầm tay của hắn đã reo lên, là Sở trưởng Cổ.
- Bí thư Thái Trung à, nghe nói cậu muốn đến trường Đảng học tập? Chuyện này tôi cũng vừa mới hay. Cậu không coi tôi là anh em sao?
Giọng nói qua điện thoại đầy vẻ bi phẫn, sự đau lòng này quả thực còn hơn cả những cánh liễu rụng tả tơi trong gió đông:
- Nói đi, giờ cậu đang ở đâu?
- À…
Đối với giọng điệu đầy oán giận như thế, Trần Thái Trung tự biết mình phải ứng phó ra sao.
- Sao thế? Tôi đang ở Hải Thượng Minh Nguyệt. Lão Cổ, muốn tới thì một mình anh đến thôi, nhiều nhất thì gọi thêm lão Lý, hiểu không? Đừng làm ầm ĩ để cả thiên hạ đều hay biết. Ừ, phòng số 307.
Không bao lâu, Sở trưởng Cổ và Phó Sở trưởng Lý đã đến. Rất rõ ràng, Bí thư Trần có lẽ là sắp thăng quan tiến chức. Giờ đây, đâu đâu cũng là chốn quan trường hỗn tạp, kiểu nhãn quang "kết giao anh hùng khi còn hàn vi" này, ai cũng không thể thiếu. Thậm chí vừa đặt chân vào phòng, lão Cổ đã oang oang tuyên bố:
- Thái Trung, hôm nay một mình tôi chiêu đãi. Trước khi cậu ra đi, tôi với cậu ...... A, vị này chính là?
- Bạn học của tôi, Dương Thiến Thiến.
Trần Thái Trung cười tủm tỉm giới thiệu:
- Đừng xem thường cô ấy. Cô ấy làm ở Phòng Sự vụ thuộc Cục Quản lý đấy, năng lực... có lẽ là l��n đấy.
Phòng Sự vụ thuộc Cục Quản lý, kỳ thực chính là cơ quan hậu cần của chính quyền Thị ủy mà thôi. Hai người Cổ, Lý bọn họ mặc dù có đôi chút kiêng dè, nhưng nói thật ra, còn chưa có quá nhiều chuyện phải dựa vào nơi này. Chẳng qua, nếu Bí thư Trần đã cất lời, cũng nên tiện thể nâng đỡ nàng một chút.
- Ha, Tiểu Dương, thế này chúng ta có thể xem như là đã làm quen. Nể mặt Thái Trung, về sau mong Tiểu Dương chiếu cố nhiều hơn nhé.
Lão Cổ nói.
- Ha hả, tôi nói thôi, trách không được Bí thư Trần không định cho anh em mình biết, cảm tình... là có người mới ắt quên người cũ a.
Người buông lời hờn dỗi kia tự nhiên là Phó Sở trưởng Lý.
Đây chỉ là nói vui thôi. Có điều, hai vị Sở trưởng đều là người từng trải. Hiển nhiên, cô gái trước mặt đây và Bí thư Trần quan hệ hẳn là không đơn giản như vậy. Nếu mà đơn giản, trai đơn gái chiếc lại ở cùng một chỗ một phòng sao?
Hai người bọn họ cũng biết, bạn gái của Bí thư Trần dường như là một cô giáo, hay là cháu gái của chủ quán rượu "Tiên Khách Lai", nhưng đó là chuyện từ đầu năm rồi. Chẳng phải đã có câu "có người mới ắt quên người cũ" hay sao? Chớ nói là bạn gái, ngay cả khi gia đình đã có thê tử rồi, ra ngoài vẫn còn có thể có ai khác mà.
- Thôi chết, lão Lý anh ăn nói thế nào thế?
Trần Thái Trung cảm thấy dở khóc dở cười, đơn giản giơ chén rượu lên,
- Đến, các anh em. Thêm một chút nữa...
Đang lúc mọi người ồn ào náo nhiệt thì cửa mở, Trương Tân Hoa đi đến,
- Ối chà, Thái Trung, khá náo nhiệt a.
- Ha, Bí thư Tân Hoa, ngồi một chút,
Trần Thái Trung nhanh chóng đứng lên tiếp đón. Nói thật, trong số những người quen biết, người hắn kính trọng nhất chính là vị này.
- Tôi hỏi cậu chuyện này nhé.
Bí thư Trương ngồi xuống, nhưng có vẻ như ông ta đang có tâm sự,
- Kia... Chiếc nhẫn ngọc mà cậu đã tặng tôi kia, không biết giờ cậu còn không?
- Không có,
Trần Thái Trung quyết đoán lắc đầu.
