(Đã dịch) Trạch Thiên Ký - Quyển 1 - Chương 199-1
Những người được gọi là Bia Thị, có lẽ vì nhiều năm ẩn mình trong Thiên Thư Lăng nghiên cứu Thiên Thư, hạn chế giao tiếp với người ngoài, nên họ chỉ nói vài lời ngắn gọn giới thiệu cho đám thí sinh về một vài kiến trúc xung quanh Thiên Thư Lăng, rồi quay người bước đi. Bỗng một vị Bia Thị như sực nhớ ra điều gì, bèn nói:
– Sau một tháng nữa Chu Viên sẽ được mở ra, các ngươi hãy ghi nhớ lấy, đừng quên.
Nói dứt lời, những người đó nhanh chóng rời đi.
Bầu không khí lại trở nên tĩnh lặng, đám thí sinh trẻ tuổi nhìn nhau, không nói nên lời. Họ đều cảm thấy có chút hoang mang, không biết nên làm gì.
Vậy là đã kết thúc ư? Tiếp theo nên làm gì đây?
– Một tháng sau Chu Viên sẽ được mở ra, đừng quên điều này là được.
Quan Bạch Phi lạnh lùng nói với đám đệ tử tông phái phương Nam như vậy, sau đó y bước nhanh chân theo Cẩu Hàn Thực tiến lên ngọn núi.
Bốn đệ tử của Ly Sơn Kiếm Tông là những người đầu tiên cất bước rời đi, đám thí sinh còn lại làm theo, cũng lần lượt bước đi. Khi còn đứng trước mặt người khác, bước chân của đám thí sinh này vẫn còn chút điềm đạm, dù đôi khi có người bước đi vội vã cũng chẳng lấy gì làm lạ. Nhưng ngay khi vừa vào đến khu rừng, vô số âm thanh xé gió đã vang lên, chứng tỏ đám thí sinh này đều đã sử dụng thân pháp.
Trần Trường Sinh nghe thấy những âm thanh đó, cảm thấy thắc mắc, bèn hỏi:
– Vì sao mọi người lại vội vã đến thế?
– Ngươi không nghe thấy những gì ban nãy Quan Phi Bạch mới nói đó sao? Chỉ còn một tháng nữa là Chu Viên sẽ được mở ra. Nếu như muốn tới Chu Viên thì phải đột phá Thông U cảnh, chỉ một bước chậm thôi sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ quá trình; muộn một khắc được nhìn thấy bia đá, có khả năng sẽ chậm hơn người đồng lứa hơn mười năm trên con đường tu hành. Thế nên đương nhiên ai nấy cũng đều tranh nhau dẫn đầu rồi.
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn nói:
– Ngược lại, người kỳ lạ lại chính là ngươi đó, Trần Trường Sinh, sao ngươi lại không hề sốt ruột như vậy?
Trần Trường Sinh không biết nên trả lời như thế nào, chẳng lẽ lại nói với Đường Tam Thập Lục rằng hắn bỗng nhiên không còn hứng thú với việc tu hành nữa ư? Hắn nghĩ ngợi một lúc rồi đáp lời:
– Ta đã đột phá Thông U rồi, đương nhiên không cần phải quá nóng lòng như vậy.
Đường Tam Thập Lập nhìn chằm chằm hắn, hỏi:
– Ngươi có vẻ rất đắc ý phải không?
Trần Trường Sinh hơi ngây người một lúc, đáp lại:
– Quả thực không phải vậy.
Đường Tam Thập Lục chỉ tay vào rừng cây, nói:
– Dọc đường đi ta đã nói với ngươi rồi, đối với những người tu hành như chúng ta thì Thiên Thư Lăng vốn dĩ đã là chuyện trọng đại nhất, quan trọng hơn Chu Viên rất nhiều. Chỉ có những kẻ suy nghĩ thiển cận, không biết nhìn xa trông rộng mới chỉ coi việc tới Thiên Thư Lăng để quan bia vấn đạo như một điều kiện để đột phá Thông U cảnh. Ngươi thử nhìn mà xem, Cẩu Hàn Thực đã đột phá Thông U từ sớm nhưng y đâu có dám lãng phí một phút giây nào.
Trần Trường Sinh nhìn theo hướng Đường Tam Thập Lục đang chỉ tay, chỉ thấy một bóng người đang di chuyển trên đường lên núi, âm thanh xé gió không ngừng vang lên. Bóng dáng bốn người Ly Sơn Kiếm Tông chẳng mấy chốc đã tan biến khỏi tầm mắt.
Hắn quay sang Đường Tam Thập Lục, nói:
– Chẳng phải huynh cũng đang đứng ở đây ư?
– Ta cảm thấy hôm nay dường như ngươi đang gặp vấn đề gì đó, nên mới quyết định ở lại cùng ngươi.