- Có điều nếu như anh muốn thì tôi có thể nghĩ biện pháp giúp anh. Hôm nay không nói đến chuyện này nữa, lão Lý, mau rót rượu cho Bí thư Tân Hoa đi.
Phó Sở trưởng Lý không hề do dự, đứng lên rót rượu cho Trương Tân Hoa. Có điều tâm tư của Trương Tân Hoa như để tận đâu đâu:
- Cái kia, kỳ thật là có người muốn gặp cậu, nhờ tôi nói với cậu một tiếng. Lúc nào thì cậu rảnh?
- Buổi chiều tôi còn có thời gian.
Trần Thái Trung chẳng hề để ý trả lời, trên thực tế, hắn nghĩ cũng không có khả năng bận rộn được, vì công việc đều đã được bàn giao cả rồi. Chuyện đó Bí thư Trương biết hết mà.
- Vậy...
Bí thư Trương nhìn mọi người xung quanh, rốt cục giơ cái chén lên:
- Ừ, Thái Trung, nơi này rất xa xỉ, bạn bè quen biết tầm thường e rằng khó mà chi trả nổi. Thôi thì... Để tôi mời đi...
Trương Tân Hoa rất thích chiếc nhẫn mà Trần Thái Trung đã đưa cho ông ta, chiếc nhẫn màu xanh biếc, khiến người ta cảm nhận được vẻ trầm mặc và cổ xưa. Dù ở tuổi này, ông ta vẫn có thể đeo trên tay mà không hề có vẻ bất nhã. Chẳng qua vì để ý đến hình tượng, nên lúc bình thường ông ta rất ít đeo, chỉ có điều vẫn để ở trong túi áo, thỉnh thoảng lấy ra ngắm nghía.
Kết quả, trong một lần ông ta ngắm nghía, vô tình bị một lão lãnh đạo sắp về hưu vốn yêu thích ngọc phát hiện, rồi cố ý mượn đi xem. Sau đó, mới vừa rồi lão lãnh đạo gọi điện thoại cho ông ta nói là chị dâu của Tỉnh ủy Bí thư Mông Nghệ muốn hỏi xem chủ nhân của chiếc nhẫn ngọc xanh này ở nơi nào,
- Chị dâu nói, tìm người đó có chuyện quan trọng hơn cần thương lượng!
Anh trai của Mông Nghệ là Mông Thông, là cựu Bí thư Thị ủy của Thành phố Phượng Hoàng, đã chết năm năm rồi. Trương Tân Hoa nghe nói qua về người đàn bà này, hơn nữa biết rằng bà ấy sống ở trong thành phố Phượng Hoàng, nghe nói là bà ấy đang tìm người, tự nhiên không dám chậm trễ.
Chẳng dễ dàng gì mới tìm được Trần Thái Trung, thì lại phát hiện người ta đang uống rượu, nhìn thời gian đúng là giờ cơm, ông ta tất nhiên là không tiện trực tiếp kéo người đi, vừa lúc, Trương mỗ cũng chưa dùng bữa.
Trương Tân Hoa không còn trẻ tuổi, rất biết làm việc đúng mực, sự tình có liên quan đến chị dâu của Bí thư Mông, ông ta tất nhiên là không tiện nhắc tới ở trên bàn cơm. Những thứ không nói khác, chỉ nói hai người cảnh sát kia, ông ta cũng biết là do bệnh nghề nghiệp mà trở nên vô lễ. Những người làm cảnh sát phần lớn đều là tính tình ngay thẳng, miệng lưỡi không giữ kẽ, truyền ra ngoài sẽ không hay.
Cho nên, tuy rằng ông ta rất ngạc nhiên không biết Trần Thái Trung làm sao lại có liên quan đến Mông Thông, nhưng nhất thời thật sự không có biện pháp đặt câu hỏi. Cũng may, nghĩ đến việc Trần Thái Trung quen biết Mông Hiểu Diễm, trong lòng ông ta lại thầm cảm thấy, chuyện này dường như cũng rất hợp tình hợp lý.
Bữa cơm này diễn ra trong không khí bồn chồn, bất an. Sau khi mọi người giải tán, ông ta không quên ghé lại bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói:
- Thái Trung, mấy người này với cậu, quan hệ cũng khá thân thiết nhỉ?
- Thật là thân mà.
Trần Thái Trung hơi ngạc nhiên về cách suy nghĩ của Bí thư Trương.
- Làm sao vậy? Anh phát hiện cái gì sao?
- Cậu có lẽ nên ít tụ hội như hôm nay thì tốt hơn.
Trương Tân Hoa đã uống chút rượu, lời lẽ càng thêm vài phần chân thành.
- Cậu ngẫm lại xem, buổi sáng mới tuyên bố cậu đi học ở trường Đảng, giữa trưa cậu đã ăn mừng bữa tiệc, bảo người ta nhìn cậu thế nào?
- Sắp tới tôi còn có triển vọng, nhất định còn phải chúc mừng một trận nữa mà.
Trần Thái Trung ngạc nhiên há hốc mồm, cực kỳ ngạc nhiên nhìn ông ta:
- Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều làm sai? Không phải thế chứ?
o0o
Hắn có phần hoài nghi Bí thư Trương uống nhiều quá, những lời nói này thật sự là quá không thông tình đạt lý. Việc vui như thế mà không đi ăn mừng, chẳng lẽ phải chờ đến khi có tang sự mới được ăn mừng sao?
- Cây cổ thụ trong rừng gặp gió to còn có thể bật rễ. Cậu còn trẻ, con đường phía trước còn dài.
Lời nói của Bí thư Trương cho tới bây giờ đều là kiểu thấm thía và đầy triết lý như vậy.
- Vạn nhất truyền đi, người khác cảm thấy được cậu mới có chút ít thành tích liền dương dương tự đắc, thiếu kiên nhẫn, không đủ ổn trọng, như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tiền đồ của cậu. Triệu Phác vì sao lại không tiếp nhận tiệc chào đón của nhân viên? Bởi vì là anh ta không rõ chuyện này!
Chà... Trần Thái Trung nhất thời ngớ người không nói nên lời, hắn nguyên vốn là người thông minh vô cùng, hơi phân tích, liền hiểu được Bí thư Trương nói đúng là danh ngôn chí lý. Chẳng qua nói lại, làm quan mà phải đến mức này, quả thực quá uất ức.
Trương Tân Hoa nhìn hắn nửa ngày trầm mặc không nói gì, cũng tự cho rằng hắn là người còn trẻ tuổi, không nhịn được đành phải vẽ rắn thêm chân giải thích thêm vài câu:
- Đương nhiên, cậu muốn thành lão bất tử như tôi đây, cũng không cần tiến bộ hơn nữa. Nếu vậy cậu có muốn làm gì kinh thiên động địa cũng chẳng còn ai bàn tán về cậu nữa.
Yêu cầu này, với tính cách của ta có xung đột! Trần Thái Trung lập tức có phản ứng lại ngay. Trên thực tế, hắn nguyên vốn là một kẻ không ẩn nhẫn được, yêu cầu hắn như vậy quả thực rất khó khăn.
Chẳng lẽ ta dấn thân vào chốn quan trường, không phải để học hỏi những điều này đó sao? Trần Thái Trung thấp thoáng cảm thấy đây mới chính là cái mình muốn học. Rốt cuộc hắn cũng cắn răng, dậm chân nói:
- Ha hả, cảm ơn lời vàng ý ngọc của lão Bí thư. Thái Trung đã lĩnh hội được không ít rồi.
Trên thực tế, nghĩ thông suốt điểm này, hắn mới xem như chính thức mở ra bước đầu tiên trên con đường hoạn lộ. Đương nhiên, tính cách của Trần Thái Trung cũng quyết định rằng hắn chưa chắc có thể nhẫn nhịn đến mức n��o. Về điểm này, cũng là cả đương sự lẫn người khuyên bảo đều không lường trước được.
- Tốt lắm, chính là chỗ này.
Bí thư Trương dẫn hắn tới một chỗ rồi nói:
- Số ba mươi chín, mẹ của Mông Hiểu Diễm tìm cậu.
Đây.... Không phải là khu nhà của Thị ủy sao? Ánh mắt Trần Thái Trung thoáng lộ vẻ sửng sốt.
- Mẹ của Mông Hiểu Diễm tìm tôi có chuyện gì? Bởi vì Mông Hiểu Diễm à? Tôi có làm gì cô ta đâu.
- Tôi cũng không biết.
Trương Tân Hoa lắc đầu. Con bé kia xấu thế, cậu mà có thể làm gì được nó thì bản thân tôi sẽ phục cậu đến chết thôi.
- Cùng nhau vào chứ?
Trần Thái Trung tưởng tượng phải giao tiếp với một bà già, lại có kiểu khó tính như vậy cũng thấy có chút đau đầu. Với lại, cứ để Bí thư Trương đứng chờ ở ngoài cửa khu nhà của Thị ủy thế này cũng không ổn, e rằng sẽ bị xem là vong ân phụ nghĩa mất.
- Ha ha, không được.