Đường Tam Thập Lục nhìn chằm chằm vào mắt Trần Trường Sinh, nói.
Trần Trường Sinh gật đầu, nghiêm túc nói:
– Cơ hội khó có được, huynh đừng lãng phí thời gian.
Đường Tam Thập Lục đáp:
– Dù sao thì ít nhất cũng còn một tháng nữa, chẳng cần phải vội.
Ngay lúc đó, bỗng có tiếng nói của một người vang lên sau lưng họ:
– Quả thật không nên vội vã.
Người đó là Tô Mặc Ngu, một giáo sĩ trẻ tuổi của Ly Cung Phụ Viện. Trong cuộc Đại Triều Thí năm nay, vận may của y quả thật quá tệ. Ngay từ vòng đối chiến đầu tiên, Tô Mặc Ngu đã gặp phải những đối thủ cường mạnh như Chiết Tụ. Nhờ kết quả thi văn xuất sắc, nên cuối cùng sau khi đánh giá toàn diện, Tô Mặc Ngu đã may mắn lọt vào danh sách thi đấu chọn ba người đứng đầu.
Đường Tam Thập Lục nhìn Tô Mặc Ngu, thắc mắc hỏi:
– Trần Trường Sinh không sốt ruột nóng lòng là vì hôm nay đầu óc hắn có vấn đề, còn ta thì vì phải trông chừng hắn. Vậy còn ngươi, ngươi là vì cớ gì?
Tô Mặc Ngu đáp:
– Có câu tục ngữ, nóng vội hỏng việc. Những bí mật trên bia đá Thiên Thư Lăng đâu phải dễ dàng giải đố đến thế. Tâm trạng vốn dĩ mới là thứ quan trọng nhất, càng vội vàng nóng ruột thì càng dễ phát sinh vấn đề.
Đường Tam Thập Lục nhắc nhở:
– Sau một tháng nữa Chu Viên sẽ được mở ra, thời gian không chờ đợi ai đâu.
Tô Mặc Ngu bình tĩnh nói:
– Ta không định đi Chu Viên.
Sắc mặt Đường Tam Thập Lục hơi khác thường, Trần Trường Sinh cũng cảm thấy kỳ lạ. Có ai lại không mơ tưởng về sự kế thừa của Chu Độc Phu cơ chứ?
Tô Mặc Ngu nói:
– Thông qua cuộc thi Đại Triều Thí lần này, ta mới phát hiện ra thực lực bản thân mình có chút yếu kém. Nghĩ lại bản thân lúc trước kiêu ngạo ngông cuồng, cảm thấy thật nực cười. Chính vì thế ta chuẩn bị sẽ ở lại Thiên Thư Lăng lâu hơn một chút.
Trần Trường Sinh lên tiếng hỏi:
– Chúng ta có thể ở lại Thiên Thư Lăng lâu hơn một chút sao?
Tô Mặc Ngu nhìn hắn, vẻ mặt thắc mắc:
– Những gì ban nãy vị Bia Thị nói, ngươi không nghe một chữ nào sao?
Trần Trường Sinh hơi ngượng ngùng, đáp lại:
– Ừm, lúc đó ta đang nghĩ đến chuyện khác.
Đường Tam Thập Lục thấy biểu hiện của Trần Trường Sinh thật có phần mất thể diện, bèn nhanh chóng cướp lời:
– Những quy tắc quan bia tại Thiên Thư Lăng trải qua biết bao năm tháng, từ trước đến nay chưa từng thay đổi. Chỉ cần người có thể vào được đây, thì có thể tùy ý ở lại bao lâu cũng được. Nhưng nếu đã bước ra khỏi nơi đây rồi, thì sau này muốn quay lại tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy nữa đâu.
Trần Trường Sinh nhìn Tô Mặc Ngu, hỏi:
– Ngươi quyết định vì Thiên Thư Lăng mà bỏ đi Chu Viên ư?
Tô Mặc Ngu đáp:
– Chu Viên tuy có đẹp đến đâu, cũng không phải là quê hương của ta.
Trong khu vườn rậm, đôi lúc lại vang lên tiếng vẫy cánh phần phật của những con chim bị giật mình sợ hãi.
Đường Tam Thập Lục nói:
– Rõ ràng những kẻ khác đều không nghĩ như vậy.
– Chu Viên sao có thể sánh ngang được với Thiên Thư Lăng cơ chứ? Cho dù ở đó quả thực là có di vật của Chu Độc Phu đi chăng nữa thì vật đó cũng không thể quan trọng được bằng những bia đá ở đây. Di vật của Chu Độc Phu chỉ tựa như một lối đi tắt, còn những bia đá trong Thiên Thư Lăng này mới là chính đạo.
Tô Mặc Ngu ngắm nhìn toàn Thanh Khâu trầm tĩnh u tịch đó, cảm khái nói.