Bí thư Trương mỉm cười lắc đầu. Ông ta đã đến cái lứa tuổi này rồi, rất hiểu sự cần thiết của sự ổn trọng. Ông ta cũng không muốn tùy tiện can dự vào những chuyện như vậy. Dù sao, nếu muốn đi vào con đường này, cũng cần tìm một người trẻ tuổi có tầm nhìn tốt mới ổn.
Chẳng qua, lời mời của Trần Thái Trung cũng làm cho ông ta thấy lòng ấm áp. Thằng nhóc này cũng không tệ, không phải kẻ tham lam ích kỷ.
- Mau vào đi thôi. Người ta chờ cậu. Tôi tiện thể đi giải quyết chút công việc quanh đây. Có chuyện gì cậu cứ gọi tôi.
Khu nhà của Thị ủy cũng khá nghiêm ngặt. Chiến sĩ trực ban ngăn Trần Thái Trung lại, nói rằng không thể chỉ cần đăng ký qua loa là có thể vào được.
- Không có giấy thông hành à? Thế phải điện thoại liên hệ trước một chút đi.
Làm như thế có vẻ là xa rời quần chúng nhỉ, chẳng lẽ không được từ chối yêu cầu của nhân dân sao? Trần Thái Trung phẫn nộ oán thán. Hừ, tìm người ta có việc lại còn bày vẽ ra thế này chứ.
Nghĩ là nghĩ thế, nhưng thể diện của Trương Tân Hoa thì hắn nhất định phải nể. Rốt cuộc miễn cưỡng gọi điện đến số nhà 39.
- Tôi là Trần Thái Trung, nghe nói có người tìm tôi?
- Trần Thái Trung?
Đầu dây bên kia là một giọng nói trong trẻo, nghe qua chỉ chừng ngoài hai mươi tuổi, có lẽ là người giúp việc của bà già kia.
Trầm mặc một lát, bên đầu dây kia hình như nhớ ra cái gì, mới nói:
- A đúng rồi, anh có phải là chủ nhân của chiếc nhẫn ngọc Phỉ Thúy kia không?
- Đúng rồi, là tôi.
Trần Thái Trung có chút bực mình rồi, cũng không thèm giải thích thêm. Chẳng lẽ huynh đệ đây đã thành thợ thủ công từ lúc nào không hay? Chẳng qua .... Cái giọng nói này, làm sao nghe ra có vẻ quen tai nhỉ?
Không bao lâu sau, trên đường lớn từ trong viện có một cô gái đi ra. Vóc dáng rất cao, hai chân thon dài thẳng tắp, tóc dài xõa ngang vai, nhưng chẳng phải là Đường tiểu thư, người yêu ngọc đến mê mẩn đó sao?
Vừa thấy nàng ta, Trần Thái Trung còn có chút đau đầu, lờ mờ cảm thấy hôm nay sẽ vướng vào phiền toái rồi.
- Tôi nói này, cô có phải là vẫn có vấn đề sao? Người lớn trong nhà cô đâu?
- Người lớn?
Đường tiểu thư nhíu mày rồi giãn ra, cười nhẹ nói:
- À, tôi là người yêu của Mông Thông, Đường Diệc Huyên. Cậu gọi tôi là chị Đường là được rồi.
Trần Thái Trung không kìm nổi trợn tròn mắt. Cứ theo như lời Bí thư Tân Hoa nói thì Mông Thông này cũng đã lớn tuổi lắm rồi. Nàng ta là người yêu của ông ta, vậy lúc hai người kết hôn, nàng bao nhiêu tuổi? Còn có Mông Hiểu Diễm kia nữa, chắc hẳn tám phần là không phải do nàng ấy sinh ra đấy chứ?
- Rất vui là lại được gặp cậu một lần nữa.
Đường Diệc Huyên cũng gật gật đầu, rồi lập tức xoay người:
- Đi theo tôi.
“Cái gì thế? Đây là cách nàng nói chuyện với ta ư?” Chỉ riêng thái độ này cũng đủ khiến Trần Thái Trung không vừa lòng. Có điều, thấy đôi chân thon dài, vòng eo mảnh khảnh đong đưa đầy vẻ xuân sắc và quyến rũ, mái tóc dài ngang vai nhẹ nhàng tung bay, trong lòng hắn bỗng dâng lên chút tình cảm xót xa khó tả.
Một nữ nhân trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp như thế, không ngờ lại trở thành quả phụ. Quả thực... cũng thật đáng thương! Khi suy nghĩ này hiện lên, những bất mãn trong lòng hắn liền vơi đi chút ít. Hắn thậm chí còn có tâm tư đánh giá không gian xung quanh trong khu nhà Thị ủy.
Mỗi nét chữ nơi đây đều được truyen.free dệt nên, độc bản riêng dành cho quý vị.